Page 61 of 304 FirstFirst ... 115157585960616263646571111161 ... LastLast
Results 601 to 610 of 3035

Thread: Nghe Chuyện Hà Nội

  1. #601
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    NỬA CHỪNG XUÂN - tiếp theo

    Chương XV tiếp theo

    Một hồi trống hầu! Lộc như ở cơi mộng quay về nơi hiện tại. Trở dậy rửa mặt, mặc áo, chàng ra công đường. Chàng muốn làm việc thực nhiều, để bắt tâm trí phái luôn luôn nghĩ tới việc công, mà rời bỏ việc tư ra.

    Tan hầu đă lâu, nha lại đă ra về cả. Lộc vẫn c̣n lúi húi ngồi ở bàn giấy. Chàng tẩn mẩn giở cái hồ sơ ra xem lại một lượt, tuy việc chẳng có chi quan hệ.

    - Ông Huyện!

    Nghe tiếng gọi, chàng giật ḿnh quay lại.

    Bà Án đứng ngay bên cạnh.

    - Bẩm mẹ... bảo con điều ǵ?

    Bà Án thở dài, nói:

    - Tôi buồn lắm, cậu ạ. Hôm nay tôi đi lễ xin cho cậu phái quẻ thẻ xấu quá.

    Lộc đáp:

    - Bẩm mẹ, đă chắc đâu là đúng.

    - Đền Vân thiêng lắm kia cậu ạ. Thẻ xin ở đấy bao giờ cũng nghiêm. Chứ quẻ thẻ này th́ mẹ lo cho đường tử tức của con lắm.

    Lộc đương giận mẹ, thế mà nghe giọng mẹ run run cũng phải đem ḷng thương. Chàng toan t́m lời an ủi, th́ bà Án lại nói thêm:

    - Mẹ đi xem bói, thầy bói cũng bảo v́ có kẻ thù oán, nên cậu khó ḷng mà có được.

    Lộc mỉm cười:

    - Con chả có ai thù oán hết!

    Bà Án đăm đăm nh́n con khẽ nói:

    -Thế mẹ con con Mai?

    Lộc đứng lặng hồi lâu, không đáp, như bị nghẹn lời. Chàng đă cố tránh không đáp, như chuyện Mai với mẹ, ai ngờ lại chính mẹ gợi ra khiến chàng ngây ngất cả người. Lạnh lùng chàng đáp:

    - Đối với người ta con chả làm ǵ nên tội mà người ta thù oán con.

    Mẹ nh́n con có vẽ nghĩ ngợi, lo sợ. Con nh́n mẹ ra chiều ân hận v́ lời nói trách móc của ḿnh. Bỗng Lộc ngồi phịch xuống ghế, bưng mặt khóc. Bà Án cũng kéo ghế ngồi bên cạnh con, rồi hỏi.

    - Con có chuyện ǵ, cứ nói cho mẹ biết can chi mà phiền muộn, sinh ốm người.

    Lộc lau nước mắt, rồi như ông quan ṭa, cất giọng nghiêm nghị hỏi mẹ:

    - Thưa mẹ, nếu con người ta chết th́ mẹ có hối hận ǵ không?

    Bà Án nh́n con, cặp mắt răn reo sáng quắt. Bà thừa biết con đă rơ hết đầu đuôi câu chuyện ngày xưa. Bà Án lại cũng biết rằng mẹ con Mai c̣n sống. Bà bảo Lộc:

    - Chắc con oán mẹ lắm?

    Không trả lời, Lộc lạnh lùng nói:

    - Ở vào địa vị Mai khi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà con, mà không có nghị lực, không thực có ái t́nh đối với người yêu th́ chắc đă bị sa xuống nơi vực sâu hoang thẳm rồi...

    - Th́ cậu biết đâu rằng nó giữ được một ḷng một dạ với cậu?

    - Bẩm con biết. Con biết nhiều hơn nữa. Con biết rằng nhiều người giàu sang gấp mấy lần con muốn lấy người ta làm vợ, mà người ta chỉ có một lời từ chối và cam chịu ở cảnh nghèo nàn đói rét. Trong khi ấy th́ con vui thú cảnh gia đ́nh đầm ấm với vợ mới... mẹ cưới cho.

    Lộc cảm động quá phải ngừng lời. Bà Án lănh đạm nh́n con không nói.

    - Con c̣n biết nhiều điều nữa. Chẳng hạn con biết rằng bây giờ người ta ở cùng với em, cùng con người ta, tiết vẫn sạch, giá vẫn trong và không hề oán trách mẹ con ta đă làm cho người ta...

    Bà Án không chờ con nói hết câu, vội hỏi:

    - Bây giờ nó ở đâu? Nó sinh được một thằng con trai, phái không?

    - Vâng, chính thế.

    - Nhưng bây giờ nó ở đâu?

    - Mẹ hỏi làm ǵ, con vừa viết thư xin lỗi người ta, nhưng vị tất người không thèm phúc đáp.

    - Nhưng khổ lắm. Tao hỏi mày bây giờ nó ở đâu?

    - Bẩm mẹ, người ta ở Phú Thọ với cậu Huy, Với ông Huy làm giáo học ở đấy.

    - Được! Rồi tao lên Phú Thọ.

    Lộc vội gạt:

    - Chết! Sao mẹ lại lên đấy? Mẹ lên làm ǵ?

    - Lên bắt con mày về.

    Lộc cười nhạt:

    - Ai người để cho mẹ bắt về!

    - Con mày sao tao lại không bắt được?

    - Nhưng con lấy người ta đă khai giá thú đâu, khi người ta sinh nở, con có nhận con con đâu?
    - Được, tao sẽ có cách.

    Dứt lời, bà Án lững thững xuống nhà.

    Hết chương XV

  2. #602
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Người Mẹ không biết lư lẽ

    Đọc xong chương này , giận ghê nơi .

    Bà Án thật quá quắt . Không nh́n dâu , mà đ̣i đi bắt cháu .

    Sao bà không đặt ḿnh vào hoàn cảnh của Mai , nếu bà chính là người thiếu phụ trẻ khốn khó ấy , bà ta sẽ ra sao ?

    Đừng ai nói " chỉ là tiểu thuyết thôi " à nghe . Tôi thấy đời thật c̣n nhiều cảnh oái oăm hơn thế nữa cơ .

