...
Tây phong minh tiên xuất vị Kiều
...
Hồi nhí đọc bản dịch:
Thét roi cầu Vị ào ào gió thu
Cứ ngỡ là chàng ngồi lưng ngựa vùn vụt múa trường côn (roi) pep-talk với quân sỹ, nhưng măi sau này mới biết là roi đánh ngựa!
*
* *
Giáo sư Quốc Học Huế, Tôn Thất Vân B́nh chép, cụ Côn nghe tiếng cô Điểm nhan sắc hơn người, tài ba sắc sảo. Cụ làm thư đưa đến tán tỉnh. Cô chẩu môi bảo: thơ dỡ như thơ con cóc ấy. Ráng về mà học. (Rơ ràng là cụ không biết cô này đanh đá!) Cụ đau khổ vô cùng: về cắm đầu cắm cổ học -- viết Chinh Phụ Ngâm.
-- Mấy ông tàu thời đó, đọc xong khen nức nở, khen không tiếc lời!
Giáo sư bảo, có lẽ v́ muốn impress cô; ông liên tu bất tận dẫn điển cổ tích xưa. Nên có những câu "phản động":
Tiếu hướng Man Khê đàm Mă Viện
Thằng tàu đó th́ để cho tàu nó khen!
Nên bà hững hờ dịch:
Đến Man Khê bàn sự Phục Ba
Đọc phân tích của giáo sư, mới thấy được những cái hay khác của bản dịch. Thí dụ:
Lương nhân nhị thập Ngô môn hào
Chồng bà hai mươi tuổi con nhà họ Ngô -- Ngô Khỉ, Ngô Hầu, Ngô Đười Ươi, Ngô Vooc ở đâu chứ không là Ngô Việt Nam. Bà đă uyển chuyển dịch:
Chàng tuổi trẻ vốn ḍng hào kiệt
-- Đố ai dịch hay hơn, đủ ư hơn và Việt Nam hơn được!
Câu cuối:
Ta hồ trượng phu đương như thị
Sức này ắt hẳn tài lành trượng phu
Giáo sư bảo ư bà muốn xin lỗi ông về cách đối xử thô lỗ xưa, gửi gắm ư: Anh tài giỏi, đáng làm chồng em!
-- Tại sao ông không cưới bà? Bà đi làm vợ bé cho ông quan nhỏ nào đó. Ông này cũng chẳng có ǵ đặc sắc! (Chắc đổng đảnh quá nên trời chơi khăm?)
Bookmarks