LỰC LƯỢNG ĐẶC BIỆT MỸ TRÊN CHIẾN TRƯỜNG VIỆTNAM
NHA KỶ THUẬT XÂM NHẬP BẰNG NHAỶ DÙ ĐIỀU KHIỂN (HALO)
P2
Khỏang 10 giờ tối, chúng tôi nhận đồ trang bị hành quân, người ta đă chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho từng người trong ba lô, súng đạn AK, quần áo ka ki vàng, nón tai bèo giả trang, dù lưng, dù bụng v...v rồi lên xe ra phi trường. Hai ngày được nghỉ thật ra làm đầu óc căng thẳng thêm, chúng tôi dựa lưng thiếp đi trong sự mệt mỏi ở cuối phi đạo, chỉ chợt thức tỉnh khi nghe tiếng rít của máy bay C.130 đáp xuống đường bay. Chúng tôi lên máy bay th́ gặp Đại Tá Nguyễn văn Minh và Đại Tá Cố vấn Trưởng, sau những cái bắt tay thật chặt,hỏi han sức khỏe từng người,cửa máy bay được khép kín,chúng tôi đứng chụm lại quanh tấm bản đồ được trăi xuống sàn, để nghe phi hành đ̣an thuyết tŕnh về lộ tŕnh bay và sự yễm trợ về không lực,tôi nhắc lại cho anh em nhớ ám hiệu nhận nhau và hướng tẩu thóat khi bị thất lạc để máy bay dễ t́m kiếm. Đại Tá Minh đưa cho chúng tôi mỗi người một ổ bánh ḿ và lon Coca, chúng tôi cố ăn để lấy sức, máy bay gầm gừ thêm một hồi rồi cất cánh.
Tôi cố nhắm mắt để quên những lo nghỉ, nhưng đầu óc tỉnh như sáo. Người thân, bạn bè , em gái hậu phương, thành phố với những ánh đèn rực rở , giờ này có ai biết là chúng tôi sắp lao vào nơi nguy hiểm, đánh đu với tử thần! Máy bay bắt đầu nâng cao độ từ 1000 bộ rồi 12.000 bộ và lên dần,… tôi liếc nh́n đồng hồ là 12giờ 45’,tôi đi đến từng người để chỉnh lại đồng hồ cho giống nhau, kiểm soát lại đồng hồ cao độ, viên Huấn Luyện Viên có nhiệm vụ thả Tóan ra dấu cho chúng tôi mang mặt nạ dưỡng khí. có tiếng chuông báo hiệu ,cửa máy bay phía sau bắt đầu được nâng cao, ngoài trời ánh trăng hơi mờ mờ,gió thổi thốc vào từng cơn,hai vị Đại Tá và các nhân viên trên máy bay thắt dây an ṭan,tất cả trong tư thế sẳn sàng.Một hồi chuông nhẹ nhàng vang lên,vị HLV ra dấu cho chúng tôi bỏ mặt nạ đứng dậy, Đại Tá Minh vổ nhẹ trên vai chúng tôi,biểu thị lời chúc may mắn,hồi chuông thứ hai , chúng tôi níu vào nhau đi lần ra phía cửa và hồi chuông thứ ba báo hiệu, ngọn đèn đỏ ghê rợn sau đuôi máy bay chuyển qua màu xanh ma quái, chúng tôi lao ra khỏi máy bay trong tiếng hô lanh lảnh của vị HLV: GO
Vừa ra giữa không trung chưa kịp lấy thế bay, th́ cái ba lô đeo lủng lẳng dưới chân giựt mạnh làm tôi bị rơi ngửa, tôi đang lấy lại thăng bằng để lật sấp th́ thấy lóang thóang ba bóng đen rơi qua mặt, tôi co hai chân, xuôi tay thành mũi tên , chúi đầu xuống lao vun vút đuổi theo. Theo kế hoạch tôi nhảy ra trước, sau lưng dù của tôi được xịt lân tinh chiếu sáng làm chuẩn cho các tóan viên bay theo và khi dù mở trên chóp dù của tôi có ngọn đèn màu xanh báo hiệu cho các tóan viên lái dù theo, nhưng t́nh thế thay đổi, tôi phải cố căng mắt nh́n ba bóng đen phía dưới để bay theo họ. Kim đồng hồ cao độ truột dần, không khí chao động làm bộ áo bay rộng thùng th́nh bay phừng phực,càng xuống thấp càng bị sức hút của mặt đất độ rơi càng nhanh. Tôi giật cho dù mở ở độ cao 2000, phía dưới ba bóng dù lơ lửng, tôi níu dây thượng thăng quay mặt về cánh dù gần nhất và cho dù lạng theo. Dù từ từ rơi đúng hướng, nh́n xuống mặt đất là một màu đen mù mịt,100… 50….. 10 bộ, tôi lấy thế chuẩn bị, co hai chân khép chặt hạ bộ, dùng hai cánh tay che mặt, đầu cúi gập vào dù bụng, hai mắt nhắm kín, phú thác sinh mạng cho những vật cản dưới đất.