    Nơi tôi ở , có người bề thế , ngoài mặt rất đạo đức . Khi con gái chửa hoang , đem con đi nơi khác sinh đẻ , rồi cho đứa cháu ngoại đầu tiên ngay khi nó ra đời .Ông tưởng không ai biết , nhưng mà " trong nhà chưa tỏ , ngoài ngơ đă hay ". Khi gần chết , ông ân hận , nhưng đi đâu t́m đứa cháu bây giờ ? Người cha của đứa trẻ , sau lấy vợ , nhưng vợ không thể sinh con , anh ta tới năn nỉ ông già kia cho biết chỗ bỏ đứa trẻ , nhưng vô ích . Trong câu chuyện này , ít nhất có 3 người ân hận cả đời : Ông già , người cha , và cả người Mẹ .

    Hăy ăn ở sao để lương tâm sau này không cắn rứt , và nhất là để Đức cho con

    Tigon

  3. #603
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    NỬA CHỪNG XUÂN - tiếp theo

    Chương XVI - Cháu Ái

    Ái chơi ô tô ở chung quanh nhà. Trí tưởng tượng của trẻ con rất dễ dàng mà rất có tài khiến một vật hay một việc trở nên sự thực như ư muốn. Ái chỉ một ḿnh lượn ṿng tṛn trong miếng đất, mà mắt nó trông thấy biết bao thứ vô thanh. Mồm nó kêu luôn: "Bí bo? Bí bo!" là một cái kèn ô tô rất tốt, hai tay nó khùynh ra làm như hệt người tài xế lái ô tô, chân nó giậm xuống đất bành bạch đề bắt chước tiếng bánh xe lăn trên đường đá. Thỉnh thoảng nó dừng lại quay ra hỏi một cái thân cây bên hàng giậu:
    - Có lên xe không?

    Nó lại trả lời ngay một câu hỏi tưởng tượng:
    - Đây đi Phủ Đoan Sáu hào... Không được! Giá nhất định sáu hào, không bớt một xu, không đi th́ thôi.

    Rồi nó cắm đầu chạy.
    - Bác tài ơi, cho tôi lên với.

    Ái đứng lại quay cổ nh́n sang hai bên, hỏi:
    - Ai gọi xe đấy?

    Có tiếng trả lời ở cổng:
    - Tôi!
    - Mấy người.

    Sau một dịp cười, bà Án - v́ người ấy chính là bà Án, - đáp:
    - Có hai người thôi.
    - Vào mà đi!
    - Nhưng cửa đóng khóa vào sao được?
    - Vậy đứng ngoài đợi một tí để em gọi ông Hạnh cho nhé.

    Ái lại mồm kêu bí bo, chân giặm bành bạch lượn về lối sau. Một lát nó cùng ông Hạnh đi ra. Ông lăo bộc nhác trông thấy bà khách có một người đàn ông vận áo lương theo hầu, th́ đoán chắc là quư khách, liền cung kính chắp tay chào:
    - Lạy bà ạ! Thưa bà hỏi ǵ à?
    - Không dám. Ông giáo có nhà không, ông?
    - Thưa bà, cậu giáo tôi đă đi dạy học, cũng sắp về đây. V́ tàu đă ngược th́ cũng đến quá mười giờ rưỡi rồi.
    - Lúc bấy giờ chiếc ô tô hàng chạy qua cổng.

    Ông Hạnh liền trỏ vào bà Án:
    - Đấy, xe Tuyên đấy! Gần mười một giờ.

    Rồi ông ta vừa mở khóa vừa nói:
    - Thưa bà, v́ cả nhà đi vắng tôi lại bận dọn cơm ở dưới bếp, nên phái đóng khóa cổng, sợ em Ái ra đường.

    Bà Án có vẻ thất vọng, ngơ ngác hỏi người lăo bộc:
    - Vậy cô.. Vậy bà chị... ông giáo cũng đi vắng à?
    - Thưa bà, cô Mai?

    Bà Án chưa kịp trà lời, ông Hạnh đă tỏ ư buồn rầu và nói luôn:
    - Thưa bà, kể th́ là bà Tham cơ đấy, nhưng cô tôi không cho gọi là bà Tham, bắt cứ phái đọc tên tục ra như thế.

    Bà Án làm bộ không hiểu:
    - Thế à? Vậy cô... Vậy bà ấy đi vắng ư?
    - Nhưng mời bà cứ vào chơi. Ư chừng bà nuốn mua sơn hẳn thôi. Cô tôi cũng sắp về.

    Ông Hạnh đưa khách vào và anh người nhà vào sàn rồi lại toan khóa cổng, th́ bà Án vội gạt đi:
    - Thôi được, ông để tôi coi cháu cho, chả cần phải đóng cổng.
    - Thưa bà chả dám... Nhưng mời bà vào chơi trong nhà. Thưa bà, bà hỏi cậu giáo tôi có việc ǵ thế? Hay bà đến mua sơn?

    Bà Án đương ngẫm nghĩ t́m câu trả lời, th́ Ái lượn ở phía sau ra, vẫn cái mồm "bí bo! bí bo!". Thấy bà Án đứng cười, nó vội kêu:
    - Ḱa! Xe ô tô bóp c̣i mà không tránh!

    Bà Án cúi xuống toan bế Ái lên, nhưng Ái giật mạnh tay ra:
    - Ô ḱa! Sao lại ôm ô tô?

    Bà Án cười:
    - Ô tô ngoan nào, tôi hôn cái nào!

    Ái vỗ tay cười hét lên:
    - Ô tô lại ô tô ngoan! Mà ai lại hôn ô tô bao giờ?

    Dứt lời, nó lại chạy lượn về sàn sau. Bà Án quay ra vờ hỏi người lăo bộc:
    - Con ông giáo đấy à?
    - Thưa không. Cháu Ái là con...

    Ông ta như nghẹn lời không nói được dứt câu. Bà Án tiếp luôn:
    - Con bà Tham, phải không?
    - Vâng, con bà Tham.
    - Nó ngoan lắm nhỉ. Cháu lên mấy thế ông?
    - Thưa bà, cháu lên sáu.

