Results 1 to 7 of 7

Thread: Đại Vệ Chí Dị

  1. #1
    Dac Trung
    Khách

    Đại Vệ Chí Dị

    Nước Vệ, năm Canh Dần, triều nhà Sản.

    Năm ấy nơi th́ hạn hán, cà chết khô ngoài đồng, nơi lũ lụt nước ngập mái nhà. Thiên tai kinh khủng, vật giá lại leo thang. Người dân chen chúc nhau đi mua đồ tích trữ, đồng tiền nươc Vệ chẳng khác ǵ tờ giấy lộn, mở mắt là lại thấy thực phẩm ngoài chợ tăng giá so với ngày hôm qua. Triều đ́nh lại tới kỳ đại hội nhân sự bầu vua mới, chính sự rối ren vô cùng.
    Thế sự nát bét như vậy, khiến ḷng người bất măn, tiếng ca thán vang khắp hang cùng ngơ hẹp. Nhân sĩ, trí thức, kẻ sĩ lớn tiếng chê bai triều đ́nh bất tài, quan lại ươn hèn, bạc nhược chỉ lo vun vén cho bản thân. Việc nước làm qua loa cho lấy lệ, đến nỗi nước Đại Vệ hùng cường 4000 năm lịch sử, nay chỉ c̣n đống đất hoang tàn, biển đảo thị ngoại bang cướp,nợ nước ngoài không trả nổi, tài nguyên, đất đai bán và cho thuê sạch bách chả c̣n chỗ nào nữa.
    Nông dân bị lấy đất canh tác, công nhân bị lấy mất nhà xưởng, giáo dân bị lấy mất nhà thờ. Cảnh dân t́nh các loại tụ lại đ̣i đất đai ngày càng nhiều, trong thành phần đó không thiếu ǵ cựu chiến binh, bà mẹ nước Vệ anh hùng...nội cảnh đó đă khiến triều đ́nh bối rối không biết xử trí ra sao, lại thêm các tiếng nói từ mọi thành phần trí thức cất lên đ̣i hỏi trách nhiệm của triều đ́nh. Triều Sản lo lắng lắm, trước lúc đai hội nhân sự mới họp lại mà luận rằng.
    - Năm qua đă mở hội hè , tiệc tùng nhân dịp đại lễ kinh thành để át cái những tiếng dị nghị trong dân gian, mất đến hàng vạn lượng vàng. Ấy thế mà không ăn thua, nay đại hội nhân sự đến gần, cứ để lan truyền măi tiếng xấu trong dân gian không phải là điều không thể. Dưới yên th́ trên mới ấm, xin các đại thần nghị việc này.
    Triều đ́nh nhà Sản lao xao, kẻ bàn tăng thuế cho dân chúng cắm đầu mà lo đóng, không c̣n hơi đâu mà để ư việc khác. Kẻ nói tăng tuyền truyền những chỗ nào tốt đẹp để dân chúng hy vọng. Người th́ nói là tạm thời đi vay tiền để hỗ trợ đồng tiền nước Vệ. Bàn bạc, cắt đặt đâu ra đấy vẫn chưa yên tâm. Đang c̣n phân vân th́ bỗng có đại thần lớn tiếng.
    - Triều ta chuyên chính cầm quyền, không việc ǵ phải nhún nhường bon dân đen. Thằng nào chịu khổ được th́ sống, thằng nào không chịu khổ được mà ca thán, bắt hết bỏ tù. Đứa khác trông thấy ắt phải sợ mà kinh hăi. Không phải nói nhiều với chúng.
    Trong các quan có người nói.
    - Bắt thế sợ dân không phục.
    Kẻ kia cười
    - Từ xưa đến này, triều nhà Sản ta chỉ cần dân sợ chứ đâu cần dân phục. Ông nói thế là tư tưởng chính kiến chưa vững vàng, là kẽ hở để bọn thế lực thù địch chĩa mũi dùi vào khoét hai triều ta. Phải khẳng định lập trường kiên định, bắt cho kẻ khác sợ chứ không phải bắt cho người ta phục.
    Trong triều lại có người nói.
    - Thế bắt sao để được như vậy ?
    Kẻ kia cao giọng.
    - Bắt khắp trong Nam ngoài Bắc, bắt thằng nào vợ sắp sinh, bắt thằng đang ở tù bắt tù tiếp, bắt nào kiến thức pháp luật , bằng cấp đầy ḿnh.Bắt bọn trí thức nước ngoài về, bắt cả bọn sinh viên cấu kết với công nhân. Càng thành phần nào chúng nghĩ ta không dám làm th́ ta chọn đúng thành phần đó mà xử lư. Mọi việc tất yên.
    Triều đ́nh nghị luận cũng xong.
    Mùa thu năm Canh Dần, triều đ́nh cho công sai tỏa đi khắp nơi, bắt bớ một loạt các nhân sĩ, trí thức, đem bọn thanh niên mạn phía Nam ra kết án tù thật nặng. Dân chúng khiếp hăi mà im thin thít, nhà nào cũng đóng cửa cài then chặt không dám giao du với hàng xóm. Lúc sự sợ hăi đă lan rộng, bấy giờ nhà Sản mang đạo đức tiên đế ra tổng kết thắng lợi hoàn toàn trên cả nước...


    http://nguoibuongio1972.multiply.com...l/item/202/202

  2. #2
    Dac Trung
    Khách
    Người Buôn Gió - Đại Vệ Chí Dị



    Nhà Sản cai trị nước Vệ đến năm Canh Dần, tính ra cũng 65 năm.

