Nỗi Ḷng Của Gió…
Mảnh vườn quạnh quẽ của năm nao
Lắm lắm hồn ta ánh lệ trào
Hướng vọng xa xăm về biển mộng
Âm thầm lặng lẽ nén niềm đau!
Rồi khuya năm ấy bước ra đi
Trải cánh thênh thang hướng ảnh thề
Ngọn lửa nấu nung thời ấp ủ
Cuồng giông, sóng dữ có hề chi
Từng phút nâng ḿnh vượt đỉnh mây
Rộng x̣e vỗ nhịp thẳng đường bay
Đích dừng ngơi nghỉ c̣n xa quá
Khắc nguyện con tim sẽ một ngày…
Chợt chiều hôm đó ngoảnh nh́n xem
Thấy đóa hoa thu rũ cạnh bờ
Sắc thắm nhạt mờ treo cửa gió
Chạnh t́nh ghé lại ngắm chơ vơ
Chẳng hiểu v́ sao xúc động ḷng
Từ nơi tấc dạ nhẹ nhàng rung
Thương cho khoảnh khắc phù du ửng
Hay cảm h́nh kia hẹn ước cùng…
Giờ đây trống vắng, nỗi chơi vơi
Bốn phía đ́u hiu phủ góc trời
Có lẽ sẽ quay đầu chốn cũ
Thơ trăng ngày tháng tự phai phôi
Kỷ niệm dấu yêu vẫn ngập tràn
Lần tay kiếm lại những tơ vàng
Cất vào hộp kín niêm phong kỷ
Măi măi trong ta bóng của nàng!...
4/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Bookmarks