    Bà Án đứng ngẩn người ra, nghĩ ngợi. Bà hồi tưởng lại năm năm trước, hôm bà đến nhà con... Bà chỉ c̣n nhớ mang máng diện mạo, cử chỉ, ngôn ngữ của Mai mà thôi. Nhưng mà biết ra Mai đẹp, đẹp dịu dàng phúc hậu. Bà lẩm bẩm nói một ḿnh:
    - Giống quá, khuôn mặt giông như đúc!

    Ông lăo Hạnh hỏi:
    - Thưa bà, bà biết cô tôi?

    Bà Án giật ḿnh, quay lại trả lời mấy câu ấp úng. Song cũng như lần trước, tiếng c̣i ô tô của Ái đến giúp bà ra khỏi sự khó khăn. Ông lăo Hạnh thấy Ái có dáng mệt, vừa chạy vừa thở th́ giữ lại:

    - Thôi, không được chạy nữa. Nghỉ c̣n ăn cơm chứ.
    - Ông Hạnh để Ái chạy nốt cho đến Tuyên Quang đă chứ.

    Bà Án cười, cũng cúi xuống giữ Ái lại:
    - Thôi đến Tuyên Quang rồi, cho ô tô nghỉ thôi, chẳng có mệt.

    Ái phụng phịu không bằng ḷng. Ông Hạnh ghé tai nói thầm:
    - Ái đưa bà vào chơi trong nhà đi... Chóng ngoan, không có chốc cậu về, tôi mách cho đấy.

    Nghe nói mách cậu, Ái sợ hăi nhớn nhác nh́n ra cổng. Rồi h́nh như nhớ tới giờ cậu sắp về nó ngoan ngoăn dắt bà khách lên thềm vào nhà. Bà án đăm đăm nh́n Ai nghĩ thầm: "Trời ơi! cặp mắt nhanh nhẹn với cái trán cao rộng, sao mà giống cậu nó thế! Lại cái mồm nữa".

    Lúc bấy giờ bà Án t́m ra nhiều cái giống lắm. Nói cho đúng Ái cũng giống Lộc thật. Song cái ư tưởng dự định trong tâm trí ngay từ lúc ở huyện Thạch Hà bước ra đi khiến bà trông Ái càng hệt con bà. Thốt nhiên bà hỏi:
    - Mợ cháu đi chơi đâu?

    Ái cười như chế nhạo bà khách:
    - Không có mợ... Chỉ có cậu thôi... với lại có mẹ thôi.
    - Ừ, thế mẹ Ái đâu?
    - Mẹ Ái đi chợ.

    Bà Án trông thằng bé con xinh xắn đáng yêu quá, ôm gh́ vào ḷng hôn lấy, hôn để. Ái đẩy ra không được, kêu to:
    - Ông Hạnh ơi!
    - Cái ǵ thế? Cái ǵ mà hét ầm lên thế? Nghe tiếng cậu hỏi, - v́ Huy vừa về. Ai lấy tay chùi má, vừa mếu vừa nói:
    - Cậu ơi, cậu! cái bà này bà ấy làm đau Ái đấy.

    Bà Án thấy Huy, đứng dậy gật đầu chào, Huy chắp tay đáp lễ, rồi hỏi:
    - Thưa cụ, cụ tha thứ cho, chúng tôi không được hân hạnh nhớ cụ. Xin cụ chỉ giáo cho chúng tôi được biết.

    Bà Án trù trừ rồi hỏi lại:
    - Ông có nhận được bức thư của cậu... huyện Lộc nó không?
    - Thưa cụ, có.
    - Vậy... tôi là mẹ... cậu huyện Lộc....
    - Thưa cụ, chúng tôi vô t́nh không biết, xin cụ đại xá cho. Th́ ra, thưa cụ, cụ là cụ Án, thân mẫu anh... thân mẫu quan huyện tôi đó... Rước cụ ngồi chơi.

    Rồi Huy quay lại bảo Ái:
    - Em xuống bảo ông Hạnh đun cho cậu ấm nước nhé.

    Ái vâng lời, ngoan ngoăn xuống nhà. Bà án ngồi ngẫm nghĩ, muốn hỏi chuyện Mai, nhưng chẳng biết xưng hô thế nào. Gọi là bà Tham hay bà Huyện th́ ngượng mồm, và sợ Huy cười, mà gọi là cô th́ cũng bất tiện. Chẳng có chuyện ǵ nói, Huy vịn ghế im lặng đứng nh́n. Bỗng bà Án t́m được một cách xưng hô mà bà cho là rất ổn liền cất tiếng hỏi:

    - Thưa ông, lệnh tỉ đi chơi vắng?
    - Thưa cụ, chị cháu cũng sắp về. Chị cháu sang bên làng Cao Du mua mấy lường sơn.
    - Buôn sơn kia đấy à?

    Huy mỉm cười:
    - Thưa cụ, làm giáo học lương bổng ít ỏi lắm, chị cháu phải buôn bán cho được dư dật đồng tiền. Và như thế cũng có việc đỡ buồn.
    - Cũng phải. Tôi nghe buôn sơn lăi lắm th́ phải.
    - Thưa cụ, thỉnh thoảng mới được một năm lăi, c̣n th́ làng nhàng thôi. Huy lại nói luôn:
    - Thưa cụ, chả mấy khi cụ quá bộ lên chơi, xin mời cụ xơi với chị em cháu một bửa cơm xoàng.
    - Cám ơn ông, nhưng tôi đă ăn cơm trên xe lửa rồi.
    - Thưa cụ, nhưng chắc ăn cơm sớm th́ bây giờ đói rồi.
    - Qủa thực tôi no lắm.

    Bà Án làm ra thân mật nói tiếp:
    - Chỗ ông với anh Lộc th́ ông cho ăn can chi mà phái từ chối... Nếu đói th́ tôi ăn ngay chứ.

    Huy nghe bà Án gợi đến chuyện cũ, t́nh xưa biết chắc rằng bà lên Phú Thọ có mục đích ích lợi. Nghĩ tới chị, nghĩ tới quăng đời đầy đọa, khổ sở, Huy căm tức, muôn nói mấy câu cho hả dạ, song đôi với một bà khách đến chơi nhà, chàng cho rằng xử như thế rất bất lịch sự. Và dẫu sao chị em chàng cũng vẫn là người chịu ơn Lộc, điều ấy không bao giờ chàng quên.

