Mục tiêu thứ 4. Đổi mới và đa dạng hóa các phương thức vận động, các h́nh thức tập hợp với mục đích đoàn kết người Việt Nam ở nước ngoài quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, khuyến khích những hoạt động hướng về tổ quốc của bà con, nhất là của các thế hệ trẻ trên cơ sở tự nguyện, phù hợp với pháp uật và phong tục tập quán quốc gia sở tại. Hỗ trợ các dự án của người Việt Nam ở nước ngoài nhằm mục tiêu trên. Chủ động mở rộng tiếp xúc với người Việt Nam ở nước ngoài, kể cả với những người c̣n định kiến mặc cảm với nhà nước và chế độ ta, tức chế độ độc tài.
Trong mục tiêu này có 3 vế. Đổi mới và đa dạng hóa các phương thức vận động, các h́nh thức tập hợp với mục đích đoàn kết người Việt Nam ở nước ngoài quan tâm giúp đỡ lẫn nhau.
Thưa quí vị, ngay trong vế đầu này được hiểu là những phương cách trước đây mà tay chân của lănh đạo cộng sản Việt Nam áp dụng để xâm nhập Cộng Đồng tị nạn chúng ta đă không thành công, nên trong cuộc tổng tấn công này họ phải thay đổi phương cách khác, và không phải một mà là nhiều phương cách khác nhau để xâm nhập mà họ gọi là vận động.
Tôi suy đoán rằng, bước đầu xâm nhập được vào cộng Đồng chúng ta, mà cũng có thể là ngay chính họ chưa xâm nhập nhưng họ sử dụng những tên tay sai do mua chuộc bằng vật chất hay trúng kế mỹ nhân của họ, sẽ đưa ra phương thức nào đó để h́nh thành một hay nhiều tổ chức mà bước đầu mang tính cách nhân đạo để trợ giúp những thành phần trong nước nhờ có chế độ độc tài của họ mà trở nên nghèo khổ, bệnh tật, nghiện ngập, trộm cướp, mà họ thực hiện đúng theo phương châm của chế độ cộng sản độc tài là vô sản toàn thế giới nói chung, và vô sản mọi người dân Việt nói riêng, ngoại trừ những đỉnh cao trí tuệ lănh đạo ở các cấp là hữu hữu sản. Thưa quí vị, tôi sử dụng hai chữ hữu để nói lên rằng, chẳng những họ có tài sản mà c̣n có nhiều thiệt nhiều nữa quí vị ạ!
Bước kế tiếp, một mặt có thể họ sẽ luồng vào các tổ chức trong Cộng Đồng tị nạn chúng ta để dùng tiền lèo lái các sinh hoạt. Mặt khác, họ thành lập những cơ quan hay tổ chức ǵ đó dưới sự bảo trợ của ông này bà kia, mà thật sự là thuộc cơ quan ngoại giao của họ. Và mục đích của họ là qui tụ các tổ chức của họ được ngụy trang, hoặc những tổ chức mà những vị đứng đầu có bệnh mất trí nhớ vào đó, để được sự trợ giúp phương tiện trong những sinh hoạt lễ hội như: Tết Nguyên Đán, Tết Đoan Ngọ, xá tội vong nhân Rằm Tháng Bảy, lễ hội Tết Trung Thu, nói chung là những lễ hội nh́n từ bên ngoài xem như vô thưởng vô phạt về mặt tuyên truyền của họ. Cũng có thể, bỗng dưng từ cá nhân hay tổ chức nào đó tỏ ra rộng lượng, trợ giúp tài chánh một cách hào phóng cho tổ chức khác nhân lễ hội ǵ đó, mang ư nghĩa nhân đạo kèm theo một vài điều kiện nhỏ như: gợi ư cho người tham dự nên quên quá khứ, như quảng bá khéo cho cái nhản hiệu ḥa giải ḥa hợp, hoặc kêu gọi mời mọc nên tham gia vào những tổ chức nhân đạo để cứu giúp đồng bào nghèo khổ trong nước, thậm chí khi bị ngấm vào đồng tiền trợ giúp của họ có thể họ đưa ra điều kiện không nên chào quốc kỳ Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ nữa đó, dĩ nhiên họ phải tạo dựng những lư lẽ theo cách của họ để ban tổ chức bị bệnh mất trí nhớ, hoặc bị trúng kế mỹ nhân, hay trúng đồng mỹ kim kế, dễ chấp nhận điều kiện mà họ gọi là nhỏ nhoi.
Vế thứ hai là khuyến khích những hoạt động hướng về tổ quốc của bà con, nhất là của các thế hệ trẻ trên cơ sở tự nguyện, phù hợp với pháp luật và phong tục tập quán quốc gia sở tại, đồng thời hỗ trợ các dự án của người Việt Nam ở nước ngoài cũng nhằm mục tiêu trên.
Quí vị có thấy là lănh đạo cộng sản Việt Nam chơi chữ chưa? Họ khuyến khích những hoạt động của Cộng Đồng tị nạn cộng sản chúng ta hướng về tổ quốc, tức là hướng về đảng cộng sản độc tài của họ đó, v́ họ đồng hóa đảng của họ vào tổ quốc mà. Quí vị có nhớ là từ giữa năm 2001, hằng loạt những đảng viên cộng sản trẻ lẫn đảng viên cộng sản lăo thành, lần lượt lên án lănh đạo đảng cộng sản đă đem đất đem biển dâng cho cộng sản Trung Hoa, thế là những người đó đều bị lănh đạo đảng và lănh đạo nhà nước cộng sản Việt Nam, thông qua các phương tiện truyền thông đại chúng, đă cực lực lên án là nói xấu đảng, làm mất đoàn kết với nước Cộng Ḥa Nhân Dân Trung Hoa láng giềng, gây tổn thương đến lợi ích đất nước. Và rồi, những người dám nói sự thật đó không lănh án tù ngồi cũng bị tù cải tạo, hay ít nhất cũng bị quản chế tại nhà hay tại nơi nào đó.
Họ nhắm vào thành phần trẻ là ưu tiên trong cuộc tổng tấn công này đó quí vị, có vẻ như lănh đạo cộng sản Việt Nam cho rằng, tuổi trẻ hải ngoại chẳng biết ǵ về tội ác của họ từ năm 1945 đến nay, cho nên họ nghĩ là họ sẽ xâm nhập vào thành phần này dễ dàng hơn thành phần trung niên trở lên. Phải chăng họ chưa tin là những tổ chức của tuổi trẻ Việt Nam hải ngoại, đă và đang hoạt động không phải do chính tuổi trẻ tổ chức và điều hành, nên họ nhắm thẳng vào tuổi trẻ. Dĩ nhiên là cũng có thể có một số nào đó, chỉ quan tâm đến học hành rồi làm việc kiếm nhiều tiền và thụ hưởng, nhưng chưa chắc là thành phần này dễ dàng bị họ xâm nhập đâu. Dẫu sao th́ tuổi trẻ cũng biết rằng, sự có mặt tại hải ngoại là do nguyên nhân cha mẹ chạy trốn chế độ cộng sản độc tài, chớ không phải tự nhiên mà trở thành công dân các quốc gia sở tại.
Vế thứ ba là chủ động mở rộng tiếp xúc với người Việt Nam ở nước ngoài, kể cả với những người c̣n định kiến mặc cảm với nhà nước và chế độ ta, tức chế độ độc tài đó quí vị.
Có thiệt không đây? V́ ngay cả ṭa đại sứ tại Washington DC là cơ quan cao nhất của lănh đạo cộng sản Việt Nam, trong những tháng cuối năm 2002 và đầu năm 2003, đă luân phiên nhau chạy vào chạy ra Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ như con thoi để vận động van xin can thiệp cho thành phố Westminster và Cộng Đồng Việt nam tị nạn cộng sản đừng xây dựng tượng đài chiến sĩ Việt Mỹ tại đó, c̣n chẳng có kết quả ǵ. Thế rồi vào hạ tuần tháng 4 năm 2003, tượng đài uy nghi đă được khánh thành rất trọng thể, trang nghiêm, với sự tham dự của nhiều nhân vật trong cơ quan lập pháp lẫn hành pháp Hoa Kỳ tham dự, cùng với hằng chục ngàn bà con trong Cộng Đồng tị nạn từ nhiều nơi đổ về tham dự, đă không thể nén được nỗi xúc động khi quốc kỳ Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ từ từ kéo lên song hàng với quốc kỳ Hoa Kỳ và cờ tiểu bang California.
Tháng 8 năm 2003, một phái đoàn ṭa đại sứ cộng sản Việt Nam từ Washington DC. đến Boston gặp Hội Đồng thành phố. Lúc đầu ra cái điều dạy dỗ nếu treo cờ Việt Nam trên nóc toà thị sảnh th́ nên treo lá cờ máu của họ và họ sẳn sàng cung cấp lá cờ đó, khi thấy không xong họ bèn hạ giọng để yêu cầu gở lá cờ Việt Nam trên nóc ṭa thị sảnh xuống, đồng thời hủy bỏ nghị quyết công nhận quốc kỳ Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ. Kết quả là bà nghị viên Henigan, thay mặt Hội Đồng thành phố trả lời rất ngoại giao, là phái đoàn ṭa đại sứ hăy mang những vấn đề chính trị về Washington DC nói chuyện với Bộ Ngoại Giao, v́ thành phố có luật của thành phố.
Nhân đây cũng xin nêu con số các địa phương tại Hoa Kỳ đă công nhận quốc kỳ Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ chúng ta, tinh đến ngày 6 tháng 1 năm 2008, gồm: trọn 15 tiểu bang, 7 quận hạt, 88 thành phố. Và 110 địa phương này thuộc 29 tiểu bang. Lănh đạo cộng sản Việt Nam thảm bại hoàn toàn trong trận chiến này mà tôi gọi là Trận Chiến Dựng Lại Quốc Kỳ quí vị à!
Đến cái thảm bại tệ hơn nữa là một phái đoàn 6 nhân vật thuộc hàng lănh đạo do ông Nguyễn Phúc Thanh, Phó Chủ Tịch Quốc Hội dẫn đầu, xin thăm chánh thức khu Little Saigon và tượng đài chiến sĩ Việt Mỹ nơi đây trong ngày 29 và 30 tháng 4 năm 2004, gọi là bày tỏ thiện chí với ngưởi Việt Nam ở nước ngoài, nhưng Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ bác bỏ, v́ Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản tại thành phố Westminster và những thành phố lân cận, sẳn sàng dàn chào bằng cuộc mít tinh biểu t́nh vĩ đại với một rừng cờ Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ, và rất nhiều thùng cà chua trứng thúi. Cũng trong thời gian này, Hội Đồng thành phố Westminster và thành phố Garden Grove kế cận, đệ nạp 2 dự thảo nghị quyết thành phố không chấp nhận đón tiếp những phái đoàn cộng sản Việt Nam. Và hai Hội Đồng thành phố đă thông qua hai dự thảo nghị quyết “no VC zone” hay là “vùng không Việt cộng” với số phiếu 100% vào ngày 19/5/2004. Đây là hai văn bản lập pháp cấp thành phố, nhưng là thành phố cấp bậc thủ đô của Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản tại hải ngoại, đă như hai nhát kiếm thống nhất, cùng một lúc, xé toạt nghị quyết 36 của lănh đạo cộng sản Việt Nam vậy. Ít nhất cũng là đối với Cộng Đồng tị nạn tại vùng Nam California.
Với lại quí vị cũng không thể nào quên vụ Trần Trường trương cờ cộng sản với h́nh họ Hồ, dẫn đến sự phẫn nộ trong Cộng Đồng tị nạn chúng ta và liên tục mít tinh biểu t́nh, cuối cùng chúng ta đă thành công. Trong vụ này, thành phố Westminster đă chi ra 348 ngàn mỹ kim để trả lương phụ trội cho Cảnh Sát và Cứu Hỏa giữ trật tự trong suốt thời gian biểu t́nh phản đối Trần Trường, mà có thể là hắn đă theo lệnh lănh đạo CSVN thực hiện hành động thăm ḍ phản ứng Cộng Đồng tị nạn chúng ta đấy. Mà cho dù có phải hay không phải, th́ Trần Trường rơ ràng là tay sai của họ. V́ vậy mà thành phố Westminster và thành phố Garden Grove, nhanh chóng thông qua hai dự thảo nghị quyết đại loại là 'vùng không có Việt cộng', trước là theo đ̣i hỏi chính đáng của khối cử tri người Mỹ gốc Việt, và hai là tránh cho ngân sách thành phố thiếu hụt v́ cái chuyện hoàn toàn không mang lại lợi ích cho cư dân thành phố.
Họ c̣n nói đến những người c̣n định kiến hay mặc cảm với cái chế độ độc tài sắt máu của họ mà họ sẽ tiếp xúc vận động. Nhân danh là một người trong những người mà lănh đạo cộng sản Việt Nam gọi là c̣n định kiến và mặc cảm, tôi mạnh mẽ xác nhận rằng, không có vấn đề c̣n hay không c̣n định kiến ǵ đó, mà chỉ có vấn đề bổn phận công dân đối với tổ quốc Việt Nam dân chủ tự do. Với bổn phận đó, chúng tôi tự thấy phải thực hiện bổn phận của ḿnh trong mọi hoàn cảnh, cho dù tuổi trẻ hay tuổi già cũng đều tha thiết với bổn phận đó mà thôi.
C̣n mặc cảm, xin hỏi mặc cảm ǵ? Cộng Đồng Việt Nam tị nạn cộng sản tại hải ngoại, từ những bàn tay trắng gần 30 năm trước, mà nay đă có một Cộng Đồng gần 3 triệu người, lớn mạnh về nhiều mặt, như: khối tài nguyên nhân lực có tŕnh độ khoa học kỹ thuật tân tiến trên thế giới, nhiều hơn trong nước với 83 triệu dân (tính đến 1/7/2007), khối tài chánh mà chỉ riêng số tiền gởi về giúp thân nhân thân quyến ngang bằng hoặc nhiều hơn phân nửa ngân sách nhà nước hằng năm, với khối vật lực toàn máy móc kỹ thuật mới nhất, với hơn phân nửa trong Cộng Đồng đă trở thành công dân các quốc gia sở tại, có ǵ mà mặc cảm với cái chế độ độc tài khắc nghiệt đến mức không chịu nỗi, đành phải rời quê hương mà t́m cuộc sống chính trị tự do nơi xứ người. Cộng Đồng tị nạn cộng sản tại hải ngoại, rất tự hào về những thành tích đạt được vượt quá dự tưởng khi t́m thấy đời sống tự do nơi các quốc gia dân chủ văn minh trên thế giới.
Chính họ, nhóm lănh đạo CSVN mới là những người mang nặng mặc cảm với Cộng Đồng tị nạn chính trị tại hải ngoại, bằng chứng là từ giữa thập niên 70 cứ ŕnh rập bắn giết hay bắt bỏ tù những người vượt biên vượt biển trong khi luôn miệng chửi rủa miệt thị bọn này bọn kia, rồi từ giữa thập niên 80 khi thấy những người mà họ đă không bắn được, cũng không bắt được, và đă định cư tại ngoại quốc có cơ ngơi với mọi thứ tiện nghi trong cuộc sống, rồi gầy dựng được cơ sở kinh doanh dịch vụ, nói chung là phát đạt và gởi tiền về giúp thân nhân. Từ đó, cái mặc cảm sai lầm, cái mặc cảm tội lỗi, buộc họ hạ giọng gọi chúng ta là Việt kiều yêu nước.
Chúng ta, một Cộng Đồng tị nạn hải ngoại gần 3 triệu người, không hề bỏ quê hương như lănh đạo cộng sản Việt Nam luôn gán ghép chúng ta như vậy. Một Cộng Đồng rất yêu quê hương của ḿnh, rất trân trọng đất nước của ḿnh, một đất nước có chiều dài lịch sử gần 5000 năm với biết bao anh hùng liệt nữ. Yêu quê huơng đất nước, nhưng không bao giờ yêu cái chế độ xă hội chủ nghĩa mà lănh đạo cộng sản Việt Nam luôn gán ghép cho đồng bào trên quê hương Việt Nam chúng ta. Chính v́ Cộng Đồng tị nạn chúng ta yêu quê hương đất nước, mà từ đó phát sinh tinh thần trách nhiệm, và tự phát h́nh thành những tổ chức dẫn đến h́nh thành Cộng Đồng, với những h́nh thức sinh hoạt khác nhau nhưng trong cùng mục tiêu bảo tồn văn hoá dân tộc, đồng thời hỗ trợ công cuộc dân chủ hóa chế độ chính trị trên quê hương Việt Nam.
Rồi quí vị có thấy là từ giữa thập niên 90, khi lănh đạo cộng sản Việt Nam nhận thấy Cộng Đồng mà họ từng bắn giết bỏ tù và chửi rủa, nay lớn mạnh về tất cả các lănh vực sinh hoạt trong các xă hội dân chủ văn minh trên thế giới, làm cho mặc cảm của họ nặng thêm khi họ hạ giọng thêm nữa để gọi chúng ta là khúc ruột ly hương ngàn dặm, và họ luôn t́m mọi cách để moi tất cả những ǵ bên trong những khúc ruột ly hương này đấy quí vị à!
Xin hỏi: Nhóm đỉnh cao trí tuệ có ǵ hơn Cộng Đồng tị nạn hải ngoại mà tiếp xúc vận động? Và vận động cái ǵ? Họ chỉ có cái bài bản là hăy quên quá khứ mà lo xây dựng tương lai chăng? Nhưng tương lai như thế nào? Có phải nó là cái tương lai mờ mịt mà tuổi trẻ Việt Nam trong nước đă và đang trông thấy chăng?
Vậy th́ lănh đạo cộng sản Việt Nam và những tay sai chủ động cách nào đây? Cho những tên tay sai quen biết với những cá nhân năng nổ trong hoạt động hỗ trợ công cuộc dân chủ hoá chế độ chính trị trên quê hương Việt Nam, tiếp xúc dọa dẫm mua chuộc bằng tiền chăng? Hay mua chuộc bằng t́nh như một tổ chức xuất hiện tại hải ngoại mấy năm nay, chuyên lừa những vị có ḍng máu yêu nước nhưng cũng nhiều giọt máu t́nh, đă từng thực hiện thành công? V́ vậy mà nhiều vị vào dễ nhưng khó ra v́ h́nh ảnh trần trụi đầy dẫy trong băng nhựa và phim ảnh rồi. Đó là bài bản sở trường của lănh đạo CSVN nhưng không hiểu v́ sao mà tổ chức đó áp dụng y chang như vậy nữa. Chẳng lẽ lại trùng hợp ngẫu nhiên?
(C̣n tiếp)
Bookmarks