    Chính chiến liên miên mất quăng 40 năm, hết nội chiến rồi đến ngoại xâm, giặc xa đến giặc gần, chết mấy triệu người trai trẻ, một phần đất đai, lănh hải lọt vào tay ngoại bang. Đổi lại nhà Sản cầm triều chính, thống nhất sơn hà vào trong tay.

    Xưa tiên đế nước Vệ lúc nắm binh quyền có nói:

    - Đất nước ta, rừng vàng biển bạc, tài nguyên phong phú, nhân dân cần cù, chăm chỉ.

    Sau này bọn hậu thế khi tiên đế thác đi, bèn thêm vào câu:

    - Triều Sản sáng suốt, lănh đạo anh minh.

    Vậy là qua bao nhiêu biến động của mấy chục năm nhà Sản cai trị, gần hết một kiếp người, trong dân gian tin tưởng rằng:

    - Đất nước Vệ rừng vàng, biển bạc, tài nguyên phong phú, nhân dân cần cù, triều đại, lănh đạo anh minh sáng suốt.

    Câu này được ghi vào sử sách, vào giảng dạy ở các trường tiểu học, trẻ con nước Vệ ngay từ nhỏ đă tin rằng nước Vệ tươi đẹp và giàu có như thế, việc học hành là phụ, hoan ca công đức lănh tụ, triều đ́nh là chính. C̣n đâu học chỉ lấy thành tích, thực chất th́ có kẻ c̣n không biết đọc Tam Tự Kinh dù học lớp tứ, lớp ngũ.

    Bởi vậy sau chiến tranh qua đi, thanh niên nước Vệ chỉ ham ăn chơi, quan hệ t́nh dục rồi công bố cho thiên hạ xem chơi, đua xe, dùng ma túy, đâm chém lẫn nhau, thầy hiếp tṛ, chồng giết vợ, mẹ hai con, cháu bóp cổ bà, bọn ca kỹ xểnh tí là tụt váy cho thiên hạ ngắm. Con quan lại đứng đầu những tṛ ăn chơi, phạm pháp. Công sai th́ mặc sức đánh người. Nước Vệ nh́n th́ b́nh yên nhưng là thứ b́nh yên vô luật pháp, kẻ mạnh có vũ lực là kẻ đúng, sau nữa là kẻ có tiền. Luật để trừng phạt những kẻ không có hai thứ đó.

    Nước Vệ có rừng vàng, biển bạc, tài nguyên phong phú, nên cứ bán mà ăn. Quan lại nào khai thác, kư kết nhiều hợp đồng bán đất, tài nguyên cho ngoại bang được nhiều là h́nh mẫu quan tiên tiến, thăng tiến rất mau, giữ chức quyền cao hơn để bán được nhiều hơn. Đến cuối năm Canh Dần, đời Cường Vệ Vương thứ mười, cơ bản đă bán gần hết tài nguyên, đất đai chẳng c̣n là bao nhiêu, giá lại đắt đỏ chỉ tội những người nghèo phải đi thuê mướn nhà ở. Cơ cực vô cùng.

    Trộm cắp, lừa đảo nhiều như rươi. Thiên tai, hạn hán, lũ lụt chồng chất không ngớt. Bệnh dịch hoành hành, lạm phát mọi thứ đều tăng vọt, thuốc men, gạo củi đều lên giá. Người nông dân, công nhân bị mất quyền lợi tụ tập phản đối ngày càng nhiều. Trái lại các quan ngày càng giàu nứt, đổ vách, đạo đức xă hội tỉ lệ nghịch càng suy đồi.

    Trước cảnh ấy, trong đám sĩ phu nước Vệ, nhiều kẻ c̣n chút ḷng tự trọng kẻ sĩ, cũng thấy việc chướng tai, gai mắt hoành hành quá thể bèn người th́ dâng sớ, kẻ th́ đăng đàn vạch trần nguyên nhân băng hoại của đất nước.

    Nhà Sản thấy sĩ phu ồn ào như vậy, mới nghị rằng:

    - Nguyên nhân bất ổn có thể từ đây, việc nước tốt xấu thế nào đă có triều đ́nh lo. Bọn sĩ phu khua môi múa mép kích động dân chúng hiểu sai t́nh h́nh đất nước, dẫn đến hoang mang , bất ổn. Lệnh phải trừng phạt nghiêm khắc bất kể sang hèn, có trí thức hay không có.