    Hai người ngồi đối diện nhau, đăm đăm nghĩ ngợi như đương t́m một câu chuyện thù ứng th́ Ái rón rén đứng sau lưng cậu kéo áo nói:
    - Cậu ơi-i... c-h-a-u sắc đ-o-i sắc r-ô-i huyền.

    Câu nói đánh vần mà Ái cho là một câu nói lóng, khiến khách và chủ phái bật cười Bà Án hỏi Huy.
    - Cháu đă đi học.
    - Thưa cụ, vâng, cháu đă học hết vần quốc ngữ.
    - Cháu ngoan lắm.... Ái đến đây với tôi nào.

    Nhưng Ái nhớ tới cử chỉ của bà khách ban nảy, nên không dám lại gần, lo lắng đứng nấp ở sau lưng cậu.
    - Ḱa bà gọi Ái!

    Bà Án nghe Huy kêu ḿnh là "bà" th́ hiểu theo nghĩa bà với cháu. Bà sung sướng quá, hây hây đỏ hai má răn, híp cặp mắt nheo cười ứa lệ. Huy thây cháu vẫn ngần ngừ không dám đến, liền dắt tay đưa lại bên bà Án.

    Ái sợ cậu phải đứng im, nhưng trong ḷng áy náy không yên. Bà Án xoa đầu hỏi:
    - Ái có yêu mẹ không?
    - Có
    - Ái có yêu cậu không?

    Ái ngước mắt nh́n Huy, mỉm cười đáp:
    - Có
    - Thế Ái có yêu tôi không?

    Ái không trà lời. Bà An lại hỏi:
    - Ái không yêu tôi à?

    Ái lắc đầu, Huy ngượng, nhưng lấy làm sung sướng rằng cháu đă trả thù cho chị. Chàng vờ mắng:
    - Hổn nhé!

    Ái phụng phịu, nước mắt chạy quanh. Bỗng nó giật tay bà Án, chạy vội ra và vui vẻ vui mừng:
    - A! mẹ đă về!

    Chương XVI còn tiếp
    ***

  4. #604
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    NỬA CHỪNG XUÂN - tiếp theo

    Chương XVI tiếp theo

    Nghe tiếng thằng bé, bà Án bối rối lo sợ, nghĩ tới khoa ngôn luận, tài ngoại giao sắp phải cùng Mai thi thố.

    Nh́n Mai, tay dắt con, ở ngoài ung dung đi vào, bà luống cuống trong vài giây, ngập ngừng chưa biệt bắt đầu câu chuyện ra sao. Bỗng nhờ có thói quen về sự thù tiếp, bà cất tiếng hỏi một cách rất tự nhiên:
    - Ḱa, chào mợ! Mợ đi chơi về?

    Mai chắp tay đáp lễ, rồi ngây người đứng im. Bà Án cười, vui vẻ hỏi:
    - Mợ quên tôi rồi!

    Mai cũng cười, cười chua chát trả lời:
    - Bẩm cụ, bao giờ con quên được cụ... Con chỉ hơi lấy làm lạ một tư thôi.

    Bà Án hiểu rằng bên địch đă khai thế công mà ḿnh th́ chưa sẵn sàng để tiếp ứng, liền dùng kế hoăn binh:
    - Nhưng đi ăn cơm đă chứ? có phải không Ái? V́ Ái đ...o...i sắc rối kia mà.

    Ái quả thực đói lắm, nghe bà khách nói trúng ư nghĩ của ḿnh th́ mỉm cười ngước nh́n, tỏ ư cám ơn, c̣n Mai th́ nàng đưa mắt hỏi ư kiến em xem có nên mời khách ăn cơm không. Bà Án như hiểu cách bàn định lặng lẽ của hai người, giục luôn:
    - Mợ với cậu giáo xơi cơm cho cháu ăn xong bữa đi! Tôi ăn cơm trên xe hỏa roi.

    Mai nói:
    - Chả mấy khi cụ lên chơi, thế nào cũng xin cụ chiếu cố xơi với chị em cháu một bữa cơm xoàng.
    - Tôi cảm ơn mợ. Nhưng quả thực tôi no lắm, tôi không làm khách đâu.

    Huy bảo chị:
    - Ấy em đă hết sức mời cụ nhưng cụ một mực từ chối.

    Mai mỉm cười:
    - Hay cụ chê nhà chúng cháu nghèo, cụ khinh chúng cháu là con nhà hà tiện.

    Lần thứ hai, Mai khiêu chiến, lần thứ hai, bà Án tạm lui:
    - Thôi, chỗ quen biết chẳng nên khách sáo. Đi ăn cơm rồi ra đây nói câu chuyện.

    Mai kính cẩn chắp tay chào:
    - Vâng, mời cụ ngồi chơi, chúng cháu xin vô phép cơm cụ.

    Mai, Huy cúi đầu chào một lần nữa rồi dắt Ái vào trong nhà. Ái hỏi Mai:
    - Mẹ ơi! Sao bà ấy gọi mẹ bằng mợ?

    Câu hỏi bất th́nh ĺnh của thằng bé khiến Mai buôn rầu. C̣n bà Án thoáng nghe thấy cũng lây làm ngượng ngùng.

    Ngồi một ḿnh trong pḥng khách, t́m sẵn hết các ư tưởng đề chốc nữa có thể đối phó với Mai, bà nghĩ thầm: "Ta lên đây, mục đích là đề bắt thằng cháu về... Trời ơi! Thằng bé mới kháu khỉnh làm sao!... Nhưng muôn bắt cháu về th́ chỉ có hai cách... Phải cần phái khôn khéo lắm mới được?"
    - Mời cụ xơi nước ạ?

    Bà Án quay lại. Ông lăo Hạnh ở sau lưng chắp tay đứng hầu. Bà chắc là Mai đă dặn ông ta nói như thế, v́ lúc bà mới tới, ông lăo chỉ kêu bà là bà thôi. Nhưng Mai cẩn thận dặn người lăo bộc như thế là điềm hay, hay điềm dở. Mai muôn mua chuộc ḷng bà hay đó chỉ là một câu riêu cợt? Bà tự hỏi, trong ḷng phân vân, nửa mừng nữa lo...

