Page 6 of 8 FirstFirst ... 2345678 LastLast
Results 51 to 60 of 80

Thread: Bành Trướng Bá quyền Bắc Kinh và Việt Nam

  1. #51
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Bắn đạn thật không biết hay 'trả công' thay đồng chí X?
    Quanlambao


    - Trung Quốc bắn đạn thật vào ngày 10-12-2012 tại Vùng Biển của Việt Nam mà Việt Nam 'Không ai hay biết'? Không một báo nào loan tin phản đối và Bộ Ngoại giao Việt Nam cũng im hơi lặng tiếng? Chẳng lẽ T́nh Báo Việt Nam yếu kém đến độ không biết ǵ về một sự kiện mà Trung Quốc chuẩn bị cả nhiều tháng qua?
    Điều này chỉ có thể lư giải bởi sự né tránh của Chính Phủ Việt Nam và một trong những 'hoạt động im lặng' trả công cho Trung Quốc theo cam kết của đồng chí X khi Trung Quốc can thiệp để đồng chí Xđược tiếp tục ở lại phục vụ như 51 năm qua mà không cần xin xỏ!

    Trung Quốc triển khai tập trận bắn đạn thật trên Biển Đông
    NHÂN DÂN VIỆT NAM BẮT ĐẦU TRẢ NỢ CHO CAM KẾT CỦA NGUYỄN VĂN HƯỞNG VỚI TRUNG QUỐC VỀ BIỂN ĐÔNG
    Truyền thông Trung Quốc đưa tin quân đội nước này vừa tập trận trên biển Đông sau khi Bắc Kinh có nhiều động thái gây căng thẳng.


    Quân Trung Quốc đồn trú trái phép ở “TP.Tam Sa” vừa tập trận bắn đạn thật. Ảnh: Nhân Dân nhật báo.

    Ngày 10-12, Tân Hoa xă dẫn lời phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Hồng Lỗi kêu gọi các bên liên quan về tranh chấp chủ quyền ở biển Đông nỗ lực hơn nữa để tăng cường hợp tác và tin tưởng lẫn nhau. Tuy nhiên, những hành động gần đây của Bắc Kinh lại không hề thể hiện thiện chí như lời kêu gọi trên của ông Hồng.

    Bằng chứng là cũng trong ngày 10-12, tờ Nhân Dân nhật báo đưa tin một đội xe tăng thuộc Bộ Chỉ huy quân đồn trú, của Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc (PLA), tại cái gọi là “TP.Tam Sa” vừa diễn tập bắn đạn thật. Tờ báo không nêu rơ thời gian và địa điểm tập trận.

    Tuy nhiên, “TP.Tam Sa” vốn dĩ được Trung Quốc thành lập để quản lư trái phép 2 quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam.

    Đồng thời, Bộ Chỉ huy quân đồn trú trên cũng vừa được thành lập trái phép vào tháng 7 với cơ quan đầu năo đặt tại đảo Phú Lâm thuộc chủ quyền Việt Nam.

    Lúc bấy giờ, động thái này của Bắc Kinh gây quan ngại đối với các nước có tranh chấp trên biển Đông lẫn những quốc gia khác, điển h́nh là Mỹ.

    Ngày 4.8, AFP dẫn lời phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Mỹ Patrick Ventrell nhấn mạnh: “Việc Trung Quốc nâng quy chế hành chính của TP.Tam Sa và thiết lập đơn vị quân đồn trú tại đó bao phủ các khu vực tranh chấp ở biển Đông đi ngược với các nỗ lực ngoại giao phối hợp nhằm giải quyết những bất đồng và tạo nguy cơ đẩy căng thẳng leo thang trong khu vực”.

    Suốt từ tháng 9 - 11, truyền thông Trung Quốc liên tục phát đi những h́nh ảnh về việc quân đội nước này tập trận bắn đạn thật dưới nhiều kịch bản giả định khác nhau: hải chiến, tấn công đổ bộ chiếm đảo... Lần nào cũng mập mờ về địa điểm và thời gian, trong khi lại phát đi những h́nh ảnh đầy tính đe dọa với đạn pháo ầm ầm. V́ thế, chẳng quá lời khi khẳng định Bắc Kinh liên tục có những động thái gây quan ngại cho khu vực.

    Mới đây, PLA ngày 5.12 ngang nhiên tổ chức cuộc thi đấu bắn súng tại quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Minh họa cho cuộc thi này, tờ Hoàn Cầu thời báo đăng tải một số mô tả như: binh sĩ ngắm bắn, trườn qua lưới thép gai, vượt qua các hàng rào thép gai đang bốc cháy...

    Ngoài ra, Tân Hoa xă vừa đưa tin 4 chiến hạm Trung Quốc ngày 1.12 diễn tập hỗ trợ ứng cứu tàu công vụ “dân sự” đang đối đầu với tàu chiến nước ngoài.

    Động thái trên diễn ra chẳng bao lâu sau khi chính quyền tỉnh Hải Nam đề xuất cho phép cảnh sát biển kiểm tra, bắt giữ, phá hủy tài sản nước ngoài ở vùng biển mà Trung Quốc tuyên bố chủ quyền.

    Đề xuất này được xem như mở rộng vùng tuần tra ra khắp biển Đông nên trở thành phi pháp, vi phạm Công ước LHQ về luật Biển (UNCLOS) 1982.

    V́ thế, việc diễn tập của 4 chiến hạm trên cho thấy hải quân Trung Quốc tỏ ư sẵn sàng hỗ trợ các tàu công vụ “dân sự”, bao gồm cả tàu cảnh sát biển. Đây là một động thái rất đáng quan ngại và khiến t́nh h́nh biển Đông thêm phức tạp.
    Theo Văn Khoa Thanh Niên

    Manila ủng hộ Tokyo làm đối trọng với Bắc Kinh
    Reuters vừa dẫn lời phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Philippines Raul Hernandez lên tiếng ủng hộ Nhật Bản đóng vai tṛ đối trọng đối với sự trỗi dậy của Trung Quốc về quân sự.

    Theo đó, Manila muốn Tokyo cần đóng một vai tṛ lớn hơn để cân bằng sức mạnh với Bắc Kinh, vốn gần đây khiến nhiều láng giềng lo ngại liên quan đến vấn đề tranh chấp chủ quyền. Lâu nay, cả Philippines và Nhật Bản đều là những đồng minh quan trọng của Mỹ tại khu vực châu Á - Thái B́nh Dương.

    Trong khi đó, Manila và Washington hôm nay (11.12) cùng nhau đối thoại chiến lược song phương về vấn đề quốc pḥng và luật.

    Theo tờ The Inquirer, dẫn đầu phái đoàn Philippines tham gia đối thoại lần này là Thứ trưởng Ngoại giao Erlinda Basilio và Thứ trưởng Quốc pḥng Pio Lorenzo Batino. Về phía Mỹ, Trợ lư Ngoại trưởng Kurt Campbell và Trợ lư Bộ trưởng Quốc pḥng Mark Lippert dẫn đầu.

    Báo The Inquirer dẫn lời giới chức Manila cho hay hai bên sẽ thảo luận về nhiều vấn đề, trong đó tranh chấp biển Đông đóng vai tṛ trọng tâm. Dự kiến, cuộc đối thoại diễn ra đến ngày 12.12.
    Bích Huệ

    Nguồn: Tiền Phong Online.

  2. #52
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Tướng Trần Đại Quang sang Trung Quốc
    CTV Danlambao




    - Truyền thông Trung Quốc đưa tin Bộ trưởng CA Trần Đại Quang sang Bắc Kinh, trong khi báo chí nhà nước Việt Nam lại chưa thấy nhắc đến sự kiện này.

    Chuyến thăm TQ của ông Trần Đại Quang được tiếp đón bởi Bộ trưởng CA Trung Quốc Mạnh Kiến Trụ vào hôm 10/12, đúng một ngày sau khi CA Việt Nam đàn áp khốc liệt cuộc biểu t́nh chống TQ tại Hà Nội và Sài G̣n.

    Phát biểu tại buổi gặp, Mạnh Kiến Trụ nói rằng hai nước Việt-Trung đều là ‘nhà nước xă hội chủ nghĩa do Đảng Cộng Sản lănh đạo’. Qua phát biểu này, dường như viên tướng Tàu họ Mạnh muốn nhấn mạnh đến sự tồn vong của hai đảng CS cầm quyền.

    Giống như các cuộc tiếp xúc trước đây giữa các lănh đạo 2 đảng CS, họ Mạnh tiếp tục múa lưỡi về t́nh hữu nghị láng giềng, hợp tác chiến lược toàn diện…

    Đáp lời Mạnh Kiến Quốc, Bộ trưởng Trần Đại Quang nói rằng đảng và chính phủ Việt Nam ‘hết sức coi trọng’ quan hệ hữu nghị với TQ.

    Trước đó, vào hôm 23/10/2012, Mạnh Kiến Quốc thay mặt cho CA Trung Quốc cũng từng đến Việt Nam tham dự ‘Hội nghị hợp tác pḥng, chống tội phạm giữa Bộ Công an hai nước’. Tại hội nghị này, bộ CA Việt Nam và Trung Quốc tuyên bố sẽ ‘tăng cường hợp tác’ nhằm ‘đấu tranh chống các hoạt động phá hoại, gây chia rẽ đại đoàn kết toàn dân tộc của các thế lực thù địch’.

    Trong một diễn biến khác, cũng trong ngày 10/12, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Trung Quốc là Hồng Lỗi đă to mồm tuyên bố chính phủ Việt Nam phải bảo vệ công dân Trung Quốc.

    "Trung Quốc có chủ quyền không tranh căi đối với vùng đảo và vùng lănh hải trên biển Đông. Không nên cổ động, khuyến khích bất kỳ hành động nào có thể làm gia tăng và phức tạp hóa tranh chấp". Tuyên bố như trên của Hồng Lỗi được phát đi giữa lúc tướng Trần Đại Quang đang ở Bắc Kinh.

    Cũng xin được nhắc lại, tàu B́nh Minh 02 đă bị Trung Quốc cắt cáp hôm 30/11/2012. Tuy nhiên phải đến 5 ngày sau Bộ ngoại giao Việt Nam mới chính thức lên tiếng phản đối và loan báo thông tin về vụ cắt cáp.

    Vào thời điểm ấy, hàng loạt quan chức chóp bu của Đảng CS Trung Quốc đang ở thăm Việt Nam, đây được cho là nguyên nhân chính khiến chính phủ Việt Nam phải ém nhẹm thông tin, chậm trễ đưa ra tuyên bố phản đối.


    CTV Danlambao
    danlambaovn.blogspot .com

  3. #53
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Trung Quốc đ̣i chủ quyền Biển Đông: Thách thức lớn cho ASEAN, thế giới


    Daniel Schearf / VOA

    12.12.2012
    BANGKOK — Việc Trung Quốc ngày càng khẳng định thêm chủ quyền lănh hải ở Biển Đông đang đề ra thách thức lớn cho t́nh đoàn kết trong Hiệp hội các Quốc gia Đông Nam Á. Các cuộc họp ASEAN trong năm nay ở Campuchia đă không thương nghị được một “bộ quy tắc ứng xử” được nhiều người trông đợi và phơi bày sự chia rẽ giữa các nước thành viên. Theo bài tường thuật của thông tín viên VOA Daniel Schearf từ Bangkok, đó là dấu hiệu cho thấy sự tranh giành vùng biển giàu tài nguyên đang căng thẳng thêm.

    Các cuộc biểu t́nh chống Trung Quốc đă diễn ra ở Việt Nam, vào lúc Trung Quốc khẳng định chủ quyền gần như toàn bộ vùng biển phía nam nước này, tức Biển Đông, một khu vực giàu trữ lượng cá và dầu khí.

    Các hộ chiếu mới của Trung Quốc có h́nh bản đồ cho thấy Trung Quốc nhận chủ quyền phần lớn vùng này. Nhà chức trách Trung Quốc cũng tuyên bố quyền chận và lục soát các tàu bè trong vùng biển đang có tranh chấp.

    Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Philippines Raul Hernandez cho rằng làm như thế là vi phạm luật quốc tế.

    Ông Hernandez nói: “Chúng ta sẽ có những vấn đề về tự do hàng hải và c̣n vấn đề thương mại hợp pháp nữa. Đây là một mối đe dọa cho tất cả các nước, không riêng trong khu vực, mà cho tất cả các nước sử dụng các tuyến đường biển để giao thông liên lạc này.”

    Hồi tháng tư năm nay, đă diễn ra một vụ đối đầu kéo dài 2 tháng giữa tàu của Philippines và Trung Quốc về vùng đánh cá trong băi cạn Scarborough.

    Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Hồng Lỗi chỉ trích việc xách nhiễu ngư dân Trung Quốc và sự kiện Việt Nam hợp tác với Ấn Độ trong việc thăm ḍ các tài nguyên đang gây tranh chấp.

    Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Hồng Lỗi
    ​​Ông Hồng Lỗi nói: “Trung Quốc phản đối việc phát triển đơn phương về dầu khí trong vùng biển Nam Trung Hoa đang có tranh chấp. Chúng tôi hy vọng các nước có liên hệ tôn trọng lập trường và quyền hạn của Trung Quốc.”

    Bắc Kinh đă tránh né việc thảo luận về vấn đề này với Hiệp hội các Quốc gia Đông nam Á, bất kể những khẳng định đ̣i chủ quyền chồng chéo với 4 trong số 10 nước thành viên của tổ chức là Brunei, Malaysia, Philippines và Việt Nam, cùng với Trung Quốc và Đài Loan.

    Tại các cuộc họp thượng đỉnh ASEAN trong năm nay ở Campuchia, nước chủ nhà đă đồng ư với Trung Quốc trong các cuộc thương lượng không đi đến đâu về một bộ quy tắc ứng xử trong vùng Biển Đông đă có từ cả chục năm nay nhằm ngăn tránh xung đột.

    Ngoại trưởng Indonesia Marty Natalegawa cảnh báo tất cả các bên tránh để cho t́nh h́nh leo thang, mà ông cho là dường như nhắm mục đích ngăn chặn các cuộc thương lượng.

    Ông Natalegawa nói: “…Họ muốn chận đầu bằng cách để cho t́nh h́nh căng thẳng tại chỗ trước khi các cuộc thương lượng diễn ra. Và đây là điều chúng ta cần phải cảnh báo… Bởi v́ khi đó chúng ta sẽ đứng trước một t́nh thế ăn miếng trả miếng.”

    Tổng thư kư ASEAN Surin Pitsuwan.
    ​​Tổng thư kư ASEAN Surin Pitsuwan cho rằng căng thẳng gia tăng đă gây khó khăn cho các cố gắng đạt được một giải pháp ôn ḥa:

    Ông Pitsuwan nói: “Chúng ta phải là một nguời trung gian lương thiện. Chúng ta phải có một cơ chế trung lập, một cơ chế hữu hiệu cân bằng các quyền lợi đối nghịch nhau và các nước nói rằng họ có quyền lợi chính đáng trong vấn đề này.”

    Lần đầu tiên, Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama tham dự cuộc họp thượng đỉnh Đông Á tại Phnom Penh. Sự kiện Hoa Kỳ ngày càng hiện diện nhiều hơn trong khu vực được nhiều nước đón nhận như một đối trọng với ảnh hưởng của Trung Quốc.

  4. #54
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Trung Quốc kêu gọi niềm tin ở Biển Đông giữa lúc Việt Nam giải tán biểu t́nh


    Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Hồng Lỗi nói Bắc Kinh hy vọng các bên có tranh chấp ở Biển Đông coi ḥa b́nh và ổn định khu vực là một ưu tiên hàng đầu



    11.12.2012
    Bắc Kinh kêu gọi các bên liên quan ở Biển Đông nỗ lực thêm nữa để tăng cường ḷng tin và sự hợp tác.

    Tại một buổi họp báo thường kỳ, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc Hồng Lỗi nói rằng Bắc Kinh hy vọng các bên có tranh chấp ở Biển Đông coi ḥa b́nh và ổn định khu vực là một ưu tiên hàng đầu.

