(VTC News) - Tôi tưởng tượng, có đến cả ngàn “quả sung” mọc trên toàn bộ bề mặt da của người đàn bà tật nguyền, xấu số này. Thật không thể dùng từ ngữ ǵ để mô tả xác thực hơn những tấm h́nh cận cảnh.
Có thể nói, bà Nguyễn Thị Đáng là người nổi tiếng nhất xă Đồng Du (B́nh Lục, Hà Nam). Bà nổi tiếng không phải v́ giàu sang, phú quư hay có tài cán đặc biệt ǵ. Thật xót xa, bà nổi tiếng v́ 50 năm nay, bà mắc căn bệnh quái dị, khủng khiếp không tưởng tượng nổi.
Vậy nên, đến đầu xă Đồng Du, hỏi người đàn bà mắc căn bệnh khủng khiếp, ai cũng biết và chỉ đường tường tận. Người ta thường chua thêm rằng: “Bà ấy bị quỷ ám đấy!”. Nghe mấy từ ấy, tôi đă tưởng tượng ra nỗi xót xa, nó như đám mây u ám bao quanh lấy người đàn bà có số phận giời đày.

Bà Nguyễn Thị Đáng trước ngôi nhà nhỏ của ḿnh.
Tôi đă từng gặp nhiều bệnh nhân mắc những căn bệnh quái dị. Họ thường bị người đời xa lánh. Chẳng ai muốn dây vào “quỷ”. Họ thường sống cô đơn giữa những người hàng xóm.
Người dân xóm Đền chỉ tôi tường tận ngôi nhà bé tin hin nằm ngay mặt ngơ sau mấy lần quành. Ngôi nhà có vẻ như được dựng trên mảnh đất thừa thẹo h́nh tam giác của xóm. Ngôi nhà rộng chừng 10 mét vuông, cửa rả xộc xệch nhưng khóa im ỉm.

U mọc khắp người bà Đáng.
Tôi gọi cửa một lát th́ có tiếng lục cục mở cửa. Người đàn bà thấp đậm vén bức mành lên. Dù đă chuẩn bị tinh thần vững vàng, song quả thực, tôi vẫn có cảm giác sợ hăi. Tôi tưởng tượng, có đến cả ngàn “quả sung” mọc trên toàn bộ bề mặt da của người đàn bà tật nguyền, xấu số này. Thật không thể dùng từ ngữ ǵ để mô tả xác thực hơn những tấm h́nh cận cảnh.
Riêng thầy thuốc đông y Phạm Văn Thanh (từ Lào Cai xuống gặp bà) th́ không có cảm giác sợ hăi ǵ. Anh coi bà như một bệnh nhân b́nh thường. Anh nắm nay, nắm chân, kiểm tra các khối u, thậm chí khoác vai bà chụp ảnh.

Khuôn mặt bà Đáng không c̣n chỗ hở.
Không giống như những người mắc bệnh tật quái dị, khủng khiếp khác, bà Nguyễn Thị Đáng khá cởi ḷng. Bà cười nói vui vẻ, giọng nói lảnh lót. Mỗi khi bà cười, chẳng c̣n thấy đôi mắt đâu cả, v́ những cục thịt rung rinh che lấp đi mất. Chỉ c̣n lộ ra hàm răng trắng tinh. Riêng khuôn mặt bà cũng đeo tới nhiều trăm “quả sung”.
Số phận bà Đáng cũng buồn thảm như căn bệnh của ḿnh. Cha bà là người đàn ông đa t́nh, lấy những 3 vợ. Mẹ bà có số phận hẩm hiu, đẻ xong 3 chị em bà th́ chết. Mẹ chết, bố đi lấy vợ khác, bỏ mặc 3 chị em ở nhà. 3 chị em đi ở cho nhà người ta để có miếng ăn. Sau bà Đáng bị bệnh, chủ nhà đuổi, bà lại về làng sinh nhai.
Người chị và người em của bà Đáng sau cũng lấy chồng, có con. Người chị ở xă khác, giờ già cả, bệnh tật, nhà nghèo rách nghèo nát. Cô em gái lấy ông chồng thần kinh, bị đánh đập suốt ngày. Cả chị và em đều chẳng lo lắng được cho bà.
Bà Đáng sinh năm 1953. Năm lên 10 tuổi, học lớp 2, mới biết chữ O, chữ A, th́ nghỉ học v́ nhà nghèo. Lúc đó, Đáng đă là cô bé tật nguyền, phải chống gậy đi cà nhắc. Bà Đáng kéo ống quần, tôi thấy bàn chân trái của bà vẹo vọ, xương ống trật khỏi bàn chân.
Bàn chân tật nguyền đầy u cục của bà Đáng.
( C̣n tiếp ... )
Bookmarks