Vâng, Khái Hưng giãi bầy tâm sự đây này :
CHƯƠNH XVII - Trên Đồi
- Sao hôm nay chủ nhật lại không đi chơi đồi hở cậu?
Huy đương ngồi đọc một quyển tiểu thuyết ở hiên, nghe tiếng Ái hỏi, liền gập sách lại ôm cháu vào ḷng, khẽ bảo:
- V́ hôm nay rét lắm nên chúng ta ở nhà.
Ái phụng phịu tỏ ư không bằng ḷng:
- Không phải thế đâu, mọi lần rét hơn thế này, cũng đi chơi th́ sao?
Thấy Ái thông minh, có trí xét đoán, Huy vui cười cúi xuống hôn cháu lên hai má rồi hỏi:
- Vậy Ái có biết v́ sao không đi được không?
Ái buồn rầu:
- Chỉ tại hôm nọ cái bà ǵ bà ấy đến chơi, bà ấy cḥng mẹ, nên mẹ giận, mẹ ở nhà có phải thế không, cậu?
Một dịp cười khanh khách trả lời câu hỏi. Hai cậu cháu nh́n ra.
Mai ở sân bước lên thềm, hai tay ôm Ái vào ḷng vừa hôn, vừa nói:
- Con tôi ngoan quá, thương tôi quá! Nhưng tôi có buồn đâu? Có ai giận đâu?
Ái hôn trả lại Mai rồi nũng nịu ghé vào tai nói thầm:
- Thế đi chơi đồi, mẹ nhé?
Mai lại cười:
- Thôi, mẹ xin khất con đến chủ nhật sau.
Thấy Ái cứ nh́ nhằng làm rầy chị, Huy nghiêm sắc mặt bảo cháu:
- Ái đứng xuống đi chơi! Không được quấy.
Ngoan ngoăn Ái vâng lời, lảng ra sân.
Hai chị em yên lặng ngồi nh́n vơ vẫn.
Rồi Huy uể oải mở tiểu thuyết ra xem. Bỗng nghe tiếng thở dài của Mai, Huy quay lại buồn rầu bảo chị:
- Chị quên câu chuyện ấy đi th́ hơn.
Th́ Mai có nhớ đâu tới câu chuyện ba hôm trước? Suốt những ngày, nàng như người mất hồn, là chỉ v́ lần hội kiến thứ hai với bà Án đă nhắc nàng tưởng tới bao sự cảm động quăng đời qua.
Người mà nàng thường thề với nàng rằng không thể nào c̣n yêu được nữa. Nàng có ngờ đâu đă chiếm đoạt nàng đến nỗi sau gần sáu năm nay những cảm giác vui buồn, bỗng v́ một câu chuyện không đâu lại làm rung động được ḷng nàng.... Rồi nàng cảm thấy sự sống lạnh lẽo, tẻ ngắt, tuy bên ḿnh nàng luôn luôn có con và em, những người mà nàng thương yêu trong cùng tận linh hồn. Huy cất tiếng hỏi:
- Cái đời êm đềm hiện tại của chúng ta há không phải một đời lư tưởng sao?
Mai vẫn không trả lời, mắt mơ mộng nh́n lên ngọn đồi. Huy nói luôn:
- Ta c̣n thiếu một thứ ǵ?... Giàu có ta không mong, quan sang ta không tưởng.... Bên ḿnh chị, lúc nào cũng chỉ có những người yêu mến, yêu mến thành thực... Em và con chị.
Nước mắt chạy quanh, Mai ngập ngừng đáp lại em:
- Khốn, nhưng mỗi lúc chị ngắm con... chị lại...
Mai im bặt, cảm đổng thổn thức, Huy nh́n chị thương hại, buột miệng nói tiếp:
- Chị lại nhớ tới anh, phải không?
Mai bẽn lẽn, hai má đỏ ửng, chữa thẹn:
- Không! Không bao giờ nữa, em ạ!.... Hết! thực rối!
