BÓNG THỜI GIAN
Ghế đá hăy c̣n đọng nước mưa
Công viên du khách vẫn lưa thưa
Lâm râm thỉnh thoảng dừng rơi hạt
Trên mảng ṿm đen bị gió lùa...
Từ từ ưng ửng ánh hoàng hôn
Loáng thoáng bên sông mấy đóm tṛn
Le lói, chập chờn như chẳng muốn
Trải ḷng trọn vẹn buổi đầu hôm
Tôi lót đồ ngồi để nghỉ chân
Mặc cho tâm trí thả xa xăm
Nửa hồn sống lại và thêm nửa
Khuây khoả nh́n xem cảnh chợ tàn
Mới đó năm nào ở chỗ đây
Rải dài xanh mướt mấy hàng cây
Giờ không c̣n thấy, thay vào đó
Khoảng cách mọc lên những cái quầy
Bên kia tấp nập xuồng ghe đậu
Lên xuống, bưng khiêng tới đỏ đèn
Kẻ đếm, người trao kèm tiếng hẹn
Chuyện tṛ vui vẻ tợ thân quen…
Tất cả chiều nay mất hết rồi
Chỉ c̣n kư ức ảnh xa xôi
Nhộn nhàng buôn bán, t́nh trong mắt
Một cơi không gian đượm tiếng cười…
Đứng lên lần bước đến gần xe
Nh́n lại xung quanh khắp mọi bề
Chẳng biết vui mừng hay nuối tiếc
Mà sao nằng nặng gót chân đi.
11/10/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Bookmarks