    Ông Hồng cũng kêu gọi các nước có tranh chấp ở Biển Đông nỗ lực hơn nữa nhằm tăng cường ḷng tin và hợp tác song phương.

    Phát biểu của ông Hồng được đưa ra sau khi một cuộc họp giữa 4 quốc gia Đông Nam Á tuyên bố chủ quyền ở Biển Đông, được Philippines đề xuất tổ chức ở Manila trong tháng này, đă bị hoăn.

    Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung Quốc nói cũng biết về thông tin trên, và cho biết quan điểm rơ ràng và kiên định của Bắc Kinh là các vụ tranh chấp lănh thổ ở Biển Đông nên được giải quyết thông qua tham vấn và đối thoại song phương.

    Ông Hồng kêu gọi ḷng tin giữa các nước tranh chấp lănh hải ở Biển Đông sau khi Việt Nam giải tán người biểu t́nh chống Trung Quốc và bắt giữ hơn 20 người hôm 9/12.

    Dù báo chí Việt Nam không đưa tin về cuộc biểu t́nh này, truyền thông xă hội ở trong nước tràn ngập các thông tin về những cuộc xuống đường ở Hà Nội và TPHCM.

    Mục đích là đi biểu t́nh chống các hành vi gây hấn và các chính sách đối ngoại hung hăn của Trung Quốc trên Biển Đông
    Phóng viên Đoan Trang.
    Một đoạn thu âm dài 30 phút được cho là giữa một nhân viên công quyền và phóng viên Đoan Trang, người bị bắt giữ trong cuộc biểu t́nh vừa qua, đă được phổ biến trên mạng Internet.

    Trong cuộc đối đáp này, người công an nói rằng ông không muốn ‘làm những việc này đâu, nhưng mà lănh đạo phân công th́ phải đi làm’.

    Phóng viên Đoan Trang nói cô biểu t́nh ‘chống bá quyền Trung Quốc, chứ c̣n nhân dân (Trung Quốc) th́ không ai chống làm ǵ’.

    Cô Đoan Trang nói: ‘Mục đích là đi biểu t́nh chống các hành vi gây hấn và các chính sách đối ngoại hung hăn của Trung Quốc trên Biển Đông’.

    Trong cuộc tuần hành vừa qua, những người biểu t́nh đă mang biểu ngữ và hô to nhiều khẩu hiệu như: “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam” hay “Trung Quốc hăy ngưng sát hại các ngư dân vô tội.”

    Nguồn: Xinhua, Reuters, AP

  5. #55
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Việt Nam yêu cầu Trung Quốc ngưng cản trở tàu đánh cá ở Biển Đông


    Tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam ở tỉnh Quảng Ngăi.


    13.12.2012
    Bộ Ngoại giao Việt Nam yêu cầu Trung Quốc ngưng cản trở hoạt động đánh bắt b́nh thường và hợp pháp của ngư dân Việt tại các vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam trên Biển Đông.

    Trang web Bộ Ngoại giao Việt Nam đăng phát biểu của người phát ngôn Lương Thanh Nghị tại cuộc họp báo thường kỳ ngày 13/12 cho biết Việt Nam đă bày tỏ quan điểm này với Trung Quốc sau khi Bắc Kinh công bố ‘Điều lệ quản lư trị an biên pḥng ven biển tỉnh Hải Nam.’

    Phát biểu của ông Nghị được đưa ra đáp câu hỏi của phóng viên về phản ứng của Việt Nam trước việc Trung Quốc ra quy định cho cảnh sát biển bắt đầu từ năm sau được quyền lục soát, trục suất tàu nước ngoài ở Biển Đông bị Bắc Kinh cho là vi phạm lănh hải, chủ quyền Trung Quốc.

    Trung Quốc hôm 27/11 thông qua Điều lệ sửa đổi về quản lư trị an biên pḥng ven biển tỉnh Hải Nam với phạm vi áp dụng bao gồm cả hai quần đảo Hoàng Sa-Trường Sa mà Việt Nam có tuyên bố chủ quyền.

  6. #56
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Như xem kịch


    Nguyễn Hưng Quốc

    12.12.2012
    Trước và trong Hội nghị lần 6 của Ban Chấp hành Trung ương đảng Cộng sản Việt Nam (diễn ra tại Hà Nội trong suốt hai tuần đầu của tháng 9/2012), dư luận, từ trong đến ngoài nước, từ người Việt Nam đến giới quan sát quốc tế, đều xôn xao bàn tán về một trong các nội dung chính của hội nghị: kiểm điểm, phê phán, thậm chí, kỷ luật Nguyễn Tấn Dũng, đương kim Thủ tướng, về tội tham nhũng, dung dưỡng tham nhũng và bất lực trong việc điều hành đất nước.

    Sau đó, người ta được biết, Ban Chấp hành Trung ương đảng đă dành một phần ba thời gian của hội nghị chỉ để làm cái công việc ấy. Thế nhưng, kết quả thế nào? Trong diễn văn bế mạc hội nghị, Tổng Bí thư đảng Nguyễn Phú Trọng không giấu được vẻ thất vọng và buồn bă, có lúc nghẹn ngào, báo tin Ban Chấp hành Trung ương đă bác bỏ đề nghị của Bộ Chính trị, quyết định “không thi hành kỷ luật đối với tập thể Bộ Chính trị và một đồng chí trong Bộ Chính trị”.

    Mọi người đều biết rơ “một đồng chí trong Bộ Chính trị” ấy chính là ông Nguyễn Tấn Dũng.

    Sau hội nghị, khi tiếp xúc với cử tri, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang cũng nhắc đến “đồng chí” ấy dưới mật danh là “đồng chí X”.

    “Đồng chí X” không bị kỷ luật không phải v́ không có lỗi, nhưng nói theo Trương Tấn Sang là “do hoàn cảnh”.

    C̣n Nguyễn Phú Trọng th́ lại giải thích là không muốn gây “ân oán, thù oán, đối phó thành phe nhóm, làm rối nội bộ”.

    Lỗi của “đồng chí X”, hầu như ai cũng biết. Chúng rành rành qua các chức tước, chức vụ và tài sản khổng lồ của con cái và gia đ́nh của ông. Chúng nằm ch́nh ́nh ở ngôi nhà thờ họ đồ sộ của Nguyễn Tấn Dũng ở Kiên Giang. Chúng thể hiện ở các vụ án kinh tế gây thất thoát và lỗ lă đến cả tỉ đô la của các tập đoàn kinh tế cho Nguyễn Tấn Dũng trực tiếp lănh đạo. Đă có vô số bài viết và thư tố cáo về việc tham nhũng, dung dưỡng tham nhũng và lạm dụng chức quyền để thu lợi cho bản thân và gia đ́nh của Nguyễn Tấn Dũng. Đă có hẳn một trang web được thiết lập và hoạt động hầu như chỉ để làm cái công việc tố cáo ấy: Quan Làm Báo.

    Nhiều người trong Bộ Chính trị và Ban Chấp hành Trung ương đảng Cộng sản thấy rơ những điều đó. Dân chúng Việt Nam thấy rơ những điều đó. Ai cũng thấy rơ những điều đó.

    Bởi vậy, lúc Hội nghị 6 diễn ra, mọi người chờ đợi là Nguyễn Tấn Dũng sẽ bị kỷ luật. Sẽ bị mất chức. Nhưng, không. Sau đó, người ta lại tưởng, dù không bị kỷ luật, Nguyễn Tấn Dũng cũng sẽ bị một cú sốc lớn lao. Sẽ im lặng. Sẽ dè dặt hơn. Trong trường hợp của ông, sự dè dặt và im lặng được xem là dấu hiệu của ḷng tự trọng.
    Nhưng, cũng không.

    Bức ảnh chụp chung với giới lănh đạo đảng Cộng sản ngay sau Hội nghị 6 cho thấy một h́nh ảnh khác hẳn:
    Trong lúc Nguyễn Phú Trọng và Trương Tấn Sang mặt mũi dàu dàu, tiu nghỉu, buồn rầu như đang có tang th́ mặt mày của Nguyễn Tấn Dũng lại tươi hơn hởn, ra vẻ đắc ư, như một người chiến thắng.

    Chưa hết. Hơn một tháng sau, nói chuyện tại Đại học Quốc Gia thành phố Hồ Chí Minh ngày 21/10, Nguyễn Tấn Dũng lại lớn tiếng nói đến nỗ lực chống tham nhũng. Theo ông, “pḥng chống tham nhũng không phải chỉ bằng pháp luật mà c̣n ở vấn đề con người”. Ở con người, quan trọng nhất là giáo dục. Trong giáo dục, quan trọng nhất là nhân cách. Ở nhân cách, quan trọng nhất là “ḷng tự trọng”.

    Trời đất! Nghe, cứ có cảm giác như nghe Tú Bà rao giảng về giá trị của trinh tiết và sự chung thủy.
    Nhưng cũng chưa hết.

    Trong dịp tiếp xúc với cử tri tại Hải Pḥng vào ngày 4/12, Nguyễn Tấn Dũng lại nói về quyết tâm chống tham nhũng, đặc biệt, ngăn chận các nhóm lợi ích, những kẻ có tiền và có quyền cấu kết với nhau để lũng đoạn kinh tế đất nước, vơ vét của cải của dân chúng, làm giàu một cách bất chính. Ông hô hào: “Các cấp, các ngành phải kiên tŕ, kiên quyết ngăn chặn, đẩy lùi tham nhũng.”

    Đọc những bản tin kiểu như thế, tôi có cảm giác ḿnh đang xem một vở kịch.

    Hài kịch.

    Lại là hài kịch dở.

    Không những vô duyên mà c̣n có một cái ǵ như trơ trẽn.

    * Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ư của Đài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
    Nguyễn Hưng Quốc
    Nhà phê b́nh văn học, nguyên chủ bút tạp chí Việt (1998-2001) và đồng chủ bút tờ báo mạng Tiền Vệ (http://tienve.org). Hiện là chủ nhiệm Ban Việt Học tại trường Đại Học Victoria, Úc. Đă xuất bản trên mười cuốn sách về văn học Việt Nam.

  7. #57
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Mang ơn Trung Quốc đến bao giờ?
    Gia Minh, biên tập viên RFA, Bangkok
    2012-12-20

    Dư luận trong nước tiếp tục có những ư kiến xoay quanh bài nói chuyện của ông Trần Đăng Thanh, đại tá phó giáo sư- tiến sĩ, nhà giáo ưu tú, thuộc Học viện Chính trị Quốc gia, Bộ Quốc Pḥng vào ngày 19 tháng 12 vừa qua ở Hà Nội.

    Photo by Lê Quang Nhật

    Nghĩa trang liệt sĩ Vị Xuyên hoang vắng, quạnh quẽ. H́nh đăng trên bài báo của Huy Đức trên tờ Sài G̣n Tiếp Thị (đă bị gỡ xuống).

    Gia Minh ghi nhận một số nhận định về các vấn đề mà ông Trần Đăng Thanh nêu ra.

    Chuyện ơn nghĩa

    Bài nói chuyện dài 24 trang khổ giấy A4 được chú ư đến mấy ư chính. Thứ nhất là Việt Nam không thể là người vô ơn bội nghĩa với Trung Quốc về những giúp đỡ của họ trước đây trong những cuộc chiến chống Pháp, chống Mỹ; dù rằng Trung Quốc từng xâm lược Việt Nam và nay có tham vọng độc chiếm Biển Đông v́ nguồn tài nguyên dầu khí dồi dào cũng như tầm quan trọng của vùng biển này.

    Đối với chuyện ân nghĩa đối với Trung Quốc, th́ nhiều ư kiến lâu nay đều cho rằng tất cả đă được giải quyết ṣng phẳng chứ không phải dây dưa măi như yêu cầu của ông đại tá Trần Đăng Thanh đưa ra.

    Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên đại sứ Việt Nam tại Bắc Kinh từ năm 1974 đến năm 1987, nói rơ về chuyện Trung Quốc giúp đỡ Việt Nam cũng như chuyện 'ân oán' ṣng phẳng ra sao:

    Việt Nam không thể là người vô ơn bội nghĩa với TQ về những giúp đỡ của họ trước đây trong những cuộc chiến chống Pháp, chống Mỹ; dù rằng TQ từng xâm lược Việt Nam và nay có tham vọng độc chiếm Biển Đông ?

    Bài nói chuyện của Ô.Trần Đăng Thanh

    ...Việt Nam không thể là người vô ơn bội nghĩa với Trung Quốc về những giúp đỡ của họ trước đây trong những cuộc chiến chống Pháp, chống Mỹ; dù rằng Trung Quốc từng xâm lược Việt Nam và nay có tham vọng độc chiếm Biển Đông ?


    Đúng là Trung Quốc giúp Việt Nam trong chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ; nhưng bên cạnh sự giúp đỡ ấy cũng có lợi ích của Trung Quốc chứ không phải chỉ đơn thuần 'vô tư' giúp Việt Nam đâu. Cho nên cuối cuộc chiến tranh chống Mỹ của chúng tôi, khi lợi ích của Trung Quốc không c̣n 'sợ' Mỹ nữa mà liên kết với Mỹ th́ thái độ đối với Việt Nam của Trung Quốc không c̣n 'hữu ái', không c̣n thân thiện nữa đâu bởi v́ họ làm ăn với Mỹ trên lưng của chúng tôi rồi. Từ khi Trung Quốc trở mặt đánh chúng tôi rồi, tôi cho rằng không c̣n ơn nghĩa ǵ nữa. Ơn nghĩa ǵ mà anh giúp tôi rồi bây giờ anh giết dân tôi, anh phá nát mấy tỉnh biên giới của tôi th́ c̣n ân nghĩa ǵ nữa! Bây giờ anh c̣n nợ máu với chúng tôi.

    Nhà nghiên cứu Đinh Kim Phúc cũng đưa ra tŕnh bày về việc Trung Quốc và Liên xô thuộc khối xă hội chủ nghĩa giúp Việt Nam trong cuộc chiến ư thức hệ trước đây và sự có lợi cho các bên thế nào:

    Đúng là trong cuộc kháng chiến chống Pháp và cuộc kháng chiến chống Mỹ của nhân dân Việt Nam, th́ Trung Quốc và Liên xô là hai nước trong khối đồng minh xă hội chủ nghĩa đă viện trợ cho Việt Nam Dân chủ Cộng Ḥa rất nhiều trong cuộc chiến tranh này. Vấn đề có mang ơn hay không, chúng ta phải phân tích trong toàn diện cuộc chiến tranh ư thức hệ từ sau năm 1945.

    Chúng ta thấy rằng Trung Quốc đă viện trợ sức người, sức của cho Việt Nam Dân chủ Cộng Ḥa để tiến hành cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc cũng nhằm mục đích tạo Việt Nam Dân chủ Cộng Ḥa thành một khu vực đệm để bảo vệ miền nam Trung Hoa, cho Trung Quốc tiến hành bốn hiện đại hóa trong tham vọng của Mao Trạch Đông.

    Ơn nghĩa ǵ mà anh giúp tôi rồi bây giờ anh giết dân tôi, anh phá nát mấy tỉnh biên giới của tôi th́ c̣n ân nghĩa ǵ nữa! Bây giờ anh c̣n nợ máu với chúng tôi

    Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh

    Vấn đề này trong thời đại cuộc chiến tranh lạnh, hay nói cách khác là cuộc chiến tranh ư thức hệ, chúng ta thấy rằng cuộc chiến tranh ở Việt Nam đă được nhiều nhà khoa học giải mă xem cuộc chiến tranh này là cuộc chiến tranh ǵ. Tôi thấy rằng cuộc chiến tranh này là cuộc nội chiến được quốc tế hóa; do đó việc Trung Quốc hay Liên xô viện trợ để chống Mỹ, chẳng qua để tiến hành cuộc chiến tranh bảo vệ cho ư thức hệ.

