Qua bài viết “Văn Hóa Đạo Đức” tôi đă có dịp nhắc lại nguyên nghĩa của 4 chữ này, nhằm mục đích chỉnh sửa lại quan niệm sai lạc của hầu hết người Việt. V́ ông cha người Việt ḿnh xưa nay đă từng nói : “Đạo mất trước, Nước mất sau ”. V́ thế, “Nước” ở đây không chỉ có nghĩa đen là bờ cơi của lănh thổ với giang sơn, nhưng c̣n có nghĩa là cái tinh hoa của văn hóa dân tộc với luân lư đạo đức áp dụng vào đời sống, qua phong tục và tập quán nên gọi là “triết lư nhân sinh”. Hay c̣n gọi một cách trân trọng là “Tinh Thần Dân Tộc” hay “Dân Tộc Tính”; đó cũng chính là “Hồn Nước” hay “Hồn Thiêng Sông Núi”. V́ Tinh Thần Dân Tộc hay Hồn Nước là cái ǵ nếu không phải là cái mang những đức tính cương kiện - trung chính - thuần túy - tinh khiết của muôn thế hệ tiền nhân với kinh nghiệm và t́nh thâm tích lũy, nên trở thành man mác để làm thành cái cơ cấu lớn lao hơn ḿnh như cái bào thai bao bọc lấy cá nhân ḿnh.
V́ vậy, khi nói ai đó vong bản có nghĩa là kẻ đó đă đánh mất Đạo với nguyên do duy nhứt là mê muội. Tức là mê chấp vào những thành kiến có sẵn do cái lương tri của quần chúng, của xă hội mà không bao giờ tự ḿnh chịu t́m hiểu tận tường; hay nếu có cũng chỉ học hỏi hời hợt để tỏ vẻ ḿnh trí thức. Do đó, trong Kinh Phật có nói “cái khiếm khuyết nhất của đời người là thiếu hiểu biết”. V́ vậy, những người mất gốc Đạo không thể tự ḿnh phán đoán đâu là đúng, đâu là sai, đâu là thiện và đâu là ác. V́ quan niệm thiện ác không như người ta nghĩ theo lương tri thông thường với chân lư cầu âu, hay theo một chủ nghĩa nhân đạo do con người đặt ra, nghĩa là không nền tảng. V́ với cái học ngày nay chỉ là cái học chuyên ngành hay nói cách khác là cái học trên ngọn cây nên không có gốc rễ, tức thiếu chiều sâu là tâm linh. V́ thế, ít có mấy ai nhận biết được thiện không đúng chỗ tức là ác; và ác đúng chỗ mới là thiện. Hay nói cách khác, thiện là những điều đến từ Sự Thật chính là Thiên Chúa, và ác là những điều âm mưu, gian xảo, dối trá, ích kỷ do ḷng kiêu ngạo của con người nên không đến từ Sự Thật. V́ vậy, mà cần phải có nền tảng Đạo để mới có thể nhận biết nếu cái gốc đă hư hoại nhưng ngọn lại tốt tươi, th́ đâu có thể như vậy được. Cái gốc loạn mà ngọn trị là không thể có. Cái đáng phải thâm hậu mà lại phớt nhẹ, để nhấn mạnh trên cái chỉ cần lướt nhẹ, làm như thế mà mong được việc th́ chưa hề có bao giờ vậy: “Kỳ bổn loạn nhi mạt trị giả, phủ hỹ. Kỳ sở hậu giả bạc, nhi kỳ sở bạc giả hậu, vị chi hữu dă”. (Đại Học)
V́ thế, mất gốc Đạo tức là đánh mất cái Nhân tính, hay cái Tính Bản Nhiên không ǵ khác đó chính là Sự Thật. Có thể nói đánh mất Đạo là làm mất đi cái tinh thần do đó mới gọi là “khủng hoảng tinh thần”, mà con người hiện đại của xă hội tiêu thụ trong thế giới duy vật hôm nay đang bị khủng hoảng cách trầm trọng, v́ đă làm đảo lộn những giá trị đạo đức “nhân chi sơ tính bản thiện” thành “nhân chi sơ tính bản ác”. Do đó, con người không c̣n là người, khi Tâm linh không c̣n là đối tượng và là cứu cánh của con người. V́ thế, khi văn hóa toàn cầu không đặt nền tảng trên