Chân tướng Hồ Chí Minh P1
Chân Dung "Bác" Hồ: "Những mẩu chuyện... " bác Hồ đă say mê... chính ḿnh như điếu đổ để tự cầm bút khoe tiểu sử, bốc thơm chính ḿnh
của Kiều Phong tặng Lôi Tam và anh em Nhân Văn
Phần 1
Sau 10 năm qui ẩn, xuống núi phen này, Kiều Phong quyết định viết chuyện t́nh: mối t́nh lớn nhất của bác Hồ. Bác Hồ đă say mê...chính ḿnh, mê như điếu đổ.
Như một anh si t́nh khờ khạo, bác Hồ làm nhiều tṛ quái đản để biểu lộ t́nh yêụ. Chúng ta đều biết, muốn t́m một đội ngũ văn nô mạnh, phải t́m ở các nước Cộng sản, muốn thấy một lực lượng nâng bi khỏe nhất, có nghiệp vụ cao nhất thế giới, phải hướng về Hà nội, thủ đô của đỉnh cao điếu đóm. Quanh bác Hồ, các chuyên viên thổi ống đu đủ đông như kiến, tên nào cũng có những ngón nghề ác liệt, thế mà bác không hài ḷng, không thỏa măn, bác đích thân cắm cúi đi làm một công việc vô cùng độc đáo là ngồi viết sách tự ca tụng, tự bốc thơm.
Dưới bút hiệu Trần Dân Tiên, bác viết cuốn "Những mẩu chuyện về đời hoạt động của
Hồ chủ tịch" (từ đây sẽ được ghi ngắn là "Những mẩu chuyện... "). Sau đó, bác chế thêm bút hiệu Th. Lan, cũng với mục đích cao cả là viết bài tự khen nức nở.
Trong cuốn sách này, Kiều Phong chỉ hỏi thăm sức khỏe bác Hồ và chú... Trần Dân Tiên. Các chú khác như Th. Lan tạm thời được bỏ qua, nhưng sẽ có ngày Kiều Phong gom chung lại dẫn ra kho đồ nghề, dụng cụ ở sau nhà, phát cho mỗi chú một cán búạ Anh nào cũng sẽ có phần cả, đừng sốt ruột .
Mặt Nạ Rớt Đều Đều
Bác Hồ là người ham học, ham viết. Cả hai đức tính ấy đều tốt, đều đáng khuyến khích. Chỉ kẹt chút đỉnh là bác có tật ưa táy máỵ Khi đọc, vớ được câu văn lời hay ư đẹp, người bèn mắt la mày lét, nh́n trước ngó sau không thấy có ai canh chừng là ra tay chôm liền. Mấy đứa ăn cắp xe hơi mang "hàng" về c̣n chịu khó sơn phết, cạo sửa cho mất dấu tích. Bác Hồ của các đồng chí th́ hành nghề chôm danh ngôn một cách lười biếng hơn nhiềụ. Văn chương, lời nói của người xưa, bác không chịu sửa đổi, cứ để nguyên nước sơn láng coóng tŕnh làng, lái chạy khơi khơi .
Thế nên người ta mới bắt quả tang những câu bác Hồ nói giống hệt câu nói của các danh nhân, hoặc lời sáng tác mới toanh nóng hổi của bác, xem lại th́ đă cũ hàng thế kỷ, đă được cụ Khổng cho chào đời từ xưa rồi
Các đồng chí cháu bác Hồ có anh cũng biết ngượng, bẽn lẽn giải thích một cách rất "lô-gích" xă hội chủ nghĩa rằng: "Đây chỉ là trường hợp chí lớn gặp nhau". Chí lớn của bác chúng tôi có hẹn với chí lớn của cụ Khổng. Chẳng may bác bị kẹt xe, đến chỗ hẹn hơi trễ. Người Việt nam ḿnh vốn giờ cao su, trễ có ngàn năm nhằm nḥ ǵ mà quí thầy di tản cứ cười đểu hoàị. Nhưng đó là chuyện sẽ được nói ở cuốn sách khác, khi Kiều Phong có th́ giờ nh́n lại toàn bộ tác phẩm lớn bé của bác Hồ. Đây chỉ sơ sơ vài đường để đọc giả làm quen với các thói hư tật xấu của bác vậy thôi.
