
Originally Posted by
Quốc Thái Dân An
Thưa bác,
Niệm Phật mà trong đầu với tư tưởng này th́ có ổn khg hở bác?
Xin bác cho hỏi thêm, 1 thanh niên "b́nh thường" VN có thể ước lượng được thời gian tu bao lâu để đắc đạo?
~~~~~~~~~~~~
Nhân nói về tâm chánh, xin paste 1 câu chuyện xưa vào đây đọc cho vui để thấy rằng để bất động khg phải dễ. Cám ơn bác.
Chuyện kể rằng, một hôm Tô Đông Pha sáng tác được một bài thơ và ông rất hài ḷng, bèn cho người đem tặng Thiền sư Phật Ấn lúc bấy giờ đang ở chùa Kim Sơn. Nguyên văn bài thơ của Tô Đông Pha như sau:
Khể thủ thiên trung thiên
Hào quang chiếu đại thiên
Bát phong xuy bất động
Đoan tọa tử kim liên.
Tạm dịch là :
Đảnh lễ Bậc Giác ngộ (thiên trung thiên tức là Phật, Bậc Giác ngộ)
Hào quang chiếu vũ trụ
Tám gió thổi chẳng động
Ngồi vững ṭa sen vàng.
Phật Ấn xem qua bài thơ xưng tán cảnh giới giải thoát của Bậc Giác ngộ, thấy chữ nghĩa và ư tứ rất hay nhưng biết quá rơ bạn ḿnh nhờ văn hay, chữ tốt, dùng tâm thức bén nhạy để làm thơ chứ không phải là bậc thượng sĩ thâm nhập nghĩa lư sâu xa của Phật pháp, đạt đến Thượng thừa “Tám gió thổi không động” nên thay v́ khen ngợi ngài liền cầm bút phê vào hai chữ “phóng thí” (đánh rắm- hạ phong) và bảo gia nhân đem về tŕnh lại cho Đông Pha. Quả như điều mà Phật Ấn đă dự đoán. Đông Pha sau khi xem lời nhận xét của Phật Ấn xong liền đùng đùng nổi giận, lập lức bươn bả vượt sông sang chùa Kim Sơn để bắt tội Phật Ấn.
Gặp nhau ở bến sông, Đông Pha liền lớn tiếng trách: Bài thơ của tôi sai sót ở chỗ nào mà ngài lại phê vào hai chữ “đánh rắm” kia. Thiền sư Phật Ấn liền cười xuề: Ông nói “Tám gió thổi không động” mà chỉ một cái “đánh rắm” thôi đă bay sang sông rồi. Đến đây, Đông Pha mới chợt hiểu ra ḿnh chưa bất động.
Kính,
QTDA
Bookmarks