
Originally Posted by
Nguyen Hung Kiet
Sau đây là nguyên văn bài thơ của người thanh niên Hà Nội cựu sinh viên khoa văn Đại học Tổng hợp Thủ đô Hà Nội -Thiếu uư Nguyễn Quốc Dũng (thế hệ 40 X ): Trung đội trưởng ( B trưởng ) cùa sư đoàn Sao vàng thiện chiến miền Bắc Quân Đội Nhân Dân nuớc Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa gởi cho Mẹ già đang ngóng chờ đêm ngày :
” Từ buổi con lên đường xa mẹ
Theo anh em sang Lào , rồi dấn bước vào Trung
Non xanh nước biếc chập chùng
Sớm nắng biển , chiều mưa rừng gian khổ
Tuổi thanh xuân cuộc đời như hoa nở
V́ hoà b́nh đâu có ngại gian nguy
Mấy tháng trời đêm nghĩ ngày đi
Giày vệt gớt ,áo sờn vai sớm lạnh
Rừng Trường sơn núi đồi hiu quạnh
Mẹ hiền ơi con nhớ đến Quê ḿnh
Khói lam chiều giàn mướp lá lên xanh.
Con bướm nhỏ, mái đ́nh xưa ,Ôi nhớ quá.
Và nơi đây trong cảnh người đất lạ
Nhưng một màu xanh vẫn một quê hương.
Vẫn bóng dừa xanh , vẫn một con đường
Con trâu về chuồng tăng thêm gợi nhớ
Đă qua rồi phút xa đầu bở ngỡ
Con nh́n ra , nào có giải phóng ǵ đâu ?
Buổi chợ đông vui , đồng lúa xanh màu.
Mái chùa cong, buông hồi chuông tín mộ.
Lớp học tung tăng từng đàn trẻ nhỏ.
Đang nhịp nhàng vui hát bản đồng ca.
và bên này luống cải vườn hoa.
Đàn bướm nhỏ bảo nhau về hút mật.
Sao người ta bắt con đốt xóm phá cầu.
Phải gài ḿn gây thương tác ,thương đau.
Khi gài ḿn đôi tay con run rẫy.
Rồi sau đó Con thấy xác người trong máu đỏ chan choà.
Máu của ai ?Máu của đồng bào ta , của những người như mẹ.
Đêm hôm ấy mắt c̣n trào lệ.
Ác mộng về trằn trọc thâu canh….
Thiếu úy Bắc Quân - Quân Đội Nhân Dân nuớc Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa Nguyễn Quốc Dũng đă không bao giờ trở về Thủ đô Hà Nội để gặp Mẹ già và các Em đang chờ mong , măi măi nằm dưới ḷng đất lạnh của rừng núi Hạ Lào
Bên cạnh đó là xác những người Lính Nam Quân của nước Việt Nam Cộng Ḥa cũng đă măi măi nằm dưới ḷng đất lạnh của rừng núi Hạ Lào .
Mai trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho buồn liệm kín hồn anh
Mai trở về bờ tóc em xanh
Vội vả chít khăn sô vĩnh biệt
Ngày mai đi nhận xác chồng
Say đi để thấy ḿnh không là ḿnh
Ngày mai đi nhận xác anh
Cuồng si thuở ấy hiển linh bây giờ
Em không nh́n được xác chàng
Anh lên lon giữa hai hàng nến trong
Những người lính Bắc quân và Nam quân chết khi tuổi đời c̣n c̣n quá trẻ mới ngoài đôi mươi , để lại mẹ già , đàn em thơ dại , người góa phụ chít khăn sô khi tóc c̣n xanh ,tuổi đời c̣n quá trẻ !
Tất cả là để phục vụ cho những mỹ từ sáo rỗng của ngoại bang :
Tiền đồn của phe Xă hội chủ nghĩa ,Tiền đồn của Thế giới Tự do ! Ôi đau khổ cho Tổ quốc Đất mẹ Yêu dấu !
Cũng trên Chiến địa hoang tàn Hạ Lào 1971 , những người Lính Nam quân đă t́m thấy một Sĩ quan Trinh sát Bắc quân , bị lựu đạn M.1 xé nát bàn chân . Đó là Trung úy người Hải Pḥng thuộc đơn vị Trinh sát ...