    Bỗng một nụ cười nở trên cặp môi khô khan của bà, bà vừa nhác trông thấy ở trên tường ngay sát chỗ bà ngồi, treo x̣e h́nh quạt, những ảnh của Ái từ năm Ái lên một cho tới năm ái lên sáu tuổi. Mỗi cái chụp một kiểu, hoặc ngồi, hoặc đứng, hoặc đi, cái nào cũng rơ ràng phân hắc bạch và tô điểm đẹp thêm ra bởi một ông thợ ở nơi tỉnh lỵ nhỏ... T́nh yêu lại ngùn ngụt trong ḷng bà Án:
    - Cụ xem anh cháu có giống không?

    Bà Án quay lại, Mai đă đứng sau lưng.
    - Mợ ăn chóng thế! Thật thà đấy chứ? Hay là nhà có khách lại ăn vội ăn vàng?

    Bà Án trỏ ghế bảo Mai:
    - Mợ ngồi tôi nói câu chuyện.

    Mai vẫn đứng:
    - Được ạ, cụ mặc con.
    - Ngồi xuống chứ đứng thế mỏi, v́ câu chuyện tôi sắp nói tới đây hơi dài.

    Mai kéo ghế ngồi:
    - Bẩm cụ, chuyện ǵ thế? Cụ làm cho con lo quá?

    Bà án quay lại, thấy tên người nhà ḿnh đứng hầu liền vẫy tay khẽ bào:
    - Cho mày xuống nhà.

    Tên kia vâng lời đi ngay. Mai trên lặng ngôi chờ. C̣n bà Án th́ ngẫm nghĩ t́m câu để mở chuyện. Bỗng bà ngửng phắt đầu lên, trên nét mặt tỏ rơ sự quả quyết.

    Bà thong thả hỏi Mai:
    - Mợ có biết tôi đến đây làm ǵ không?

    Mai chưa kịp trả lời th́ bà Án lại nói luôn:
    - Hôm nay tôi thân hành lên đây là v́ bổn phận cũng có, nhưng điều thứ nhất là v́... là v́... thôi có ḿnh mợ với tôi đây, can ǵ phái úp phái mở... Tôi lên đây là v́ sự hối hận bắt buộc phải xin lỗi mợ.

    Mai vội vàng đáp:
    - Ấy chết! cụ dạy quá lời, con đâu dám.
    - Không, mợ cứ để tôi nói dứt câu đă. Phải kể ra tôi già nua tuổi tác thế này mà hạ ḿnh, xin lỗi mợ th́ cũng hơi quá thật. Song thiết tưởng, bất cứ bề trên đối với bề dưới, hay bề dưới đối với bề trên, ai ai cũng nhận biết lỗi ḿnh. Tôi, th́ tôi biết lỗi ngay, tôi hối hận ngay hôm sau... khi cô... khi mợ... bỏ nhà ra đi.
    - Được, cụ lớn cứ gọi con là cô cũng được.

    Bà Án bắt đầu kể một chuyện đă xếp sẵn từ trước... Bà nói bà không ngờ đâu lại xảy ra như thế khiến ḍng dă sáu năm, ngày đêm đă bị lương tâm cắn rứt. Ngay tối hôm Mai từ biệt con bà một cách kín đáo, lặng lẽ, bà hối hận quá v́ thấy Lộc đau đớn, khổ sở, nên bà đă đi t́m Mai khắp các nơi không thấy. Bà tưởng thế nào Mai cũng trở về, ngờ đâu Mai lại quyết liệt như thế.

    Rồi bà khen ngợi Mai, lấy làm khâm phục ḷng hy sinh của Mai, ḷng nhẫn nại của Mai, ḷng trinh tiết cao thượng của Mai: bao lâu sống trong cảnh lầm than mà vẫn giữ được trong như ngọc, trắng như ngà. Bà ví Mai với cây sen mọc trong bùn mà không nhiễm mùi bùn.

    Mai yên lặng ngồi nghe không hề ngắt câu, không hề đáp một lời. Bà Án ngừng lại để ḍ ư Mai, nhưng sắc mặt Mai vẫn không thay đổi. Bà nói tiếp:
    - Nay tôi muốn chuộc lại những điều lẫm lỗi của tôi, mà ở đời chỉ có ḿnh mợ mới có thể giúp tôi được việc ấy.

    Mai thành thực, kính cẩn trả lời:
    - Bẩm cụ, cụ dạy thế chứ con đâu dám.
    - Không, tôi nói thực đấy. Mợ không nên để tôi hối hận suốt đời, v́ một điều lẫm lỗi trong giây phút...

    Mai làm bộ như không hiểu:
    - Nhưng, thưa cụ, có điều ǵ cụ cứ cho biết, nếu có thể giúp được th́ thực con không dám từ chối.

    Bà Án do dự một chút rồi quả quyết bảo Mai:
    - Mợ ạ, một ngày cũng là nghĩa. Huống hồ đă ăn ở với nhau có con, có cái. Mợ cũng chẳng nên giận cậu ấy, chẳng nên oán tôi nữa.

    Mai ngơ ngác hỏi:
    - Ô hay! Sao cụ biết con oán giận? Mà con có quyền được oán giận ai đâu?
    - Vậy có bao giờ mợ nghĩ tới sự tái hợp không?

    Mai hai má đỏ bừng, đầu nóng như sốt, ngồi im không đáp. Bà án lại hỏi:
    - Mợ nên nghĩ đến cậu ấy, trong sáu năm nay không một chút nào là không nhớ, không thương mợ.

    Mai giận đến cực điểm rồi, không nhịn được nữa:
    - Tôi xin cụ đừng gọi tôi là mợ. Tôi không phải, tôi không c̣n là con dâu cụ, mà cũng không bao giờ cụ thèm nhận tôi là con dâu cụ, cụ nhớ điều ấy cho. Vậy cụ cứ dùng chữ cô cũng đủ lắm rồi.

    Bà Án ngượng nghịu lúng túng, không t́m được câu ǵ để đối phó, đành nhắc lại câu đă nói:
    - Mợ chớ nên thế, một ngày củng nghĩa.

    Mai mắt đỏ ngầu hỏi lại:
    - Chớ sao hôm cụ đuổi tôi, cụ không nhớ đến câu ấy?

