CHIỀU CUỐI NĂM NHỚ CHIỀU CHARLIE
Đồi Charlie, Một Địa Danh ghi vào Quân Sử VNCH cùng với Tiểu Đoàn 11 Dù "Song Kiếm Trấn Ải" của Đại tá Nguyễn Đ́nh Bảo
Tôi là người Phật tử, nhưng dù là Phật Giáo hay Thiên Chúa Giáo, Tin Lành vv… th́ cảm giác cuối năm, giáng sinh về cũng thật giống nhau. Giáng sinh lại về, khắp các nhà thờ, vài khu phố, nhạc giáng sinh đă vang lên vui tai, vui tâm hồn nơi những con phố nhộn nhịp “Mừng ngày Chúa sinh ra đời…” và nơi các cửa hàng bán hàng giáng sinh, đă bày bán những mặt hàng cho lễ Noel tràn cả ra bên lề đường, không khí Noel đă về, lại một mùa Noel nữa đang đến trong mọi tâm hồn của tất cả mọi người nơi xứ lạnh t́nh nồng.
Giáng sinh lại về, con người dường như gần nhau hơn nữa, tất cả mọi người đều mang một nét hân hoan vui cười trên khuôn mặt của họ. Mọi nẻo đường, mọi ngơ ngách đều dẫn đến nhà thờ, nơi đây, người ta nh́n ngắm giáng sinh mang niềm vui hạnh phúc cho muôn nhà.
Đă là Xmas thứ hai trên đất Canada của người viết. Kể ra cũng nhanh thật, thoáng qua đó mà đă gần 1 năm rưỡi sống tại xứ sở tự do. Tuy nhiên, những cảm giác về những buổi chiều lúc c̣n ở Việt Nam đi t́m những chuyện xưa, người cũ của một thời chinh chiến vẫn hiện về. Lẽ ra th́ chiều cuối năm người ta không nên nói về những chuyện buồn. Tuy vậy câu chuyện về buổi chiều ở Charlie cũng không hẳn là buồn. Nó là một chút ǵ quá khứ vọng về. Nó là một chút ǵ dư âm để mà nhớ trong những ngày cuối năm lạnh giá. Và người viết xin kể ra đây là bạn đọc nh́n lại cuộc sống, nh́n lại cuộc đời, nh́n lại một chút lịch sử như là một sự hồi tưởng chiều cuối năm. Dù quá khứ đă đi qua những vẫn c̣n đó những con người đáng được nhớ và không thể nào bỏ quên dù người đó đă ở lại nơi nào đó ở một cánh rừng xa, một con sông nhỏ hay măi măi chẳng ai biết tên. Câu chuyện bắt đầu từ đây…Câu chuyện bắt đầu từ khúc nhạc này:
“Anh! …Anh! …Hỡi anh ở lại Charlie
Anh! …Anh! …Hỡi anh giă từ vũ khí…”
Tôi bước xuống chiếc xe khách loại có giường nằm của một nhà xe tư nhân đi từ Sài G̣n lên Kon Tum. Mệt ră rời và khát khô cả cổ họng. Mặc dù xe có máy lạnh, nước uống và khăn lạnh lau mặt nhưng cái nóng giữa hè của núi rừng Tây Nguyên làm cho tôi chuếnh choáng khi xuống khỏi cửa xe. Nhoẻn miệng cười cảm ơn anh tài xế và anh phụ xe khá hiền lành, tôi xách chiếc ba lô có 2 bộ quần áo, chiếc máy ảnh du lịch và chiếc Laptop cũ ra đi về phía cổng bến xe.
Lúc này là 5 giờ chiều, chiều của Tây Nguyên hùng vĩ. Lúc này đây, cái nóng vẫn c̣n khá gắt trên nền trời ráng đỏ không một gợn mây. Trời trong quá, cao quá. Toàn bộ con đường từ bến xe đi vào thành phố đă được tráng nhựa. Nhưng hai bên đường, vẫn dễ dàng nhận thấy bụi đỏ tung lên từ những bước chân vội vă của lũ trẻ đi học về nhà muộn.
Kon Tum thật nhỏ bé và buồn. Tôi đến đây là lần đầu tiên nên đă nhờ anh tài xế Taxi giúp cho 2 việc đó là t́m một khách sạn vừa túi tiền, sạch sẽ và chở ngay đi xem Kon Tum thế nào:
– Ông anh muốn ở khách sạn rẻ tiền hay VIP?
– Trung b́nh, khoảng 300 ngh́n đồng một đêm, sạch sẽ, an ninh là được anh bạn. Tôi đáp.
Anh Taxi rất vui vẻ:
– OK anh, có khách sạn Phố Núi. Giá 250 ngh́n/đêm mà cũng Ok lắm.
Tôi rút cho anh một tờ bạc 50 ngh́n có in h́nh tên bán nước Hồ Chí Minh và nói:
– Cảm ơn ông bạn! Cầm tạm Café. Giờ c̣n sớm cho tôi đi khắp thành phố đi !
– Ông anh chịu chơi đó. Em đi luôn nghe…..
Thế là anh Taxi tăng tốc. Bên đường từng bụi cây vụt qua như những hàng quân dàn chào chủ tướng. Cảm giác mệt mỏi sau một ngày đường vất vả từ sáng sớm đă không c̣n trong tôi nữa. Càng gần vào đến thành phố th́ nhà cửa càng gần san sát nhau hơn. Tuy đă khoác lên ḿnh một chiếc áo mới của thời mở cửa đă lâu nhưng thành phố vẫn có một cảm giác đ́u hiu. Đi ṿng ṿng khoảng chừng 40 phút th́ anh Taxi dừng lại trước một khách sạn có 4 tầng. Tôi đang ch́m trong ḍng suy tư v́ ngắm nh́n thành phố nhỏ th́ bỗng bị cắt đứt. Tôi vẫn có thói quen ngắm nh́n cảnh vật trong yên lặng để có thể cảm nhận hết vẻ đẹp của nó. Tôi nhẹ nhàng quay sang hỏi anh Taxi:
– Sao mới có chưa đầy 200 ngh́n đồng mà đă dừng lại vậy? Hết chỗ đi rồi sao anh bạn?
-C̣n chứ anh, nhưng nếu ông anh thích đi th́ sau khi ăn tối em dẫn đi. C̣n thành phố này th́ hết chỗ ṿng ṿng rồi anh ạ!
Tôi đưa tờ 200 ngh́n cho anh Taxi và chợt nhớ ra hỏi!
– Chú tên ǵ? Anh tên Hải.
– Em tên Trọng, anh là dân Bắc đúng không?
– Bắc nhưng giờ đang ở Sài G̣n được gần một năm rồi. Anh 32 tuổi, c̣n em?. Tôi hỏi
Anh Taxi đáp:
– Em 30, tối nay 8h em đón anh ở đây nhé!?
Nở một nụ cười, tôi gật đầu đáp lại lời mời của ông em mới quen. Dù sao th́ cũng thử một lần cho biết cái hương vị đêm của thành phố Tây Nguyên. Dù thành phố nhỏ xíu trong ḷng bàn tay nhưng cái ǵ cũng nên biết. Nghĩ vậy nên tôi không thèm hỏi cụ thể anh bạn Trọng là đi đâu và làm ǵ. Tôi vui vẻ nhận lời ngay.
***
Sau hai tiếng tắm rửa và ăn tối trong một quán cơm gà bên cạnh khách sạn Phố Núi th́ tôi đă lấy lại đủ cả tinh thần và năng lượng cho chuyến ngao du đêm nay giữa thành phố núi sương giăng mù vào chập tối. Đúng hẹn, anh bạn Trọng đă tới của khách sạn và vui vẻ đón tôi đi. Luồn lách qua mấy dăy phố đă đóng cửa và tắt đèn gần hết, xe Taxi dừng lại ở một quán có ánh đèn lấp lánh, khác hẳn với khu phố đ́u hiu bên cạnh nó. Tôi ngước mắt nh́n lên thấy hai chữ: “Chiều Tím”. Tôi hỏi Trọng:
– Quán bar hả ông em?
– Bar phố núi đó anh. Anh vào thư giăn đi, em làm vài cuốc xe kiếm tiền nuôi vợ con. Trọng nói và mỉm cười với tôi.
Tôi xin số điện thoại của Trọng và hẹn cậu ta khi nào muốn đi đâu th́ sẽ gọi. Bước từng bước lặng lẽ, tôi đi vào một thế giới khác với cuộc sống khó khăn ở bên ngoài thành phố buồn này.
Xung quanh tôi, rất nhiều đôi nam nữ trong những trang phục rất thời thượng đang dập d́u bước vào quán. Riêng tôi đi lẻ loi. Bước qua hai lần cửa kính có mấy anh Security nai nịt đầy đủ phụ tùng là đến không gian chát chúa tiếng nhạc và nồng nặc thuốc lá, nước hoa của một vũ trường mini. Đó đây từng cô gái chỉ mặc bikini đang lắc lư quay cuồng theo nhịp điệu của tay chơi Dj có đôi khuyên tai to tổ chảng. Tiến lại gần quầy bar, tôi gọi 1 chai Heineken và một gói 555. Tôi đảo mặt nh́n quanh căn pḥng rộng chừng 150m² và có hai dăy bàn cao, một sân khấu cho 3 cô gái đang phiêu diêu cùng những động tác gợi dục.
Tôi là dân biết vào chỗ chơi, đă từng vào quán bar như cơm bữa. Lên đây là biết phố núi và tiện thể ghé qua cho biết món “ăn chơi” nơi phố buồn. Thấy chẳng có ǵ khác mấy quán bar b́nh dân ở Hà Nội hay Sài G̣n, tôi bước ra đi khi vừa tu một hơi hết nửa chai Ken và ngậm trên môi điếu thuốc 555. Tôi thấy đầu ḿnh tự nhiên đau và muốn đi ra ngoài.
Bước ra khỏi không gian ngột ngạt và nhớp nhơ mà hơn 3 năm qua tôi cố t́nh xa lánh, tôi móc phone gọi cho Trọng:
– Em cứ đi khách, Anh phải ngủ sớm nhé. Anh đi bộ về khách sạn cho biết đêm Tây Nguyên.
Trọng nói gấp qua phone:
– Sao anh vào bar ra nhanh thế? Có chuyện ǵ à?
– Không! Anh đau đầu, anh đi bộ về cho thư giăn. Sáng mai 9h anh call lại em. OK….
Thế là tôi đi bộ về khách sạn nơi ḿnh đang tạm trú. Mặc dù không biết đường nhưng nhớ tên khách sạn nên đă hỏi anh giữ xe ngoài quán bar. Anh ta vui vẻ chỉ đường. Và thế là tôi bước đi. Trời về đêm Tây Nguyên đă dịu mát hơn, gió nhè nhẹ như mơn man thổi vào mái tóc đă hơn một tháng chưa cắt của tôi. Phố về đêm thật vắng lặng. Tôi gần như là người duy nhất đi bộ trên đường lúc này, mặc dù mới có 9h30 tối. Ngước mắt nh́n lên, tôi nh́n thấy trăng. Lâu lắm rồi tôi mới nh́n thấy trăng. Ở thành phố chỉ toàn thấy trăng giống như bóng điện. Ở đây, trăng sáng, tṛn và bàng bạc giống như trong những câu chuyện cổ tích mẹ kể hồi c̣n nhỏ. Trăng đêm nay đẹp lắm, trăng núi rừng Tây Nguyên đẹp lắm…Cũng có lẽ bởi đă 3 năm rồi tôi mới thật sự được ngắm chị Hằng.
Rít hết 3 điếu thuốc lá tôi về tới khách sạn. Vừa về đến cửa là gặp 2,3 chiếc xe tay ga đủ loại DyLan, SH….c̣n mới cáu cạnh đỗ xịch ngay cửa khách sạn. Từng đôi, từng đôi trai gái cười nói huyên thuyên bước vào nơi quen thuộc của họ. Tôi nghĩ vậy v́ thấy họ khá tự nhiên và lên pḥng mà không cần tŕnh chứng minh thư nhân dân của nước cộng ḥa không tự do, không độc lập.
Nh́n tôi bằng con mắt ngơ ngác như người hành tinh khác mới đáp xuống trái đất, cô tiếp tân hỏi:
– Anh đến thuê pḥng à? Cho em mượn chứng minh.
– Không, anh có pḥng rồi, pḥng 203. Lúc chiều cô bạn em đă cầm chứng minh của anh rồi. Tôi đáp.
Cô tiếp tân chừng 20 tuổi mỉm cười cầu ḥa:
– Em xin lỗi anh, em không biết. Ca em là ca 8h30’ tối. Anh ở một ḿnh à?
Tôi đang vui sau khi đi bộ một quăng dài thấy đầu óc ḿnh thư thái liền trêu lại:
– Anh có một ḿnh thôi. Hay em bỏ lại lên pḥng anh nói chuyện một lúc chơi?
– Không dám đâu anh. Em c̣n bận trông khách sạn. Cô gái tiếp tân vui vẻ trả lời.
Tôi nháy mắt hỏi cô em:
– Khách vào đông quá, mấy người vừa rồi là ai mà không cần giấy tờ ǵ hết vậy?
– Không sợ ai đâu anh! Họ toàn là khách quen cả, con quan to ở tỉnh này đó anh. Ai dám hỏi. Chơi bar xong là vô đây.
Tôi đă hiểu vấn đề của họ và biết họ là ai. Toàn là con cái «đầy tớ» nhân dân cả. Không thắc mắc thêm, tôi tạm biệt em gái lễ tân và lấy ch́a khóa về pḥng. Tôi cố ngủ để ngày mai có thể đi tới Charlie, điểm chính của chuyến đi Kon Tum lần này. Nhưng với thói quen lạ giường rất khó ngủ của ḿnh, cộng với những suy nghĩ viễn vông về số phận dân tộc Việt Nam đă khiến tôi miên man, chập chờn trong ḍng suy nghĩ. Đó là trong khi cả nước c̣n lắm những dân oan, trẻ em nghèo, người già cô đơn lang thang hè phố. Th́ ngay tại cái chốn rừng núi âm u, lạnh lẽo các con cháu của « đầy tớ nhân dân» cũng có thể ăn chơi, phè phỡn. Thật là nghịch lư, nhưng lại là hợp lư. Cái hợp lư nó tồn tại ngay trong ḷng nghịch lư. Đơn giản v́ đây là đất nước của cộng sản, của đồng tiền in h́nh kẻ dâng đảo Hoàng Sa – Trường sa cho Trung Cộng….
***
Bookmarks