    Năm đó nhiều người bị bắt lắm, nhà tù chật ních người. Ṭa xử bọn phạm tội '' tuyên truyền chống phá triều đ́nh'' liên miên, đến nỗi nhiều vụ thiếu quan ṭa xử, phải đặt ra lư do giam cứu đến hàng năm. Đáng nói trong đám tội phạm ấy có họ Cù người Can Lộc, ḍng dơi công hầu, phụ thân từng cắp tráp theo hầu tiên đế buổi ban sơ, công lao rạng rỡ. Đến đời thứ hai là Cù Vũ, đậu tiến sĩ luật vậy mà triều đ́nh cũng bị khép tội '' tuyền truyền chống phá'' nói nôm na tội này như tội khi quân, phạm thượng Ở phía nam nước Vệ, mấy kẻ cựu chiến binh, con nhà cách mạng như cặp Song Hải cũng vị tội ấy mà bị tù đày.

    Dân chúng hăi lắm, người người đi đường chỉ biết cúi đầu mà đi, xểnh có ai nói tới những chữ như '' triều đ́nh, nhà Sản'' bên canh là bịt, ôm đầu tai dáo dác chạy thật xa.

    Quan ở bộ tuyên huấn chỉ thị cho bọn thuộc hạ, cầm loa đi khắp phố phường, làng mạc loa rằng:

    - Phải giữ cho đất nước ổn định, bà con yên chí làm ăn, những kẻ phá hoại mục tiêu đó phải bị trừng trị là đích đáng.

    Có kẻ điên, rách rưới, tiều tụy ở chợ nghe thấy cười mà rằng:

    - Nước Vệ xuất 5 đồng, nhập về 10 đồng. Trong 5 đồng xuất th́ đến 3 đồng là bán tài nguyên thô, đất đai. Trong 10 đồng thu về th́ nhập hàng hóa xa sỉ đến quá nửa, buôn bán với kẻ thù phương Bắc th́ thâm hụt chênh lệch quá lớn, bán cho chúng 1 đồng th́ nhập đến 4 đồng. Ổn cái nỗi ǵ mà để yên được.

    Nói xong kẻ ấy ngẩng mặt ra khỏi cái hố y mới đào cười ha hả. Th́ ra y úp mặt vào cái hố y đào để nói cho đất nghe. Đúng lúc chợ đang giữa đêm, trăng sáng cao vằng vặng. Có kẻ ăn mày đắp chiếu nằm cạnh là nghe thấy. Công sai đi qua, thấy kẻ nói, kẻ nằm mới bắt tên ăn mày vào hỏi tên điên kia nói ǵ, kẻ ăn mày nói:

    - Tôi thấy ông ta nói rằng, nước Vệ sắp tới thiên đường, v́ tương lai không xa sẽ xuất 10 đồng tiền hàng hóa chất lượng cao và nhập về có 5 đồng tiền vật liệu, mọi cái tiêu dùng trong nước làm được hết thảy. Của cải dự trữ dồi dào, dân chúng vui sướng, một ḷng tin tưởng triều đ́nh.

    Công sai nghe thấy hài ḷng lắm, phán rằng:

    - Đấy đến kẻ điên mà c̣n biết nói điều chí lư như vậy,nước Vệ hùng cường là chuyện tất yếu mà thôi.

    Công sai nói xong bỏ đi. Kẻ điên mới lại gần ngắm kẻ ăn mày, nh́n măi mới than:

    - Trời đă sinh ra điên, sao nỡ c̣n sinh ra kẻ dại.




    http://danlambaovn.blogspot.com/2010...ve-chi-di.html

  3. #3
    Dac Trung
    Khách
    Năm Tân Măo, nước Vệ triều nhà Sản, đời Vệ Kính Vương thứ nhất. Tể tướng vẫn là Bạo.

    Tiền mất giá, mọi thứ thực phẩm leo thang khủng khiếp. Các thứ năng lượng quan trọng đều khan hiếm , đắt đỏ.

