Originally Posted by
lulu
Thọ ḿnh trần ngồi trên chơng tre, dơng dạc hài tôi Chiếu.
Chiếu mặc đồ đen, khăn rằn quấn cổ, mặt không hề đổi sắc.
"Loạn rồi. Ông biết tôi là ai mà dám nói thế?"
"Mày là thằng chỉ điểm cho Tây."
Chiếu cười mỉa: "Ông chưa đủ tư cách nói câu đó."
Thọ gầm lên: "Tao đập đầu mày như đập đầu bọn chó săn phản bội."
Nói xong, Thọ ra lệnh trói Chiếu dẫn đi.
Chiếu ngoái lại, nói với những người trong lều: "Anh em có mặt, xin báo vụ này lên đồng chí Nguyễn B́nh."
Thọ xô Chiếu chúi nhủi về phía trước: "Nguyễn B́nh cũng không cứu nổi mày đâu."
Thọ dẫn Chiếu đến trước cái giếng lạn trong rừng, dùng khúc gỗ quật vào ót, đạp xác xuống giếng.
Khi Thọ trở lại lều, có người nói: "Năm Chiếu là đảng viên."
Thọ vung tay bất cần: "Đảng cái đầu bùi tao."
***
Ít lâu sau. Thọ được gọi lên gặp Nguyễn B́nh.
B́nh hỏi: "Sao giết Năm Chiếu?"
Thọ nói: "Hắn làm gián điệp cho Tây."
B́nh vỗ bàn: "Hồ đồ! Chiếu là người của đảng. Chú dám tự động ra tay, không cần chỉ thị cấp trên. Chú đang là đối tượng được đề nghị vào đảng, nhưng vô kỷ luật không c̣n xứng đáng nữa."
Thọ quen thói du côn coi trời bằng vung, không biết sợ là ǵ.
"Thọ này đi kháng chiến v́ dân v́ nước, không cần đảng. Đảng chỉ là bọn bè phái bênh vực cho nhau."
Lời vừa ra khỏi miệng, Thọ biết đă lỡ.
Nguyễn B́nh cười nhạt, đuổi Thọ ra ngoài chờ chỉ thị.
Thọ được chỉ thị ra Bắc nhận công tác mới.
Con sói tinh ranh biết trên đường đi có nhiều cạm bẫy. Thọ khôn ngoan biết người ta muốn đưa ḿnh vô cửa tử, như Thọ đă bao lần đưa người khác vào chỗ chết. Thọ rời bỏ hàng ngũ kháng chiến, trốn đi biệt tích.
***
Năm sau. Có người khách miền Bắc đến Mỹ An. Khách có thân h́nh cao lớn văm vỡ, nói năng tự tin, hoạt bát sành đời. Khách dựng quán lá bên bờ kinh Nguyễn văn Tiếp làm kế sinh nhai. Người dân Đồng Tháp Mười gọi khách là ông Bắc Kỳ.
Năm sau nữa. Có người khách lỡ độ đường xa, ghé quán lá ông Bắc kỳ xin trọ qua đêm.
Trời chiều. Nắng ráng mỡ gà đổ mênh mông trên những lá dừa nước điệp trùng dọc theo bờ kinh. Bên ly rượu nhạt, chủ khách nói chuyện ra chiều tương đắc.
Khách nhận xét: "Ông có cái phong thái của nhà sư Lỗ Trí Thâm."
Ông Bắc Kỳ cười lớn: "Tài thật! Mới gặp nhau mà đă nh́n ra chân tướng. Vâng, kẻ này có lúc ở chùa."
Khách hỏi: "C̣n nhớ ǵ không?"
Ông Bắc Kỳ nói: "Vỏn vẹn một câu thần chú, Yết Đế. Yết Đế. Ba La Yết Đế. Ba La Tăng Yết Đế. Bồ Đề Tát Bà Ha."
Khách nói: "Ngộ th́ chớp mắt đáo bỉ ngạn. Mê th́ cả đời ch́m đắm. Ông toàn ăn thịt chó mắm riềng, qua sông sao khỏi?"
Ông Bắc Kỳ nói: " Lấy h́nh tướng để xét thực tướng, nhà Phật cho đó là cái lầm lớn của người đời."
Khách nói: "Thực giả, giả thực quyện vào nhau. Nh́n ra cái giả là biết cái thực."
Nửa khuya đêm ấy. Ông Bắc kỳ bị bắt đem đến Cạnh Đền, quận G̣ Quao, tỉnh Rạch Giá.
Trong ánh sáng mập mờ của mảnh trăng non, khách nói nửa đùa nửa thật: "Năm Chiếu ở dưới suối vàng gởi lời thăm Hoàng Thọ, và nhắn xuống dưới chơi."
Ông Bắc Kỳ hỏi: "Mày là ai?"
Khách nói: "Tôi là bạn Năm Chiếu, được chỉ thị của đồng chí Nguyễn B́nh, đi t́m Hoàng Thọ bấy lâu. Gặp ông Bắc Kỳ nh́n ra giả tướng, biết thực tướng là Hoàng Thọ."
Biết ḿnh không sống được, Thọ chửi Nguyễn B́nh, chửi đảng. Thọ bị đập đầu, và rống từng hồi như ḅ rống. Sau khi hành quyết, ông khách cho lệnh phá nát mặt Hoàng Thọ để đừng ai nh́n ra danh tính.
Đó là năm 1950.
Lâm Chương
(trích đoạn truyện dài Cơn Lốc)
motgoctroi.com/StLichsu/.../Nbathdongloai_HH.ht. ..Cached
Bookmarks