May mắn tôi rớt xuống trong một đám cỏ khá dày,dù phủ trên một tàn cây thấp,tôi nhẹ nhàng đập khóa an ṭan,mở bộ đai dù,tháo cây AK bên hông đề pḥng, im lặng nghe ngóng…Sau vài phút không nghe tiếng động của địch,tôi mở máy phát tín hiệu,cuốn dù,tháo bỏ những trang cụ không cần thiết cho vào túi dù ṃ mẩm dấu vào bụi rậm. Thời gian chờ đợi như dài ra,tiếng chíp.. chíp tín hiệu phát ra thật buồn, nghe như tiếng chim sâu lạc đàn, 5 phút,10 phút tôi nghe tiếng lay động của cây cỏ, tôi húyt ám hiệu,có tiếng đáp trả,một bóng đen đang tiến về hướng tôi, nh́n dáng dấp tôi nhận dạng là Nguyễn văn Do, chúng tôi chia nhau bố trí và tiếp tục chờ đợi. Vài phút sau, người t́m đến là Lâm Savel, hắn c̣n mặc nguyên bộ đồ bay, tay xách cái túi dù trống rổng. Hắn cho biết là dù bị mắc cây cao, gần con đường lớn, hắn không gở được,tôi và Do phải phụ với hắn để tháo dù xuống đem cất dấu. Theo dự trù th́ sau một tiếng đồng hồ chờ đợi, chúng tôi sẽ phải di chuyển, nhưng c̣n thiếu Ngô Xuân Mẫn, không biết giờ này hắn như thế nào, tôi sợ hắn bị tai nạn bất ngờ, những cành cây vô tri vô giác sẽ làm cho hắn gảy tay! gảy chân! hay dù bị treo lơ lửng trên cành cây cao, hắn không thể nào xuống đất,những tưởng tượng không tốt cứ hiển hiện trong đầu óc. Hơn 2.30 sáng rồi, chúng tôi không thể chờ đợi được nữa, địa điểm chúng tôi rơi xuống tương đối trông trải, phải di chuyển gấp, trời sáng mà chưa ra khỏi chổ này th́ tất cả sẽ bị lộ. Tôi phá bỏ máy tín hiệu và dặn nhỏ Do,Savel trên lộ tŕnh đi, quan sát kỷ chung quanh và trên cành cây may ra t́m thấy Mẫn, chúng tôi di chuyển thật chậm vừa nghe ngóng vừa quan sát, khu vực này cây mọc khá thưa,chen lẫn với cỏ voi cao tới ngực,sương khuya thật lạnh, đôi giày bố ngụy trang đă thấm ướt,, chúng tôi t́m một bụi rậm để nghỉ chân và liên lạc báo cáo về BCH.