    Nh́n lại cuộc chiến tranh xâm lược của tập đoàn phản động Bắc Kinh tháng hai năm 1979, chúng ta thấy có nên mang ơn hay không? Việc ơn nghĩa, chúng ta rất ṣng phẳng, nhưng đối với tập đoàn phản động Bắc Kinh và cuộc chiến tranh xâm lược 6 tỉnh phía bắc ( tháng 2 năm 1979), và dùng bọn phản động Pon pot- Ieng Sary tạo ra một gọng kềm ở biên giới phía Tây- Nam tiến hành cuộc chiến tranh diệt chủng không những đối với nhân dân Kampuchia và c̣n đối với nhân dân Việt Nam, th́ thử hỏi có cần phải mang ơn Bắc Kinh hay không?!

    Trung Quốc đă viện trợ...nhằm mục đích tạo Việt Nam Dân chủ Cộng Ḥa thành một khu vực đệm để bảo vệ miền nam Trung Hoa, cho Trung Quốc tiến hành bốn hiện đại hóa trong tham vọng của Mao Trạch Đông

    Ô. Đinh Kim Phúc

    Phân định rơ bạn thù

    Trong thời kỳ chiến tranh trước đây, cũng như sau này nhiều người Việt Nam được cử sang học tập tại Trung Quốc theo diện chính sách như kiến trúc sư Trần Thanh Vân. Tuy nhiên đến nay bà này cho biết cần phải thấy rơ bản chất của sự việc nhằm rạch ṛi nghĩa ơn và việc lợi dụng sự giúp đỡ để ḥng đạt được những mưu đồ khác:

    Có người nói rằng; t́nh bằng hữu truyền thống giữa Việt Nam và Trung Quốc. Thực sự chuyện đó đă gieo vào ḷng nhiều người. Có lúc chúng tôi cũng đă nghĩ như vậy, tin như vậy. Việc chúng tôi hiểu ra được 'không phải vậy đă là khó. Những người mà quyền lợi gắn liền với chuyện đó th́ họ thấy nghe ra vô lư. Cho nên những người có điều kiện tiếp xúc, t́m hiểu, nghe ngóng th́ 'giác ngộ' nhiều hơn; nhưng có những người cứ chịu 'mũ ni che tai', và nghe theo câu mà đến bây giờ, ngày hôm nay vẫn có người phân tích 'người Mỹ là kẻ thù hay người Trung Quốc là kẻ thù'. Chuyện đó thật tế nhị!

    Giờ phút này những người lên tiếng chống đối TQ kiên định nhất như TT. Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên ĐS-Việt Nam tại TQ, hay nhà nghiên cứu Dương Danh Dy, nguyên TLS-VN tại TQ. Điều đó không phải không có lư do đâu, v́ họ quá hiểu, quá nắm chắc bản chất của người TQ.

    kiến trúc sư Trần Thanh Vân

    Tại sao tôi là người từng học ở Trung Quốc- nếu phải mang ơn, tôi phải mang ơn rất nhiều; nhưng mà tôi hiểu ra: họ đă nuôi chúng tôi, đă cho chúng tôi ăn học và đă cố t́nh ve văn, lôi kéo chúng tôi ra sao; chúng tôi là người hiểu hơn ai hết. Tại sao trên đất nước Việt Nam vào giờ phút này những người lên tiếng chống đối Trung Quốc kiên định nhất như thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc, hay nhà nghiên cứu Dương Danh Dy, nguyên tổng lănh sự Việt Nam tại Trung Quốc. Điều đó không phải không có lư do đâu, v́ họ quá hiểu, quá nắm chắc bản chất của người Trung Quốc.

    Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh cũng cho biết phải căn cứ vào thực tế để định rơ kẻ ai là thù và ai là bạn, chứ không thể nói như ông đại tá Trần Đăng Thanh rằng Mỹ vẫn là kẻ thù của dân tộc Việt Nam:

    Hiện nay không có biểu hiện Mỹ lại xâm chiếm hay nô dịch chúng tôi; nhưng hiện nay biểu hiện xâm lấn và nô dịch chúng tôi là từ Trung Quốc. Th́ người ta phải xem xét sự việc thực tế để định ai là thù ai là bạn chứ.

    Ḷng Dân hay ư Đảng?

    Một điểm kết của bài nói chuyện của đại tá Trần Đăng Thanh là người dân phải tin tưởng vào sự lănh đạo của Đảng và điều hành của chính phủ Hà Nội. Các trường đại học không được để sinh viên tham gia những cuộc biểu t́nh chống Trung Quốc mà ông này cho là bất hợp pháp.

  8. #58
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Trung Quốc chơi bài 'Hải giám đi trước, chiến hạm theo sau'
    Lê Trí (info.net)



    - Trung Quốc ngày càng lộ rơ ư đồ sử dụng chiến thuật “hải giám đi trước, chiến hạm theo sau” của ḿnh để tăng cường sự khẳng định chủ quyền đối với các vùng biển mà nước này tuyên bố “là của họ”, nghiên cứu mới công bố của Bộ Quốc pḥng Nhật Bản cho biết.

    Trong báo cáo mang tên “An ninh Trung Quốc 2012” do Viện nghiên cứu quốc gia vê quốc pḥng (thuộc Bộ Quốc pḥng) Nhật Bản vừa công bố, Trung Quốc đang bắt đầu chuyển sang giai đoạn kết hợp sử dụng các tàu dân sự như Hải giám, Ngư chính và các tàu chiến quân sự nhằm khẳng định mạnh mẽ hơn nữa đối với các tuyên bố chủ quyền tại những vùng biển, đảo được chính quyền nước này coi là “thuộc chủ quyền” của họ. Đây là một bước tiến mới khá nguy hiểm và có thể đẩy các vùng biển thuộc Thái B́nh Dương vào nấc thang căng thẳng mới.


    Tàu phá băng Hải Băng 723 thành tàu Hải giám 111,
    tàu quét/rải lôi 814 Liêu Ninh lớp 918 hoán cải thành Hải giám 112.

    "Sự hợp tác giữa các lực lượng PLA (Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc) và các cơ quan hàng hải dân sự như Cục Hải dương Trung Quốc (nơi quản lư đội tàu Hải giám), Bộ Thủy sản Trung Quốc (quản lư các tàu Ngư chính) nhằm bảo vệ lợi ích hàng hải của Trung Quốc ngày càng mạnh mẽ không chỉ ở Biển Đông mà c̣n cả ở biển Hoa Đông”, báo cáo của Viện quốc pḥng Nhật Bản công bố hôm 19/12 cho biết đồng thời nhấn mạnh Nhật Bản phải đặc biệt chú ư tới xu hướng này nhằm có biện pháp hữu hiệu để bảo vệ chủ quyền đối với quần đảo Senkaku (Trung Quốc gọi là Điếu Ngư).

    Viện dẫn những ví dụ để chứng minh cho nhận định này của ḿnh, bản báo cáo đưa lại sự kiện tranh chấp băi cạn Scarborough ở Biển Đông giữa Philippines và Trung Quốc. Theo đó, sau vụ đụng độ giữa tàu chiến của Philippines và tàu Hải giám của Trung Quốc trên khu vực mà cả 2 nước đều tuyên bố chủ quyền hồi tháng 4 vừa qua, Trung Quốc đă liên tục cử thêm những tàu Hải giám và Ngư chính khác đến thả neo tại băi cạn với thái độ rất rơ ràng là “sẵn sàng đương đầu với những cuộc đụng độ mới”. Vào cuối tháng đó, PLA tuyên bố họ sẵn sàng tham gia vào sự việc này bằng việc cử tàu chiến đến vùng tranh chấp. Theo những tuyên bố từ phía Trung Quốc, PLA và 2 cơ quan dân sự kia sẽ “cùng nhau phối hợp và liên kết để chiến đấu trên mặt trận” và đến cuối tháng 6/2012, sự hợp tác 3 bên này đă tạo thành một sức ép đủ mạnh buộc Philippines phải rút các tàu tuần tra của họ khỏi vùng biển này.

    Câu chuyện tương tự cũng đă và đang xảy ra ở vùng biển Hoa Đông, nơi Trung Quốc và Nhật Bản đang tranh giành nhau quyền sở hữu đối với quần đảo Senkaku/Điếu Ngư. Ban đầu, khi những căng thẳng bắt đầu (hồi tháng 9), Trung Quốc liên tục cho các tàu Hải giám “lượn” quanh khu vực này bất kể ngày đêm. Dần dà, số lượng Hải giám được tăng lên cả về số lượng (từ 2-3 lên thành 4) và tải trọng chạy vào rồi lại chạy ra vùng biển vẫn đang thuộc chủ quyền của Nhật. Thời gian gần đây, lực lượng canh gác bờ biển Nhật Bản đă phát hiện chiến hạm của hải quân Trung Quốc xuất hiện quanh khu vực Senkaku. Không chỉ có tàu chiến, cách đây mấy ngày tiêm kích F-15 của Nhật đă phải cất cánh khi phát hiện máy bay của Cục hải dương Trung Quốc xuất hiện trên bầu trời Senkaku.


    Hải giám 50 trang bị kỹ thuật tiên tiến nhất, trọng tải lớn nhất trong dự án chế tạo tàu tuần tra trên biển của hải quân Trung Quốc. Chiếc tàu có chiều dài là 98m, chiều rộng là 15,2m, độ sâu so với mực nước là 7,8m, độ giăn nước là 3.336 tấn.

    Thực ra, không chỉ riêng Bộ Quốc pḥng Nhật Bản phát hiện ra chiến thuật này của Trung Quốc. Từ nhiều tháng nay, các nước đang có tranh chấp với Trung Quốc trên Biển Đông đă lên tiếng về cái gọi là chiến thuật “hải quân hóa các tàu chấp pháp biển” trong đó chỉ ra rằng Trung Quốc cố t́nh giả danh, núp bóng dân sự để từng bước hợp thức hóa tuyên bố về chủ quyền của ḿnh đối với các vùng biển, đảo của các nước Đông Nam Á. Không chỉ áp dụng chiêu bài “Hải giám đi trước, chiến hạm theo sau”, Trung Quốc c̣n ra sức hoán cải các tàu chiến thành tàu Hải giám để tăng cường sức mạnh cho đội tàu dân sự giả danh này.

    Đến nay, truyền thông Trung Quốc cho biết, nước này đă hoán cải thành công 11 tàu chiến thành tàu Hải giám và quá tŕnh này chưa kết thúc nên trong tương lai, đội chiến hạm mang danh Hải giám c̣n nhiều hơn nữa.

    Qua theo dơi, người ta đă phát hiện tổng đội hải giám Bắc Hải có 3 tàu được hoán cải từ các tàu: Tàu kéo Bắc Đà 710; tàu phá băng Hải Băng 723 và tàu quét/rải lôi 814 Liêu Ninh lớp 918. Tổng đội hải giám Đông Hải cũng có 3 tàu được chuyển đổi từ tàu kéo Đông Đà 830, tàu đo đạc luồng lạch Đông Trắc 226 và tàu khu trục tên lửa 131 Nam Kinh. Tổng đội hải giám Nam Hải được biên chế 5 tàu “hóa thân” từ các tàu tàu kéo Nam Đà 154; tàu điều tra hải dương Nam Điều 411 và tàu trinh sát Hải Vương Tinh 852, tàu vận tải đổ bộ Nam Vận 830 và tàu khu trục tên lửa 162 Nam Ninh.

    Lực lượng ngư chính Trung Quốc cũng có 2 tàu thuộc có tải trọng rất lớn là Ngư chính 311 và Ngư chính 206. Tàu Ngư chính 311 nguyên là tàu cứu hộ Nam Cứu 503 của Hạm đội Nam Hải có lượng giăn nước 4500 tấn. Những tàu đội lốt dân sự này đều có tốc độ cao, khả năng chống chịu sóng gió tốt và có lượng giăn nước rất lớn nên chiếm được ưu thế trong tranh chấp trên biển.

    Nhưng âm mưu thâm độc hơn của Trung Quốc khi sử dụng các tàu Hải giám và Ngư chính này chính là nhằm mục đích tiếp cận những khu vực tàu hải quân Trung Quốc không được phép xuất hiện. Thông qua các tàu dân sự trá h́nh, Trung Quốc sẽ tiến hành đo đạc, t́m kiếm, vẽ bản đồ luồng lạch các đảo, trinh sát t́m luồng đường thuận lợi để phục vụ hoạt động đổ bộ đánh chiếm đảo trong tương la và khi cần thiết (giả sử có đụng độ quân sự nổ ra) các tàu này cũng có thể tác chiến ngay lập tức.

    Lê Trí

    http://www.baomoi.com/Home/TheGioi/i...u/10019642.epi

  9. #59
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Phác lại sử Tàu
    Hàn Lệ Nhân (Danlambao)


    - Bài này là sơ kết việc ôn sử nước Tàu của tôi, phác họa lại ḍng lịch sử của ‘khối Hoa Hạ’ trên đất liền từ thời Xuân Thu và Chiến Quốc - tục gọi Đông Chu Liệt Quốc, đến thời hiện đại. Tuy nhiên, tôi chủ ư ôn sử nước Tàu theo vận mạng cực kỳ hiểm nghèo hiện nay của nước ta, nên sẽ lấy đề tài Đất và Nước làm trọng tâm, thỉnh thoảng tùy hứng mới ôn bổ túc vài ư phụ khác. Và xin nói ngay đây, tôi kư tên cho bài ôn này chỉ để chịu trách nhiệm tinh thần khi quyết định chia sẻ đại cùng cư dân mạng, chứ không dám tự nhận là soạn giả theo nghĩa tự điển, bởi hầu hết câu, đoạn trong bài đều được ôn lược từ sách của nhiều tác gia, học giả trưởng thượng, có ghi ở phần tài liệu tham khảo.

    *
    "Lịch sử trước hết là một đống tội lỗi, điên khùng và đau khổ của nhân loại" - Voltaire
    Cộng Ḥa Nhân Dân Chai-Na (People’s Republic of China) ngày nay là một đế quốc kinh tế chính trị (éco-politique) độc-bá thế giới, ngự trị một diện tích địa lư đa dạng non Mười triệu cây số vuông (gần bằng cả châu Âu, tương đương 1/15 diện tích lục địa thế giới), thống soái Một tỉ ba trăm năm mươi triệu con người, năm 2012 (tương đương 1/4 dân số thế giới), bao gồm năm mươi sáu (56) dân tộc (được chính thức công nhận) với vô số phương ngữ / thổ ngữ khác nhau (1), tŕnh độ văn minh, bản sắc văn hóa nói chung cũng khác nhau.

    Sau hơn sáu mươi năm kinh qua đủ thứ biến động mệnh danh là cách mạng như cách mạng chim sẻ, cách mạng luyện thép, cách mạng văn hóa... dưới ‘ánh sáng’ chủ nghĩa xă hội Mác-Lê, rồi chủ nghĩa xă hội theo phong cách đặc trưng Chai-Na (tục gọi Mao-ít) cũng như chủ nghĩa Mèo-Chuột của Đặng Hoàng đế - ‘người bạn nghèo của nước Mỹ’, bắt chước có sáng tạo theo câu ngạn ngữ của vùng An Huy: "Bất quản bạch miêu hắc miêu, hội tróc lăo thử, tựu thị hảo miêu" (Bất kể mèo trắng hay mèo đen, miễn bắt được chuột th́ là mèo tốt), Cộng Ḥa Nhân Dân Chai-Na (CHND Chai-Na) hiện nay xét chung vẫn c̣n là nơi mà những căn nhà ổ chuột làm nổi bật thêm sự hoành tráng cho những biệt thự, những lâu đài; những chiếc xe ba bánh tự chế song hành cùng những chiếc xe hơi Âu Mỹ bóng lộn; tóm gọn là nơi mà khoảng cách giàu-nghèo lên mức đáng lo ngại, nếu không muốn nói Giàu và Nghèo tại đây tách biệt như trời với đất, khoảng giữa là hư không, mênh mông.

