Đưa ra để cho thấy không nghiên cứu kỹ, rất dễ ngộ nhận về tư tưởng của HPT. Ông là người đă hệ thống hoá thành công, liên kết thống nhất 3 khái niệm pháp, thuật , thế. Pháp gia, thật ra chính là Nho gia. Nho học như tôi từng khẳng định, là học thuyết chính trị thực dụng ( chứ không phải duy danh hay duy thực của Tây phương), nghĩa là áp dụng phải phù hợp thực tế. Tư tưởng của ông, mặc dù đă bị hiểu sai, biến đổi nhiều bởi Lư Tư hay các học giả về sau nhưng nó đă là nền móng cho 1 TQ thống nhất - là lư thuyết cho sự ra đời của chế độ quân chủ chuyên chế (phá bỏ hoàn toàn phong kiến - phong hầu cắt đất ). Chính v́ thế, quan lại là tầng lớp trí thức, chính là những người học Nho lại vào chính quyền dùng Pháp để mà sử dụng được.
Chính trị gia, chính là tầng lớp lănh đạo chính quyền và đất nước, họ là Nho sĩ tinh thông pháp thuật, đại đến tầm trị quốc trung hậu kỳ, thậm chí đến ngưỡng b́nh thiên hạ. Quân vương chính là chính trị gia đạt đến tầm B́nh thiên hạ. Theo lẽ đó, chính trị gia là một số rất ít người đếm trên đầu ngón tay đủ tài lănh đạo đất nước, số lượng không phụ thuộc dân số hay lănh thổ mà tuỳ vào số kẻ sĩ đủ tầm ( khác hẳn khái niệm chính trị gia hiện nay). Chính trị gia có quyền cao nhất trong Nhà nước, quyết định những vấn đề trọng đại, phương hướng phát triển của quốc gia. Quyền lực tâp trung hoàn toàn vào quân vương, và theo chế độ kế hiền ( chính trị gia tài giỏi khác lên thay).
Xin nhấn mạnh lại lần nữa,
Pháp gia chính là kẻ sĩ của Nho gia, chứ không phải là 1 học phái đối lập Nho.
Đúng vậy, chữ Tử nghĩa là bậc thầy, là từ kính trọng của giới trí thức dùng, mà trí thức thời đó chỉ có Nho gia.
Xin nói cho rơ, Mặc Tử, Dương Tử th́ là tiếng gọi bắt đầu ở đời Hán, Lăo giáo tiền Tần chưa phát triển ( đến Tam quốc mới bắt đầu có Thái b́nh thiên quốc). Đọc Sử kư của Tư Mă Thiên, sẽ không thấy khái niệm Pháp gia.
Bookmarks