Khi đọc sách th́ hơi có tật xấu nhưng trong địa hạt sáng tác, công bằng mà nói, bác Hồ đưa ra được những sáng kiến độc đáo, mới la.. Nếu không bị cái tật chôm chĩa nó hại, phải tự túc tự cường th́ bác cũng dựng cờ, gióng trống dựng lên được một trường phái không giống ai: Trường phái văn chương mặc áo thụng tự vái ḿnh.
Cuốn "Những mẩu chuyện..." được in tới, in lui cho toàn dân học tập. Mới đây, Hànội mới chính thức công bố Trần Dân Tiên, Th. Lan chính là bác Hồ. Thật ra, chả cần Hà nội chính thức xác nhận, chỉ cần đọc vài trang, người di tản buồn biết ngay tên thực của tác giả.
Xin mời quí vị đọc trang đầu cuốn "Những mẩu chuyện... "
"Nhiều nhà văn, nhà báo Việt nam và ngoại quốc muốn viết tiểu sử của vị chủ tịch nước Việt nam dân chủ cộng ḥa, nhưng măi đến nay, chưa có người nào thành công. Nguyên nhân rất giản đơn : chủ tịch Hồ chí Minh không muốn nhắc lại thân thế của ḿnh.
Ngày 2-9-45, lần đầu tiên tôi trông thấy Hồ chủ tịch. Đó là một ngày lịch sử. Ngày hôm ấy, đứng trước rất đông quần chúng hoan hô nhiệt liệt, Hồ chủ tịch trang nghiêm đọc bản Tuyên ngôn độc lập của nước Việt nam dân chủ cộng ḥạ
Ngày thứ hai tôi viết thơ xin phép được gặp Hồ chủ tịch. NGAY CHIỀU HÔM ẤY, tôi rất sung sướng tiếp được thư trả lời của Hồ chủ tịch viết như thế này:
"Ngày mai 7 giờ 30 mời chú đếnkư tên : Hồ chí Minh". Thư trả lời chóng, nội dung thư giản đơn và giờ hẹn gặp sớm khiến cho tôi rất băn khoăn ... " (trang 5).
Mới đọc đến đây, 19 hàng, chưa được một trang, ta đă có tới hai dịp biết Trần Dân Tiên chính là bác, đă có chứng cớ về sự giả dối lố bịch của bác, đă bắt quả tang bác đang len lén đeo mặt nạ ngồi hồ hởi viết văn bốc thơm chính ḿnh.
Chứng cớ thứ nhất : câu mở đầu cuốn sách đă có hai chữ dùng không chỉnh. "Nhiều nhà văn nhà báo VN và ngoại quốc muốn viết... nhưng măi đến nay chưa có người nào THÀNH CÔNG".
Chữ "thành công" ở đây mơ hồ. Họ muốn viết nhưng chưa thực hiện được, chưa làm được hay đă viết về tiểu sử bác rồi, nhưng bốc bác chưa đủ thơm nên sách không thành công ?
Đó là một lỗi nhỏ, không đáng kể, nhưng khi nó được viết, được in trong một nước đầy nhóc văn nô, th́ nó tố cáo rằng tác giả ở cái vị thế mà cóc anh văn nô nào dám phê b́nh, sửa chữa . Văn nô chỉ có cái tội là dồn cả cuộc đời, chí hướng, sức lực vào sự nghiệp nâng bi nên người ngợm, văn chương lúc nào cũng dơ dáy, tồi tàn. Nhưng khả năng sử dụng chữ Việt, khả năng viết của họ đều thuộc loại khá cả, không mấy khi phạm những lỗi "chưa sạch nước cản". Giả thử Trần Dân Tiên đúng là một văn nô trẻ tuổi mà viết lách như thế th́ các văn nô đa`n anh sẽ ghè vỡ đầu ngaỵ . Đàn anh Tố Hữu sức mấy mà để cho một kẻ nâng bi tay mơ, dùng chữ c̣n chưa vững như Trần Dân Tiên gia nhập đội ngũ.