Đă báo cáo lại cho Ba tôi Trung tá Trung đoàn trưởng .... khởi đầu cho một sự quen biết cho đến ngày hôm nay 2014 , người thương binh vẫn c̣n sống tại Hải pḥng ....
Vị Trung úy Trinh sát Bắc Quân nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Ḥa rất là dũng cảm , bị bắt tại Mặt trận sau khi Bác Sĩ Quân y Trung đoàn băng bó , theo thủ tục bàn giao cho Pḥng 2 (T́nh báo ) của Trung đoàn để lấy khẩu cung tại Mặt trận !
Vị Trung úy Trinh sát Bắc quân không chịu khai , dù bị nhục h́nh thà chết không khai ...
Vị Đại úy Trưởng pḥng 2 báo cáo lại cho Ba tôi .
Ba tôi ra lệnh :
" Không được dùng nhục h́nh , cho Anh ta nghĩ ngơi 2 tiếng đồng hồ , rồi đưa vào gặp Tôi !"
Vị Đại úy Trưởng pḥng 2 :
-Tuân lệnh Trung tá .
2 Tiếng đồng hồ sau, Vị Đại úy Trưởng pḥng 2 , cùng 2 người Lính Nam quân d́u Vị Trung úy Trinh sát Bắc quân vào Hầm chỉ huy Trung đoàn .
Ba tôi đă ngồi trên chiếc bàn dă chiến ( được làm bởi những thùng gỗ và vỏ đạn 105 ly ) trên bàn 2 ly cafe phin đă xuống gần hết .
Ba tôi chỉ chiếc ghế đối diện , 2 người lính Trung đoàn d́u vị Trung úy Trinh sát Bắc quân ngồi xuống , .
Sau đó 2 người lính Nam quân cùng với vị Đại úy trưởng pḥng 2 trung đoàn ra ngoài theo yêu cầu của Ba tôi ...
Ba tôi nh́n vị Trung úy Trinh sát Bắc quân : Anh ta quá trẻ khá đẹp trai chỉ khoảng 22 tuổi , trong lúc Ba tôi đă 40 tuổi .
Nhưng Ánh mắt lạnh lùng của Vị Trung úy Trinh sát Bắc quân nh́n Ba tôi với Ánh mắt căm thù. ..
Ba tôi đẩy ly cafe đen về phía Anh ta :
-Em uống đi ,
Và ch́a gói thuốc Capstan mời .
Vị Trung úy Trinh sát Bắc quân lạnh lùng :
-Tôi không hút thuốc của Đế quốc Mỹ !
Ba tôi bật cười :
-Thế th́ Tôi hỏi Em :Lương Khô mà Em và các Đồng chí của Em ăn hàng ngày tại mặt trận là của AI ???????
Khẩu súng K.54 trên người Em khi bị bắt có phải Việt Nam Dân Chủ Cộng ḥa sản xuất không ????
Em đừng trả lời Tôi là v́ : Tinh thần Quốc tế Vô sản chứ ?????
Trên thế giới này không có một Quốc gia nào cho không , biếu không , viện trợ mà không v́ lợi ích của Dân tộc ḿnh !
Thôi được rồi , Tôi là người Hà Nội . C̣n giọng nói của Em là Dân Hải Pḥng .
Cũng là người Bắc với nhau ! Bố Mẹ Em vẫn khỏe chứ ?
Vị Trung úy Trinh sát Bắc quân vẫn lạnh lùng :
-Bố tôi là Liệt sĩ chống Pháp hy sinh năm 1950 tại chiến trường Biên giới khi tôi 2 tuổi , Tôi là con độc nhất , Mẹ Tôi đang sống tại Hải Pḥng , Ông vừa ư chứ !
Ba tôi rít dài hơi thuốc giọng buồn xa vắng :
-Tôi cũng tham dự trận chiến biên giới khi tôi 19 tuổi là Đại đội phó ,Vị Đại đội trưởng và bao nhiêu bạn bè đă tử trận.
Ba tôi im lặng rít nhẹ điếu thuốc :
-Tôi cũng nói thật : Chúng tôi đang bị bao vây , Tối nay chúng tôi sẽ triệt thóai ! Không thể đem em theo được !
