Những ngày tiếp theo
Những ngày tiếp theo đó trong trí nhớ của bà Hạnh Phan là h́nh ảnh của những trang sách, những quyển truyện bị xé nát. Là h́nh ảnh của những dây băng máy hát đĩa bị kéo ra, rối nùi, vứt đầy trên sông.
Bà Hạnh Phan kể bằng những cái lắc đầu và giọng buồn chan chứa, “Một h́nh ảnh thê lương và buồn bă. Tôi chỉ có cảm giác mệt mỏi, ră rời, từ tinh thần đến thể xác. Tôi chỉ nhớ như vậy. C̣n tiếp theo là ǵ nữa, tôi đă trở lại để sống tiếp cuộc sống khi đó như thế nào tôi không nhớ, không muốn nhớ.”
Ông Dân Huỳnh th́ nhớ:
“Những ngày sau 30 tháng 4 lúc nào cũng rộn rịp, xôn xao. Nhưng thực chất bên trong nó là điều ǵ th́ tôi không hề biết. Ba ngày sau đó, tôi có giấy gọi của trưởng pḥng văn tuyên huấn của ủy ban quân quản lên làm việc. Lên đó, tôi gặp ngay người ngày trước ở trong liên đoàn thanh niên học sinh sinh viên Gia Định chung với tôi. Tôi nhớ anh ta đă trở thành một cán bộ của cộng sản với cái băng đỏ và anh ta hỏi tôi thế nào, em có đồng ư chúng ta là người cộng sản hay chưa?’ Tôi miễn cưỡng và tôi ngập ngừng trả lời ‘tôi chỉ muốn ḿnh là một người dân b́nh thường.”
Riêng với bà Xuân Trần ở Phú Quốc th́ “ngày 1 tháng 5 trên đảo có vẻ vắng lắm, những người bỏ đi th́ đă đi hết rồi. Sang ngày 2 tháng 5 th́ Việt cộng hay Việt cộng ăn theo bắt đầu nổi dậy bằng những màn bắn giết những ai bị cho là có nợ máu với họ.”
Từ ngày đó, Phú Quốc trở nên “khủng khiếp lắm, thê lương ảm đạm lắm” trong kư ức người phụ nữ này:
“Người ta biểu mỗi nhà phải đặt một bàn thờ trước sân nhà để h́nh ông Hồ Chí Minh lên, để nhang để đèn giống như bàn thờ ông bà vậy đó. Rồi mấy loa đặt cùng hết. Nhà tôi trước cái loa, sau cái loa, cứ là ‘như có bác Hồ như ngày vui đại thắng’ này kia mà mỗi lần nghe là hai lỗ tai tôi muốn bể luôn vậy đó.
Mà buồn lắm. Mà những ngày đó thê lương ảm đạm lắm. Cứ tối lại thấy người ta dẫn người lấy cái mền trùm lại dẫn xuống đâu hay lên sân chùa, Băi Sếp ǵ đó mà bắn bỏ. Cứ mỗi ngày là thấy người ta dẫn đi như vậy. Có người th́ nói đi là đi luôn không thấy mặt mày nữa. Có người th́ ở trên miễu Cô Sáu tối họ vô gơ cửa, kêu ra là bắn. Khủng khiếp lắm, thê lương lắm. Tôi cứ nh́n bầy con của tôi rồi tôi nói ‘ông trời ơi, ông sập xuống đi cho cả nhà tôi chết hết đi.’ Nghĩa là trong thời gian có nửa tháng thôi mà người ta nh́n tôi không ra, người ta đi ngang nhà hỏi, chị Lợi đó hả sao mà chị ốm dữ vậy.”
“Khủng khiếp lắm, thê lương lắm. Tôi cứ nh́n bầy con của tôi rồi tôi nói ‘ông trời ơi, ông sập xuống đi cho cả nhà tôi chết hết đi.’
Bà Xuân Trần tiếp tục những ḍng hồi ức:
“Hồi đó nhà tôi cho mướn sách mướn truyện, cho đánh bi da nhưng tất cả đều dẹp hết. Sách th́ đem ra xé từng trang rồi khóc. Bàn bi da th́ chồng lại dẹp hết, không cho làm cái ǵ hết trơn hết trọi. Ông chồng tôi đi lên Sài G̣n về nói vàng bây giờ không có người ta đóng dấu th́ coi như là sắt vụn, vàng phải có nhà nước đóng dấu. Thành ra có bao nhiêu vàng th́ tôi đem đi bán, mua một lượng ba trăm ngàn, bán chỉ có chín mươi mấy ngàn thôi, đem đi bán đổ bán tháo, năn nỉ người ta mua, bán hết. Bán hết vàng xong th́ bắt đầu đổi tiền. Không biết tôi c̣n nhớ một trăm đồng đổi lấy lại được 1 đồng hả? Trời ơi, đổi tiền lần đầu tiên nó khủng khiếp lắm, hết trong nhà chẳng c̣n cái ǵ nữa hết trơn. Thôi, những ngày đó, giờ nhớ lại không thể nào mà tưởng tượng nổi hết trơn đó. Khủng khiếp lắm.”
37 năm tṛn đă trôi qua.
Cuộc sống ngày hôm nay cũng khác quá nhiều so với năm xưa.
Nhưng dường như cảm xúc của ngày này, 37 năm trước, vẫn quẩn quanh trong tiềm thức mỗi người.
Không thể nào quên.
Và cũng cầu mong, không bao giờ lặp lại.
http://www.rfa.org/vietnamese/in_dep...012094934.html
Bookmarks