
Originally Posted by
silverlight
Biết nói ǵ đây?
Một tiệm phở gần nhà tôi, cách vài phút đi bộ, đă mở cửa được mười mấy năm. Tất nhiên phở ăn ngon, đông khách, và nhất là luôn có một lượng khách nhất định. Bản thân tôi tuần cũng ghé ăn mấy lần. Tuy không phải là hạng nhất nhưng xung quanh vài cây số vuông, không có tiệm nào qua được. Bà con Việt Kiều nhà tôi về th́ nhất định phải ghé ăn tiệm này.
Nhưng buồn thay! Mới vừa ghé ăn sáng qua, tiệm đă tuyên bố đóng cửa. Người chủ miệng vẫn cười tươi như ngày nào trong cay đắng: đă ráng lắm rồi, từ mấy tháng nay cố lấy công làm lời, nhưng đă chịu hết nỗi. Giá cả thịt thà, rau cải, đă lên quá cao. C̣n giá tô phở th́ không thể lên cao hơn nữa, v́ rằng người ta không thể chỉ ăn một bát phở mà nhịn đói được mấy ngày, c̣n con cái phải tới trường, và mọi thứ chi tiêu khác.
Tôi cũng giật ḿnh luôn, biết là nó tệ, nhưng không ngờ nó tệ đến nỗi như vậy.
Nay đọc cái post này của bác Tran, thật là rùng ḿnh sợ hăi. Đă đến lúc phải thắt lưng buột bụng thôi, xa xỉ như phở th́ vài tháng ăn lần cũng được.
Nhưng tuần nay bà con lại quên đói, lo bàn tán chuyện trung quốc xâm lấn biển. Đúng là chính phủ Việt nam và Trung quốc, sao mà đúng thời đúng lúc. Đang cơm sôi lửa bơng, dân t́nh loạn lạc khắp nơi, lại xăy ra nạn ngoại xâm, bèn quên giá cả, quên lầm than, quên đàn áp, quên luôn đói.
Không sao đâu, chỉ chờ dân t́nh yên ấm chút, th́ tự động mấy tàu lạ lại trỡ thành quen.
Bookmarks