con người toàn diện mà lại đặt trên những giá trị vật chất để phục vụ con người cách tối đa theo chủ nghĩa cá nhân bằng cách thỏa măn mọi dục vọng như sắc dục, thính dục, hương dục, vị dục, xúc dục, pháp dục, th́ chỉ là văn hóa sa đọa. V́ thế, tiền tài, của cải, tiện nghi, danh vọng, quyền lực, với sự tân tiến của khoa học kỹ thuật, v.v… cũng chỉ là những mục tiêu để thỏa măn những đ̣i hỏi của lục dục. Hơn nữa, để bênh vực cho quan điểm này người ta đă bày ra chủ nghĩa cộng sản hay thuyết vô thần để thay thế cho Lề Luật với Mười Điều Răn của Đức Chúa Trời hầu tự do phóng túng để thụ hưởng một cách ích kỷ và quá đáng. Do đó, mới gây ra những nghịch lư của cuộc đời như:
“Chúng ta có những toà nhà cao hơn nhưng sự kiên nhẫn của ḿnh lại ngắn hơn. Ta có những đại lộ rộng lớn hơn, nhưng cái nh́n của ḿnh lại nhỏ hẹp hơn. Chúng ta tiêu xài nhiều hơn, nhưng cái thực sự có được lại ít hơn, mua sắm thêm hơn, nhưng thưởng thức lại kém hơn. Ta có căn nhà to rộng hơn, nhưng gia đ́nh nhỏ bé hơn, có nhiều tiện nghi hơn nhưng thời giờ ít ỏi hơn. Chúng ta có nhiều bằng cấp hơn nhưng dường như sự cảm thông lại dường như ít đi. Ta dư thừa kiến thức, nhưng lại thiếu sự xét suy. Ta có thêm nhiều nhà chuyên môn th́ cũng từng đó các cảnh báo, các vấn đề, nỗi lo sợ xuất hiện. Chúng ta có thêm thuốc men nhưng sự lành mạnh ngày càng sút giảm.
Thời đại ngày nay chúng ta uống rượu và hút thuốc quá nhiều, tiêu pha không tiếc nuối, thiếu vắng tiếng cười, lái xe quá nhanh, nóng giận rất dễ, thức rất khuya, đọc sách rất ít, xem ti vi quá nhiều, và hiếm khi nào ta biết ngồi lại, để tự ḷng ḿnh trong an nhiên và tĩnh lặng! Tài sản của ta tăng lên gấp bội phần, nhưng giá trị chúng đem lại cho mỗi người cũng sụt giảm theo. Chúng ta nói quá nhiều nhưng sự ư nghĩa, thương yêu hàm chứa lại quá ít, và thù ghét đă trở thành sự quá thường.
Chúng ta biết cách kiếm sống, nhưng không mấy ai biết sống. Một đời người được kéo dài hơn, nhưng chỉ là cộng thêm những năm tháng mà thôi. Chúng ta đă lên đến mặt trăng và trở về lại trái đất, nhưng rất khó bước qua bên kia đường để chào người hàng xóm mới. Ta chinh phục được thế giới bên ngoài, nhưng đôi lúc không biết ǵ về thế giới bên trong gia đ́nh, ngay những người thân của ḿnh.
Chúng ta đă làm được rất nhiều những việc rất lớn lao, nhưng ngày càng ít đi những việc tốt lành dù là nhỏ nhất.
Chúng ta t́m mọi cách hướng tới cuộc sống trong lành, sạch sẽ hơn, nhưng chính bên trong, tâm hồn ta lại ngày càng nhiễm bẩn. Chúng ta chia cắt được một hạt nguyên tử, hứng trọn các hạt vật chất từ vũ trụ xa xôi, nhưng chưa phá được bao thành kiến, t́m thấy sự bao đồng ngay trong ngay tâm trí ḿnh. Chúng ta viết nhiều hơn, nhưng học hỏi được ít hơn. Chúng ta có nhiều dự án hơn, nhưng hoàn tất lại ít hơn. Chúng ta biết cách làm việc thật nhanh chóng, nhưng không biết cách để đợi chờ. Chúng ta thiết kế nhiều máy điện toán, chứa thật nhiều dữ kiện, in ra bao nhiêu tài liệu, nhưng sự thấu hiểu, khoảng cách giữa con người với con người lại càng ngày càng xa cách.