    Nếu tính từ thời thống nhất đất nước lần đầu dưới đế quốc sắt máu Tần Thủy Hoàng (206 trước Công Nguyên, TCN) th́ đế quốc Chai-Na ngày nay có ḍng lịch sử dài hơn hai ngàn năm, trải qua mấy chục triều đại, ở đây chỉ xin ôn lại mấy triều đại chính: Tần, Hán, Tùy, Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh và từ 1949: Mao! Mỗi triều đại vừa nêu là một đế chế bá quyền nước lớn (trừ nhà Tống), liên tục ức hiếp, xâm lăng, thôn tính các lân bang xung quanh.

    Cách mạng tiểu tư sản hay Cách mạng Tân hợi (năm 1911), dưới sự lănh đạo của Tôn Dật Tiên (Sun Yat Sen,1866-1925), lật đổ đế quốc quân chủ chuyên chế Măn Thanh, lập nên nước Chai-Na Dân Quốc (Cộng ḥa). Nhưng, Chai-Na Dân Quốc chỉ lật được Thanh đ́nh thối nát của ấu đế Phổ Nghi (1906-1967), c̣n ư nghĩa ‘cộng ḥa’ cốt lơi ban đầu của cách mạng Tân hợi hoàn toàn tan thành mây khói, ngay khi Tôn Dật Tiên (Tôn Trung Sơn, Tôn Văn) phải nhường chức Tổng thống cho Viên Thế Khải, 15/02/1912, rồi mượn cớ lánh qua Nhật.

    Từ nhiệm kỳ Hiến định là 3 năm, tự biên tự diễn Hiến pháp thành nhiệm kỳ 10 năm rồi chung thân Tổng thống mà nhà độc tài họ Viên c̣n chưa thỏa ḷng, ông ta muốn làm Hoàng đế cơ: Biến nền cộng ḥa sơ khai thành chế độ quân chủ lập hiến (ruột là đế chế tập quyền). Khắp nước Tàu nổi lên chống Viên. Viên vội vàng từ bỏ tham vọng xưng đế, chỉ xin giữ lại chức Tổng thống, nhưng phe phản đối cương quyết không chịu, buộc ông phải ra đi. Viên u uất mà chết vào ngày 06 tháng 6 năm 1916 (có sách ghi ông ta tự tử), làm tổng thống được 4 năm.

    Viên Thế Khải chết rồi, Chai-Na DQ từ Bắc chí Nam ră thành nhiều mảng, mỗi mảng do một sứ quân chiếm lănh, đánh giết lẫn nhau dữ dội. Sử Tàu gọi là Họa quân phiệt. Tôn Văn lập chính phủ ở Quảng Châu, áp dụng chủ nghĩa Tam Dân (dân tộc, dân quyền, dân sinh) của ông, làm Tổng thống đến năm 1925 th́ mất.

    ‘Quốc phụ’ Tôn Văn mất, 12/03/1925. Môn đệ là Tưởng Giới Thạch lên nắm quyền, Bắc phạt và thống nhất đất nước trở lại vào năm 1928, được cử làm Tổng thống, đổi tên Bắc Kinh ra Bắc B́nh (b́nh định miền bắc) và quay lại đánh nhau với phe cộng sản của Mao Trạch Đông, v́ đối với ông, "cộng sản mới là vết thương ở trong tim". Cuộc chiến tương tàn Quốc-Cộng kết thúc vào tháng 10 năm 1949, phe Mao thắng, đuổi phe Tưởng chạy ra đảo Đài Loan. Chai-Na Dân Quốc chính thức bị / được chia hai cho tới ngày nay:

    1) Phần lục địa mênh mông thành đế quốc Cộng Ḥa Nhân Dân Chai-Na dưới sự lănh đạo tuyệt đối và toàn diện của Đảng cộng sản Chai-Na, khởi từ triều Mao Trạch Đông (Mao Tze Tung, 1893-1976), đến nay là triều Tập Cận B́nh (Xi Jin Ping, 1953-). GDP năm 2011: 11.300 tỉ USD, xếp thứ 2 trên thế giới; GDP đầu người năm 2011: 8.400USD, xếp thứ 122 trên thế giới.

    2) Đảo Đài Loan thành nước Cộng ḥa Đài Loan (Republic of Taiwan) dưới sự lănh đạo của Quốc dân đảng, khởi từ Tổng thống độc tài quân phiệt Tưởng Giới Thạch (Tchang Kai Chek, 1887-1975), nay là Tổng thống dân chủ Mă Anh Cửu (Ma Ying-Jeou, 1950-). Đảo quốc Đài Loan rộng ba mươi sáu ngàn kilômét vuông (bằng non 1/2 tỉnh Phúc Kiến, 1/3 miền bắc Việt Nam, mà 2/3 là núi, dân số năm 2012 là hai mươi bốn triệu. GDP năm 2011: 886 tỉ USD, xếp thứ 19 trên thế giới; GDP đầu người năm 2011: 37.000USD, xếp thứ 20 trên thế giới.

    *

    Trong thời Xuân Thu, lục địa này gồm khoảng một trăm năm mươi (150) nước to nhỏ, thường xuyên ác liệt xâm chiếm, khuất phục, tàn sát lẫn nhau; "thương luân bại lư xảy ra (hầu như) hằng ngày". Cuối thời Xuân Thu: "có ba mươi sáu (36) vua bị giết, năm mươi hai (52) nước bị diệt; hạng chư hầu hoặc phụ dung (chư hầu của chư hầu) chạy ngược chạy xuôi, không giữ nổi cơ đồ, không thể đếm xiết"! Hết thời Chiến Quốc (năm 376 trước Công nguyên - TCN), nơi đây c̣n lại bảy nước mạnh tức Thất Hùng: Tần, Hàn, Triệu, Ngụy, Sở, Tề và Yên. Đông Chu Liệt Quốc là "thời đại nhiễu nhương, chém giết ghê rợn nhất, nhưng thời đó lại là thời quan trọng nhất trong lịch sử nước Tàu v́ có những biến chuyển mạnh mẽ, sâu xa như bỏ chế độ thị tộc, phong kiến mà bước vào chế độ quận huyện".
    Trước triều Tần Hiến Công (384 TCN-362 TCN) đến đầu triều Doanh Chính Tần Thủy Hoàng (206 TCN), Tần vốn là một nước nhỏ, thoen thoẻn ở phía tây lục địa, ven ḍng Sông Vị (Wei River), bị "các nước Hoa Hạ coi khinh, ngang với mọi rợ":


    Chư hầu Tần (Qin ven Wei river) thời Thất hùng (Đông Chu)

    Lái buôn đế quốc

    ["Lă Bất Vi là một lái buôn giàu có tại nước Tần, mưu định cấy người họ Lă vào vương tộc họ Doanh nhà Tần bằng cách đem hầu thiếp là ca kỹ đẹp người, múa giỏi tên Triệu Cơ, đang có mang hai tháng, tặng cho Dị Nhân - con giữa của An Quốc Quân và thứ thất Hạ Cơ phu nhân, thời Dị Nhân bị đưa qua nước Triệu làm con tin. Dị Nhân đinh ninh đứa bé trong bụng Triệu Cơ là máu mủ của ḿnh. Triệu Cơ ở lại nước Triệu. Dị Nhân về nước Tần. Qua tài thương thuyết của Lă Bất Vi, Dị Nhân được chánh thất Hoa Dương phu nhân nhận làm con nuôi, đổi tên là Tử Sở. Tử Sở được An Quốc Quân nâng lên làm con đích tự, khắc dấu ngọc làm bằng, hứa sẽ chọn làm thái tử một khi ông được lên ngôi. Triệu Cơ sinh ra Chính tại đất Triệu nên gọi là Triệu Chính.

    Mười năm sau, Tử Sở lên ngôi, lấy vương hiệu là Tần Trang Tương Vương, cất Lă Bất Vi làm thừa tướng, phong là Văn Tín Hầu, cho đón mẹ con Triệu Cơ trở về Tần. Triệu Cơ được sắc phong làm hoàng hậu, Triệu Chính thành thái tử Doanh Chính.

    Tần Trang Tương Vương làm vua được 3 năm th́ băng. Doanh Chính nối ngôi ở tuổi 13, Lă Bất Vi nhiếp chính, đặt vương hiệu cho Doanh Chính là Tần Thủy Hoàng Đế (Hoàng Đế nhà Tần đời thứ nhất). Tần Thủy Hoàng tôn xưng Lă thừa tướng là trọng phụ, Triệu Cơ thành Hoàng thái hậu. Vị chi lái buôn Lă Bất Vi đă thành công trong âm mưu biến vương tộc họ Doanh nhà Tần thành ra họ Lă. Lă Bất Vi có tài trị quốc, song song là tật kiêu ngạo, chuyên quyền, ức chế người người, đặc biệt ức chế thiếu đế Tần Hoàng Chính."] (2)

    Tần Thủy Hoàng lớn lên, đích thân nắm triều chính. Lần hồi trong chưa đầy mười năm, diệt được sáu nước trong Thất Hùng bằng "nhiều cách dữ tợn", gom đất đai thành một khối là đại đế quốc Tần. Rồi ông dẹp các dân tộc ở phía bắc, gọi chung là Hung Nô; ở phía nam, sai tướng Đồ Thư mang quân xuống đánh Bách Việt (Chiết Giang, Quảng Đông, Quảng Tây, và một phần Bắc bộ nước ta - thời đó gọi là Âu Lạc, chưa bị sáp nhập vào nước Nam Việt của Triệu Đà).

    Nhân vụ tư thông dâm loạn của Thái hậu (Triệu Cơ) và hoạn quan vờ tên Giao Ái - có cái ‘tự do’ quá khổ - do chính Lă thừa tướng trọng phụ dàn dựng để ‘thế thân’ cho ḿnh bị bại lộ, Thủy Hoàng Đế chu di ba họ nhà Giao Ái, giết luôn hai đứa em sơ sinh cùng mẹ khác cha, đày mẹ đẻ ra đất Ung. Phần Lă Bất Vi, v́ công lập Tần quá lớn, Thủy Hoàng Đế không dám triệt ngay, chỉ cách chức và buộc dọn về phong ấp ở Hà Nam. Một năm sau, sợ Lă Bất Vi làm loạn, Thủy Hoàng Đế bèn gián tiếp bức cha đẻ đến phải uống thuốc độc tự vẫn.

    Thời c̣n nắm quyền Thừa tướng trọng phụ, Lă Bất Vi cho biên soạn ra bộ sách Lă Thị Xuân Thu, áp dụng vào việc điều hành đất nước. Ba ngàn (3.000) xá nhân, kẻ sĩ trong phủ đều khen là tuyệt phẩm. Lă Bất Vi cho bày sách Lă Thị Xuân Thu ở cửa thành Hàm Dương, treo giải là ai thêm, bớt được một chữ trong sách sẽ được thưởng Một ngh́n (1.000) lượng vàng; trong hai tháng trời không có ai dám tỏ thái độ, v́ sợ cái uy và nhất là cái ác của Lă. Lă Thị Xuân Thu "chứa nhiều tài liệu về lễ nghi, phong tục, tư tưởng, tín ngưỡng, luân lư... Đúng là bộ Bách khoa tự điển đầu tiên của Hoa Hạ".

    Lư Tư phái pháp gia lên thay Lă Bất Vi làm thừa tướng. Tần theo chế độ Pháp gia tức dùng H́nh pháp mà trị thiên hạ nên trọng binh, nông; ghét công thương, nhất là ghét tư tưởng nho gia, nhưng lại rất tin thuyết ‘luyện đan trường sinh bất tử’, một hệ phái trong Lăo giáo. Tân Thừa tướng Lư Tư dâng sớ lên Tần Thủy Hoàng, đại khái như sau:

    1- ["Ngày xưa đất Tần chẳng qua ngh́n dặm, nay nhờ bệ hạ thần linh sáng suốt nên b́nh định được bốn biển, đuổi được Man Di, mặt trời, mặt trăng chiếu tới đâu th́ nơi ấy phải theo phục, đuổi các chư hầu thành quận-huyện, mọi người thấy yên vui, không phải lo về nạn chiến tranh truyền đến vạn đời. Từ thượng cổ đến nay, không ai uy đức bằng bệ hạ."] (3).

    2- Nhưng ["từ trước tới nay, thiên hạ sống trong cảnh phân chia, nên tư tưởng bị hổn loạn... Ngày nay, bệ hạ đă thống nhất sơn hà mà vẫn c̣n nhiều người ngang nhiên mở trường dạy học, mang ư kiến riêng của ḿnh ra chê bai luật pháp và chính sách của triều đ́nh... Nếu bệ hạ không mau ngăn cấm th́ kỷ cương sẽ sụp đổ từ trên xuống dưới và đảng phái sẽ mọc từ dưới lên trên"] (4).

    Đó là chủ trương chịu ảnh hưởng thuyết Thượng đồng của Mặc Tử. Thượng đồng, nghĩa là "bắt dân phải răm rắp tán đồng ư kiến của người trên, phải cùng quan điểm tốt xấu, đúng sai với người trên. Không ai được có chủ trương khác với chính sách của triều đ́nh". Rút lại là, triều đ́nh "nói xuôi nói ngược ǵ cũng được hết. Con ngựa họ bảo là con dê th́ dân, đặc biệt giới sĩ phu, cũng phải gọi là con dê". Mới hay, hơn 2.200 năm trước, tự do tư tưởng, tự do ngôn luận đă là tội nặng. Trong mọi chế độ độc tài, dù trang phục có là quân chủ chuyên chế, quân chủ lập hiến, cộng ḥa dân chủ, cộng ḥa nhân dân... hoặc cộng ḥa ǵ ǵ đó th́ độc tài vẫn là độc tài, và chưa hề có thứ độc tài nào mà không độc địa.

    Sớ của Lư Thừa tướng làm đẹp ḷng Thủy Hoàng Đế quá xá, nên ông ta ra lệnh "đốt sách vở thiên hạ, nhất là Sử kư của chư hầu, v́ các sách ấy có nhiều chỗ mỉa mai đến nhà Tần", và tổng cộng chôn sống 460 nho sĩ ở kinh đô Hàm Dương (Tây An hiện nay), nhằm đồng nhất hóa mọi tư tưởng, văn hóa, văn minh vào chung một rọ với Hoa Hạ.

    Hoa Hạ là ǵ?

    Hoa Hạ (華 夏 / Húa xià) là danh xưng mà người Tàu thường dùng để chỉ nước Tàu hoặc nền văn minh, văn hóa, lễ nghĩa Tàu ở trung nguyên, hàm ư đối lập với các dân tộc xung quanh mà họ cho là kém cỏi, lạc hậu. Căn cứ vào ghi chép trong Tả Truyện của Tả Khâu Minh (thế kỷ 5, TCN) th́ nhà Hạ ở trung nguyên là một nước công bằng và chuẩn mực. V́ vậy, từ Hoa được dùng để chỉ áo mũ đẹp đẽ mà các dân tộc ở trung nguyên cổ thường mặc (Miện phục thứ chương viết Hoa); từ Hạ với nghĩa là nước lớn (đại quốc viết Hạ), để chỉ đế quốc Chai-Na. Cũng có sách cho rằng xưa kia ‘Trung Hoa’ có tên là Hoa Hạ ấy v́, Hoa là do khu trung tâm là ngọn núi Hoa Sơn (một trong Ngũ Nhạc = Năm ngọn núi), c̣n Hạ là do ở vùng Hạ Thủy, với hai tộc người hợp thành là Hạ và Thương (hay Ân, có thể nhằm cùng thời điểm với Thánh Gióng tim thịt tại làng Phù Đổng bên ta), cư trú ở vùng lưu vực sông Hoàng Hà.

