Hoàng Sa và Trường Sa là của VN
Biểu t́nh trước Toà đại sứ Trung cộng
Do không được thông báo trước cho nên tôi đă không rơ là cuộc biểu t́nh chống Trung Cộng về
việc xâm chiếm hai đảo Trường Sa và Hoàng Sa sẽ được tổ chức trước ṭa đại sứ Trung Công vào ngày
thứ bảy hay chủ nhật. Tôi lại càng không muốn bỏ lỡ cơ hội để góp phần cùng đồng hương tại Bruxelles
nói lên tiếng nói của người dân Việt, nên quyết định khởi hành đi đến nơi sẽ xảy ra cuộc biểu t́nh. Gần đến
nơi, tôi thấy mươi lá cờ Vàng đang tung bay phất phới cùng khoảng chục anh em của hội
CQNQLVNCH/VQB. Tôi tự hỏi cuộc biểu t́nh sao lại ít người thế!? Sau khi kiếm được chỗ đậu xe, đến sân
cỏ trước ngôi nhà ṭa đại sứ Trung Cộng, th́ được biết hôm nay ngày thứ bảy không phải là ngày do anh
em xin phép mà là ngày biễu t́nh do du học sinh đến từ Việt Nam xin phép.
Nh́n sang bên sân cỏ cách một con đường có chừng năm bảy em tuổi độ đôi mươi đang đứng
cạnh một xe cảnh sát Bỉ. Tôi lại càng băn khoăn, một cuộc biểu t́nh mà tổng cộng hai nhóm chưa tới hai
mươi người th́ bọn Tàu Cộng sẽ nghĩ sao. Đang suy nghĩ miên man, tôi bỗng giựt ḿnh v́ tiếng của anh
cảnh sát Bỉ yêu cầu muốn gặp người đại diện, vài ba anh thuộc hội CQN tiến lại gần v́ thấy anh cảnh sát
đang nói chuyện với tôi. Sau khi biết chuyện họ đề nghị tôi trả lời luôn với anh cảnh sát cho nó tiện. Tôi nói
với anh cảnh sát Bỉ rằng anh đại diện chưa có mặt và hỏi lại v́ sao anh cần tiếp xúc với anh đại diện. Anh
ta cho biết các du sinh khiếu nại v́ là ngày do họ tổ chức mà các anh CQN lại đang chiếm và cắm cờ nơi
phần sân cỏ trước ṭa đại sứ , các anh CQN có lẽ thấy cũng không có ǵ quan trọng nên lại đề nghị tôi tiếp
tục giải quyết trong lúc anh Hồ chưa đến kịp. Tôi thầm nghĩ việc chính yếu là cùng nhau chống lại bạo
quyền Trung Cộng để giành lại chủ quyền hai đảo cho Việt Nam nên gật đầu nhận lời với các anh, tai tôi
văng vẵng bài ca Hội Nghị Diên Hồng:
« Toàn Dân nghe chăng Sơn Hà nguy biến
Nên ḥa hay chiến….. »
Tôi cho anh cảnh sát biết chúng tôi đến với cùng một mục đích như các em du sinh để nói lên bổn
phận của người dân Việt về vụ Trường Sa – Hoàng Sa chứ hoàn toàn không có một vấn đề ǵ khác và
cũng bảo đảm với họ là sự hiện diện của các anh CQN là một thiện chí, tôi yêu cầu họ cho tôi được tiếp
xúc với các em du sinh. Anh Cảnh Sát Bỉ chuyển đạt yêu cầu của tôi. Họ đồng ư nói chuyện với điều kiện
tôi phải cởi huy hiệu cờ Vàng mà một anh CQN đă gắn lên nón của tôi. Tôi đồng ư với điều kiện họ phải
xếp cờ Đỏ cho vào túi.
Tôi theo anh Cảnh Sát Bỉ qua tiếp xúc với các du sinh sau khi họ cũng chấp thuận điều kiện của tôi.
Qua tới nơi th́ tôi được biết họ không đồng ư sự hiện diện của các anh CQN cùng cờ Vàng là v́ họ
lo sợ cho tương lai khi phải trở về sống với chính quyền Cộng Sản Hà Nội, v́ ngày hôm nay họ
đứng biểu t́nh chung với những người chống Cộng. Tôi hỏi họ có biết chính quyền CS đă đàn áp
đồng bào, sinh viên và học sinh tại Việt Nam trong những cuộc biểu t́nh như thế này tại VN không ,
họ gật đầu tỏ ư biết. Tôi hỏi tiếp cuộc biểu t́nh hôm nay chống lại quan thầy của Hà Nội có được sự
đồng ư của Đại Sứ Quán CS không, họ không tră lời. Chỉ v́ sợ sự trù dập của CS mà họ không dám
đứng chung với những người chống Cộng. Con ngáo ộp Hà Nội quả là to.
Sau khi anh cảnh sát nghe chi tiết cuộc thương lượng do tôi thuật lại, anh đề nghị giải pháp lập một
hàng rào ngăn đôi hai bên. Dĩ nhiên là các du sinh cũng không đồng ư, tôi thầm nghĩ đúng là một anh da
trắng ngây thơ quen sống trong một nước có tự do chưa bị đàn áp. Đến đây, anh hoàn toàn thông cảm với
chúng tôi và chỉ c̣n biết yêu cầu chúng tôi phải tôn trọng đ̣i hỏi của các du sinh v́ họ là người được phép,
c̣n chúng tôi th́ ngày chủ nhật. Anh yêu cầu chúng tôi rời khỏi nơi biểu t́nh với một sắc mặt không hiểu
cho sự phức tạp của sự việc. Tôi chấm dứt đối thoại và khuyên các du sinh nên cố gắng phát huy hơn
quyền Dân Chủ của ḿnh khi về lại trong nước. Chống thằng ăn cướp là điều đúng nhưng chống thằng tay
sai cho thằng ăn cướp lại càng quan trọng hơn. Muốn không bị mất chủ quyền cho Trung Cộng th́ trước
hết phải triệt thằng tay sai, thằng đă đào mồ cha dâng cho giặc. Người xưa đă nói « Giặc ngoài dễ đối phó,
thù trong khó lường».
Tôi cùng anh Cảnh Sát quay về bên này sân cỏ tŕnh bày lại sự việc và thuyết phục các anh CQN
giải tán. Anh Minh và các anh CQN biểu lộ sự bất b́nh không đồng ư, nói cho anh Cảnh Sát Bỉ biết rằng
đây là một nước Dân Chủ, mọi người có quyền biểu lộ quan điểm của ḿnh. Tôi lập lại cho các anh biết về
sự lo lắng của các du sinh đối với con ngáo ộp Hà Nội, v́ họ c̣n phải trở về sống ở VN nếu phải đứng
chung với các anh. Theo tôi, tôn trọng yêu cầu của họ cũng là sự thể hiện sự hiểu biết về Dân Chủ.
Hơn nữa anh cảnh sát cũng lưu ư tôi là nếu xảy ra mất trật tự ngày hôm nay th́ họ sẽ giải tán cả hai
và thu hồi lại giấy phép biểu t́nh đă cấp cho ngày chủ nhật. V́ cuộc biểu t́nh ngày chủ nhật cũng quan
trọng cho nên tất cả đă đồng ư và thu xếp cờ giải tán. Tôi cũng nên lưu ư rằng các anh CQN đă cố t́nh tŕ
trệ để kéo dài sự hiện diện đến măi 11h30, sau giờ biểu t́nh chính thức 30 phút, mới chịu giải tán. Các anh
cũng không quên mời các du sinh tham dự ngày mai với điều kiện không có cờ Đỏ.
Sau đây là chuyện liên quan đến em bé quàng khăn đỏ.
Trong lúc tôi đang nói chuyện với cảnh sát cùng các du sinh, th́ có một người đầu đă bạc kệ nệ ôm
năm ba cái biểu ngữ giao cho các du sinh. Quay lại nh́n th́ thấy đó là anh Nguyễn Đức Huấn, một người
chống Cộng như anh, tự cho ḿnh là nhân sĩ, là một đại diện cho tổ chức cựu Cảnh Sát Quốc Gia VNCH
tại Bỉ. Anh đă miệng lưỡi Tô Tần như thế nào mà các du sinh lại đồng ư cho anh làm khuyển mă như thế!
Thật là bội phục « tâm phục khẩu phục ».
Sau khi giao xong mớ biểu ngữ, anh sang qua đường tiến về phía các anh CQN; tôi vội bám theo v́
sợ các anh CQN dễ nổi nóng có thể xảy ra chuyện đáng tiếc. Một anh trong hội chất vấn anh về việc vừa
xảy ra th́ anh trả lời là anh có cháu trong đoàn du sinh. Tôi vội hỏi anh với sự mừng rỡ rằng cháu anh là
ai, anh có thể giúp tôi gặp nó với hy vọng sẽ dễ dàng đạt được một thỏa hiệp với các du sinh. Nhưng anh
không trả lời và không biểu lộ một dấu hiệu nào. Đến đây tôi hiểu rằng anh đă muốn ǵ, v́ chợt nhớ tới
những câu trả lời tế nhị của người miền Bắc. Ví dụ như bụng th́ đói mà lại trả lời là ăn rồi, đợi một người
sai hẹn đến trễ th́ lại giả lả nói rằng em cũng vừa mới tới ..v.v…Th́ ra anh muốn làm cháu ngoan.
Nhớ khi xưa anh nói chuyện về trại Z30D, nơi anh cùng các đồng đội đă trả món nợ mà Cộng Sản
lúc bấy giờ gọi là « nợ máu ». Nơi mà chỉ có gia đ́nh anh đă cưu mang, chắt bóp để đi thăm anh, mặc dù
anh chỉ là một anh thiếu úy Thẩm Sát Viên vừa mới nhận lon mà cũng phải trả « nợ máu », rồi đến chuyện
vượt biên để đến được bến bờ tự do. Vậy mà ngày hôm nay anh đă quên, đă xóa được dĩ văng, đă ở lại
đứng dưới lá cờ mà ngày xưa anh gọi là « Cờ Máu » .
Đối với tôi nếu sau ngày 30 tháng 4 người CS không gây ra hận thù th́ ngày hôm nay có lẽ không
có chuyện cờ Vàng cờ Đỏ và nước VN chắc chắn đă có một chủ quyền, một tương lai tốt đẹp hơn. Tiếp
tục đi anh, anh sẽ được choàng khăn đỏ, được vào Đoàn vào Đảng và được Bác xoa đầu khen cháu
ngoan.
V ũ Trung Việt
Bookmarks