Có người giật chuông. Huy đứng dậy ra mở cổng... Mai nh́n ra, thấy người lính trạm đưa cho em một bức thư. Mai bỗng hoảng hốt, trong ḷng bối rối những tính t́nh tương phản: vừa giận, vừa lo, vừa ghét, vừa mừng. Huy dí mắt vào nh́n chữ đề ngoài phong b́, như cố đoán xem thư của ai.
Chàng lặng thinh đưa bức thư cho Mai. Mai xua tay em:
- Thôi em đọc, chị không muốn có sự ǵ dính dáng đến mẹ con họ nữa.
- Th́ chị thử đọc xem! Đă biết là thư của ai?
Mai lănh đạm:
- C̣n của ai nữa?... Nhưng dẫu của ai, em cũng xem hộ chị.
Rồi nàng ngồi, ṭ ṃ nh́n em xé chiếc phong b́ vàng.
- Thư của chị Diên, chị ạ.
Mai vui mừng:
- Thê à? Vậy em đọc.
Huy ngần ngại hỏi:
- Có tiện không? Thôi đây, chị xem lấy.
Mai cười:
- Em bầy vẽ lắm. Chị em ḿnh c̣n bao giờ có đến ǵ giấu nhau.
Nhưng nàng cũng đỡ lấy bức thư lẩm nhẩm đọc:
"Lạng Sơn, ngày... tháng... 193...
Chị Mai và cậu Huy thân yêu!
Chị em xin kính chúc chị và cậu cùng hỏi thăm cháu Ái b́nh yên mạnh giỏi.
Sau này, em xin chị tha thứ cho em. Bức thư chị gửi cho em tháng trước để mừng em Trọng, em đă nhận được. Song em không trả lời ngay chị v́ là một cớ nói ra, đau ḷng, nên muốn giấu chị đó thôi. Và em Trọng cũng khuyên em đừng ngỏ cho chị biết.
Nhưng nay em hối hận lắm, em thấy em xấu xa, nhơ nhuốc, có thể làm tổn hại đến hạnh phúc của kẻ khác, nên muốn hỏi ư kiến chị, em muốn chị khuyên em nên tự xử trí ra sao.
Hồi năm ngoái em có viết thư cho chị đề báo tin em Trọng trúng tuyển số đầu kỳ thi tham tá phổ thông. Cũng tưởng cố đậu lên chức tham tá để lương bổng được rộng răi, ăn tiêu được dư dật, chứ đối với em Trọng th́ chức tham với chức thư kư có khác ǵ nhau. Ấy em nó vẫn nói thế mà quả thực có thế.
Ai ngờ v́ cái chức quan tham ấy mà quan bố báo tin muốn gả con cho Trọng.
Trọng bằng ḷng ngay. Chắc chị đă mỉm cười, mỉm cười chê nhạo, khinh bỉ em Trọng đă hăm hở lăn lưng vào nơi phú quư.
Thực ra, anh chị đă gặp nhau nhiều lần, và tuy không hề tỏ với nhau nữa lời mà trong ḷng đă cùng nhau thầm hẹn.
Mai đọc tới đó, buông bức thư xuống thở dài, và nàng nhớ tới lần gặp gỡ của nàng trên xe hỏa.
Huy hỏi chị:
- Chị đọc xong rồi. Trong thư nói những ǵ thế.
- Chưa xong em ạ.
Mai lại th́ thầm, đọc tiếp:
Ấy, chỉ v́ thế, nên em Trọng mừng rỡ nhờ một ông phán già làm mối hộ, và quan bố, bà bố nhận lời gả ngay.
Nhưng hai tháng trước đây, một buổi chiều, quan cho người ra t́m. Trọng vào dinh. Rồi khi Trọng vừa tới, ngài ra sân đón tiếp và ghé tai nói thầm:
- Có đứa mách bà rằng chị cậu không được tử tế, đứng đắn.
Quan bố nói tiếp:
- Cái đó cũng không hề chi. Nhưng khi bà nó hỏi th́ cứ chối phắt đi là xong.
Nhưng chị ạ. Trọng nó điên rồ quá, không những đứng trước mặt bà bố nó không chối rằng em là một cô gái giang hồ, là em một con đĩ, nó lại c̣n kể lể, lôi thôi hết cái đời xấu xa, hèn hạ của chị nó ra... Thế th́ chị tính có khổ cho em không.