    Bà Án mỉm cười:
    - Có cô không nhớ đấy chứ? C̣n tôi trước sau tôi vẫn muốn cô với Lộc lấy nhau, - chẳng se vào th́ chớ, ai nỡ chia rẽ duyên người bao giờ, không bằng ḷng là tự cô đấy thôi.

    Mai cười một cách rất chua chát:
    - Phải! Bà lớn khuyên tôi lấy lẽ cậu Lộc, lấy lẽ con bà.
    - Lấy lẽ củng ba bảy đường lấy lẽ. Lấy lẽ làm nàng hầu củng có, lấy lẽ làm chị, làm em với vợ cũng có.

    Mai không nói, hai mắt căm tức nh́n thẳng ra sân. Bà Án tiếp luôn:

    - Vậy nếu bây giờ tôi rước cô về làm chị làm em với mợ huyện, nói th́ cô nghĩ sao?
    - Thưa cụ, sáu năm về trước h́nh như tôi đă tŕnh cụ biết rằng nhà tôi không có mà lấy lẽ. Đối với kẻ khác (Mai đăm đăm nh́n bà Án) đối với kẻ kia rồi lên làm cô huyện rồi cô Phú, cô Thượng, nay mai là một vinh dự. Nhưng tôi, tôi cho làm cô Thượng không bằng, không sung sướng bằng làm chị xă, chị bếp chị bồi, mà được vợ một chồng yêu mến nhau, khi vui có nhau... khi buồn có nhau, khi hoạn nạn có nhau... Cô Huyện! Cụ lớn không nên đem cái mồi cô Huyện ra nhử tôi. cô Huyện!

    Bà Án thong thả ung dung trả lời:
    - Sao lại cô Huyện, bà Huyện chứ?

    Mai cười mũi:
    - Phải bà Huyện hai.
    - Chứ sao! Các đấng đế vương ngày xưa có đông cung và Tây cung Hoàng hậu, th́ sao! Nói hơn nữa, Dương quí Phi có là Hoàng Hậu đâu, có là bà vua chính thức đâu?
    - Vâng tôi biết, các bà vỡ lẽ bao giờ củng chỉ có hai đường: một là họ bị áp chế, hai là lấn áp cả quyền vợ cả, lúc đó th́ họ trở nên hạng đắc Kỷ, Bao Tự.

    Mai cười nói tiếp:
    - Đó, cụ coi, cụ nhớ sử, dễ tôi không nhớ sử. Song có điều này tôi xin thưa ngay hầu cụ! cụ đừng vào con đường ấy để dụ tôi, con đường vinh hoa, phú quy....

    Bà Án nghiêm sắc mặt dơng dạc nói:

    - Thế th́ cô lầm. Tôi chỉ đi vào đường bổn phận. Tôi có lỗi, tôi cam chịu lỗi, nhưng tôi phải ăn năn sửa lỗi. Bởi vậy, tôi không muốn v́ tôi mà cô mang tiếng... mang tiếng là một người không chồng... không chồng... mà... mà có con...

    Mai cũng dơng dạc đáp lại:
    - Xin cảm ơn cụ. Nhưng nếu chỉ v́ tôi mà cụ muốn sửa lỗi th́ tôi sẵn ḷng - xin cụ miễn thấp - tôi sẵn ḷng tha thứ cho cụ, tha thứ cho cụ đày đọa tôi, đă... trong bao lâu...

    Mai chỉ cố làm ra cam đảm được như thế. Trí Mai ôn lại cuộc đời quá khứ, th́ thốt nhiên, ḷng Mai tủi cực thổn thức. Mai cảm thấy nghị lực tiêu tán không c̣n để tranh luận được nữa. Như một cái xác không hồn, Mai gục đầu xuống ta vịn ghế nức nở khóc, khóc không ra tiếng.
    - Ô hay! Bà lăo này, sao bà lại cḥng mẹ cho mẹ khóc?

    Mai ngửng đầu lên thấy em dắt con đứng bên cạnh. Gượng cười, nàng ẵm Ái vào ḷng hôn hít. Bà Án buồn rầu bảo Huy:

    - Ông giáo, ông nghĩ tôi nói có phải không? Ông ngôi xuống đây, tôi thưa câu chuyện. Ai chả có lúc lầm lẫn, huống chi tôi tuổi tác th́ lại càng hay lâm lẫn lắm. Bây giờ tôi nghĩ lại, tôi biết tôi lầm, tôi hối hận, tôi thân hành lên tận đây để đón mợ và cháu về, ông là người học rộng, biết nhiều, nên khuyên mợ cháu một câu.

    Huy lạnh lùng đáp:
    - Thưa cụ, việc đó là việc riêng của chị cháu. Tùy ư chị cháu cư xử. Cháu không có quyền lạm bàn tới, tuy đối với chị cũng như đối với quan huyện Lộc, cháu vẫn là người chịu ơn.

    Mai như nói một ḿnh:
    - Mẹ con tôi tưởng được yên thân ở nơi hẻo lánh này, ai ngờ cụ chưa tha, cụ c̣n theo đuổi cho bằng được để cụ hành hạ.

    Bà Án thở dài, cất giọng phàn nàn, cố là ra thành thực:
    - Khổ cho tôi chưa! Người ta không hiểu tôi. Ở nhà th́ con tôi không hiểu tôi. Con tôi cũng vậy, mà cô cũng vậy, các người cho tôi là một hung thần giời sai xuống để phá cuộc hạnh phúc của các người.

    Bà Án đưa khăn lên lau nước mắt:
    - Nhưng nào tôi có ác nghiệt ǵ, tôi chỉ là một người bao giờ cũng nghĩ tới hạnh phúc của con, cháu, nghĩa là nghĩ tới bổn phận của một người mẹ, của một người bà.

