Trịnh Kim Tiến - Ngày 05/06/2011 là một ngày đáng nhớ đối với những người tham gia biểu t́nh yêu nước chống Trung Quốc và những ai căm phẫn, sôi sục trước sự bành trướng ngang ngược của Trung Quốc trên biển Đông.
Tôi nghĩ, mỗi người đều có những cảm xúc khác nhau về ngày này, riêng cá nhân tôi, một người đă tham gia đoàn biểu t́nh, tôi thấy xao xuyến lắm. Khó mà tả được cái cảm giác lâng lâng, nuối tiếc, thèm thuồng và hy vọng.
Đă gần một năm qua đi kể từ ngày chung tay đều bước cất lên tiếng ca Việt Nam quê hương ta, “này người anh em”… đến hôm nay nh́n lại, bọn Tàu kia vẫn ngang nhiên cắt cáp dầu khí, bắt giữ tàu đánh cá, ngư dân Việt Nam, tàu của chúng tràn ngập biển Đông.
Chúng tận lực khai thác ngay trên biển đảo quê hương ta mà nói đó là điều rất đỗi b́nh thường. Máu căm hờn ai thấy cũng sục sôi, hào khí xưa con cháu Tiên Rồng, sự dồn nén, cam chịu khiến cho những người con nh́n về Tổ quốc, nh́n về nơi hải đảo xa xôi Hoàng Sa – Trường Sa yêu dấu trong nỗi uất nghẹn, đau buồn. Cảm xúc ứ đọng thành những giọt nước mắt nặng hạt đong đầy trong khóe mi cay.
Ngày này của năm trước, tôi không có can đảm viết và nói ra như ngày hôm nay.
Có lẽ cũng do biến cố gia đ́nh khiến tôi hiểu biết nhiều hơn. Nhưng rơ ràng là, nó không liên quan đến những ǵ mà tôi đă làm, không liên quan đến bước chân đồng hành trong đoàn biểu t́nh của những ngày hè oi ả, nắng cháy hăng say một năm trước.
Cũng có thể có nhiều người ác ư hay cố t́nh đánh tráo khái niệm cho rằng tôi đang mập mờ giữa hai chuyện đó. Nhưng họ quên đi một điều đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tôi đă từng nói cũng như trả lời rất nhiều cuộc phỏng vấn để thể hiện rơ quan điểm cá nhân:
- Tôi đ̣i công lư cho bố ḿnh với tư cách là một người con.
- Tôi tham gia biểu t́nh yêu nước với tư cách một người công dân.
C̣n tiếp...
Bookmarks