Văn chương Trần Dân Tiên dù lạng quạng cũng không bị chê bởi v́ nó là văn bác.
Nhưng văn tài chưa hại bác ác liệt bằng trí tưởng tượng và trí nhớ của bác.
Chứng cớ thứ hai nằm trong một câu văn đă đột ngột làm rớt mặt nạ Trần Dân Tiên, phơi mặt bác ra ánh sáng với nguyên cả râu ria:
"Ngày thứ hai tôi viết thư xin phép được gặp Hồ chủ tich. NGAY CHIỀU HÔM ẤY, tôi rất sung sướng tiếp được thư trả lời... " (trang 5).
Ở đây, không có chuyện gửi thư tay v́ chú Trần Dân Tiên không mô tả chuyện ấỵ. Kiều Phong ngờ rằng chú Tiên đă nhờ bưu điện Mỹ gửi thơ cho Chủ tịch th́ mới nhanh khiếp thế. Nhưng hỏi lại giám đốc bưu điện San Diego, được trả lời :"Hệ thống bưu điện tối tân của Mỹ cũng chỉ có thể giao thư vào ngày hôm sau, nghĩa là qua một đe^m mới tới tay người nhận".
Bưu điện Mỹ năm 1988 đă không làm việc nhanh bằng bưu điện nhà nước xă hội chủ nghĩa vào ngày 3 tháng 9 năm 1945. Ngày đó, có chú Trần Dân Tiên gửi thư cho Hồ chủ tịch buổi sáng, buổi chiều nhận được thư trả lời! Giả thử rằng bưu điện nhà nước ta ngày ấy đă thực hiện được phép lạ th́ cái sự chú Tiên nhận được thư hồi âm, hẹn gặp cấp kỳ ngay buổi chiều cùng ngày cũng có nhiều chỗ tức cười . Coi bộ bác không có việc ǵ làm, đang ngồi vêu ra nên vừa nhận được thư của một khách mộ điệu là vồ lấy trả lời ngay, cho gặp ḿnh ngay .
Nếu có một số người hơi đông cũng muốn gặp bác, chú Trần Dân Tiên chắc phải chờ lâu, ít nhất lâu bằng một bệnh nhân trong pḥng mạch bác sĩ, chứ đâu được bác chụp giựt vồ vập ác liệt cỡ đó. Cảnh bác Hồ vồ chú Tiên làm Kiều Phong liên tưởng tới cảnh chị em ta đang ế khứa lại thấy anh khách sộp Thúc Sinh tà tà đến nạp mạng.
Dù sao, những bí ẩn ấy cũng có lời giải thích ổn thỏa: lỗi chẳng phải ở chú Trần Dân Tiên viết nhảm, không phải v́ bưu điện nhà nước ta năm 1945 làm phép lạ, mà v́ bác gửi thư cho chính ḿnh nên thư qua từ lại cứ nhanh như chớp. Chưa viết được một trang, bác đă đăng trí quên bẵng mất rằng ḿnh đang giả làm Trần Dân Tiên để nâng bi chính ḿnh
Cũng chưa quá một trang, chú Trần Dân Tiên đă bị bác xử tệ, bỏ quên thê thảm. Cái thư của bác, được chú in lại từng chữ, đóng ngoặc kép cẩn thận, lại chỉ vỏn vẹn có vài ḍng: "Ngày mai 7 giờ 30 mời chú đến. Kư tên: Hồ chí Minh". Người gửi th́ cả chữ kư được ghi rơ c̣n kẻ nhận th́ không được bác nhắc tới họ tên, dù chỉ là cái tên trần x́ như "chú Tiên" chẳng hạn.
Bookmarks