Ngày nay là thời đại của ḿ ăn liền, tiêu hoá chậm, con người to lớn nhưng chí khí rất nhỏ, lợi nhuận th́ rất sâu mà t́nh người th́ dường như rút cạn. Đây là thời đại của hai đầu lương nhưng trăm ngàn ly dị, nhà cửa khang trang nhưng tiềm ẩn nhiều đổ vỡ trong gia đ́nh.” (Sưu tầm)
V́ vậy, mới gây ra những bất đồng v́ bất công rồi làm cho nhiều người bất măn. Chẳng hạn như phong trào chiếm lấy phố Wall “Chúng tôi là 99%” đă nổi dậy cách đây 2 năm ở nước Mỹ bắt đầu từ châu Âu ở xứ Tây Ban Nha, như nhiều người đă biết. Đó là dấu chỉ của thời đại, là dấu hiệu tiên báo cho sự sụp đổ sắp đến của một nền văn minh vật chất hiện đại, như những nền văn minh tột đỉnh trong quá khứ có tên là Atlantis, Maya cũng đă bị chôn vùi. V́ theo quy luật tự nhiên “con người với thiên địa vũ trụ vạn vật nhất thể ” nên không thể tách rời. Và nếu một khi con người tự tách rời ḿnh ra khỏi cái nhất thể sống động huyền diệu u linh man mác đó, có tên gọi là Đạo, là Dịch, là Trời, là Chúa,… th́ là hoàn toàn nghịch lư tức là “nghịch thiên” nên chỉ có dẫn đến “giả vong” tức là đến chỗ chết.
Do đó, mới tự gây ra cho ḿnh và cho xă hội những vấn đề nghịch với luân thường đạo lư, th́ tự nhiên là dẫn đến những hậu quả vô luân, vô đạo, tức “ nghịch thiên giả vong ”. Chỉ v́ con người kiêu ngạo nên mê muội rồi đâm ra ngu xuẩn, mới đi cho rằng tư tưởng với hành động nghịch thiên là tự nhiên, là thích ứng với trào lưu văn minh hiện đại. Vả lại c̣n ngụy biện để bào chữa cho sự phi đạo đức với vô luân lư là cách mạng tư tưởng. Để rồi đập đổ những giá trị truyền thống cho phù hợp với sự sa đọa nhưng lại cho rằng đó là sự cần thiết cho sự tiến hóa của xă hội, th́ quả là con người của xă hội hiện nay đang đi đầu xuống đất !
Để chứng minh sự nghịch lư với Thiên Đạo như đă nêu trên, chúng tôi thiết tưởng cần nhắc lại nguyên nghĩa nền tảng của Đạo, chính là âm dương. V́ ngày nay điều này đă được khoa học kiểm chứng và đă được đem áp dụng vào kỹ thuật cho mọi lănh vực trong đời sống, đặc biệt là ngành điện và điện tử như ai cũng biết. Do đó, âm dương là nền tảng của mọi định nghĩa khác cho sự sinh hóa, biến hóa và tiến hóa của mọi sự và vạn vật trong vũ trụ. V́ thế, âm dương hay thiên địa cần phải được hiểu với nghĩa rộng là sự tương giao, tương ứng, tương cầu để kết hợp và sinh hóa để biến hóa giữa hai cực, hai chiều, hai mặt, hai bề, hai dạng, hai thể,… của Một sự vật hay vấn đề. Hay nói là “độc âm bất sinh, duy dương bất thành” cho nên cái ǵ, việc ǵ, sự ǵ chỉ có duy âm hay duy dương đều không phải là Đạo, tức là nghịch thiên lư vậy. V́ thế, mọi vấn đề liên quan đến con người đặc biệt là sự kết giao giữa hai người nam và nữ hay c̣n gọi là hôn nhân cũng không thể thoát khỏi quy luật này. Do đó, nguyên nghĩa của hai chữ hôn nhân hay nói đúng hơn là hôn phối cần được nhắc lại ở đây theo quan niệm âm dương nhất thể, để mới có thể hiểu những ǵ không phù hợp với ư nghĩa này là hoàn toàn nghịch lư tức nghịch thiên vậy.
