NGƯỜI VỢ LÍNH GỬI BÀ HỒ VĂN KỲ THOẠI
.thụyvi
Thưa với bà Hồ Văn Kỳ Thoại.
( V/v Thư của bà gửi cô Lữ Anh Thư )
Thưa bà, thật ra đọc lá thư kư tên bà gửi cháu Lữ Anh Thư được chuyền trên Net mà tôi cứ ngờ ngợ và tự hỏi: “ Không lẽ đây là lời thư của vợ một Đề Đốc?” Nhưng sau mấy ngày, vẫn không thấy bà đính chánh, nên tôi viết thư này để tŕnh bày t́nh lư thiệt hơn cùng bà.
Trước tiên, theo như bà viết, tôi thấy bà đă dùng quyền trưởng thượng cũng như binh vực cung cách cư xử “làm lớn ( tức ) làm láo” [!] với ư định “ cả vú lấp miệng em”.
Tôi không quen cô Lữ Anh Thư và mất chút ít cảm t́nh với cô qua việc lùm xùm cô tặng áo Việt Tân cho một số khách người Mỹ xảy ra vào mấy năm trước. Tuy nhiên, không phải v́ vậy mà thấy chuyện trái không nói.
Bây giờ tôi xin trở lại với bức “tâm thư” của bà với nhận xét trên của tôi:
Trong thư bà buộc tội cô Lữ Anh Thư “ Cháu xưng cháu là hậu duệ mà sao cháu lại ăn nói hồ đồ với bậc trưởng thượng như vậy?” Khi cô Lữ Anh Thư viết: “ Thưa các chú, nếu đây là lập trường của lănh đạo/ cố vấn tối cao của Tập Thể Chiến Sĩ ( TTCS ) th́ tốt nhất nên chôn TTCS để khỏi mang tội với sự hy sinh của biết bao chiến sĩ và đồng bào ḿnh…”
Mặc dù đoạn trên là đoạn cô Anh Thư nói “căng” nhất nhưng tôi thấy cô Anh Thư cũng biết “ Thưa, thốt ” như vậy mà bảo là hổn láo, là ở chổ nào hở bà !”
Bà viết tiếp “ Bây giờ cháu lại lên mặt hiểu biết nhiều hơn cha chú, để dạy lại cho cha chú ‘do you know how to fight communist for freedom?”
Tôi thiết nghĩ “Con hơn cha là nhà có phước”, và, tre già măng mọc. Hơn nữa, chắc chắn là chúng ta cần học ở người nhỏ, mới đúng đà tiến hóa như bà có nói - v́ tụi trẻ may mắn được học ở những trường nổ́ tiếng, chương tŕnh học hiện đại hơn so với thế hệ chú bác - thay v́ trách chúng “Bây giờ tụi bây lại muốn dạy lại tao” hay đại loại như thế.
Bà c̣n nói thêm: “C̣n thuyết tŕnh viên của ḿnh đă làm không công, phải trả vé máy bay lấy, phải trả tiền khách sạn, mà c̣n bị chưởi bới nữa th́ đối với 1 người có học, có giáo dục như cháu, cháu nghĩ như thế nào?”
Thực là đáng kính phục thay tinh thần phục vụ của quí vị thuyết tŕnh viên nầy! Nhưng đồng thời, không phải v́ sự phục vụ “không có tiền công”+ c̣n xuất tiền nhà ra nữa +… mà những diển giă nầy muốn nói sao, người nghe phải đành bóp bụng nghe vậy! Trái lại quí vị ấy càng cần phải tự trọng, cẩn thận trong từng lời nói để tỏ rỏ là ḿnh biết trọng ḿnh và trọng người. Đó là thái độ cần có của bất cứ một diển giả nào, dù được trả công hay “làm chùa”. Con người là bất toàn: sai lầm là điều dĩ nhiên! Nhưng khi đă nhận ra ḿnh có sai lầm th́ nên nhận và sửa chửa. Đối với tôi, người có can đăm xin lỗi và sửa chửa là con người tử tế, đáng kính, đáng phục… Cho nên, một diển giả mà phạm vào các sai khuyết nầy, th́ dù người nghe có học hay không cũng không ai thích nghe nữa – là phản ứng nhẹ nhất, phải không thưa bà?
Chưa ngừng ở đó, bà c̣n viết: “ Tôi và cháu, chúng ta đều học ra trường bên Mỹ,… ; do đó tôi nghĩ rằng ḿnh không nên chụp mủ theo kiểu VC, nhất là ḿnh đang sống theo đà tiến hóa của nước Mỹ” Thật là một quan niệm sống rất ư là tiến bộ! Học được, hiểu được,… nhưng đem vào thực hành cũng c̣n cần một giai đoạn chuyển biến lâu dài lắm! Qua bức thư của bà tôi thấy h́nh như c̣n phảng phất đâu đây mùi phong kiến! Đọc bức thư làm tôi nhớ lại cung cách của bà tôi trong gia đ́nh khi tôi c̣n con nít. Bà ấy quan niệm, “ Bà đặt đâu con (cháu) phải ngồi đấy” hoặc “Lời lẽ rơ ràng phải là cung cung kính kính” - chứ không phải “you and I” của đất Mỹ nầy” - hoặc con cháu hiếm khi dám có ư kiến khác với ông bà cha mẹ cô bác ḿnh.
Bà không quên nhắc thêm: “Nếu không có sự chiến đấu của cha chú của các bác trong hơn 20 năm ṛng ră th́ cháu làm ǵ có được ngày nay để hỗn hào với các bậc trưởng thượng như cựu TT Trần Thiện Khiêm, cựu Đại tá Mai viết Triết?”
Tôi xét thấy lời lẽ của cô Anh Thư ( cháu ) của chúng ta cũng không tệ lắm, cũng biết thưa biết tŕnh đối với cha chú, đúng khuôn phép xă giao, thiết tưởng là đạt yêu cầu rồi bà ạ! Nếu v́ cháu nó có ư kiến ư c̣ với 2 đấng Trần Thiện Khiêm và Mai Viết Triết mà kết cháu vào tội “hổn láo với các bậc trưởng thượng” th́ không ổn chút nào trong trào lưu tiến hóa của nước Mỹ - cái nghĩa hẹp nhất - rộng hơn là trên “căn bản hợp lư” – ai cũng được quyền có ư kiến - vốn không phụ thuộc vào không gian và thời gian. Chúng ta không bênh vực ư nghĩ “Làm lớn ( là được quyền ) là láo” – không chừa cho ai tí ǵ - phải không bà?
Thú thật với bà, tôi đă lùng bùng lổ tai, điếc con rái v́ những ư tưởng qua các lời phát biểu như, “Tuổi trẻ cũng nên góp ư với VC v́ CS cũng yêu nước” [của ông Trần Thiện Khiêm], trong khi rỏ ràng tụi VC đang bán lảnh thổ, bán ( dâng ) biển cho Tàu Cọng, th́ yêu nước chổ nào[!] và chúng cũng “yêu dân” quá cho nên chúng siết cổ dân cho đến khi hết phương cục cựa [!]; hoặc như lời của ông Lê Thiện Ngọ “Hôm nay làm ǵ c̣n CS nữa mà chống?” Mặc dù các lời (ư) nầy hiện chưa ngă ngũ, diển giả “có hay không có” phát biểu - một bên phủ nhận, bên kia xác nhận là có, khiến cho thiên hạ hoang mang, ngờ vực ( ! ).
Tôi cũng tiếc cho quí ông Tướng, ông Tá được bà đề cập trong thư. Các ông ấy hẳn đă qua các khóa Tham mưu cao cấp, Đại học quân sự, Cao đẳng Quốc pḥng,… mà không hiểu thằng VC, lại cũng đui mù luôn, không thấy cả những việc chúng đang làm tại đất nước thân yêu của chúng ta, đàn áp, sách nhiểu, bóc lột tận xương tủy người dân.
