Người Lính Già…Bạn Tôi
Lưu Vĩnh Hạ
Tôi tặng Anh một bài thơ mộc mạc
Những nghĩa từ thao thức đêm trắng đêm
Lá vàng rơi hiu hắt bên cạnh thềm
Và bỗng chợt hồn ḿnh thành thi sĩ
Tôi cũng hiểu thơ nghĩa là thi vị
Tôi tầm thường một chiếc lá gầy khô
Thương non sông ai là kẻ hững hờ
Làm sao vớt trăng in t́nh non nước
Đêm hôm nay nh́n thời gian trôi ngược
Tôi ước là người Lính thuở ngày xưa
Chiều từng chiều rơi xuống những cơn mưa
Đôi bàn chân không mềm v́ sỏi đá
Tôi và Anh hai cuộc đời xa lạ
Bỗng trở thành bằng hữu cố ly hương
Quê hương ơi đă mất những tên đường
Giờ tất cả chỉ c̣n là hoài niệm
Tôi và Anh một tương lai đối diện
Ḷng dùng dằng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Chén men cay nghe sóng vỗ mạn thuyền
Mà quê hương chảy theo từng giọt đắng
Tôi mến Anh trong những điều thầm lặng
Chôn nỗi buồn trong ánh mắt đêm thâu
Thời gian trôi giờ đă bạc mái đầu
Mà ngày tháng thương ḷng trăng c̣n khuyết
Bookmarks