    Huy đứng lạng nh́n bà Án, lấy làm thương hại. Chàng thong thả nói:

    - Cụ cho phép cho cháu tỏ bày cùng cụ vài điều. Cụ là người rất tốt, bao giờ cũng nghĩ tới bổn phận. Cháu biết lắm. Không bao giờ cháu ngờ vực cụ, cụ dung thứ cho mấy lời sông sượng của cháu, cụ tức là cái biểu hiện, tức là một người đại diện cho nền luân lư cũ. Mà tâm trí chúng cháu đă trót nhiễm từng tư tưởng mới. Hiểu nhau khó lắm, thưa cụ. Cụ với bọn hậu sinh chúng cháu như hai con sông cùng như một nguồn, cùng chảy ra bể, nhưng mỗi đằng chảy theo một phía dốc bên sườn núi, gặp nhau sao được. Vậy chị em chúng cháu không dám tranh luận với cụ nữa, chỉ xin cụ ban cho một cái ơn tối hậu, cũng như khi xưa chị cháu v́ cụ mà hy sinh hết hạnh phúc, lạc thú gia đ́nh... Aái ân tối hậu ấy, là cụ và ông Huyện quên hẳn chúng cháu đi, đừng bận ḷng nghĩ tới chúng cháu nữa.

    Bà án vội ngắt.
    - Cô Mai đă vậy. Nhưng c̣n cháu tôi?... Khi nào tôi nỡ để cháu tôi... cháu tôi nó mang tên họ chồng tôi, tên họ con tôi...

    Mai cười gằn:
    - Cái đó cụ không lo.

    Rồi nàng cúi xuống hỏi con:
    - Tên con là ǵ?

    Ái nũng nịu, âu yếm, ôm lấy cổ Mai:
    - Tên con là Ái.
    - Vậy Ái họ ǵ?

    Ái chẳng tru trừ, trả lời luôn:
    - Ái họ Dương.

    Bà Án kinh hoảng:
    - Cô dạy nó thế à? Cô dám dạy cháu tôi những điêu trái luân thường, đạo lư như thế ư?

    Mai mỉm cười:
    - Thưa cụ, cụ lầm, nó là con tôi. Tôi muốn dạy nó điều ǵ mặc tôi. Cũng như cụ đă dạy con cụ quyến rũ người ta, rồi khi người ta thai nghén, lại ruộng rẫy người ta ra.

    Bà án đứng phắt dậy, tức giận quát tháo:
    - Cô không được hỗn. Cô không được phép khinh tôi!

    Mai vẫn ôn tôn:
    - Thưa cụ, ở đây là nhà tôi, chớ không phải là dinh quan tri huyện, xin cụ nhớ cho.

    Bà Án lại ngồi xuống ghế, nghĩa là tự để rơi xuống ghế. Mất hết cam đảm và biết rằng khó ḷng căi lư với Mai được nữa, bà quay ra giọng van lơn:
    - Cô Mai ơi, cô nên thương tôi già yếu... cho tôi được cùng cháu tôi sum họp...

    Mai ái ngại nh́n bà Án không nỡ dày ṿ quá nữa. Nàng ôn tôn thưa lại:
    - Bẩm cụ, cụ thiếu ǵ cháu, nào con bà Huyện, nào con các cô, cháu nội, cháu ngoại đủ cả. Thêm một cháu Ái có làm ǵ mà bắt mẹ con phải xa nhau.

    Bà Án gắt:
    - Th́ tôi có muốn chia rẽ mẹ con cô đâu, trước sau tôi vẫn xin đón cô về ở với chồng cô kia mà...

    Ḷng căm tức, Mai cố nén, chỉ chực bùng bốc lên. Về phần bà Án th́ bà hết sức giấu nhược điểm của ḿnh, là bà chưa có cháu nội, chưa có người nối dơi tông đường. Ḷng ích kỷ của bà vẫn ngờ rằng nếu Mai biết sự thực là nàng sẽ bắt bí.

    Bỗng chợt nghĩ ra một điều, bà Án tươi cười bảo Mai:
    - Nếu tôi đền ơn cô một ngh́n bạc th́ cô nghĩ sao?

    Mai không hiểu:
    - Thưa cụ, ơn ǵ ạ?
    - Ơn cô nuôi nấng cháu tôi.

    Mai cười nhạt:
    - Thưa cụ, cụ cho tôi là một người vú em nuôi cháu cho cụ phải không?

    Bà Án như mê mẩn, không nghĩ tới câu hỏi của Mai.
    - Vậy hai ngh́n nhé?
    (Mấy đứa trọc phú sao giống nhau thế, Bà Án và Hàn Thanh)

    Mai đứng phắt dậy, dắt con đi ra cửa pḥng quay lại nói:
    - Cháu xin phép cụ, cháu phải đi đằng này có chút việc cần!

    Rồi nàng bảo Huy:
    - Cậu ở nhà hầu chuyện bà nhé.

    ( Khinh bỉ một cách lịch sự thế)

    Bà Án và Huy c̣n ngơ ngác nh́n theo th́ thoăn thoắt, Mai đă cùng Ái bước lên con đường giốc.

    Hết chương XVI

  5. #605
    sở không
    Khách

    Đôi ḍng thơ thẫn

    Hôm nay sở không đọc đến chương ba tác phẩm "Tắt Đèn" do bác CảThộn đăng xin góp một bài thơ góp vui nếu có ǵ không phải mong bạn đọc bỏ quá cho:

    Hai sưu một thuế cảnh cơ hàn
    Ránh rưới lầm than thật chứa chan
    Cùng cực miếng ăn ôi đạo pháp
    Kẻ no người đói xót xa than
    Tiết canh thịt lợn ba gian ngát
    Khoai lẫn bụi nhơ biết mấy dầy
    Mẹ dơi con nhai nḥa bốn vách
    Ḷng đau như thắt họng ru này

    sở không

  6. #606
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674

    Nửa Chừng Xuân

    NỬA CHỪNG XUÂN - tiếp theo

    Câu chuyện đang đến hồi gay cấn ...

    Mời các bác tiếp tục theo dơi .

    Một lần nữa , cám ơn bác Cả Thộn!


    Tigon

  7. #607
    Member
    Join Date
    19-08-2010
    Posts
    820

    Cổ Kim truyền cảm

    Quote Originally Posted by sở không View Post
    Hôm nay sở không đọc đến chương ba tác phẩm "Tắt Đèn" do bác CảThộn đăng xin góp một bài thơ góp vui nếu có ǵ không phải mong bạn đọc bỏ quá cho:

    Hai sưu một thuế cảnh cơ hàn
    Ránh rưới lầm than thật chứa chan
    Cùng cực miếng ăn ôi đạo pháp
    Kẻ no người đói xót xa than
    Tiết canh thịt lợn ba gian ngát
    Khoai lẫn bụi nhơ biết mấy dầy
    Mẹ dơi con nhai nḥa bốn vách
    Ḷng đau như thắt họng ru này

    sở không
    Xin mượn ý Tiên Điền tiên sinh :

    "Bất tri tam bách dư niên hậu,
    Thiên hạ hà nhân khấp Khái Hưng"
    Đọc văn nở đoá hoa lòng
    Hậu sinh tiền bối tao phùng cảm thông.
    Duyên văn tự cùng chung nặng nợ
    Cổ nhân xưa chuyển ý ra lời
    Tâm thành kể biết mấy mươi.
    Hậu sinh thấu hiểu lòng người hân hoan.

