Vượt Thoát
- Nguyễn đạt Thịnh
Ngày 06 tháng Sáu năm 1993 - 18 năm sau cuộc dứt áo bỏ đi của trên 2 triệu người Việt Nam - Phó giáo sư Cao Công, người gốc Hoa, giảng dạy tại Viện Đại học Nottingham, Anh quốc, dùng lại những chữ bỏ phiếu bằng chân để mô tả việc chiếc thương thuyền Golden Venture chở 300 người Trung Hoa đến bờ biển thành phố Nữu Ước rồi cho con thuyền đắm tại đó.
Không ai chết đuối v́ con thuyền được đánh đắm đúng chỗ để Coast Guard Mỹ nhanh chóng vớt mọi người lên, đưa vào bờ.
Gọi là thương thuyenà, nhưng Golden Venture lớn hơn những chiếc tàu ma, trị giá vài chục tỉ Mỹ kim của công ty đóng tàu Việt Cộng Vinashin; khách đóng tuồng boat people mặc đồ lớn, thắt cà vạt, chỉnh tề, và sau khi mỗi người đóng cho chủ tàu 30,000 Mỹ kim, họ vẫn c̣n thừa tiền để ăn Vịt Bắc Kinh và dẩm chẩu mỗi bữa cơm chiều trong chuyến hải hành đến Mỹ.
Thu góp 9 triệu Mỹ kim, người tổ chức chuyến đi đă tính đúng chỗ đánh đắm chiếc thương thuyền Golden Venture (chuyến mạo hiểm hoàng kim), nhưng lại không tính đúng lúc, v́ ngày 26 tháng Hai 1993 - 130 ngày trước ngày đắm thuyền của 300 người Hoa - một nhóm khủng bố gồm 7 người Ả Rập - Ramzi Yousef, Mahmud Abouhalima, Mohammad Salameh, Nidal A. Ayyad, Abdul Rahman Yasin, Ahmad Ajaj và Khaled Sheikh Mohammed - đă đem 1,336 pao thuốc nổ vào Ṭa Cao Ốc Bắc của World Trade Center (Trung Tâm Thương Mại Quốc Tế), mưu đồ đánh cho cao ốc này sập nghiêng về phía Cao Ốc Nam để phá tan cả 2 cao ốc của Trung Tâm Thương Mại Quốc Tế, tại Nữu Ước.
Việc phá hoại thất bại nhưng cũng giết chết 6 người và làm bị thương trên 1,000 người khác, ngoài việc làm khổ 300 thuyền nhân giả, đắm tàu giữa lúc dư luận Mỹ khe khắt với người di dân.
Cho đến nay - 20 năm sau - toàn bộ hành khách trên thương thuyền Golden Venture vẫn không người nào trở thành thường trú nhân tại Hoa Kỳ cả: đa số bị trả về Trung Quốc, một số tù tội, và một số khác sống lẩn trốn với đồng hương của họ tại Hoa Kỳ.
Mưu đồ Golden Venture thất bại v́ thiếu may mắn một phần, phần khác v́ người tổ chức chuyến đi coi thường khả năng nhận xét của người Mỹ, tưởng người Mỹ khờ khạo không phân biệt được người tị nạn thật với họ, những người đóng tuồng tị nạn.
Chuyến đi thất bại này không thui chột thèm muốn vượt thoát ra khỏi vùng đất quê hương địa ngục của người Hoa, mà chỉ giúp họ hiểu rơ là khó khăn không chỉ đầy rẫy ở đầu đi (Trung Quốc) mà khó khăn cũng rất nhiều tại đầu đến. Do đó, họ chuẩn bị kỹ lưỡng để bảo đảm quốc gia họ chọn để tá túc không xua đuổi họ, như Hoa Kỳ xua đuổi 300 người tị nạn trên tàu Golden Venture.
Chưa đầy một tháng trước, vào trung tuần tháng Mười 2012, cô Chen Kua, 30 tuổi, vừa đến Úc trong một chuyến bay nửa đêm, để khởi đầu một cuộc sống không một bảo đảm tiện nghi vật chất nào cả. Trong lúc cuộc sống của cô tại Trung Quốc có những tiện nghi mà nhiều người Hoa không có như: một căn apartment riêng, một việc làm lương lớn trong một doanh nghiệp ngoại quốc.
Trả lời về nguyên nhân khiến cô quyết định rời bỏ cố hương, Chen Kua nói ra khỏi Trung Quốc cô được tự do sinh con, nuôi con, dạy con và đi nhà thờ, Sống trong nước tôi chỉ được sinh con, nuôi con và dạy con theo những huấn thị của nhà nước, và đi nhà thờ dưới cặp mắt ḍ xét của cán bộ. Sống bên Úc, không ai quan tâm đến việc làm hằng ngày của tôi.
Một người Hoa đang sống tại Úc lên tiếng đồng ư với cô là được sống vô danh, giữa một xă hội thân thiện, lịch sự là thèm muốn lớn và chính đáng của mọi người; thèm muốn chỉ được nhận diện trong một xă hội thù nghịch, ŕnh rập lẫn nhau như Trung Hoa.
Trong năm 2010, Trung Quốc mất đi 508,000 công nhân có khả năng như cô Chen Kua; so với số người Hoa bỏ nước ra đi trong năm 2000, th́ mức gia tăng lên đến 45%.
Chỉ riêng năm 2011, Hoa Kỳ đă thu nhận 87,000 người Hoa đến Mỹ định cư; 17,000 nhiều hơn số di dân một năm trước. Số người mới đến giúp gây sinh động trong thị trường địa ốc; được nhận vào diện di cư chính thức, họ đem nhiều tiền vào Mỹ, mua nhà, mướn tiệm buôn tại những khu trung lưu.
Ngoài những lư do chính trị, những người Hoa mới di dân vào Hoa Kỳ c̣n kể đến việc xuống thang của những giá trị vật chất và tinh thần, như ô nhiễm môi trường, đảo lộn cuộc sống văn hóa.
Di dân người Hoa xác nhận trong 2 thập kỷ vừa rồi, cuộc sống vật chất của họ trở thành tiện nghi hơn, nhưng họ mất đi cái cảm giác ấm áp xóm riềng như ngày họ mới lớn. Mất mát lớn nhất là mất tin tưởng vào tương lai, nhất là tương lai của thế hệ sau, thế hệ con của họ.
Giáo sư Cao Công nói, Họ không tin là chính phủ hiện tại sẽ vững vàng, sẽ tồn tại. Ông nói nhiều người Hoa coi cuộc di cư của họ chỉ là một nhu cầu nhất thời, họ đi, nhưng rồi họ sẽ trở về, ngày đất nước thôi nhiễu nhương. Họ vẫn yêu thương quê hương và sẽ trở về ngày t́nh h́nh tốt hơn.
Một doanh nhân sinh sống ở Thượng Hải nói ông đầu tư vào thị trường địa ốc Nữu Ước để đủ điều kiện xin thẻ xanh, làm thường trú nhân của Hoa Kỳ; nhưng những cuộc thăm viếng của công an, hỏi han ông về việc đầu tư này khiến ông quyết định dùng thẻ xanh để xin chiếu khán vào Mỹ.
Thẻ xanh là bùa hộ mệnh, doanh nhân này nói. Sống trong nước tôi cảm thấy bất an, không biết chuyện ǵ sẽ xay ra ngày hôm sau. Quyền cao, chức trọng đến như ông Bo Xilai mà 'đùng một cái' chồng mất chức, vợ tù tử h́nh, con không trở về nước nữa.
Vợ chồng bà Wang Ruijin, thư kư làm việc cho một công ty truyền thông tại Bắc Kinh, thúc đẩy cô con gái 23 tuổi gửi đơn xin theo học cao học tại Tân Tây Lan. Bà sẵn sàng vay mượn để có tiền gửi con đi với hy vọng cô sẽ tạo được một đầu cầu di cư cho cả gia đ́nh.
Là người Hoa mà tôi cảm thấy Trung Quốc không c̣n là quê hương của tôi nữa, bà Wang nói. Chúng tôi không thích tham nhũng, cũng không thần thế. Chúng tôi chỉ muốn một cuộc sống b́nh thường, thanh thản.
Ba triệu người Việt hải ngoại đang thoải mái trong cuộc sống b́nh thường, thanh thản của họ. Trong những gia đ́nh trẻ, ngày ngày chồng đi làm, vợ đi làm, con đi học; cuối tuần cả nhà kéo nhau đi chơi ngoài trời, ngoài biển, đi ăn những món khoái khẩu, đi xem những cảnh lạ mắt. Vợ chồng chắt chiu để dành vào quỹ học đại học cho con.
Cuộc sống của người cao niên lại càng thanh thản hơn: sau vài chục năm làm việc, họ hồi hưu với số tiền hưu rủng rỉnh thừa thăi cho một cuộc sống ít nhu cầu hơn ngày c̣n trẻ; quư vị ông nội, bà ngoại tiếp tục giúp con bằng cách thương cháu, đưa chúng đi học, đón chúng về, bê-bi-xít cho những đứa c̣n nhỏ.
Không quên được cảnh địa ngục trên quê hương, các cụ vẫn hội họp với nhau t́m cách giúp đỡ đồng bào quốc nội, đấu tranh cho những người bị đàn áp, giúp đỡ những nạn nhân bị thiên tai hay bị nhân hại.
Ba mươi bảy năm sau cuộc vượt thoát thần thoại 1975, tinh thần vượt thoát vẫn tiếp tục, dù phải chiều theo thủ tục di dân của quốc gia nhận người di dân. H́nh thức vượt thoát phổ biến nhất hôm nay là một chàng hoàng tử đẹp trai từ hải ngoại về nước, cơng nàng công chúa mắc nạn bay ra khỏi địa ngục đỏ.
Dù không bỏ phiếu bằng chân nữa, nhưng thế hệ Việt Nam vượt thoát thứ nh́, thứ ba vẫn tiếp tục truyền thống không sống chung với quỷ dữ.
Sau cuộc vượt thoát bằng pháo cưới, họ đang cùng nhau xây dựng thiên đường hạnh phúc bằng sức làm việc của tuổi trẻ, trong một môi trường lành mạnh, không đ̣i hỏi bè phái hay hối lộ.
Nguyễn đạt Thịnh
Bookmarks