    Vệ Kính Vương 20 năm trong triều làm quan đại thần nghị chính, dấu ấn không có ǵ đặc biệt, chuyên tài lư luận suông. Vương là người tư chất hiền lành, gặp lúc triều đ́nh nhân sự rối ren, trành giành quyền lực các phe phái chưa đủ mạnh để đoạt quyền, nhân đó họ tạm để vương nắm ngôi báu thời gian. Chứ tài vương khó mà làm nổi điều cơm áo, gạo tiền cho thiên hạ,mọi việc phó thác cho Bạo điều hành.
    Xứ Thanh mấy đời xưng vương, lẽ ra nếu làm đại thần nghị chính sớm th́ giờ ngôi vương đă vào tay Tôn Dưa, người ấy dáng vóc thư sinh, da mặt láng bóng rơ kẻ đa mưu, túc trí. Mừng giận không lộ ra mặt, chỉ thơn thớt nói cười. Mộ phần Tôn Dưa ở quê nhà táng vào huyệt quư nằm trên dăy núi h́nh đại bàng vươn cánh ra biển Đông, chỉ v́ chưa đến kỳ phát mà nén ḷng đợi thôi. Tả Ao tiên sinh có lần ngắm phần mộ này phán rằng trong dăm năm nữa tất sẽ phát vương.
    Bạo trước khi làm tể tướng, kinh qua nhiều chức vụ từ giữ ngân khố, làm quan bộ H́nh, lại giữ chức tể tướng đă lâu. Tay chân trong triều đến lúc này đă nhiều nhan nhản ,từ bộ Binh đến bộ Lại, bộ H́nh đâu đâu cũng có người thân tín giữ chức trọng. Bởi thế thực quyền của Bạo c̣n to hơn cả quyền chính của vương.
    Quỷ Cốc tiên sinh dơi Bạo trông coi việc nước bấy lâu, ngài luận ;
    - Bạo tính độc đoán. Thường coi khinh kẻ sĩ, ỷ sức ḿnh khi quyết việc trọng đại. Quyền trọng trong tay kẻ ấy khác nào vào tay kẻ chơi bạc. Sợ thua nhiều hơn thắng.
    Y rằng Bạo coi việc nước, phá sản ngành đóng tầu, thâm hụt mậu dịch, lạm phát, tiền mất giá, của cải trong nước khan hiếm. Dân nghèo nổi dậy khắp nơi, đ́nh công liên miên, kẻ sĩ chán nản nảy sinh bất b́nh, ca thán. Trước cảnh đó, Bạo không có kế sách ǵ trấn an ḷng người, trái lại cho quân bắt bớ tràn lan, mượn cớ giữ uy triều đ́nh mà bắt cả những kẻ sĩ góp ư chân thành từ con cái của quan đại thần đến lăo thần triều đ́nh, từ người già đến trẻ nhỏ. Thiên hạ ai nấy đều khiếp sợ. Ḷng người đă nhược v́ kiếm sống khó khăn, lại càng nhược thêm v́ sự trấn áp trên diện rộng.


    Nước Vệ năm Tân Măo:
    Tài nguyên cạn kiệt, đồng tiền mất giá.
    Ngoại giao cầu cạnh, nhún nhường.


    Tiềm lực không c̣n, chí khí cũng không có. Lẽ nào đến lúc suy rồi chăng?


    Có lẽ là vậy, thói đời khi hoang mang không biết trông cậy vào đâu, người ta t́m đến nơi thần thánh để nương cậy. Ở đất Ninh có ngôi chùa xây mất hàng trăm vạn lượng vàng, trước cổng chùa có một loạt cây do các đại thần trọng yếu nhà Sản trồng dâng Phật.
    Nh́n vào đó mới biết, sự hoang mang không chỉ ở dưới tầng lớp dưới.
    Không biết năm nay nước Vệ ra nông nỗi nào!



    http://nguoibuongio1972.multiply.com...l/item/241/241

  4. #4
    Dac Trung
    Khách
    Nước Vệ triều nhà Sản, năm thứ 66.

    Mùa nước, nhưng con sông chính miền Bắc, miền Nam vẫn cạn kiệt, ruộng đồng khô hạn. Đất đai canh tác bán rẻ cho tư thương nước ngoài. Thóc lúa, thực phẩm khan hiếm, giá cả tăng từng ngày.

    Bạo nắm quyền thiên hạ, thế ngiêng trời lệch đất, thâu tóm mọi quyền lực vào tay. Các quan trong triều đến nhân sĩ trong nước gặp Bạo đều phải cúi đầu không dám nh́n thẳng.

    Lạm phát ngày một cao, người lao động đói khổ đ́nh công. Triều đ́nh bắt bớ, tầm nă những người đ́nh công, c̣n bọn chủ nhân thế đó mà đánh đập, dùng xe tứ mă cán chết người đ́nh công.
    Công sai là cánh tay phải của Bạo, như kiêu binh ngày xưa tha hồ hoành hành ức hiếp dân kiếm chác, ăn hối lộ. Gặp người trái ư là đánh đập, có nhiều vụ dẫn đến tử vong. Giết xong vu là tự vẫn, đột tử.
    Mọi thứ đắt đỏ, chỉ có mạng người và nhân cách là rẻ rúng.

    Bấy giờ ở huyện Can, xứ Tĩnh có người họ Cù, cha ông mấy đời làm quan thanh liêm, pḥ trợ tiên đế, khai quốc công thần. Ḍng họ nhà đó từ nơi phát tích đến kinh kỳ, danh tiếng đều lững lẫy thiên hạ. Đến đời Cù tiên sinh, tên chữ là Vơ ức cảnh thế thời điên đảo, Vơ tiên sinh bỏ áo từ quan, về nhà mở pḥng căi ḥng bênh vực dân nghèo dưới thời mạt pháp.

    Nước Vệ thời nhiễu nhương, kẻ sĩ theo nghề luật càng đi càng thấy rối rắm, bất công. Mười năm theo nghề , Vơ tiên sinh hiểu được cái cốt lơi của việc, như người thầy thuốc bắt được căn bệnh. Với ḷng tự trọng của người ḍng dơi, Vơ tiên sinh theo bước Chu tiên sinh ngày xưa dâng sớ lên triều Sản, đ̣i cải cách , xử các quan lại tham nhũng, ức hiếp dân chúng, lời sớ gang thép, khảng khái chấn động cả thiên hạ. Kẻ sĩ nước Vệ rùng ḿnh tính giấc, ngóng theo hành động can trường của Vơ tiên sinh. Uy danh của Vơ bây giờ khiếp người trong thiên hạ ai cũng nấy nể và cảm mến.

