Tạp ghi Huy Phương
D̉NG NƯỚC MẮT CHO MỘT BẢN QUỐC CA
Trải qua một thời gian dài nước mất nhà tan, bị tù đày, gia đ́nh ly tán, phải sống dưới một chế độ thù nghịch, ngày được ra khỏi đất nước, được đứng nghiêm trang, mắt ngước nh́n lá quốc kỳ thân yêu xa vắng bao nhiêu năm, tai nghe lại điệu nhạc hùng tráng năm xưa, ḷng bỗng dưng xôn xao bao kỷ niệm, hai ḍng nước mắt tuôn rơi.
Đă bao nhiêu người mang tâm trạng như tôi vào những ngày đầu đặt chân đến xứ người.
Phải chăng những điều ǵ đă mất khiến cho ḷng chúng ta tiếc nuối và xót xa.
Nhớ mới một buổi sáng ngày nào, buổi chào cờ cuối cùng tại đơn vị và không ai ngờ đó là buổi chia ly, tan đàn xẻ nghé.
Anh em đồng ngũ mỗi người đi về một hướng, người vượt thoát ra đi bỏ lại quê hương, người vào chốn lao tù nơi chốn rừng sâu nước độc. Gia đ́nh miền Nam bỗng dưng tan tác, mỗi người lâm vào cảnh, không cách biệt giữa hai bên bờ sinh tử th́ cũng ngh́n trùng biệt ly.
Có những bản quốc ca xưa hàng trăm năm như quốc ca Hà Lan từ thế kỷ XVI, nhưng cũng có những bản quốc ca chỉ vang vọng trong một thời, non yểu trong hoàn cảnh chiến tranh, của một quốc gia vừa thành h́nh đă bị định mệnh chôn vùi.
Trong đất nước ấy, tuổi trẻ bị dập vùi trong lửa đạn, tương lai mờ mịt trong khói súng, và những niềm hy vọng sớm tàn phai.
Để bảo vệ cho tự do của miền Nam, một triệu thanh niên dưới lá quốc kỳ, đă nằm xuống, xương tàn cốt mục, mà bây giờ đă gần bốn mươi năm hài cốt vẫn c̣n xiêu lạc.
Quốc ca đâu phải là một bản nhạc của một nhạc sĩ si t́nh nào đó viết cho một người, để đời sau những người ca sĩ hát lại cho những người mang cùng tâm trạng riêng lẻ ấy thưởng thức.
Quốc ca là nhạc phẩm của một người viết cho triệu người nghe.
C̣n tiếp....
Bookmarks