Vũ Đông Hà (Danlambao)
"Đất nước không chiến tranh, sao đau thắt trong ḷng"
- Đă bao năm trôi qua, dưới tấm bảng chỉ đường XHCN và lầm lũi bước đi theo sợi dây thừng lôi đầu kéo cổ của 14 "đỉnh cao trí tuệ" vẫn văng vẳng một tiếng kêu xé ḷng:
Đất nước tôi không có chiến tranh,
Mà nghe đau thắt ở trong ḷng...
Bạn có biết ai viết 2 câu thơ này không?
Không phải từ những thanh niên, thiếu nữ đă một thời "nếu là chim tôi sẽ là loài bồ câu trắng, nếu là người tôi sẽ chết cho quê hương" và bây giờ thấy ḿnh vẫn c̣n sống mà quê hương th́ đang chết.
Không phải từ một người lính VNCH giờ đă già yếu, ngậm ngùi nh́n đất nước tan hoang và đau ḷng v́ thời trai trẻ đă không làm tṛn tâm niệm "Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm".
Không phải từ một thi sĩ tay viết, tay súng đă từng xúc động "đường ra trận mùa này đẹp lắm, Trường Sơn Đông nhớ Trường Sơn Tây" để bây giờ ḷng đau quặn thắt bởi đường ra trận ngày nay vẫn "đẹp" như những lần cưỡng chế Tiên Lăng, Văn Giang.
"Núp dưới ảnh Bác và cờ đảng
Chúng cơ hội bóc lột dân lành..."
Đă bao năm trôi qua, những con người mượn danh giải phóng, nhận bừa là đại diện của giai cấp công nhân, tự đội lên đầu cái vương miện lănh đạo tối cao, mồm đă thành cáo, lưỡi đă thành rắn, núp vào những vinh quang giả hiệu quá khứ hằng ngày vẫn được mang ra chùi bóng để cùng nhau ăn trộm, ăn cắp, ăn quỵt, ăn cướp mồ hôi xương máu nhân dân và gia sản của tổ tiên để lại.
Bạn có biết ai viết 2 câu thơ trên nói về những con (người) mang tên "chúng" đang cai trị đất nước này không?
Những lời thơ ấy, chính xác hơn là một đau đớn trộn lẫn với phẫn hận để biến thành thơ...
"Đất nước tôi không có chiến tranh
Mà nghe đau thắt ở trong ḷng
....
Núp dưới ảnh Bác và cờ đảng
Chúng cơ hội bóc lột dân lành"
đến từ một cô gái 20 tuổi, sinh viên năm thứ 3, Ủy viên ban chấp hành chi đoàn thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh.
Cô gái ấy mang tên Nguyễn Phương Uyên.
Trong những ngày qua, h́nh ảnh cô sinh viên hồn nhiên với nụ cười lúc nào cũng nở trên môi đă được lan truyền khắp trên mạng. Câu chuyện của Phương Uyên, hành động "bắt, phủ nhận không bắt, chuyển về Long An... của công an" th́ có lẽ đă tỏ tường như lời nhạc của Việt Khang:
"Việt Nam ơi
Thời gian qua nữa đời người
Và ta đă tỏ tường rồi
Ôi cuộc đời, ngày sau tàn lữa khói..."
Ôi cuộc đời, ngày sau tàn lữa khói... khi chúng ta chứng kiến h́nh ảnh một người mẹ nghèo, vừa mới sẩy thai, mẹ già đang nằm trong bệnh viện cấp cứu đă phải bôn ba từ quê lên tỉnh truy t́m tông tích của con sau những ngày biệt tích.
Ôi cuộc đời, ngày sau tàn lữa khói... khi chúng ta rớt nước mắt theo người mẹ Nguyễn Thị Nhung nghẹn ngào "Một đứa trẻ 20 tuổi không thể nào có đủ sức mạnh và bản lănh để làm nổi việc "Tuyên truyền chống phá Nhà nước CHXHCNVN". Đó là một điều quá sức!
Nếu một đất nước vững mạnh, một bộ máy chính quyền vững chắc th́ không thể nào một đứa trẻ 20 tuổi có thể là một mối nguy hại lớn. Đó là điều bức xúc thứ nhất.
Điều bức xúc thứ hai là khi gửi quà cho cháu, chỉ mỗi 3 chữ "Mẹ yêu con" ghi lên tờ giấy gởi quà mà họ vẫn không chấp nhận.
Theo tôi nghĩ họ nói là đâu đâu cũng có từ thương yêu mọi người nhưng chỉ có 3 chữ "Mẹ yêu con" mà cũng không cho gởi th́ tôi thấy họ thật là vô lương tâm..."
Ôi cuộc đời, ngày sau tàn lữa khói... khi "Mẹ yêu con" phải dừng lại trước cổng nhà tù dành cho con gái của Mẹ bị bắt cóc, giam cầm để điều tra cho ra tội trước khi xử án. Uyên ngày nay, đảng đă không c̣n cho phép là đứa con nhỏ bé của mẹ khi đảng khoát lên đầu cô gái 20 tuổi hồn nhiên yêu nước sợi dây tḥng lọng màu đỏ mang h́nh số 88 và nhăn hiệu “Tuyên truyền chống nhà nước CHXHCN/VN”.
Một đứa trẻ 20 tuổi không thể nào có đủ sức mạnh và bản lănh để làm nổi việc "Tuyên truyền chống phá Nhà nước CHXHCNVN". Mẹ của Phương Uyên nói đúng. Một cô bé 20 tuổi không thể nào có thể chống lại một băng đảng với hơn 3 triệu côn đồ, 200 thủ lănh và 14 tên chúa tể trong tay có đủ súng đạn, chó săn nghiệp vụ lẫn "ảnh và cờ" để núp bóng như Phương Uyên đă viết.
Nhưng đảng đă sợ để phải bắt cóc và bắt giam cô gái 20 tuổi này. V́ sao!?
*V́ Nguyễn Phương Uyên là hạt giống đỏ bao năm qua đảng ra sức tưới bằng phân Mác Lê, nước thải Hochiminh nhưng vẫn vươn ḿnh thành đóa sen dân tộc - gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
*V́ Nguyễn Phương Uyên là h́nh ảnh của sự thất bại cụ thể và thê thảm nhất của hệ thống tuyên truyền, nhồi sọ gian xảo, của kế hoạch mười năm trồng cỏ trăm năm trồng lau sậy, của đại chiến dịch không có điểm dừng "Sống chiến đấu học tập theo gương Trần Dân Tiên" của đảng.
*V́ Nguyễn Phương Uyên là khởi đầu cho một thế hệ mới lừng lững đi về phía trước để tranh đấu cho tương lai, khát vọng của dân tộc mà không bị vướng mắc vào bất kỳ hệ luỵ quá khứ, lằn ranh lịch sử chiến tuyến nào.
*V́ Nguyễn Phương Uyên đă biến tâm tư:
"Đất nước tôi không có chiến tranh
Mà nghe đau thắt ở trong ḷng
....
Núp dưới ảnh Bác và cờ đảng
Chúng cơ hội bóc lột dân lành"
thành hành động bằng máu đỏ của ṇi giống Lạc Việt:
C̣n tiếp...
Bookmarks