    Nhà Sản không nhận ư kiến của Vơ tiên sinh, bởi mọi cải cách, ư hay từ xưa đến nay là phải do triều đ́nh ban ra, kẻ bên ngoài dẫu trên thông thiên văn, dưới tường địa lư, đọc bốn ngàn cuốn sách, kinh thư làu làu, tài an bang tế thế cũng không bao giờ được trọng dụng. Bởi dụng ư người ngoài, hóa ra triều Sản xưa nay vẫn vỗ ngực là hội tụ tinh hoa trí tuệ bốn cơi, lại phải nghe lời người khác sao, hơn nữa bây lâu trót cả ngợi Bạo tể tướng là anh tài hiếm có, ngh́n năm mới xuất hiện một lần, khắp thế giới đều công nhận. Nay lại có kẻ tài hơn nữa th́ c̣n uy tín ǵ trong dân gian.

    Lẽ đời thường không nghe th́ phải giết, xưa kia Hàn Tín dâng kế sách cho Hạng Vũ, Hạng không nghe, mưu sĩ Phạm mới nói. Hàn là người tài, nếu không nghe th́ phải giết đi. Hạng cho rằng Hàn là kẻ hèn lính chấp kích, không bơ giết. Sau mới mang họa vào thân ở trận Bối Thủy v́ tay Hàn. Nhà Sản lâu nay học chính sự từ Tề, chuyện này tất phải làm theo sách Tề dạy. Huống chi nay Vơ tiên sinh danh lừng thiên hạ, không phải như Hàn Tín lúc bấy giờ.

    Năm Canh Dần,triều nhà Sản thứ 65 , đời cuối cùng, Cường Vệ Vương chỉ lo vơ vét, bỏ mặc chính sự cho Bạo. Nhân lúc đó tay chân của Bạo ở bộ H́nh, lấy ḷng chủ soái mới dùng kế gian dâm để vu họa Vơ tiên sinh. Trước là đánh về mặt danh dự, để chia rẽ ḷng người, sau bắt kết tội chống triều đ́nh, tiếp nữa cho người lăng loàn rêu rao chuyện thi phi. Tiếp đó mang ra ṭa xử tội, lúc xử không tranh tụng, cấm dân chúng xem. Xử xong nói rằng xử công khai, đúng người, đúng tội, dư luận đồng t́nh.

    Dư luận nh́n nhau ngơ ngác, biết ǵ đâu mà đồng t́nh.

    Nhà Sản sợ dân không tin, bèn chọn những cảnh trong ṭa chép lại những cảnh quan ṭa kết tội đưa cho dân chúng xem. lại cho bọn bồi bút chạy lăng xăng hô hoán thêm ai bênh Vơ tiên sinh là thế lực thù địch mưu hại nhân dân. Cảnh tượng thật vừa ngao ngán vừa nực cười, ai cũng chả hiểu v́ sao bỗng dưng có kẻ góp ư với triều đ́nh , bị xử tù, người bênh vực lại thành thù địch cả.

    Lúc này lạm phát, suy thoái, đổ nợ, dân chúng, triều đ́nh nh́n nhau nghị kỵ, thấy đâu cũng là bọn thù địch. Kẻ sĩ nh́n triều đ́nh là thù địch, triều đ́nh bảo kẻ sĩ là thù địch, chỉ tội dân đen kém hiểu biết không biết tin ai, dưới lưỡi đao búa kề cổ, khối kẻ đành ừ à cho qua chuyện theo ư triều đ́nh.

    Nước Vệ hỗn loạn , càng thêm hỗn loạn. Kẻ thắt dây phải là kẻ mở dây.
    Thế nhưng nhà Sản dưới thời Bạo, không làm điều theo luân thường. Ỷ mạnh ra sức đàn áp, vu vạ người lương thiện nhiều hơn.
    Chẳng những mở nút trói, lại càng thắt thêm. Nước Vệ rồi sẽ về đâu ?


    http://nguoibuongio1972.multiply.com/journal/item/366

  5. #5
    Dac Trung
    Khách
    Nước Vệ triều nhà Sản, mùa thu năm Tân Măo đời Vệ Kính Vương thứ nhất.

    Ở phía núi B́nh có trẻ em đầu thai.

    Dưới miền biển, thầy thuốc bị người nhà bệnh nhân sát hại.

    Giữa kinh thành, đường trũng thành ao, bốn trẻ nhỏ sa xuống ao đó mà chết.

    Giá thực phẩm tăng không ngừng.

    Nhà Sản tuyên truyền rằng xă hội đang ổn định dưới sự cai trị của triều đ́nh, dân t́nh không việc ǵ phải âu lo, cứ vui chơi, hưởng lạc cuộc đời.

    Bấy giờ ở giữa chợ, có người vào quán rượu nói.

    - Thiên hạ thái b́nh, bốn cơi êm ấm, thế nhưng nhiều chuyện quái lạ vẫn xảy ra trong thiên hạ là sao?

    Người khác hỏi:

    - Chuyện quái lạ là sao?

    Người kia bảo:

    - Nhiều không kể xiết, đi xe đụng nhau, rút dao đâm chết. Tiệc tùng say sưa va chạm cũng rút dao đâm chết, rơi tàn thuốc cũng kéo bè phái đến xô xát đâm nhau chết, chữa bệnh không dứt cũng rút dao đâm bác sĩ chết, sai nha bắt người về phủ hỏi cung rồi cũng đánh chết, vợ chồng, t́nh nhân hục hặc cũng giết nhau chết... nước Vệ ngày nay nhiều cái chết đến thật không ngờ. Thế không phải là chuyện quái lạ hay sao?

    Có một cụ già đi qua, dừng lại nói:

    - Thế c̣n chưa hết điều quái lạ đâu, ngày nay kẻ sĩ danh gia bao đời, bỗng chốc thành quân phản nghịch. Đang hưởng bổng lộc, ân sủng của triều đ́nh, danh giá khắp thiên hạ. Chỉ sớm mai thôi đă thành thế lực thù địch như Cù tiên sinh, Ngô tiên sinh và các cao nhân trong hội Bô Xít.

    Những người nghe thấy đều thở dài than:

    - Thật là quái lạ, mạng người chấm dứt nhanh như chớp giật v́ chuyện không đâu, chỉ tích tắc là người trung trinh với nước đă thành phản nghịch. Giá cả mở mắt mỗi ngày lại thấy lên, chuyện yêu ma, hồn vong khắp thiên hạ đâu cũng thấy. Lễ bái càng nhiều bao nhiêu th́ chuyện vô tâm, bất lương càng nhiều bấy nhiêu. Có khi nào nước Vệ xảy ra cảnh cháy nhà bên trong có hàng chục người, mà bên ngoài thanh niên trai tráng chỉ khoanh tay đứng xem.

    Ai nấy cũng ngậm ngùi, bỗng nhiên một viên thư lại từ phủ tống trấn kinh thành phi ngựa hộc tốc vào giữa chợ, dán một bản thông cáo rồi đi mất.

    Mọi người lại xem, th́ ra đó là bản thông cáo cấm bà con nhân dân tụ tập bàn chuyện yêu nước. Văn bản nói rằng giờ có nhiều thế lực thù địch đang lợi dụng chuyện yêu nước để gây bất ổn trong xă hội, v́ thế những kẻ nào tụ tập bàn chuyện yêu nước, thể hiện nhiệt huyết yêu nước sẽ bị xử lư nghiêm khắc.

    Tất cả xúm lại đọc xong, chưa hiểu chuyện ǵ, cụ già vuốt râu nói.

    - Các vị à, tất cả chuyện kỳ quái mà chúng ta vừa nói, có lẽ cái thông báo này là quái đản nhất.

    Mọi người quây quanh cụ hỏi nguồn cơn, cụ già bảo:

    - Cái thông báo này là để cấm những người yêu nước phản đối quân Tề xâm lược, lâu nay quân Tề xâm lược ngoài khơi. Nhà Sản v́ muốn thiên hạ nghĩ ḿnh cai trị tài giỏi nên dấu nhẹm chuyện ấy, những ǵ tốt đẹp th́ họ kể để dân chúng cảm phục, ơn đức họ. C̣n là những việc lạm phát, giết người, tham tàn, bạo ngược, mất bờ cơi biên cương th́ họ dấu nhẹm. Hai tháng nay có nhóm người yêu nước, họ không chấp nhận chuyện ấy bèn tụ lại cứ bảy ngày một lần gióng trống, khua chiêng cảnh báo cho người trong nước hiểm họa mất nước do quân xâm lược phương Bắc. Triều đ́nh sợ dân t́nh biết chuyện đó, mà có ḷng phẫn uất, mới ra cái thông báo này, vu rằng có thế lực nào đó xúi dục, ḥng lợi dụng để đàn áp cho chuyện mất lănh hải không lan rộng gây trong nhân dân.

    Mọi người nghe xong, ai cũng lắc đầu, có kẻ hiểu biết mới nói:

    - Xưa nay thiên hạ thơ rằng:

    Mất mùa là tại thiên tai
    Được mùa là bởi thiên tài Sản ta.

    Nhân đây xin có thơ rằng:

    Thế gian quái đản dị thường
    Là do thế lực ngoài đường gây ra
    C̣n phường nhà Sản chúng ta
    Một ḷng trừ quỷ, bắt ma, đuổi tà

    Kẻ ấy đọc thơ xong, mọi người nức nở hùa theo:

    - A ha a ha ô hô ai tai



  6. #6
    Dac Trung
    Khách
    Đại Vệ Chí Dị


    Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 66.