Trời sáng dần, có tiếng gà gáy thoang thỏang đâu đây, có nhiều tiếng người nói chuyện, rồi tiếng chuông leng keng văng vẳng rồi lớn dần. Một đàn ḅ ước lượng hàng ngàn con đang gặm cỏ khắp khu vực, mấy con ḅ đến gần chổ chúng tôi ẩn trú,ngửi mùi hôi lạ nh́n sửng chúng tôi và hét lên như báo động, bất chợt tôi thấy một bóng người núp sau lùm cây nh́n chúng tôi chằm chặp, đầu súng CKC nhô hẳn lên khỏi ngon cây, tôi vội khều Lâm Savel nói nhỏ:
_Ê,Vel tụi nó thấy ḿnh rồi ḱa, anh dùng tiếng Miên kêu tụi nó lại thử coi.
Lâm SaVel hỏi:
_Đâu?...đâu? Tôi chưa kịp trả lời th́ bóng người hụp xuống, chỉ cách nhau chừng 30 thước, tôi lia vội một tràng AK , không thấy tiếng súng bắn trả tôi nói nhanh:
_Chạy Lâm Savel
Cứ thế chúng tôi bương cỏ mà chạy té lên té xuống, mặc cây gai cào rách cả hai tay. Có ba tiếng súng báo động sau lưng, chúng tôi lại càng chạy thục mạng cố né tránh xa những nhà cửa của địch được làm dưới những tán cây lớn, chợt nghe tiếng súng nổ phía trước, Lâm Savel nhào xuống bắn chống trả, tôi nhào lên bắn yễm trợ ra dấu cho Do đằng sau vừa trờ tới chạy về hướng khác, tôi và Vel vừa rút theo vừa bắn cầm chừng, cũng mất hơn bốn tiếng bôn tẩu, chúng tôi mới thóat khỏi sự truy đuổi, mồ hôi ra như tắm, hơi thở hổn hển, khát nước và mệt quá ba chúng tôi dừng nghỉ bố trí ở gốc cây to ven bờ suối cạn, dù không cảm thấy đói nhưng chúng tôi thay phiên nhau vừa canh địch vừa nhai từng ngụm gạo sấy, uống nước cầm hơi. Chưa đầy 30 phút, một tóan quân địch đi men theo bên kia bờ suối t́m đến,chúng tôi thay phiên nhau vừa chạy vừa bắn chận, nhờ hai bên bờ suối có hai hàng tre gai làm chướng ngại vật, nhờ gốc cây lớn che chở,nhờ những g̣ mối nằm rải rác giữa rừng giúp chúng tôi có vị thế tác xạ chính xác, nên sự truy duổi của địch bị chậm lại. Đang chạy, đột nhiên Lâm Savel vấp cành cây khô té xuống, không đứng lên nổi:
_Tôi bị trặt gị rồi, không thể chạy được nữa.
Một chút bối rối tôi nói:
_Anh ḅ chun trốn dưới cỏ, tôi và Do sẽ nhử địch đuổi theo chạy về hướng khác.
Vừa chạy, thỉnh thỏang tôi nổ súng, để cố dụ địch đuổi theo,tiếng súng nổ, tiếng la hét nghe văng vẳng đằng sau, bây giờ không cần phương hướng,tôi và Do cắm đầu cố chạy,thóat được càng xa càng tốt, tiếng súng của địch thưa dần rồi mất hẳn, chúng tôi chạy chậm lại, rồi ngồi bệt xuống cỏ nghỉ một chút lấy sức, nghe ngóng động tỉnh. Rừng cây im lặng đáng sợ, chỉ nghe gió thổi ŕ rào, chúng tôi tiếp tục hành tŕnh , cẩn thận băng qua một quảng rừng chồi ,trước mặt lai hiện ra một đám rừng thưa đầy cỏ voi chen chúc, thấy cỏ mà ngán, cỏ ngăn bước chân, cỏ để lại dấu vết trước sau ǵ địch cũng t́m ra tiêu diệt. Tôi quyết định chun dưới cỏ, Do ḅ trước, tôi ḅ sau, vừa ḅ tôi vừa lấp lại dấu vết, cứ một đoạn chúng tôi dừng lại nghe ngóng rồi tiếp tục, được một khỏang khá xa, chúng tôi ẩn trốn cạnh mấy gốc cây. Tôi biết chắc chắn là địch không dễ ǵ bỏ qua cuộc săn bắt, chúng đang ŕnh ṃ ở đâu đó, tôi nghỉ là chúng đă bị thương vong ít nhiều, nên bây giờ chúng cẩn thận hơn. Trời đă ngă về chiều, bất chợt chúng tôi nghe tiếng máy bay từ xa vọng lại, tôi mở máy liên lạc, quá mừng rở khi nghe tiếng phát ra từ chiếc máy nhỏ, như mơ hồ từ cỏi nào đó vọng lại, tôi ra dấu cho Do pḥng bị, tôi nằm sát xuống đất,kê sát máy vào tai và miệng,lấy chiếc khăn tam giác bịt kín chổ hở tôi th́ thầm:
_Nhạn trắng, nhạn trắng chim sẽ nghe.
Tiếng trong máy la lên như mừng rở :
_anh nghe tôi rơ không trả lời
_Nghe rơ năm trên năm, xin báo để anh biết, một chim sẽ bị lạc đàn khi rời tổ, bị đụng ổ kiến lửa của Manh mẻ lúc 9 gây go, một chim sẽ khác bị gảy cánh lúc 2 gây go, hiện tại c̣n 2 đang bị bủa lưới. T́nh h́nh khu vực có rất nhiều nhà ở, nhiều ḅ, nghe có tiếng heo, gà.
_Nhận đủ bạn, tôi sẽ làm việc với bạn sau 15 phú quốc, chúc may mắn.
Tôi tắt máy và nh́n đồng hồ, 4 giờ 45,. 5 giờ tôi sẽ mở máy liên lạc lại, Do nh́n tôi như thầm hỏi, tôi lắc đầu buồn bả, nghe tiếng rột rạt từ xa,chúng tôi biết là địch đang t́m tới, tôi nói với Do:
_Khi nào tụi nó thấy ḿnh mới bắn, c̣n không th́ nín lặng.
Mười lăm phút chờ đợi trôi qua chậm chạp,mở máy th́ đă nghe tiếng gọi của Sỉ quan tiếp vận liên lạc, muốn biết tọa độ hiện tại của chúng tôi, tôi cho tọa độ rồi nói thêm:
_ Số nhà không chính xác, xin vào vùng chúng tôi sẽ hướng dẫn.
Tiếng máy bay mất hút, không c̣n liên lạc được nửa, tôi biết địch vẫn bao chung quanh, chúng tôi hy vọng máy bay vỏ trang hoặc F5 mở cho chúng tôi một con đường máu để chạy thóat thân, nhưng nhớ đến hệ thống pḥng không dày đặc của địch khi thuyết tŕnh hành quân và trời đă ngả về chiều,mọi hy vọng mong manh tắt ngấm, không ai chịu đem một lực lượng hùng hậu để chỉ cứu hai người lính nhỏ bé mà có thể xảy ra nhiều thiệt hại.Thật bất ngờ chúng tôi lại nghe tiếng máy bay, lần này càng lúc càng gần, tiếng của Sỉ quan liên lạc lại vang lên:
_Chim sẽ,, chim sẽ anh hướng dẫn cho tôi đến thăm nhà của anh đi.
Tôi chỉnh hướng theo địa bàn và dùng phương pháp đồng hồ để điều khiển máy bay,tôi lại càng ngạc nhiên hơn khi nghe được cả tiếng trực thăng,niềm hy vọng lại nhen nhúm.Tiếng súng pḥng không 12 ly 7 bắt đầu nổ lắp bắp trên bầu trời, tôi lấy tấm Pano vén cỏ trải ra, máy bay thật thấp, tiếng động cơ của máy bay O2 gạ lên lồng lộn, như gà mẹ đang nóng ḷng muốn cứu đàn con gặp nạn,tôi nói khẻ: Bingo…bingo báo hiệu là máy bay đang bay ngang qua vị trí.
_Tôi đă nh́n thấy anh, đề pḥng bọn kiếng lửa đang ở chung quanh, báo anh mừng là Mặt trời cho phép anh tư tưởng xung phong, anh chuẩn bị tôi sẽ hướng dẫn anh ra bàn bi da.Tiếng nói vừa dứt, máy bay vút lên cao,đánh một ṿng tṛn rồi lao xuống thả một quả khói và bay xuôi về hướng đông. Bốn chiếc Cobra sà xuống bay theo bắn những tràng Đại liên xối xả chen lẫn những quả rốc két, khói bụi mịt mù, tôi và Do quàng tấm Pano vào cổ chạy theo hướng trực thăng đă dọn đường, ra một khỏang trống,một chiếc trực thăng CH.53 từ đàng sau lướt tới, thả xuống cho chúng tôi chiếc thang dây, tôi và Do đu vào thang, móc khoen chử D vào móc an ṭan,máy bay cất cánh lấy cao độ qua hết ngon cây rồi bay thẳng. Ở trên cao tôi mới thấy được ṭan cảnh,những đường đi màu đỏ của đạn đạo đan xéo nhau của máy bay bắn xuống, pḥng không của địch bắn lên như pháo bông, hai chiếc F.5 đang thay phiên nhau thả bom, tôi thấy ḷng phơi phới, có thóat qua những nguy hiểm mới thấy được quư giá của sự sống.
Máy bay đáp xuống phi trường Quảng Lợi,nơi Bộ Chỉ Huy tiền phương của Chiến Đ̣an 3 trú đóng, vị Đại Úy cố vấn đă chờ sẳn đưa chúng tôi vào hầm trạm xá để giải tŕnh, ông cho biết là Ngô Xuân Mẫn cũng an ṭan đang trên đường về ,và Lâm Savel bị gai tre đâm hư một con mắt cũng đựợc máy bay bốc thẳng về bệnh viện. Tôi mừng muốn rơi nước mắt, vậy là anh em c̣n đủ,niềm vui trở về trọn vẹn. Lát sau Mẫn về đến, chúng tôi ôm chầm lấy nhau, nước mắt đoanh tṛngHắn cho biết dù của hắn rơi phủ trên tàn cây, sát nhà của địch, nghe tiếng động tụi nó rọi đèn t́m kiếm, Mẫn chỉ tháo kịp dù và xách súng chạy, sáng ra nghe tiếng xe,tiếng người nói chuyện thật gần, nên cả ngày hắn núp trốn trong bụi gai,khi nghe tiếng trực thăng đến gần, hắn khóac Pano vào cổ, t́m ra chổ trống và được trực thăng đón về. Sáng ra ,vị cố vấn ra hiệu cho biết máy bay B.52 đă dọn sạch mục tiêu .
Vừa bước lên khỏi hầm, chúng tôi gặp Đại Uư Ái, tính t́nh vẫn sôi nổi như ngày nào ở binh chủng Lực Lượng Đặc Biệt
_Ủa mày vừa về hồi đêm hả? Tao đem xe ra đón nhưng tụi Mỷ dành đi đón, tao tưởng là Toán của bên Chiêu Hồi. Chiều hôm qua, hai chiếc H.34 của phi đ̣an 219 chờ ở đây, chắc là để đón tụi mày về Sài G̣n giải tŕnh , nhưng Mỷ muốn giải tŕnh ở đây, anh em xách tàu không về, có lẻ v́ sương mù nên đụng nhau rớt hết rồi, tao vừa cho Tóan đi nhảy lượm xác.
Số mệnh không biết đâu mà lường, Sau mấy chục năm biết bao vật đổi sao dời,biết bao nhiêu kỷ niệm đời lính,biết bao nhiêu lần thóat chết trong đường tỏ kẻ tóc, nhưng chuyến hành quân HALO vẫn là kỷ niệm không bao giờ phai nhạt, mỗi lần chợt nhớ ḷng tôi không khỏi ngậm ngùi, nhớ lại những khuôn mặt thân quen giờ đây người c̣n kẻ mất, mà thương cho số phận ḿnh, số phận anh em đồng đội.
Ḥang như Bá
http://ccnmacvsog.blogspot.ca/2012/0...ay-du-ieu.html
Bookmarks