Tôi quan niệm, ngay như vào năm 1975, và ít năm sau đó một số chúng ta có thể v́ không biết rỏ nên tin vào lời của tụi VC. Điều nầy có thể hiểu được và thông cảm. Nhưng sau 5 năm, hẳn ai cũng thấy quá rỏ chân tướng tụi nó rồi, nay th́ đă hơn 30 năm rồi, sách, báo, tài liệu được giải mật,… tràn ngập môi trường chúng ta đang sống, th́ c̣n lầm lẫn sao được! Có chăng chỉ là v́ một cái chi chi đó nó ám nhăn ḿnh mà thôi – như tiền bạc, quyền hành, lợi lộc cá nhân, bị gài bẩy kẹt cứng .v.v…
Bà dài giọng kể thêm: “ Nếu cháu đ̣i “chôn” TTCS là cháu muốn chưởi tất cả chứ không phải chỉ riêng HVKT và MVT thôi đâu v́ tất cả đă bầu các ông vào các chức vụ nầy chứ các ông cũng chả muốn làm không công đâu nhé!”
Chữ “tất cả” nầy là không đúng lắm, ít ra là đối với tôi, v́ tôi có bầu bán ǵ cho các ông ấy đâu [!]. Hơn nữa, đối với người đi bầu, nếu biết là đă lỡ giao trứng cho ác rồi, th́ nên sửa sai, là lần sau sẽ làm đúng hơn. Nếu cứ vô t́nh hay cố ư sai măi, t́nh trạng xấu nhất, là bị chưởi th́ cũng xứng đáng thôi. Lại nữa, như đă tŕnh bày ở trên, không phải v́ làm việc “ không công” mà tắc trách, không làm đúng với trách nhiệm của ḿnh, không đúng với đường lối của cái đoàn thể ḿnh đang trách nhiệm!
Cũng có trường hợp, v́ là việc không có tiền công, người ta đă cố hướng lái làm sao cho ḿnh được trả công bởi ai đó – dĩ nhiên là thường th́ không c̣n hi vọng ǵ đi đúng với đường lối của đoàn thể nữa.
Thưa bà,
Tôi là một con người b́nh thường về tất cả mọi phương diện, chẳng dám sánh với ai, nhất là những người có bằng cấp đầy ḿnh, địa vị cao chót vót,… nhưng tôi có thấy rơ ràng là thằng VC đang hại dân, hại nước, ngay cả cuộc chiến thắng của chúng – chúng luôn mồm ca tụng - đuổi được thực dân Pháp, thực ra dân VN cũng không được hưởng lợi ích ǵ! Chẳng qua là đập bể cái tṛng cũ, rồi đem cái mới tṛng vào cổ dân ḿnh mà thôi – cái tṛng mới nầy lại c̣n ác đạn hơn cái tṛng cũ nữa kia! Cho nên tôi hứa với ḷng, phải chống thằng VC – rỏ hơn là chống độc tài, áp bức – cho tới hơi thở cuối cùng, dù c̣n một ḿnh cũng không bỏ cuộc. Tôi nể phục những người như ông Ngô Kỷ, Liên Thành… nhưng không làm nổi những việc như các ông làm là dấn thân tranh đấu ngăn chận những con chuột VGCS chung quanh chúng ta. Tôi cố gắng sống liêm sĩ. Tận hết sức ḿnh là dơng dạc nói lên tinh thần trách nhiệm của một người Việt Nam không Cọng sản.
Tôi tin chúng ta không hành xử tác phong thậm thụt. Thái độ ấy tôi cho không xứng đáng trong đại gia đ́nh Tập Thể Chiến Sĩ VNCH.
Cảm ơn bà,
Người vợ lính - thụyvi
Bookmarks