    Cuối mùa thu năm ấy, nước Vệ khắp nơi dân t́nh hốt hoảng v́ chuyện nợ nần. Nhiều thương gia lớn vỡ nợ tràn lan, Tiền mất giá, triều đinh liên tục cho in những đồng tiền mệnh giá lớn. Nước Vệ giờ tiền lẻ lại hiếm hoi. Dân t́nh ai ai cũng cảm thấy lo lắng, bất an.

    Loạn nổi lên khắp nơi.

    Nhà Sản xưa nay ỷ vào binh lính, công sai hùng hậu để trấn áp các mầm mống nổi lên. Mà việc đe dọa, áp bức người khác kéo dài dễ sinh nản. Giống như kẻ gồng ḿnh, nghiến răng, nắm tay măi rồi cũng mỏi. Không mỏi th́ cũng sinh chán nản. Việc dẹp loạn như đi qua ngọn núi, qua ngọn núi này lại thấy ngọn núi khác cao hơn.

    Binh lính, công sai nhà Sản theo lệnh trên đi trấn áp các thế lực thù địch miệt mài từ năm này qua năm khác, trải dài đến mấy mươi năm, b́nh diện khắp đất nước, thậm chí c̣n sang cả lân bang. Nhà Sản vỗ về, phủ dụ binh lính ngọt ngào rằng họ đang đấu tranh phụng sự cho đất nước, triệt hạ những mầm mống âm mưu của kẻ thù. Binh lính thấy khen cứ thế mà vâng theo.

    Bấy giờ có một phép truyền tin bên nước ngoài nhập vào Vệ, có tên gọi là An Sinh Lạc. Phép này rất tiện dụng, người nào biết chữ là có thể dùng được, truyền tin đến nhau nhanh chóng, một người nói cả vạn người nghe thấy nhờ có phép này lan rộng. Những kẻ mà bị triều đ́nh từ xưa đến nay vu cho là thế lực thù địch có dịp giăi bày thanh minh với thiên hạ.

    Dân nước Vệ mới ngă ngửa ra, công sai, bính lính cũng giật ḿnh như tỉnh giấc mơ. Hóa ra từ xưa đến nay thế lực thù địch toàn là dân ḿnh cả, là nông dân bị mất đất, là người thợ bị quỵt lương, người tri thức đóng góp ư kiến dựng xây xă tắc, người bị quan quyền ám hại do thù riêng, người tôn giáo bị trù dập v́ tội coi trọng thần linh của họ hơn quan lại triều đ́nh...

    Ngay cả kinh thành cũng loạn, lạ một cái loạn toàn do người hiền lành gây ra, mầm mống loạn là do yêu nước, tha thiết với công bằng, với quê hương đất nước.

    Nhà Sản ra sức dập, nhưng lạ lùng cứ dập nơi này lại xảy ra nơi khác mà chẳng hiểu nguyên nhân v́ sao. Bọn lư luận nhà Sản th́ nói rằng đó là do các thế lực bên ngoài tạo nên, đằng khác lại nói bọn chống phá trong nước đứng đằng sau.

    Người sắp chết hay nh́n thấy ma, bởi lúc đó thể xác đă suy nhược, khiến tinh thần bất an, chẳng qua do sống không điều độ dẫn đến nỗi bệnh tật kinh niên, ngấm sâu vào cơ thể. Ma là do chính ḿnh tạo nên mà không biết đấy thôi.

    Chuyện đám dân tập Pháp Luân Công, chả hại ǵ đến đất nước ḿnh. Họ phản đối hành động tàn ác của nước Tề. Thế mà bởi quỵ lụy Tề mà chuốc vào ḿnh, sai quân đi trấn áp... bệnh ở đấy mà ra, ma ở đấy ra chứ c̣n ở đâu!




    http://danluan.org/node/10544

  7. #7
    Dac Trung
    Khách
    Đại Vệ Chí Dị - Chuyện của Vệ Kính Vương và Bạch Thủ đại gia


    Tin Bạch Thủ đại gia bị bắt khiến thị trường xao động, ngành tín dụng sụt giảm thê thảm. Triều đ́nh lập tức xuất kho bạc ra ứng cứu ngành tín dụng. Bạc vừa trong kho xuất ra, chưa đến nơi th́ các bộ ngành thuộc quyền của tể tướng Bạo đă ngấp nghé nâng giá những mặt hàng thiết yếu, dù trước đó vừa tăng giá xong. Trong nước chính sự, đời sống, kinh tế rối loạn. Giá cả leo thang, bệnh dịch, mua điêu bán dối, phường đạo tặc giết người cướp của, hiếp dâm liên miên, càng ngày càng dă man hơn. Bởi thế việc quân Tề tung hoành ngoài xâm lược biển nước Vệ, chả ai mà nhớ đến...

    *

    Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 67.

    Vệ Kính Vương năm thứ hai, ngày Ất Măo, tiết Lập Thu ở phía bắc ngoại ô kinh thành phát hiện được một vụ giết người. Người chết là nữ, bị chặt đầu treo trên xà nhà, xác vất dưới bếp.

    Nước Vệ ngày càng nhiều chuyện giết nhau ghê gớm như cơm bữa. Dân t́nh thảm sát lẫn nhau hàng ngày. Người ta giết nhau trực tiếp bằng dao chưa đủ. C̣n v́ mưu lợi mà trộn thuốc độc hại vào thực phẩm để trục lợi khi mua bán, người chết dần v́ bệnh ngày càng đông. Ở nhà thương lúc nào cũng chật kín người bệnh. Đă thế trời lại không khoan dung cho cái xứ ấy, làm mưa, khiến lũ liên miên, năm nào cũng có vô số người chết v́ thiên tai. Chỉ cơn mưa to là chết mấy chục mạng, đừng nói chi là băo lũ.

    Gần Châu Diễn có cỗ xe chở người hành hương, qua địa phận đó bỗng lao xuống vực sâu. Trước đó sập hầm ở đây chết rất nhiều người. Châu Diễn là nơi phát tích của nhà Sản, quê hương của tiên đế. Chả hiểu sao mấy năm gần đây ở phía ấy loạn lạc, cướp phá, tai nạn, lũ lụt xảy ra liên miên. Đại thần nghị chính kiêm tổng quản nghị trường là Sanh gốc ở nơi ấy, Sanh cằm vuông, môi mỏng, mắt rắn, trán bóng thuộc loại thâm trầm, kín kẽ, nhiều mưu kế. Sợ long mạch quê nhà động mới vờ làm cái đền thờ thân quyến tiên đế. Thực ra là trấn yểm cho mệnh của ḿnh. Đền khởi công dịch bệnh, thiên tai vẫn không dứt, thậm chí c̣n hoành hành khắp cả nước. Người ở chợ có kẻ nói rằng có lẽ long mạch hở từ lâu, giờ chả c̣n nguyên khí, có hàn hay trấn lại cũng chả ăn thua. Khí trời chỉ cho từng ấy là tận, c̣n đâu mà giữ nữa.

    Vệ Kính Vương là người không tin vào chuyện hoang đường, ngài vốn là học sĩ của thuyết duy vật, tŕnh độ uyên bác, lập luận biện chứng dựa trên khoa học, thực tế. Kính Vương cho rằng chẳng phải v́ khí số nhà Sản tận, mà chẳng qua do quan lại triều đ́nh tham nhũng, quan liêu gây ra. Xưa nay đức năng thắng số là chuyện thường. Vệ Kinh Vương mới ban lệnh kiểm điểm tư cách, tŕnh độ quan lại trong triều.

    Ngày Quư Sửu tháng Ngâu, nhân đêm tối, triều đ́nh bủa vây biệt thự của Bạch Thủ đại gia ở phường Quảng Yên phía Bắc kinh thành, bắt về ngục tối chờ xem xử v́ tội lũng đoạn nền kinh tế. Bạch Thủ đại gia giàu nứt đố, đổ vách, thuộc hàng phú gia địch quốc, chỗ nào cũng có cổ phẩn, hùn vốn. Tin Bạch Thủ đại gia bị bắt khiến thị trường xao động, ngành tín dụng sụt giảm thê thảm. Triều đ́nh lập tức xuất kho bạc ra ứng cứu ngành tín dụng.

    Bạc vừa trong kho xuất ra, chưa đến nơi th́ các bộ ngành thuộc quyền của tể tướng Bạo đă ngấp nghé nâng giá những mặt hàng thiết yếu, dù trước đó vừa tăng giá xong.

    Trong nước chính sự, đời sống, kinh tế rối loạn. Giá cả leo thang, bệnh dịch, mua điêu bán dối, phường đạo tặc giết người cướp của, hiếp dâm liên miên, càng ngày càng dă man hơn.

    Bởi thế việc quân Tề tung hoành ngoài xâm lược biển nước Vệ, chả ai mà nhớ đến.

    Người chiến sĩ ăn chơi sa đọa, không ǵn giữ sức ḿnh, trữ lưỡng, luyện vơ. Khi giặc đến sân nhà, mới khám bệnh, bốc thuốc có phải là muộn rồi không.? Chi bằng dốc sức bắt hết những kẻ tham nhũng, là thượng thư, đại thần lấy hết tài sản của chúng tham nhũng chất chứa đầy nhà mà mua sắm vũ khí. Liều trận với quân thù, nếu có dứt số trời th́ c̣n được tiếng thơm măi sau này, được hậu thế xá tội cho những sai lầm trước đó.

    C̣n chấn chỉnh để kéo dài thêm vận khí của ḿnh. Để giang sơn, lănh thổ rơi vào tay giặc đó cũng chỉ là mưu lợi cho ḿnh. Đất trời nào dung mà không làm mưa gió.?



    Người Buôn Gió

    http://danlambaovn.blogspot.com/2012...uong.html#more

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 5
    Last Post: 24-11-2011, 01:43 AM
  2. Replies: 2
    Last Post: 05-02-2011, 08:35 AM
  3. Replies: 15
    Last Post: 22-01-2011, 01:58 AM
  4. Replies: 3
    Last Post: 14-12-2010, 04:11 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 09-10-2010, 02:27 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •