Hay quá ta! Thế ra cô Tiếng Xưa cũng là một độc giả của Lê văn Trương?. Nếu TX đă đọc "Người Anh Cả" th́ chắc chăn cũng đă đọc "Tôi Là Mẹ" của LVT chứ nhỉ. Năm xưa Vn mê đọc "Tôi Là Mẹ" lắm cơ. đọc đi đọc lại nhiều lần như mê đọc Hồn Bướm Mơ Tiên, hay Ḍng Sông Định Mệnh ấy.
Đọc Tôi-Là-Mẹ trước khi di cư vào Nam năm 1954, mà bây giờ c̣n nhớ hai câu thơ trong ḍng cuối cùng của truyện :
Sương buồn ôm kín non sông,
T́nh buồn thấm đượm trong ḷng.
Dó là tâm trạng cô Vân, vai chính trong truyện, cùng hai con thơ trên chuyến tàu thuỷ rời cảng SaiG̣n để trở về Bắc, quê hương xưa, trong một buổi sáng cuối thu.
Bookmarks