    Cả Thộn

  8. #608
    sở không
    Khách

    Đôi ḍng thơ thẫn

    Hôm nay đọc tiếp chương kế tác phẩm “Tắt Đèn” của nhà văn Khái Hưng do bác Cả Thộn đăng tôi ṭ ṃ xem nốt các chương kế định không làm thơ nữa nhưng thôi đă làm th́ làm cho trọn, sau đây là bài thơ của sở không nếu có ǵ không phải mong bạn đọc bỏ quá cho:

    Người ta có câu hùm dữ cũng không ăn thịt con ai đời lại có người phải bán con, trong một gia đ́nh mà ngay cả đạo nghĩa đời thường cũng không giữ được th́ sao pháp thế gian c̣n đất để kết thắng, dân tộc mà đạo pháp suy tàn th́ dân tộc sẽ đi về đâu:

    Pháp chẳng của riêng pháp của chung
    Không phân vua chúa kẻ bần cùng
    Hèn nhân cao quư đều nên thắng
    Báo Quốc trung trinh ḍng máu hùng
    Thiên tử ngôi cao sao chẳng thấu
    Sưu phi thuế bất đạo không đầu
    Quan ô lính trược đời tha hóa
    Thiện mất Nghĩa Nhân dựa giặc à!

    sở không

  9. #609
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674


    Tigon

  10. #610
    Member
    Join Date
    15-10-2010
    Posts
    1,590

    Bàn ...lui chương VII

    Xin phép cả nhà bàn ...ngược lại chương VII.
    Những người có ḷng cao thượng, biết hy sinh th́ không bao giờ được phép tự cho ḿnh là khổ!"
    Ở đây TX muốn hỏi là Mai "hy sinh" cái gì và cho ai?
    Hy sinh cái tình yêu đầu đời và hy sinh cho Lộc làm người con hiếu thảo?

    Và Mai hy sinh luôn cả niềm hạnh phúc cuả con mình để lưạ chọn cho nó một số phận "không cha"?

    Nếu Mai không làm gì sai trái, thì là một người khôn ngoan và có nghị lực - nghị lực thì Mai có thừa mà? -, lẽ ra nàng phải làm cách nào đó, hay có phản ứng gì để ít nhất giữ lấy cái danh dự cuả mình, và quan trọng hơn hết là sự bảo đảm tối thiểu cho đứa con sắp ra đời.

    Vào thời ấy mà nuôi một đưá bé thiếu cha - may mắn là Mai có Huy và nhiều "quới nhân" xuất hiện kịp lúc- không phải là chuyện đơn giản, chắc chắn như vậy.
    Hay đây có phải chính là nét "tuyệt vời" cuả nhân vật lý tưởng mà tác giả ao ước trong cuộc đời?

    Mai tin ở Trời, tin ở ḷng tốt của ḿnh và của người. Nàng cho rằng bản tính con người ta không thể xấu được,....


    Nếu yêu người, nếu sẵn ḷng tốt tự nhiên, dễ cảm động khi đứng trước những sự dịu dàng tốt đẹp hay những sự đau đớn uất ức của loài người mà họ cho là lăng mạn, th́ sự lăng mạn ấy là một sự tuyệt đích của nhân loại dù có khi nó đem đến cho ta những sự thiệt hại, thiệt hại về vật chất, thiệt hại về tinh thần. Song thử hỏi: ta có thể có sự phi thường nào mà lại không chịu phần thiệt hại riêng cho ta chăng? Ở đời có thể có sự tốt đẹp, lớn lao, cao thượng nào ngoài sự hy sinh được không?

    ....một hạng người giàu ḷng cảm động, giàu ḷng trắc ẩn, tin người đến nỗi phải lụy tới ḿnh. Hạng người ấy nhiều khi yên lặng chịu đau, chịu nhục, chịu khổ; những kẻ có linh hồn khô khan, có trái tim khô khan, hiểu sao được? Mắt họ chỉ có thể trông thấy những sự nhỏ nhen, đê hèn làm cho quên nhăng trong chốc lát, cái bản tính tốt đẹp, cao thượng của Trời đă phú cho.
    WOW! Thật là một tư tưởng cao như ...núi Everest!
    Nếu nhìn đươc tới đỉnh thi e rằng ai cũng té ...ngửa bể đầu chết mất!
    Bởi vậy mà đời nay dân mình khôn hơn, cứ nhìn tới "đỉnh cao trí tuệ" là an toàn trên ...lề phải xa lộ!

    và khi người ta tàn ác, ngờ vực, có những tư tưởng ghét đời là chẳng qua người ta mất trong chốc lát, cái bản tính của loài người mà thôi.
    Ôi, "tìm đâu những ngừơi như... thánh thiên, tìm đâu biết tìm đâu đâu giờ?"

    Để xem Khái Hưng cho tâm lý nhân vật diễn tiến ra sao, người đọc sẽ hiểu thêm về Mai.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 5 users browsing this thread. (0 members and 5 guests)

Similar Threads

  1. Chuyện nghe được từ ngướ không quen
    By Dac Trung in forum Tin Việt Nam
    Replies: 1
    Last Post: 10-10-2012, 12:25 AM
  2. Replies: 0
    Last Post: 03-05-2012, 10:37 PM
  3. Bắt Buộc Phải Nghe
    By Dean Nguyen in forum Tin Việt Nam
    Replies: 2
    Last Post: 19-01-2012, 08:34 PM
  4. Replies: 3
    Last Post: 31-07-2011, 05:33 PM
  5. Tưởng Niệm Tháng 4 Đen Nghe Nhạc Lính VNCH
    By Camlydalat in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 18
    Last Post: 25-04-2011, 06:28 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •