
Originally Posted by
TiếngXưa
Mới lúc vào truyện thì Mai đang dường như ở trong tâm trạng tuyệt vọng, vậy mà chỉ cần "một thoáng hội ngộ" đã làm cho nàng trở nên hồi sinh?
Cái mãnh lực gì mà kỳ diệu đến vậy hở hai quan bác?
Chắc chắn Kiều lúc quay về nhà sau khi gặp Kim Trọng cũng "lâng lâng một niềm vui" trong lòng như Mai ngày ấy.
Ấy nên cái câu "tình trong như đã ,mặt ngoài còn e" muôn đời không sai!
Hay còn gọi là "dư âm"?
Lặng Lẽ
Hồ Dzếnh
Tôi không chọn nắng, cầu mưa,
Nhớ người không cứ về trưa hay chiều .
Tôi yêu v́ nắng cây reo,
Bướm bay vô cớ, gió vèo tự nhiên.
Đời t́nh: hoa thắm thêu duyên,
Tóc mây vắt mộng, mắt huyền gợi mơ .
Em là "người ấy" hay cô
Sầu chung duyên kiếp làm thơ, đủ rồi .
Tôi tin người để tin tôi,
Để tin tưởng măi rằng đời dễ tin.
Tôi vui ḷng sống trong im,
Hồn nương bóng gió, lời chim đến người .
- Yêu là khó nói cho xuôi,
Bởi ai hiểu được sao trời lại xanh ?
Bookmarks