Khi về nhà, nó thuật lại cho em nghe mà em vừa tức vừa giận, vừa xấu hổ, xấu hổ v́ đă phá hoại tương lai của em Trọng. Em bảo thế, th́ nó quả quyết vắn tắt một câu:
- Đối với em, chị chỉ là một người em yêu mến chứ không là ǵ khác nữa.
Rồi nó thề với em rằng suốt đời nó không lấy ai hết.
Chị tính thế th́ có khổ cho em không? Em có ngờ đâu cái quăng đời đă qua của em lại có thể có trách nhiệm nặng nề với tương lai của kẻ khác đến như thê.
Vậy bây giờ chị bảo em nên tự xử ra sao? Tuy chị kém em những mười tuổi, song chị học rộng biết nhiều hơn, chị thực đáng là chị em, chị khuyên em nên thế nào?
Em định một là đi tu, hai là trốn biệt vào Nam Kỳ chẳng hạn, đề khỏi phiền đến em Trọng, để khỏi làm ngăn trở con đường tương lai hạnh phúc của nó.
Em mong thư chị.
DIÊN
Tái bút - Em Trọng nhắc tới chị và cậu Huy luôn. Đến lễ sinh nhật, thế nào chúng em cũng sang chơi bên ấy.
Bà Cán hiện ở chơi đây, bà ấy nhớ chị lắm.
Hôn cháu Ái thực kêu hộ em nhé.
Mai đưa vạt áo lên lau nước mắt, rồi buôn rầu trao bức thư cho Huy:
- Em đọc.
Nàng ngồi suy nghĩ chờ Huy xem xong thư. Nghe Huy thở dài ngửng đầu lên, nàng hỏi:
- Thế nào? Ư kiến em như thế nào?
Huy cười chua chát rồi nói một ḿnh:
- Người ḿnh không bao giờ có giá trị riêng hết. Ta chỉ là con ông nọ, cháu bà kia. Vô phúc cho ta, nếu ta có một người anh, người chị không ra ǵ!
Mai cười nói tiếp:
- Cứ ǵ anh. Đến nhà có đứa đầy tớ gái phải ḷng giai, họ cũng dị nghị... họ cũng cho là ḿnh phạm tới luân lư nữa là!
- Bao giờ cho họ hiểu tới tự do, tới danh dự cá nhân?
Mai mỉm cười bảo em:
- Nhưng mà, em ạ, bức thư của chị Diên đă làm cho chị tỉnh ngộ... Bây giờ thị chị thực đă dứt được t́nh yêu, v́ chị trông thấy, chị nhận biết chắc chắn rằng ái t́nh của Lộc nếu Lộc quả vẫn yêu chị như lời bà Án nói, c̣n phải thuộc quyền một người thứ ba, một người thứ tư nữa th́ dẫu sao cũng không nên tưởng tới, chỉ nên coi như nó đă chết hẳn rồi, chết hẳn rồi trong trái tim đau đớn... giữa lúc đầu xanh... nửa chừng xuân...
Mai bỗng ngừng lại, cất tiếng cười, cười khanh khách, cười rũ rượi, cười chảy nước mắt, khiến Huy ngồi ngắm chị lấy làm lo lắng thương hại, và Ái cũng hoảng hột ở sân sau chạy lại hỏi:
- Cái ǵ thế mẹ? Mẹ cười cái ǵ thế?
Mai cúi xuồng ôm con vào ḷng, rồi vừa hôn vừa nói:
- Bây giờ tôi mới tỉnh giấc mộng ngày xuân. Tôi cứ tưởng ở đời chỉ có ái t́nh! Bên ḿnh tôi, bao người yêu tôi, con tôi, em tôi, bạn tôi! Thế mà, trời ơi! Tôi chỉ tưởng tới người... một người khốn nạn.
Mai không giữ nổi cảm động, ngồi bưng mặt rưng rưng khóc.
chương XVII còn tiếp
Bookmarks