V́ nguyên nghĩa con người là sự liên kết giữa trời cùng đất nên mới gọi là “giao chỉ ”, tức là sự giao kết phối hợp của đức trời và đức đất, như câu định nghĩa “nhân giả kỳ thiên địa chi đức ”. Nên hôn phối thời xưa được cử hành vào lúc hoàng hôn, nên do đó mới gọi là hôn phối, nói lên ư nghĩa ngày (dương) sắp giao hợp với đêm (âm). Đó là việc linh phối giữa linh lực của trời và đất, giữa âm và dương, là phối “tham thiên lưỡng địa” tức là phối ‘vài’ với ‘ba’ cho ra ‘năm’ là Ngũ hành. Đó là sự sinh sinh hóa hóa theo quân b́nh động của càn khôn vũ trụ , v́ nếu thiếu ‘vài’ đất th́ ‘ba’ trời cũng sập. Do đó, mới có huyền thoại của bà Nữ Oa phải đội đá vá trời, nghĩa là phải nấu “hai” (đất) với “ba” (trời) cho ra Ngũ Hành (thủy-hỏa, thổ, kim-mộc) mà trét lại. V́ Ngũ là 5, là số thành của 3+2 tức là “tham thiên lưỡng địa” 3 trời, 2 đất. Hiểu như thế mới đúng với Đạo âm dương một lẻ một chẵn, một đất một trời, có nội có ngoại, có ra mà cũng có vô. Do đó 5 được dùng làm số trung tâm bao hàm ư nghĩa Tiềm Thể Tâm Linh, nó biểu thị cho “tạo hóa lư” là ḷ cấu tạo uyên nguyên. Sự cấu tạo đó phải theo đúng luật âm dương, nói khác là luật tự nhiên hay luật vũ trụ, hễ có vũ phải có trụ, hễ có tung phải có hoành có dọc có ngang mới vẽ nên thập tự uyên nguyên truyền thống. Nên hễ đă 1-2 là thuỷ-hỏa làm tung, th́ phải có 3-4 là mộc- kim làm hoành. Hễ đặt sai thứ tự là đánh mất tung hoành, làm mất vũ trụ, tức là mất cái gốc Đạo nên không định được cái trung Tâm chính là hành Thổ và như thế nói là “Tâm bất tại”. Mà “Tâm bất tại yên, thị nhi bất kiến, thính nhi bất văn, thực nhi bất tri kỳ vị ”.(Đ.H.), tức nói khi con người không có tâm tức là tâm chẳng yên định, ngay thẳng, th́ có nh́n cũng chẳng thấy, có lắng cũng chẳng nghe được, có ăn uống cũng chẳng biết được mùi vị. Nói cách khác nếu con người không có Tâm Đạo nghĩa là nếu không biết Sự Thật là Chúa ở nơi ḿnh th́ ḿnh chẳng biết được ǵ !
V́ vậy, Hành không bao giờ được hiểu là danh từ nhưng phải hiểu là động từ: hành là đi, là biến dịch, là diễn tiến, một vận hành và yếu tính của nó chính là tác động. Do đó, đi là ra nên phải có hướng có nơi để t́m về (phản phục) và nơi đó chính là trung tâm. Do đó, biểu thị của trung tâm là tṛn là trụ, c̣n đi ra là vuông là vũ, hiểu như vậy mới đúng lược đồ căn cơ hai chữ vũ trụ của quan niệm thời gian uyên nguyên, tức là mới ư thức được tầm quan trọng của Thổ. Với nguyên nghĩa đó th́ sự quy Tâm để biết ḿnh tức t́m về Cội Nguồn chính là Sự Thật, là Chúa mới thật là thiết yếu và khẩn cấp. V́ vậy, Tôn Tử đă nói: “tri kỷ tri bỉ bách chiến bách thắng” tức biết ḿnh rồi biết người th́ trăm trận sẽ trăm thắng. Nói cách khác t́m ở người không bằng t́m ở ḿnh, hay chịu nghe người không bằng hay tự suy xét. Do đó, nếu muốn biết ḿnh biết người một cách tận kỳ tính th́ phải có tâm chánh ư thành như để biết “trí tri tại cách vật ”; th́ không những biết người mà biết luôn cả trời đất muôn vật nữa: “tận kỳ tính tắc tri thiên tri địa tri nhân cập vật dă.” Vậy tận kỳ tính có nghĩa là nhấn mạnh đến sự độc đáo tư riêng của mỗi loài, mỗi cá thể, mỗi dân tộc cũng như nhân tộc, nó chú trọng đến cái ǵ thâm sâu, cái ǵ thực là nhất thể ăn đậm vào thời gian và không gian.
Do đó, mà cần phải tu thân để mới biết được ḿnh và biết được những nghịch lư của thời đại, tiêu biểu như vấn đề phá thai, hay vấn đề hồn nhân đồng tính mà hầu hết mọi người cho rằng đó là hệ quả tự nhiên của sự văn minh tiến bộ với chủ nghĩa cá nhân. Nên cần phải tôn trọng tự do cá nhân với quyết định của mỗi người, đặc biệt là vấn đề thụ thai và sinh con là do người phụ nữ toàn quyền định đoạt. Trong chiều hướng đó, trên thế giới cũng đă có nhiều nước Âu Mỹ đă đặt ra luật pháp để gọi là bênh vực và đề cao người phụ nữ. Tuy nhiên, không thể đem sự tôn trọng tự do cá nhân hay lư do để giải phóng người phụ nữ để chấp nhận tội giết người không thể tự vệ qua việc phá thai, cũng như chấp nhận hôn nhân đồng tính là hành động chống lại luật tự nhiên. V́ “độc âm bất sinh, duy dương bất thành” là sự thật dĩ nhiên ai cũng biết từ trong tiềm thức, nhưng người ta lại đi bóp méo sự thật một cách ư thức v́ chủ nghĩa cá nhân. Do đó, đi bênh vực cho sự nghịch lư này với lư do nhân đạo và nhân quyền là hoàn toàn ngụy biện. Ngoài ra nhiều vấn đề nghịch lư khác như việc thụ tinh nhân tạo và cấy phôi thai, sinh con với người cha vô danh hay c̣n gọi là thụ thai dưới “ X ”, hay thuê mướn tử cung, v.v… là trái với luật tự nhiên.
V́ vậy, chúng tôi nghĩ cần phải nói lên những điều này để kêu gọi mọi người hăy quy Tâm mà suy xét lại những tư tưởng xu thời nhưng hoàn toàn nghịch thiên, trái với Đạo lư, làm cho con người đi sai đường, lạc lối nên vong thân v́ đă đánh mất nhân tính nên rời xa Cội Nguồn là Đạo Trời, là Sự Thật, là Thượng Đế. Cho nên, tính trời (thiên tính cũng là nhân tính) ngày càng nhiễm bụi trần, đâm ra ḷng người dần dần ác độc, rồi bày ra các thứ chủ nghĩa với đủ tṛ ăn chơi, làm luân thường đảo lộn, do đó mà tự tạo ra cho ḿnh cái địa ngục. Ngoại trừ những người tu thân lo tu nhân tích đức luyện đạo ra, tất cả đều đắm ch́m trong sáu cơi luân hồi là trời, người, atula, súc sinh, ngạ quỷ và địa ngục. Do đó, người tu đạo mới nói thời buổi này là thời mạt kiếp, v́ thời đại văn minh duy vật với duy lư hiện nay là hậu quả của văn hóa một chiều (duy) nên dẫn đến một thế giới sa đọa. V́ tinh, khí, thần gọi là tam bảo của nhân tính, là chính khí nguyên linh của trời đất phú cho đă sa đọa, nên ḷng người quá nhiều tham dục, ham làm những điều quá tàn ác, các thói gian manh, dâm đăng, phạm pháp gia tăng, cho nên tự lănh lấy tai họa, hoạn nạn không dứt. V́ vậy, để khỏi bị giả vong theo luật giá sắc hay gieo gặt, tức gieo ǵ gặt nấy c̣n gọi là nhân quả nhăn tiền, th́ chỉ có một điều ắt có và đủ phải làm, đó là Tu thân như tổ tiên đă khuyên dạy con cháu qua câu nói bất hủ đă lưu truyền đến nay: “Tự thiên tử dĩ chí ư thứ nhơn nhứt thị giai, dĩ tu thân vi bổn ”, nghĩa là “từ bậc vua chúa đến hạng thường dân ai nấy như một, đều phải lấy việc tu sửa ḿnh làm gốc”.
V́ thế, người viết không hề thấy có sự cắt nghĩa nào đúng với Sự Thật cho bằng Lời của Thiên Chúa. Cho nên người viết xin mạn phép được trích lại dưới đây những đoạn Lời Chúa qua “ Sứ Điệp Từ Trời ” để trả lời tất cả những vấn đề nghịch lư của thời đại như đă nói trên (với link dẫn kèm màu xanh để có nguồn cho ai muốn t́m hiểu thêm và chú tâm suy gẫm). C̣n chuyện có đồng ư hay không, cũng như có tin hay không tin là quyền tự do tư tưởng với cái tâm của mỗi người, chứ không một ai kể cả Chúa cũng không thể áp đặt được những điều này cho ai cả. Thế mới nói “Thiên lư tại nhân tâm ”.
(c̣n tiếp)
Bookmarks