    Khổng Tử và Mạnh Tử đều có thái độ miệt thị các dân tộc phi Hoa Hạ. Khổng Tử có câu "nơi biên viễn không được mưu việc của chư Hạ, các dân tộc Man Di không được làm loạn Hoa / Duệ bất mưu Hạ, Di bất loạn Hoa"; "các nước Di Địch mà có vua, cũng chẳng khác chi chư Hạ không có vua vậy / Di Địch chi hữu quân, bất như chư Hạ chi vô dă". Mạnh Tử có câu "ta có ǵ khác người đâu, vua Nghiêu vua Thuấn cũng giống như mọi người vậy / hà dĩ dị ư nhân tai, Nghiêu Thuấn dữ nhân đồng nhĩ" (Ly Lâu, hạ), nhưng lại nói "nước nhỏ phải phụng sự nước lớn v́ chỉ có người trí mới có thể đem thân phận phụng sự nước lớn, lấy thân phận nước nhỏ phụng sự nước lớn là sợ Trời, sợ Trời th́ giữ được nước" (Lương Huệ Vương, hạ). Luận điểm Khổng-Mạnh này góp phần không nhỏ vào cơ sở tư tưởng đại dân tộc xuyên suốt mấy ngàn năm của hai chữ Hoa Hạ, qua hai chữ Đại Hán và hai chữ Chai-Na theo ư nghĩa ngày nay:

    Nguyên lai, người Hoa Hạ quan niệm Đất ở dưới Trời nên cho thế giới là thiên hạ. "Khắp dưới gầm trời, không đâu không là đất của vua; tất cả (dân) trên mặt đất, không ai không là tôi tớ vua / Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ; suất thổ chi tân, mạc chi vương thần"! Được làm vua Hoa Hạ là do thiên định (trời định), thiên mệnh (mệnh của trời) do đó họ ["coi vua ḿnh là thiên tử (con trời), vua người là chư hầu; coi triều đại ḿnh là thiên triều, coi triều đại người là phiên triều; coi nước ḿnh là đại quốc, coi nước người là tiểu quốc. Bao giờ họ cũng cho Hoa Hạ, thiên tử, thiên triều, đại quốc là đúng, là phải, là cao quư; c̣n Man Di, chư hầu, phiên triều, tiểu quốc là sai, là trái, là thấp hèn. Bao giờ họ cũng thấy ḿnh có quyền ‘chăm sóc’ người, c̣n người phải nghe theo ḿnh"]. Và do phương tiện giao thông bấy giờ c̣n lạc hậu, họ chưa biết tới những đất nước xa xôi khác trên trái đất, họ nghĩ rằng "‘Trung Quốc’ là cả thế giới": Bờ cơi bốn phía là biển. Biển là tận cùng của thế giới, do đó ‘Trung Quốc’ c̣n được gọi là Hải nội. ‘Trung Quốc’ là trung tâm thế giới. Hơn nữa, bao nhiêu tinh hoa văn hóa, văn minh trong thiên hạ, theo họ, đều được ông trời khải thị tụ tất tật vào cái lỗ rún Hoa Hạ nên gọi là ‘Trung Hoa’: trong lỗ rún là Hoa Hạ, ngoài lỗ rún là Di Địch. Ôi, không gian của con cóc dưới giếng nghếch con mắt lồi nh́n trời sao mà vĩ đại thế!

    Cần lưu ư rằng, khái niệm Quốc trong ‘Trung Quốc / Chai-Na’ ngày nay khác với khái niệm Quốc từ thời nhà Chu (6): Quốc thời cổ không có khái niệm trỏ một quốc gia (một nước) với đầy đủ các yếu tố chẳng hạn lănh thổ có biên giới xác định, có công dân, có hệ thống hành chính, có quốc hiến, quốc pháp... đặc trưng hợp thành như ngày nay, mà Quốc bấy giờ chỉ hàm nghĩa "chỗ cho chư hầu được thực ấp" (Thuyết văn giải tự); "Thiên hạ quốc gia. Gốc của thiên hạ ở Quốc, gốc của Quốc ở Gia. Quốc là quốc của chư hầu, Gia là gia của khanh đại phu" (Mạnh Tử: Ly Lâu). Đến triều tiền Hán, khái niệm Quốc này được Hán Cao Tổ (Lưu Bang) cải biên gọi là chế độ ‘quận quốc’.

    Nói rơ hơn là ["cái tên ‘Trung Quốc’ bao hàm ư nghĩa là đất đai ở giữa, nhưng ư nghĩa quan trọng hơn là chỉ nơi có truyền thống văn hóa", "nơi văn hóa cao tức là nơi có Chu Lễ gọi là Hạ, người hoặc dân tộc có văn hóa cao gọi là Hoa. Hoa Hạ hợp lại thành ‘Trung Quốc’"! "Đối với những người hoặc dân tộc có văn hóa thấp, tức là không theo Chu Lễ, gọi là Man, Di, Nhung, Địch. Như vua nước Kỷ vào chầu vua nước Lỗ, dùng lễ của Di, Kỷ bị coi là Di. Về sau nước Kỷ vào chầu nước Lỗ dùng lễ nhà Chu, nước Kỷ lại được gọi là Chư Hạ"! Theo tác giả Nguyễn Tài Thư (Việt) th́ tác giả "Phạm Văn Lan (Tàu) đă gạt bỏ ư nghĩa từ nguyên của hai khái niệm Hoa, Hạ (gốc ở Hoa Sơn và Hạ Thủy), phải chăng v́ nó không có dấu vết vinh quang ǵ?" ] (7)

    Tứ Di là ǵ?

    Hoa Hạ tự cho là trung tâm thiên hạ, c̣n bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc là Tứ Di. Sách Chu Lễ, thiên Vương chế, có câu "Đông phương viết Di / phương Đông gọi là Di; Tây phương viết Nhung / phương Tây gọi là Nhung; Nam phương viết Man / phương Nam gọi là Man; Bắc phương viết Địch / phương Bắc gọi là Địch". Vậy, Tứ Di bao gồm Di, Nhung, Man, Địch là để chỉ các dân tộc lân cận cái mép trung tâm Hoa Hạ, lại không hoặc chưa chịu sự đồng hóa theo lễ nhạc của Chu công Đán. Mà một khi chưa chịu lột hồn, lột óc theo Chu Lễ th́, trong mắt Hoa Hạ, Tứ Di là mọi rợ!

    Chữ Tàu có lối chiết tự, do đó nếu để ư chúng ta thấy ngay sự âm hiểm và ngạo mạn của các đấng ‘con trời’, ví dụ chữ Man (蠻) họ vẽ phía dưới với bộ Trùng (虫) là sâu bọ, chữ Địch (狄) với chữ Khuyển (犬) là chó... Sinh thời, ông thân tôi - nhà nho, từng nói chữ Việt 粵 (với bộ Mễ = Gạo, trong tên nước Việt Nam), ngày xưa người Tàu viết gồm bộ Tẩu (走) + Cẩu (狗) tức chó chạy. Đến lúc viết bài này tôi t́m chưa ra chữ ghép này, kể cả trong bộ chữ Unicode. Hiện nay trong chữ Việt 越 (Việt Nam XHCN) người Tàu vẫn ghi với bộ Tẩu (走) + chữ Việt (戉 = binh khí thời xưa), tức dùng đồng âm để ngụ ư là Chó Việt! Cười đau hơn nữa là chữ Nôm của ta cũng vô tư sao lại y đúc! (Vũ Văn Kính: Tự điển chữ Nôm, trang 823 – Nxb Đà Nẵng 1996; Đại tự điển Chữ Nôm, trang 1490 – Nxb Văn Nghệ, TP HCM 1999).

    Hoa Hạ có tâm ư khinh khi, kỳ thị Tứ Di được tuyên truyền từ thế kỷ này qua thế kỷ khác bằng những thứ ‘lư luận toàn bích, bất khả tư nghị’ đại loại như:

    - 1) ["Xuân Thu là trong Hoa Hạ, ngoài Di Địch. Người Di Địch tham lam, hám lợi, xơa tóc, tà áo bên tả, mặt người dạ thú, so với ‘Trung Quốc’ điển chương, áo mũ khác nhau, phong tục tập quán khác nhau, cho nên trời đất tuyệt đứt trong ngoài" (Hán Thư, Hung Nô truyện);

    - 2) "Thiên tử là đầu thiên hạ. V́ sao vậy? V́ thiên tử ở trên. Man Di là chân của thiên tử. V́ sao vậy? V́ họ ở dưới"! (Hán Thư, Giả Nghị truyện);

    - 3) "Hậu Hán Thư chép về một dân tộc ở phía bắc ‘Trung Quốc’ mà họ gọi là Tiên Ti: Tiên Ti ở cách phía bắc sa mạc như chó dê một bầy, không có quân, có trưởng để làm thầy, sống lộn xộn, tính khí tham lam, tàn bạo, chẳng theo lễ nghĩa...";

    - 4) "Trong sách Tứ thư b́nh giải của Lư Minh Tuấn và Nguyễn Minh Tiến, trang 662 (Mạnh Tử: Đằng Văn Công, thượng) viết: Các rợ Nhung, Địch phải bị đánh, các nước Kinh, Thư phải bị trừng phạt / Nhung Địch thị ưng, Kinh Thư thị trừng";

    - 5) "Hoắc Khứ Bệnh, một danh tướng xâm lược khét tiếng tàn bạo thời Hán Vũ Đế, từng làm khúc ca gọi là Hồ Vô Nhân, nghĩa là Hồ không phải là người"! Ngoài ra "trong Hán Thư c̣n ghi lại câu nói của Hoắc Khứ Bệnh thể hiện tính chất hiếu chiến, dă man điển h́nh của chủ nghĩa đế quốc ‘Trung Hoa’ phong kiến: Hung Nô không tiêu diệt được th́ không lấy nhà làm ǵ nữa / Hung Nô bất diệt, vô dĩ gia vi dă"] (8).

    - 6) Đối với Vương Dương Minh (1472-1528), ["việc phân biệt giữa người “Hoa” và bọn man di không phải ở chỗ liệu họ có chung một bản tính hay không, v́ điều đó là đương nhiên, mà là cái khí chất chi tính, chứ không phải là trạng thái bản nguyên của tính tự thể hiện như thế nào. Theo ông th́ khí chất chi tính của bọn Man Di gần với khí chất chi tính của thú vật hơn, so với khí chất chi tính của người Hoa Hạ, điều đó liên quan đến một sự thật là giống như các loài điểu thú, bọn “man di” để cho dục vọng của ḿnh làm đồi bại khí chất của bọn chúng; bằng việc làm như vậy, chúng đă để cho bản tính của ḿnh bị ô trọc"]. (Vương Dương Minh chinh phạt Man-Di, tiết Thực chất vấn đề “Man Di”).

    Trên đây là dăm ‘lư luận cổ truyền’ của tập đoàn xâm lược Hoa Hạ thời xa xưa. C̣n tư tưởng của dúm ‘con trời’ vô số sản đại dân tộc, bá quyền nước lớn xâm lược phản động th́ như thế nào?

    - ["Việc các đế quốc Tần, Hán, Đường... xâm lược, thôn tính Việt Nam, Triều Tiên và các nước xung quanh khác, là có ư nghĩa tích cực (!). Bởi v́ đó chính là sự nghiệp ‘khai hóa’ của ‘Trung Hoa’ đối với các nước này". Các nước này, theo Phạm Văn Lan (8), "tŕnh độ lạc hậu nên phải phụ thuộc vào ‘Trung Hoa’ th́ mới tiến bộ được. Những nước trở thành ‘quận huyện’ của ‘Trung Hoa’ phần lớn là do họ đă ‘tự nguyện nội thuộc’ v́ bị ‘hấp dẫn’ bởi nền văn minh cao của ‘Trung Hoa’(!)"] (7).


    Quốc kỳ Cộng Ḥa Nhân Dân Chai-Na:

    Hiểu được đại khái hàm ư của cái gọi là Hoa Hạ và Tứ Di rồi, bất chợt tôi hồi tưởng lại sự cố ngôi sao thứ Sáu trên lá cờ của CHND Chai-Na âm thầm xuất hiện trên kênh VTV1 tại Việt Nam XHCN, trong chuyến Tàu du của ngài TBT Nguyễn Phú Trọng, 11-15/10/2011, tiếp theo là trong buổi Việt Nam XHCN hồ hỡi đón tiếp ngài Phó chủ tịch ‘Trung Quốc’ Tập Cận B́nh hôm 21/12/2011 với rừng quốc kỳ của CHND Chai-Na gồm Một ngôi sao lớn và Năm ngôi sao nhỏ = 6 sao. Trên trang Wikipedia bản tiếng Pháp giải thích:

    1) Năm ngôi sao trên quốc kỳ CHND Chai-Na trong đó bốn ngôi sao nhỏ tượng trưng cho lực lượng của cách mạng bao gồm giai cấp Công nhân, Nông dân, Tiểu tư sàn thành thị và Tư sản dân tộc đứng dưới sự lănh đạo của đảng cộng sản Chai-Na là ngôi sao lớn;

    2) Các trang mạng tiếng Việt giải thích: Ngôi sao lớn chỉ đại tộc Hán, bốn ngôi sao nhỏ chỉ bốn tiểu tộc quan trọng nhất là Măn, Mông, Hồi và Tạng. ‘Thế lực thù địch’ trong và ngoài nước nổi cơn thịnh nộ v́ đinh ninh ngôi sao thứ sáu ám chỉ Việt Nam! Tôi thắc mắc: Tạng tức dân tộc và quốc gia Tây Tạng độc lập, tự chủ chỉ mới bị Mao Hoàng đế nuốt chửng và làm mọi cách để Hán hóa họ từ thập niên 1950 th́ phép mầu nào cho họ hiện diện trong lá Ngũ Tinh Hồng Kỳ do Tăng Liên Tùng (Zeng Lian Song) thiết kế từ năm 1949? Xin nhắc lại: nước Tàu gồm 56 dân tộc hợp thành, và trước khi bị xâm chiếm dân số Tây Tạng chỉ có non hai triệu. Vậy phải chăng việc xâm chiếm quốc gia độc lập, tự chủ Tây Tạng là ‘quốc sách’ đă được hoạch định từ trước khi Mao thắng Tưởng? (xem phần sau: Giai đoạn Mao).

    Theo tôi, ngôi sao thứ sáu trong hai sự cố thượng dẫn chẳng có ư nghĩa ǵ cả, ngoại trừ nó biểu hiện chút khôn mảnh cực kỳ vô minh của liệt sỉ nào đó đă chỉ đạo nhét thêm vào, ton hót với đấng ‘con trời’: Tóm lại, ngôi sao lớn nguyên thủy để chỉ tộc chủ thể Đại Hán / Hoa Hạ (trung tâm); bốn ngôi sao nhỏ để chỉ Tứ Di (Man, Di, Nhung, Địch)! "Sự thật rất cứng đầu cứng cổ, người ta không thể tha hồ sắp xếp nó theo tŕnh tự lớp lang nào tùy ư muốn của ḿnh." - báo Nhân Dân (VN) ngày 29 tháng 5 năm 1978 (8).