Tôi quyết định khi triệt thoái sẽ thả Em ....
Em cố gắng t́m về đơn vị , rồi xin xuất ngũ về săn sóc Mẹ đi !
Ba tôi nói tiếp :
- Em cũng biết khi thả em , Em phải tháo bông băng ra hết , rồi xé quần băng vết thương , để v́ đơn vị đừng bị cấp trên nghi ngờ , Tôi nói vậy là Em hiểu rồi !
Vị Trung úy Trinh sát Bắc quân , Ánh mắt dịu lại nh́n Ba tôi :
-Cám ơn Ông Trung tá, khuôn mặt Ông không phải là người ác , mà khuôn mặt trí thức , đạo đức ! Từ xưa giờ Tôi có ác cảm , căm thù mấy ông là tay sai của Đế quốc Mỹ !
Những trải qua chiến trận 3 năm nay , cảm giác của Tôi có thay đổi chút ít về mấy Ông !
Ông Trung tá , Ông thả tôi mà không có điều kiện hay sao ????
Ba Tôi cười buồn :
- Bàn chân trái của Em là tiêu rồi , Em biết mà ! Em đâu c̣n là quân nhân nữa đâu ! Khi triệt thoái đường rừng chúng tôi không thể đem tù binh bị thương theo được .
Thật ra chúng tôi cũng cần ở Em : một số tin tức về các đơn vị đang bao vây chúng tôi , để chúng tôi tránh né khi triệt thoái ....
Vị Trung úy Trinh sát Bắc Quân :
......
..........
7 năm sau mùa Đông năm 1978 ,. Trại Cải tạo Hoàng Liên Sơn .
**Người thương binh Bắc Quân -Quân đội nhân dân khoảng 30 tuổi , một tay chống nạn , một tay xách bị nhỏ đồ ăn , vào Trại xin gặp viên Đại tá Ngụy ( Nam Quân )
....Người thương binh cựu Trung úy Bắc quân , đưa bịch đồ ăn nhỏ cho người tù Đại tá Nam Quân ..
Và nói nhỏ : Đại tá nên nhẫn nhục đi , nín thở qua sông , chờ ngày ra trại , ...
Năm 1988 người tù Đại tá Nam quân xuất trại , mấy tháng sau vượt biên, sau đó định cư tại Mỹ .
Ngày hôm nay cựu Đại tá Nam Quân 83 tuổi vẫn c̣n liên lạc với người thương binh cựu Trung úy Bắc Quân 66 tuổi sống tại thành phố Hải Pḥng ..
***Cháu nội của người thương binh cựu Trung úy Bắc Quân 66 tuổi : Nữ sinh viên 19 tuổi đang du học Mỹ , ở nhà Vị Cựu Đại tá Nam Quân , săn sóc Ông nội ( gọi Đại tá Nam Quân là Ông Nội thứ hai).
Anh Miumiu thân mến !
Nếu Ba Tôi vẫn ở lại phục vụ Vệ Quốc Quân ( Q ĐND thời kháng chiến 9 năm ), th́ năm 1975 Ông đă là Tướng , như người Tiểu đoàn phó năm xưa Thiếu tướng Dương Bá Nuôi , nhưng rồi sẽ ra sao ?
Về đuổi gà cho Vợ như Tướng 1 sao Dương Bá Nuôi sau 1975 , hay thê thảm hơn như Danh tướng 3 sao Vương Thừa Vũ ( Tư lệnh năm xưa ) bị giam ở Hỏa Ḷ - Hà Nội cho đến chết 1980 mới được đưa về gia đ́nh An táng !
Trong lúc đó Tổ quốc đất mẹ vẫn tan hoang , một xă hội Tư bản hoang dă , tham nhũng tràn lan , nhà nước không có cơ quan kiểm tra quyền lực dẫn đến bè phái đấu đá lẫn nhau !
Thế th́ làm sao mà chúng tôi không chống đây ! Mà chống th́ bị gán cho là Phản động !
Hy vọng Anh đọc xong những điều tâm huyết tôi viết ra đây , Chúng ta sẽ hiểu nhau nhiều hơn !
Thân mến
Nguyễn Hùng Kiệt
Bookmarks