    C̣n nếu muốn lư sự thêm th́ đây: Trong tiếng Tàu có câu "Tứ hải giai huynh đệ / Bốn biển đều là anh em", có điều, ai là anh, ai là em? Thời oanh oanh liệt liệt của Liên Sô và Đông Âu, bốn chữ "Thế giới đại đồng" thường xuyên có mặt khắp sách vở, báo đài các nước xă-hội-chủ-nghĩa-anh-em: cứ giả định chưa hề có cơn Hồng thủy năm 1990, và đến năm 3990, "Thế giới đại đồng" thành hiện thực, ai sẽ là chủ soái của cái Thế giới "thần tiên ngay trên quả đất" (8) đó? Tôi mong lư sự của tôi sai.


    Danh xưng Cộng Ḥa Nhân Dân Chai-Na

    Bạn đọc hẳn thấy trong bài này tôi dùng hai chữ Chai-Na hay ‘Trung Quốc’ hoặc ‘Trung Hoa’ (trong ngoặc đơn) là v́ tôi tâm đắc ư kiến độc đặc (infiniment originale) của nhóm dịch giả cuốn Death by China của Peter Navarro & Greg Autry, "cách gọi tên nước khác cũng tạo nên số phận của nước ḿnh":

    ["1. Khi ḿnh gọi ai là ‘bố’ có nghĩa ḿnh tự xem ḿnh là ‘con’, gọi nó là ‘anh’ th́ tự xếp ḿnh xuống hàng ‘em út’.

    Gọi nó là ‘Trung quốc’ th́ có phải ḿnh đang tự xếp ḿnh là phên giậu, là ‘Man, Di, Nhung, Địch’, là phiên quốc, là thuộc quốc, là chư hầu.

    2. Chuyện nó tự xưng là ‘Trung quốc’ là ngạo, nhưng ḿnh lại chấp nhận gọi như thế, đồng nghĩa với việc tự xếp ḿnh vào ‘Tứ Di’ mới đau chứ.

    Tên nước chúng ta, trong tiếng Hán được viết như thế nào anh chị biết không? Xem lại tiết Tứ Di là ǵ? trong bài này.

    3. Cả thế giới có ai gọi nó như thế đâu? Ai cũng gọi nó là ‘China’ - đồ làm đồ sứ, đồ nhái, đồ độc..., chứ có ai chịu xem nó là ‘Con Trời’ đâu, ngoại trừ dân Việt-anh-hùng-thông-minh chúng ḿnh là ‘lịch sự’ quá mức b́nh thường.

    4. Người Nhật gọi ‘Trung quốc’ là ǵ? - Trong tên người Nhật dùng gọi nước nầy hàm ư khinh bỉ (?!).

    - Người Hàn quốc gọi nước Nhật là ǵ? - Trong phim cổ trang, người Hàn gọi người Nhật là Hoa khấu!

    5. Liệu chúng ta có nên tiếp tục gọi nó là ‘Trung quốc’ hay không?

    Hay nên thay đổi, gọi nó đúng như tất cả mọi người, mọi dân tộc trên thế giới đều chính danh gọi nó là China / Chine?

    Sau 1975, chúng ta vẫn gọi tên các nước theo tiếng Anh đó thôi: Singapore, Indonesia, Syria, Lybia, Myanmar, Thailand... Những tên gọi như Luân-đôn (London), Ba-lê (Paris), Hoa-Thịnh- đốn (Washington), Bá-linh (Berlin)... dần dần biến mất trên sách báo, giáo tŕnh, và được thay bằng Lon-đon, Pa-ri, Oa-sing-tơn, Bơ-lin..."].

    Ngàn năm Bắc thuộc

    Việt Nam ta đă từng trước sau cam chịu ách Hán thuộc hơn một ngàn năm, chia thành ba thời kỳ:

    - 1) Nhà Tây Hán: Tướng nhà Tần là Triệu Đà và con trai tên Trọng Thủy nhờ lừa được vua Thục Phán An Dương Vương và con là công chúa Mỵ Châu mà rốt cuộc diệt được nước Âu Lạc, gom lại với quận Nam Hải (Quảng Đông) lập nên nước Nam Việt. Năm 111 TCN, Hán Vũ Đế sai Lộ Bác Đức và Dương Bộc sang đánh chiếm Nam Việt, cải thành Giao Chỉ bộ.

    * Đến năm 40 CN, hai chị em Trưng Trắc, Trưng Nhị nổi lên đánh đuổi Tàu phù Tô Định, giành lại nền độc lập, lập nên triều Trưng Vương được ba năm (40-43).

    - 2) Nhà Đông Hán: Phục ba tướng quân Mă Viện nhà Đông Hán mang quân qua đánh bại Nhị Trưng, đem đất Giao Chỉ về nội thuộc nhà Hán như cũ (44-220), qua thời Tam Quốc dưới nhà Ngô (220-265, triều gia tộc Tôn Kiên, Tôn Quyền), rồi nhà Tấn (Tư Mă Ư, Tư Mă Yêm, 265-420) và Nam Bắc triều (421-588).

    * Năm 541, Lư Bôn hay Lư Bí khởi nghĩa đuổi thái thú Tiêu Tư về Tàu, lập nên nhà Tiền Lư xưng là Nam Việt Đế, đặt quốc hiệu là Vạn Xuân. Đến thời hậu Lư Nam Đế tức Lư Phật Tử, đất Giao chỉ lại nội thuộc nhà Tùy.

    - 3) Nhà Tùy (589-617), nhà Đường (618-907) và thời Ngũ Đại-Thập Quốc (907-959): Nhà Tùy làm vua được 28 năm th́ mất, nhà Đường lên thay, đặt đất Giao Châu dưới sự cai trị của một chức quan gọi là An Nam Đô Hộ Phủ. Từ khi nước ta thuộc về nước Tàu, nhà Đường là nhà cai trị cay nghiệt, tàn bạo nhất.

    * Do đó, năm 722, có người tên Mai Thúc Loan ở huyện Thiên Lộc tức huyện Can Lộc (Hà Tĩnh bây giờ) nổi lên chống lại nhà Đường, chiếm đất Hoan Châu (huyện Nam Dương, tỉnh Nghệ An), xưng đế tục gọi là Mai Hắc Đế. Nhưng chỉ ít lâu sau nhà Đường sai Dương Tư Húc và Quang Sở Khách mang quân đánh bại Mai Hắc Đế.

    * Sau Mai Hắc Đế, năm 791, Phùng Hưng Bố Cái Đại Vương khởi nghĩa chống nhà Đường nhưng thất bại. Nhà Đường tiêu vong năm 907 - triều Ai Đế, khởi đầu trên nước Tàu thêm một lần nữa cuộc tranh giành, chém giết tục gọi là thời Ngũ Đại - Thập Quốc (tổng cộng 52 năm), cho đến khi Triệu Khuông Dẫn dẹp được Tứ Đại-Thập Quốc, lên kế vị, đổi tên nước là Tống.

    * Trong thời Ngũ Đại-Thập Quốc, Giao Châu nằm dưới quyền của nhà hào phú kiêm chức Tiết độ sứ Khúc Thừa Dụ quê ở Hồng Châu (Hải Dương). Khúc Thừa Dụ mất năm 907, con là Khúc Hạo lên thay. Cùng thời điểm đó, ở Quảng Châu bên Tàu có Lưu Cung lên nối nghiệp anh là Lưu Ẩn làm Nam B́nh Vương kiêm chức Tiết độ sứ, triều Lương (một trong ngũ đại). "Được ít lâu, nhân bất b́nh với nhà Lương, Lưu Cung tự xưng đế, đặt quốc hiệu là Đại Việt. Đến năm 947, cải quốc hiệu là Nam Hán. Khúc Hạo mất năm 917, con là Khúc Thừa Mỹ kế nghiệp chức Tiết độ sứ của nhà Lương chứ không thần phục nhà Nam Hán. Vua Nam Hán lấy làm hiềm, năm 923, sai tướng là Lư Khắc Chính đem quân qua đánh Giao Châu, bắt được Khúc Thừa Mỹ, rồi cất Lư Tiến làm thứ sử cùng Lư Khắc Chính giữ Giao Châu".

    * "Dương Diên Nghệ là bộ tướng của Khúc Hạo ngày trước. Năm 931, Dương Diên Nghệ mộ quân đánh đuổi Lư Khắc Chính và Lư Tiến, rồi tự xưng làm Tiết độ sứ. Được sáu năm, Dương Diên Nghệ bị nha tướng là Kiểu Công Tiện giết đi mà cướp lấy quyền."

    * Ngô Quyền là tướng đồng thời là rể của Dương Diên Nghệ cất quân đánh Kiểu Công Tiện. Trong khi Kiểu Công Tiện cho người sang cầu cứu bên Nam Hán th́ bên này Ngô Quyền giết được Kiểu Công Tiện, rồi một mặt truyền cho quân sĩ hết sức pḥng bị, một mặt th́ sai người lấy gỗ cặp sắt nhọn, cắm ngầm ở dưới ḷng sông Bạch Đằng, chờ quân Nam Hán. Thái tử Nam Hán là Hoằng Tháo đưa quân tiếp ứng qua ngả sông Bạch Đằng. "Ngô Quyền chờ lúc thủy triều lên, cho quân ra kiêu chiến; quân Hoằng Tháo đuổi theo, đến lúc nước xuống, Ngô Quyền hồi quân đánh ập lại, quân Hoằng Tháo thua chạy, bao nhiêu thuyền mắc vào cọc gỗ thủng nát mất cả, người chết quá nửa. Hoằng Tháo bị Ngô Quyền bắt, giết." (Việt Nam sử lược).

    Nhờ Ngô Vương Quyền mà nước Nam ta cởi được cái ách Tàu thuộc hơn một ngàn năm, và mở đường cho các triều đại tự chủ Đinh, Lê, Lư, Trần... Nguyễn về sau này, măi cho đến thời Tây thuộc, 1884-1954.

    Lịch tŕnh h́nh thành biên giới các đế quốc Hoa Hạ xưa và đế quốc Chai-Na nay

    -a) ["Giai đoạn Tần: Đế quốc Tần tồn tại mười lăm năm (221-206 TCN), mới bắt đầu đời thứ hai (Nhị Thế) là dứt, khác hẳn với sự cường điệu "truyền đến vạn đời" của Thừa tướng Lư Tư. Tuy nhiên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi ấy, Tần đă làm được nhiều công tŕnh - dù thế nào cũng đáng gọi là phi thường, như tổ chức hành chính, thống nhất văn tự, thống nhất tư tưởng, nội trị, đắp đường, xây cất (nổi tiếng nhất là Vạn Lư Trường Thành)... và, xâm chiếm đất đai của các dân tộc khác ở phương bắc và phương nam, tiếng chữ chính trị gọi đó là “mở rộng cương thổ”:

    - Ở phương bắc, đánh người Hồ, cướp lấy cả khu vực phía nam Hoàng Hà (Ninh Hạ, Tuy Viễn...)

    - Ở phương nam, cưỡng chiếm vùng Bách Việt.
    Last edited by alamit; 24-12-2012 at 05:33 AM.

  10. #60
    Member
    Join Date
    20-04-2011
    Posts
    5,771
    Phác lại sử Tàu
    Hàn Lệ Nhân (Danlambao)
    P2



    Bản đồ đế quốc Tần (Qin)


    -b) Giai đoạn Hán:

    Nhờ nhà Tần yểu mệnh nên mới có cuộc tranh hùng Hạng Vơ-Lưu Bang (Hán Sở tranh hùng). Lưu Bang diệt Hạng Vơ, lập ra nhà tiền Hán, đế hiệu là Cao Tổ. Đến thời Vũ Đế, nhà Hán liên tiếp đánh Hung Nô ở phía bắc, Tây Vực ở phía tây, Triều Tiên ở phía đông, Việt Nam ở phía nam... Kết quả, lănh thổ đế quốc Hán ph́nh to ra với quy mô rộng lớn gần như quy mô biên giới ngày nay.


    Bản đồ đế quốc Hán

    Hán Cao Tổ (Lưu Bang) gốc nông dân vô học, giữ chức đ́nh trưởng (như cai trạm) thời Tần, nhờ bọn nho sĩ như Tiêu Hà, Trương Lương, Hàn Tín, Trần B́nh... mà nên đế nghiệp, song lúc đầu lại tự đắc cho đấy toàn là công của ḿnh, tự nhủ có thể không cần dùng đến họ nữa. Có lần ông chửi xả vào mặt mưu thần Lục Giă rằng: “Ta ngồi trên lưng ngựa mà được thiên hạ, đâu cần đọc Thi, Thư”, rồi thậm chí c̣n lột áo bọn nho sinh, vất xuống đất cho đái vào.

    * Mao Trạch Đông, sau khi yên vị trên ngai vàng, coi trí thức không bằng cục phân!

    Trần B́nh tâu lên Lưu Bang: "Bệ hạ có thể ngồi trên lưng ngựa mà chinh phục, chứ không thể cai trị thiên hạ được". Hán Cao Tổ giật ḿnh tỉnh ngộ, chịu nghe lời Lục Giả, Lịch Tự Cơ, Thúc Tôn Thông dựa theo phép tắc thời trước đặt ra triều nghi, từ đó triều đ́nh mới có trật tự, tôn nghiêm. Ông ta vẫn cấm Nho giáo, vẫn giữ hiệp thư (lệnh đốt sách nho); cũng trọng nông, khinh thương và độc tài như Tần Thủy Hoàng.

    -c) Giai đoạn Đường:

    Triều Đường Thái Tông, nước Tàu là một đế quốc hùng mạnh bậc nhất thế giới. Khi ấy đoàn ngựa xâm lăng của đế quốc Đường tung vó phía đông tới Triều Tiên, Măn Châu; phía bắc tới Nội, Ngoại Mông; phía tây tới Ba Tư, phía nam tới Ấn Độ...

    Ngoài ra, sử sách nhà Đường c̣n ghi lại đấy đủ việc đế quốc Đường đánh cướp dă man các nước tiếp giáp xung quanh như Đột Quyết, Thiết Lặc, Quy Tư, Cao Xương, Thổ Phồn...


    Bản đồ đế quốc Đường (Tang)

    -d) Giai đoạn Tống: Người sáng lập nhà Tống là Triệu Khuông Dẫn, hiệu Thái Tổ, từ năm 906. Đến năm 1279 th́ bị ‘rợ’ Mông Cổ tiêu diệt, khai sinh ra triều Nguyên thống trị đế quốc Hoa Hạ.

    * Vương An Thạch (1021-1086), lănh tụ phe ‘tân đảng’ lên nắm quyền Tể tướng năm 1069 - triều Tống Thần Tôn, để thi hành chính sách Biến pháp (cải cách toàn diện) của ông. Lư thuyết trong Biến pháp th́ hay, áp dụng vào thực tế th́ thành thảm họa cho dân, một phần bị phe đối lập (cựu đảng), đứng đầu là Tư Mă Quang, phá ngầm; cọng thêm nạn lũng đoạn, ăn chận và tham nhũng của chính những kẻ thừa hành dưới trướng của Vương An Thạch.

    Thất bại trong Biến pháp, và muốn lập công lấy lại uy tín, năm 1075, Vương mang quân lên phía bắc đánh Tây Hạ (Thát Bạt), thắng được vài trận nhỏ nhưng hao tới 60 vạn quân và vô số tiền của. Vua Tống Thần Tôn được tin, ôm mặt khóc, bỏ ăn mấy ngày. Thấy ‘Trung Hoa’ bị tổn thương nặng, ‘rợ’ Liêu đ̣i cắt thêm đất, Vương cắn răng chịu khuất, cắt cho họ 700 dặm ở Hà Đông (Tàu).
    Thất bại ở phía bắc, Vương quay xuống phía nam, muốn nuốt nước Việt ta, bấy giờ thuộc triều Lư Nhân Tôn. Lư Thường Kiệt và Tôn Đản ra tay trước, chia quân ra hai đạo, một qua đánh hai châu Khẩu, Liêm (Quảng Đông), một đánh lên Ung châu (Quảng Tây): đại thắng, giết hại cả vạn quân Tàu. Năm sau, nhà Tống muốn phục hận, lại mang quân qua xâm lăng. Lư Thường Kiệt lại oanh liệt thắng, giết cả ngàn quân Tống trên sông Như Nguyệt (sông Cầu, tỉnh Bắc Ninh ngày nay). Sau trận đó, Vương An Thạch về vườn luôn, chết năm 1086.

    * Về mặt lănh thổ trong triều Bắc và Nam Tống, đế quốc Chai-Na teo tóp lại v́ bị ‘giặc’ Liêu, ‘giặc’ Kim... chiếm lại đất, nhưng riêng về mặt văn hóa nói chung và mặt khoa học th́ lại phát triển thêm ra. Ở đây chỉ xin ôn lại chút ít về mặt khoa học: "La Bàn (boussole) đă có từ xưa. Đời Tống cải thiện thêm nó: Mấy thầy địa lư dùng từ thạch (đá nam châm) làm kim chỉ nam để coi đất; rồi ghe thuyền bắt chước dùng, nhờ đó mà thuật hàng hải mới phát đạt. Thuốc súng (hỏa dược), thời Bắc Tống đă chế ra được nhưng chỉ dùng làm pháo đốt chơi trong lễ lạc, đời Nam Tống mới dùng nó làm chiến cụ, châm lửa th́ tiếng nổ nghe như sấm".

    * Triều Tống "không có ông vua nào tàn bạo mà có ba bốn ông thương dân như Chân Tôn, Nhân Tôn, Anh Tôn..." nhưng do "thiếu kinh luân, thiếu khí phách (nôm na là thiếu nhẫn tâm) đến nhu nhược" nên rốt cuộc mất nước vào tay ‘rợ’ Mông.

    * "Tội lớn nhất của họ là quá nghe lời bọn nịnh thần phản quốc như Thái Kinh, Lư Bang Ngạn, Tần Cối (Nam Tống)".

    * Một học giả người Tàu tên Cô Hồng Minh bảo: "nền văn minh nào đào tạo được những cha mẹ, vợ chồng, con cái, những công dân tốt nhất, th́ nền văn minh đó tốt đẹp nhất". Tôi đồng ư với cụ Nguyễn Hiến Lê, cho tiêu chuẩn đó đúng, và đời Tống - mặc dầu yếu, nghèo, đáng được gọi là văn minh nhất thế giới.

    * ["Con người văn minh là con người biết coi bất kỳ một người đàn ông, đàn bà nào, dù tầm thường tới đâu, cũng là những đại diện của một trong những tập thể đă góp sức sáng tạo để cho nhân loại được như ngày nay". Bởi chưng đến "Tạo hóa chắc hẳn phải hài ḷng được chứng kiến hàng ngàn, hàng vạn tinh trùng đua nhau vượt lên để gieo tinh cho một cái noăn"] (Will & Ariel Durant).


    Bản đồ đế quốc Bắc-Nam Tống (Song)

    -e) Giai đoạn Nguyên:

    Ngược lại với triều Tống, cũng về lănh thổ mà nói, đế quốc Nguyên lại ph́nh to ra, phía đông tới miền ven biển châu Á, phía nam tới quần đảo Nam Dương (Indonesia), phía bắc tới Xi Bia (Siberia) là nhờ những cuộc chiến tranh xâm lược của ‘rợ’ Mông Cổ, bắt đầu từ Thành Cát Tư Hăn (Thái tổ Thiết Mộc Chân,1162-1227) và con cháu như Nguyên Thế Tổ (Hốt Tất Liệt, 1215-1294), Nguyên Thành Tông (Thiết Mộc Nhĩ, 1265-1307)...: Chiếm Xi Bia (Siberia), vào Nga, tới nội địa châu Âu, từ Hungary qua sông Danube, từ Ba Lan đánh tới Ư, chinh phục Ấn Độ, phá Gia Va (Java... và thất bại ở Việt Nam!


    Bản đồ đế quốc Nguyên (Yuan)

    * ["Hai lần họ đưa quân qua nước ta (thời vua Trần Nhân Tôn, 1279-1298), hai lần họ đại bại, từ năm 1285 đến 1288. Hưng Đạo Vương tuy thắng họ, nhưng xử nhũn, sai sứ cầu ḥa, chịu nộp cống. Họ đ̣i vua Nhân Tôn phải qua chầu ở Bắc Kinh, vua kiếm cớ thoái thác. Việc lằng nhằng chưa ngă ngũ th́ Hốt Tất Liệt chết và vua kế vị là Thành Tông Thiết Mộc Nhĩ băi binh luôn.”]. (Nguyễn Hiến Lê, sđd, trang 386).

    * ["Người Mông Cổ chiếm được ‘Trung Quốc’ nhưng do “văn minh họ kém, thường họ không có chữ viết, nên họ phải theo chế độ, văn minh ‘Trung Hoa’, ngay đến tên triều đại, miếu hiệu, niên hiệu, cũng dùng tên Tàu. Lâu rồi th́ tự Hán hóa”.

    * Hốt Tất Liệt là người đặt ra "những luật kỳ thị chủng tộc, điều mà từ trước chưa hề thấy ở Đông Á. Xă hội chia làm bốn hạng người: Đứng đầu là người Mông Cổ, nhiều đặc quyền nhất; rồi tới các dân tộc không phải là Hán ở Trung Á, như Khiết Đan, Úy Ngô Nhi, Tây Tạng... mà văn hóa và huyết thống, phong tục gần với Mông Cổ, hạng này gọi chung là Sắc mục, được hưởng một số đặc quyền; hạng thứ ba là người Hán ở phía Bắc mà họ cho là đă đồng hóa ít nhiều với các ‘rợ’, đáng tin cậy một chút; cuối cùng là người Hán ở miền Nam bị kỳ thị nhất v́ đă chống lại họ mạnh nhất.”

    * Nếu giết một người Mông Cổ hay Sắc mục th́ người Hán phải chịu tử h́nh và gia đ́nh phải chịu phí tổn ma chay – dĩ nhiên là nặng – cho thân nhân người chết. Trái lại, kẻ bị giết nếu là người Hán mà kẻ sát nhân là người Mông Cổ hay Sắc mục th́ có thể viện lẽ trong cơn say rượu hoặc trong lúc tranh luận hăng quá, lỡ tay, và chỉ bị phạt hoặc cùng lắm là đày ra biên giới!”]! (Nguyễn Hiến Lê, sđd, trang 381-382).

    * Ngày nay, nhân dân lỡ vuốt má công-an-bạn-dân hơi nặng tay một chút th́ được nghiêm minh xử đúng luật, lănh án tù 2 năm; c̣n công-an-bạn-dân đập chết nhân dân th́ bị xử theo lệ... đảng. Hơn nữa, ví dụ 7 nhân dân cướp đoạt 7 con vịt để đánh tiết canh nhậu chơi th́ chia nhau 17 năm 6 tháng tù, c̣n đảng viên lănh đạo ăn cắp, tỉa tói hay làm thất thoát công quỹ cả tỉ tỉ VND th́ chỉ phải bị kiểm điểm, khiển trách trong nội bộ đảng hầu đương sự tự giác rút, lọc, sàng kinh nghiệm hay là được chuyển công tác, đôi khi với một chức vụ ngon hơn; hoặc cùng lắm là bị cho ‘hạ cánh an toàn’.


    -f) Giai đoạn Minh:

    Năm 1368, Chu Nguyên Chương lập ra nhà Minh, đế hiệu là Thái tổ. Đến đầu thế kỷ XV, dưới triều Minh Thành Tổ (1403-1424), nước Tàu là một đế quốc cường thịnh, bành trướng ra ngoài rất mạnh, đặc biệt theo hướng Đông Nam Á, nhất là vùng bán đảo Đông Dương. Việt Nam ta có vị trí chiến lược quan trọng về quân sự, kinh tế..., do đó đế quốc Minh hằng manh tâm xâm chiếm.


    Bản đồ đế quốc Minh (Ming)
    * Mượn cớ cha con Hồ Quư Ly và Hồ Hán Thương tiếm ngôi nhà Trần (Thiếu đế) ở nước ta, lại giết cả hoàng thân nhà Trần tên Khang tức Trần Thiêm B́nh - người đă sang cầu cứu nhà Minh giúp giành lại cơ đồ nhà Trần, Minh Thành Tổ sai Chu Năng và Trương Phụ mang quân qua, rêu rao diệt Hồ phục Trần, rồi chiếm luôn nước ta.

    "Khi quân viễn chinh sắp lên đường, Minh Thành Tổ ra lệnh: Một khi binh lính vào nước Nam, trừ các sách vở và bản in của đạo Phật và đạo Lăo, c̣n th́ mọi sách vở, văn tự, cả những dân ca, sách dạy trẻ (...) đều phải đốt hết, một mảnh, một chữ cũng không chừa. Những bia nào ‘Trung Hoa’ xây dựng từ trước th́ đều giữ ǵn cẩn thận, c̣n các bia do An Nam dựng th́ phá hủy cho hết…” (Nguyễn Hiến Lê, sđd trang 418).

    Năm 1428, quân xâm lược nhà Minh đă bị dân ta, dưới sự lănh đạo của Lê Lợi và Nguyễn Trăi, kháng cự suốt 10 năm (1418-1427), đuổi ra khỏi bờ cơi, giành lại độc lập dân tộc, lập ra nhà Lê (1428-1788). Chiến thắng này của dân ta đă góp phần quan trọng trong việc chặn đứng thế lực bành trướng, bá quyền của đế quốc Minh ở Đông Dương và Đông Nam Á.

    -g) Giai đoạn Thanh:

    Nhà Thanh, gốc gác là ‘rợ’ Măn Châu, kế vị nhà Minh từ năm 1644 và cũng là một đại đế quốc xâm lược: đánh Đài Loan, Nội Mông, Ngoại Mông, Nê Pan, Việt Nam..."]


    Bản đồ đế quốc Măn Thanh (Qing)

    * Vua Lê Chiêu Thống không ưa Tây Sơn, cho người sang cầu cứu với nhà Thanh, vua Càn Long sai Tôn Sĩ Nghị đem quân sang đánh Tây Sơn. Vua Quang Trung Nguyễn Huệ hay tin, đem quân ra Bắc đánh đuổi quân Tàu, Tôn Sĩ Nghị vội vàng bỏ chạy, quân Tàu giày xéo nhau, tới biên giới th́ cả chục vạn quân chỉ c̣n sống sót vài chục mạng.

    Trước chiến tranh nha phiến hiệp 1, nhà Thanh tự tôn là Thiên triều đại quốc, coi thường Tây phương, cho là ‘ngoại di’. Đến khi liên quân 8 nước Tây phương cho đại bác nổ tung trời Bắc Kinh, buộc nhà Thanh phải điều đ́nh, liên tục cắm mặt kư cả một trường thiên điều ước bao gồm nhiều khoản bất b́nh đẳng đến nhục nhă, lúc đó họ mới té ngữa ra rằng tụi ‘ngoại di’ (và cả tụi Nhật lùn) mạnh hơn ‘thiên triều đại quốc’ của ḿnh nhiều; sau chiến tranh nha phiến hiệp 2, họ mới sạch trơn tâm ư tự tôn rằng Măn Hán văn minh nhất, hùng cường nhất thế giới.

    ["Trong 90 năm (1821-1911), về phương diện chính trị và kinh tế, Thanh đ́nh chịu sự uy hiếp mỗi ngày một tăng của các cường quốc Tây phương và Nhật Bản, họ vào hùa với nhau rút rỉa, xà xẻo con mồi ‘Trung Hoa’, mà lại ganh tị nhau trong việc chia phần, biến ‘Trung Quốc’ thành một bán thuộc địa”].

    Có thể gọi chung các kư kết đó là Thông thương điều ước. Đơn cử vài điều khoản nhục nhă trọng yếu:

    1) Hồng Kông thành nhượng địa của Anh (1842);

    * Đây là căn cứ địa xâm lược sau này cho các nước ‘bạch quỉ, ngoại di’ khác như Pháp, Ḥa Lan, Đức, Nga… dưới dạng buộc Thanh đ́nh mở thêm các thương khẩu khác cho họ khuyếch trương buôn bán trên đất Tàu, hơn 150 năm.

    - Hồng Kông được Anh chuyển giao chủ quyền cho CHND Chai-Na năm 1997, biến thành Đặc khu hành chính Hồng Kông, theo quy chế tự trị cho đến năm 2047.

    - Tiện thể nói luôn đây, Ma Cao (Áo Môn) là nhượng địa thuộc Bồ Đào Nha (đại tiểu bá Portugal) từ thế kỷ XVI, được hoàn trả cho CHND Chai-Na cuối năm 1999, cũng là Đặc khu hành chính đến năm 2049.

    2) Mở năm hải khẩu Hạ Môn, Phúc Châu, Quảng Châu, Ninh Ba, Thượng Hải cho người Anh tới buôn bán, cư trú, lập những lănh sự tài phán việc bán buôn tại các nơi đó.

    3) Các giáo sĩ Anh và Pháp được tự do truyền giáo trong nội địa ‘Trung Hoa’; công dân Anh, Pháp có tờ hộ chiếu th́ được tự do du lịch trong nội địa ‘Trung Hoa’;

    4) Công dân Anh, Pháp mà phạm tội ở trên đất ‘Trung Hoa’ th́ do lănh sự của họ xử, nếu có việc tranh tụng giữa người Tàu và người Anh, hoặc với người Pháp th́ quan lại ‘Trung Quốc’ cùng xử lư với lănh sự Anh hoặc Pháp;

    5) Mở thêm nhiều thương khẩu như Ngưu Trang, Đăng Châu, Đài Loan, Viên Thủy, Triều Châu...;

    6) Sau khi Anh và Pháp ra mặt giúp Thanh đ́nh dẹp xong hoàn toàn loạn Thái B́nh Thiên Quốc năm 1866 (do Hồng Tú Toàn lănh đạo từ 1851 đến 1864), mở thêm 3 thương khẩu ven sông Dương Tử: quan trọng nhất là Hán khẩu...; tiếp theo là thương khẩu Thiên Tân;

    7) Cắt đất Cửu Long ở bờ đối diện với Hồng Kông, nhường cho Anh...

    8) Miền Đông Ô Tê Lư giang (sông Ussuri) cho tới bờ biển thuộc hẳn về Nga;

    9) Mở một nơi ở Tân Cương cho Nga lập thương điếm;

    10) Thương nhân Nga được tự do ra vào Bắc Kinh;

    11) Cắt nhường miền Tây I Lê (?) cho Nga...

    13) Vân vân và vân vân.

    C̣n 21 điều của Nhật trong Thế chiến 1 nữa chứ, đơn cử một vài:

    1) Nhật được đặc quyền ở Phúc Kiến;

    2) ‘Trung Hoa’ không được nhường hoặc cho thuê các cửa bể, vịnh, cù lao của ḿnh cho nước khác;

    3) Kiều dân Nhật được quyền mua đất đai, lập trường học, dưỡng đường tại ‘Trung Hoa’;

    4) ‘Trung Hoa’ muốn dùng cố vấn ngoại quốc về chính trị, quân sự, tài chánh th́ phải lựa người Nhật trước hết...

    5) Vân vân và vân vân.

    Ngoài ra, nếu cọng hết số tiền bồi thường ‘chiến tranh’ mà Thanh đ́nh buộc phải kư trả cho tụi ‘ngoại di’ th́ cứ gọi là khủng khiếp theo mệnh giá thời đó"].

    (Tiết này tôi lược từ Sử Trung Quốc của Nguyễn Hiến Lê, tài liệu số 8).

    Và tôi bỏ qua ba cuộc biến động quan trọng của họ: Ngũ Tứ vận động (04/05/1919), Ngũ Táp vận động (30/05/1925) và Thiên An Môn (04/06/1989).

    -h) Giai đoạn Mao:

    Mao Trạch Đông đuổi Tưởng Giới Thạch chạy ra đảo Đài Loan (Taiwan) năm 1949, lên ngôi Hoàng đế và đổi tên nước Chai-Na Dân Quốc thành Cộng Ḥa Nhân Dân Chai-Na (thực chất là đế chế độc đảng toàn trị).

    Trang sử nước Tàu nằm dưới ách bán thuộc địa nhục nhă của Tây phương và Nhật Bản cũng như cuộc tương tàn Quốc-Cộng khốc liệt, dai dẳng c̣n chưa ráo máu th́ tháng 10 năm 1950, bất ngờ Mao Hoàng đế - nhân danh chủ nghĩa Cộng sản - ra lệnh cho tướng Chiang Chian Vu xua quân nuốt chửng nước Tây Tạng hầu “giải phóng Tây Tạng ra khỏi sự áp bức của đế quốc xâm lược”! Đến ngày 31 tháng 3 năm 1959, Đức Đạt Lai Lạt Ma kiêm Quốc trưởng đời thứ 14 nước Tây Tạng, Tenzin Gyatso (1935-) trốn thoát qua Ấn Độ, năm ngài mới 14 tuổi. Ngày 02 tháng 9 năm 1960, ngài lập chính phủ lưu vong Tây Tạng tại Dharamsala, kháng Tàu hầu đ̣i lại nền độc lập, tự do và công lư theo sách lược đối thoại và bất bạo động, nghĩa là “tranh đấu không bằng vũ lực mà bằng khí giới của Sự thật và Quyết tâm”, cho đến ngày nay (cuối 2012). Đức Đạt Lai Lạt Ma Tenzin Gyatso - giải Nobel Ḥa B́nh năm 1989, rời chính trường từ tháng 3 năm 2011.


    Bản đồ đế quốc Mao-ít (People’s Republic of China)

    * Tự Điển Bách Khoa VN, tập 4, trang 109-110 – Nxb TĐBK, HN 2005 ghi về Tây Tạng, trích nguyên văn:

    ["Tây Tạng (Xizang), một trong năm khu tự trị của ‘Trung Quốc’. Thành lập chính thức năm 1965. Nằm ở vùng biên giới tây nam ‘Trung Quốc’, vùng tây nam cao nguyên Thanh Tạng (Qingzang). Phía bắc giáp khu tự trị Duy Ngô Nhĩ, Tân Cương (Weiwu’er – Xinjiang); đông bắc giáp tỉnh Thanh Hải (Qinghai); đông giáp tỉnh Tứ Xuyên (Sichuan); đông nam giáp tỉnh Vân Nam (Yunnan); phía nam và phía tây có biên giới chung với các nước Myanma, Ấn Độ, Butan, Nêpan, v.v... Diện tích trên 1,2 triệu km2, chiếm khoảng 1/8 diện tích của ‘Trung Quốc’. [...] Từ tháng 10 năm 1950, chính phủ CHND Chai-Na giải phóng Tây Tạng và khẳng định Tây Tạng là một bộ phận lănh thổ của ‘Trung Quốc’. Tháng 12 năm 1991, trong chuyến viếng thăm chính thức Ấn Độ của thủ tướng Lư Bằng, phía ‘Trung Quốc’ đă khẳng định một lần nữa Tây Tạng là một phần lănh thổ của ‘Trung Quốc’"!]

    * Hiện nay dân số ở Tây Tạng có khoảng bảy (7) triệu, kể cả 1,5 triệu người Hán, xếp hạng thứ 10 trong tổng dân số của nước CHND Chai-Na. Vậy, Tứ Di không thể nào là Hán, Hồi, Mông, Tạng được.

    * Rồi đây, lỡ Việt Nam một lần nữa biến thành cái đuôi sam của ‘Trung Quốc’, con dân Hồng-Lạc sẽ nghĩ thế nào khi đọc Từ Điển Bách Khoa của Tây Tạng? "Lịch sử người ta thường viết khác xa lịch sử xảy ra thực: sử gia ghi chép những ǵ đặc biệt v́ cái đó mới khiến người ta chú ư tới"!

    * ["Người ta không thể lừa gạt mọi người hoài được" (A. Lincohn), nhưng người ta có thể gạt được một số người đủ để thống trị cả một nước"!]

    Nước Tàu trước thời Tần Thủy Hoàng, đất đai chỉ có hơn 30 quận. Song, qua 20 thế kỷ đi xâm lăng, thôn tính, tiêu diệt, đồng hóa các lân bang mà có được lănh thổ mênh mông như hiện tại.

    Tần Thủy Hoàng giết 460 nho gia bất đồng quan điểm: 2.000 năm đă qua và 2.000 năm sắp tới, tội ác ‘tứ di’ đó vẫn tươi như mới hôm qua và cái tên Tần Thủy Hoàng măi măi gắn chặt với bốn chữ ghê tởm 焚 書 坑 儒 / Phần thư khanh nho (đốt sách và chôn nho). C̣n Hoàng đế Mao Trạch Đông th́ sao?

    -1) Trong phong trào Trăm hoa đua nở năm 1956-1958 ["một tờ báo ở Hán Khẩu đăng một bức thư ngỏ gửi Mao: Nhiều công dân bị cơ quan họ giúp việc, giam trong khắp nước (không phải trường hợp của tôi). Nhiều kẻ chết v́ không chịu được sự chỉnh phong (rectification: chỉnh lại tác phong)..., có những trí thức tự tử: nhảy từ trên lầu cao nhảy xuống, đâm đầu xuống sông, uống thuốc độc, tự cứa cổ, nhiều vô kể. Rồi tác giả kết: tôi thà chết trong pḥng hơi độc của Hitler hoặc bị chôn sống như thời Tần Thủy Hoàng, chứ không chịu lối ‘chết tâm lư’, lối ‘diệt tinh thần’ đó (ư muốn nói không chịu bị tẩy năo)"]. Thế là cuộc thanh trừng ghê rợn bắt đầu và đến tháng hai năm 1958, "có trên 1.300.000 trí thức ‘được’ về nông thôn sống với nông dân, làm việc tay chân với nông dân: Từ đó, ‘Trung Hoa’ cũng như Liên Sô và đâu đó sau 1975..., đưa ra nguyên tắc: phải kết hợp sự lao động tay chân với sự lao động trí óc".] (Nguyễn Hiến Lê: Sử Trung Quốc, trang 725-727 – Nxb Tổng Hợp, TP HCM 2006).

    Và măi tận hôm nay, đó đây trong vài xứ sở xhcn c̣n sót lại, "trăm thứ hoa cúc đều đă phải nở ra cúc vạn thọ hết" (Chương Dân Phan Khôi,1887-1959). Ai giới thiệu cho tôi Một đóa cúc vạn thọ xhcn trinh nguyên, tôi xin đài thọ khứ hồi + tứ khoái Một chuyến Âu du!

    * Về nguyên tắc phải kết hợp sự “lao động tay chân với sự lao động trí óc”, có mẩu ‘tiểu sử’ này:

    ["Một hôm cụ Phan Khôi được đưa tới thăm nhà máy An Sơn của Tàu cộng, cụ làm ra vẻ tâm đắc khen ngợi những máy móc tinh xảo và phát biểu như sau:

    - Ngày xưa ông Mác nói: Lao động sáng tạo nhưng tôi nghĩ rằng nên nói trí thức và lao động sáng tạo, mới đúng.

    Cán bộ Tàu lễ phép chữa lại:

    - Thưa cụ, ông Mác nói lao động là bao gồm cả trí thức trong đó chứ ạ!

    Cụ Phan trả lời ngay:

    - Không đâu, ư ông Mác chỉ muốn nói công nhân thôi: c̣n trí thức th́ sau này người ta mới thêm thắt vào đó.

    Cán bộ Tàu cộng ứ hơi cứng họng không trả lời được."] (Hoàng Văn Chí: Trăm hoa đua nở…, trang 57).

    * Ở đây tôi cũng bỏ qua thành tựu của chiến dịch Thổ địa cải cách / Cải cách điền địa, đấu tố trong ‘giai đoạn Tân dân chủ 1949-1952’ của Mao Hoàng đế v́ tôi nghĩ chỉ việc lấy tổng số nạn nhân bị đấu tố (586.000), thảm sát (172.008) trong ‘bản sao’ của nó là Cải cách ruộng đất - giai đoạn 3, 1954-1957 (theo báo cáo ‘chính thức’) ở miền Bắc nước ta rồi nhân lên vài chục lần, kết quả ắt chẳng lệch bao nhiêu. Tại sao tôi nói vậy? V́, cố vấn chệt La Quư Ba hiến kế cho Người ta rằng ["theo kinh nghiệm ‘Trung Quốc’, một xă có từng nầy bần cố nông th́ nhất định phải có bằng nầy địa chủ"; ôi, "khi đẻ con ra, mẹ nhờ bà mụ ‘móc miếng’ con thật sạch để cho con có ngu th́ cũng ngu vừa vừa... Sao họ khinh miệt dân ta đến như vậy"] (Nguyễn Văn Trấn, 1914-1998).

    Chỉ biết rằng "Cải cách điền địa, ngoài mục đích kinh tế, c̣n một mục đích quan trọng hơn, đó là đấu tranh giai cấp để tiến tới xă hội chủ nghĩa". Xă hội chủ nghĩa để làm ǵ, rồi sao nữa? Đố ai trả lời được. Và cũng chỉ biết rằng "Cải cách ruộng đất đem lại cho người nông dân Bắc bộ (VN) một khoảnh đất, con chó nằm c̣n ló đuôi ra ngoài" (Bùi Công Trừng, 1905-1986).

    -2) Trong Đại cách mạng văn hóa giai cấp vô sản năm 1966 đến năm 1976, "một nhá báo Tây phương ví Mao với Tần Thủy Hoàng, Mao đáp: Tần Thủy Hoàng chỉ giết có 460 kẻ sĩ. C̣n tôi, tôi đă giết 46.000 (bốn mươi sáu ngàn) trí thức, tôi hơn Thủy Hoàng cả trăm lần chứ!" (Nguyễn Hiến Lê: sđd, trang 737). Con số 460 nho gia bị chôn sống được trích từ cuốn A short History of the Chinese people, Revised Edition của L. Carrington Goodrich, Harper and Brothers xb năm 1951.

    * Ta ‘luận’ nó - Ta ‘luận’ ta:

    Mao bệ hạ chết ngày 09 tháng 9 năm 1976. Hơn một tháng sau (13/10/1976), Bè lũ bốn tên (Tứ nhân bang) gồm Mao Hoàng hậu tức Giang Thanh (vợ thứ tư của Mao, 1914-1991) và đồng bọn là Trương Xuân Kiều (1917-2005), Diêu Văn Nguyên (1931-2005), Vương Hồng Văn (1936-1992) - những trung thần của Mao tiên đế, bị hạ bệ, lănh án từ 20 năm đến chung thân. Sau vụ án này, Cách mạng văn hóa ở ‘Trung Quốc’ được xem như kết thúc.

    * ["Mao Trạch Đông đă đi vào lịch sử như một con người đặc biệt đă tạo nên cho ḿnh một sự sùng bái cá nhân cao độ, mang dấu ấn truyền thống thiên triều trước đây của vua Trụ và con người Đắt Kỷ, Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế, Minh Thành Tổ... khét tiếng tàn bạo với những biến động lịch sử quan trọng trong quá tŕnh ‘mở mang bờ cơi’, phát triển cắt mạng của ‘Trung Hoa’" (trang 58);

    * "Then chốt và điểm nổi bật nhất của tư tưởng Mao Trạch Đông, của chủ nghĩa Mao là hệ tư tưởng bá quyền và bành trướng dân tộc nước lớn, hệ tư tưởng của chủ nghĩa dân tộc Đại Hán, nuôi dưỡng và phát triển truyền thống thiên triều ở các các thế kỷ trước, kích động tâm lư và ư thức dân tộc sô-vanh (chauvin) trong đông đảo nhân dân ‘Trung Quốc’" (trang 27);

    * "Trong đời sống b́nh thường của con người, kẻ nham hiểm có thể thực hiện cái bề ngoài ‘dễ thương’ và ‘đáng yêu’ nhất đối với những người nhẹ dạ, trên thực tế, đó lại là sự lắng sâu của cái nham hiểm để có thể tạo ra sự tàn bạo to lớn. Trong hoạt động chính trị, xă hội, kẻ thù của nhân dân ở các thời kỳ lịch sử đều có những hành động tương tự" (trang 324);

    * "Bảo vệ chủ nghĩa Mao là bảo vệ đường lối phản động theo chủ nghĩa bá quyền bành trướng dân tộc Đại Hán với những tính toán về nước ‘Trung Hoa’ là trung tâm thế giới, là cường quốc có vị trí chi phối đời sống của các dân tộc trên thế giới" (trang 47);

    * "Với chủ nghĩa Mao, những vấn đề ‘tập thể’, ‘tổ chức’, ‘đảng’, ‘Nhà nước’, ‘chuyên chính vô sản’ đă bị tước bỏ mọi nội dung khoa học và cách mạng để thay thế bằng h́nh ảnh của phe phái, độc quyền, chuyên chế; đảng, nhà nước, tổ chức, tập thể chỉ là công cụ, là tập hợp để phục tùng tuyệt đối và mù quáng mệnh lệnh của quyền lực, của lănh tụ vĩ đại. Chuyên chế vô sản chỉ có một nội dung là chuyên chế, cưỡng bức..." (trang 52);

    * "Chính quyền trong hệ tư tưởng ấy chỉ c̣n lại nội dung quyền lực, ‘quyền uy’ tuyệt đối, quyền lực của cá nhân. Nhà nước không phải là tổ chức đại diện cho nhân dân dưới sự lănh đạo của giai cấp công nhân thông qua đảng tiên phong chiến đấu của ḿnh mà chỉ là tổ chức quyền lực của những con người, những nhóm người nắm quyền hành trong tay. Đảng cộng sản trên thực tế không c̣n là đảng của giai cấp công nhân với vị trí lănh đạo nữa mà chỉ là tổ chức quyền lực ‘đảng trị" (trang 25).

    * Vân vân và vân vân. Tiết này tôi lược từ tài liệu số 12.

    "Mao Trạch Đông là hậu quả của vô số nguyên nhân và là nguyên nhân của vô số hậu quả" (Will & Ariel Durant). C̣n ai nữa chứ? Đồng thời, gơ lại tiết này tôi có cảm giác buồn cười miểng chai y như khi đọc cuốn Người ‘Trung Quốc’ xấu xí của Bá Dương / Nguyễn Hồi Thủ: Dường như Bá Dương đâu chỉ ‘luận’ riêng về người Tàu, v́ chỉ cần thay họ, đổi tên là mọi sự rơ ràng! Tôi mong cảm giác này của tôi lại sai!
    Last edited by alamit; 24-12-2012 at 05:34 AM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 1
    Last Post: 07-02-2012, 12:07 PM
  2. Replies: 9
    Last Post: 12-12-2011, 03:49 PM
  3. Replies: 0
    Last Post: 12-07-2011, 10:22 AM
  4. Replies: 167
    Last Post: 06-07-2011, 12:07 PM
  5. Replies: 24
    Last Post: 15-06-2011, 01:27 AM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •