Nhờ hai cô vợ "hụt" của tôi đều đi thoát mà tôi bỗng dưng thành...nổi tiếng là một ông Chồng "HÊN" đến
nỗi có mấy bà đề nghị tôi đứng ra làm đám cưới "giả" một lần nữa, bao nhiêu chi phí "đằng gái " lo hết!
Kể ra rẻ chán, v́ nếu nhờ "số hên" của ông chồng "hờ" là tôi mà đi thoát th́ vài chục chai rượu với vài
mâm xôi gà có đáng là bao! Đă có một lần v́ ḷng "nhân ái", tôi đă định nhận lời đề nghị làm đám cưới với
một bà nữa để tự xác nhận xem những ..."người đi qua đời tôi" có hên thật hay không?
Nhưng cuối cùng lại thôi! v́ bà này hơn tôi gần mười tuổi mà đă có hai đời chồng v́ có số ..."sát phu"! Nếu mà bà ấy đi thoát
th́ chắc tôi sẽ đi ra nghĩa địa: "Em chả...dại."
Tôi vẫn mong ước, có một nhà văn nào, dù chưa ở tù Việt cộng bao giờ, giúp tôi viết lại những chuyện này
th́ chắc cũng được một cuốn sách dầy bằng cỡ "One Day in The Life of Ivan Denisovich " của Alexsander
Solzhenitsyn!!!
Có một ông Bác Sĩ hiện đang hành nghề bên Bắc Âu, vừa là bạn vừa là "thần tượng" của tôi, c̣n hành
động ..."cao cường" hơn nữa trong thời gian quản chế! Ông Bác sĩ này thuộc loại không những "đẹp trai,
con nhà giầu, học giỏi" mà lại "văn vơ song toàn" người to lớn, Đệ nhị đẳng Tae Kwon Do.
Thời gian c̣n trong trại cải tạo, những công việc nặng nhọc như "cưa cây, vác củi" ông đều đỡ tay cho tôi v́ tôi vốn
không được khoẻ lắm. Nhưng hơn thế nữa là bản tính ngang tàng kiểu Anh Hùng Lương Sơn Bạc. Khi ra
khỏi tù, anh xin được việc làm ở một Chẩn Y Viện Quận, công việc hàng ngày là khám bệnh cho dân lao
động! Ông bạn tôi lại thuê bao một chiếc xích lô đạp để đến hết giờ khám bệnh lại đạp quanh Saigon, rước
khách kiếm thêm tiền để "cải thiện" cuộc sống.
Chuyện này đối với người b́nh thường th́ cũng chẳng có ǵ đáng nói, nhưng chỉ v́ mỗi buổi sáng, "cực kỳ" đúng giờ, vị Bác Sĩ này lại xuất hiện trong bộ quần áo lính
"Ngụy" cũ, vá chằng vá đụp, đội chiếc nón lá tả tơi, mồ hôi nhễ nhại, mùi vị chắc ... cũng chẳng "thơm tho"
cho lắm (!) lại dắt chiếc xích lô đạp đến trước của Chẩn Y Viện, khoá lại cẩn thận rồi "chễm chệ" ngồi vào
bàn giấy bắt đầu ... khám bệnh !
Đặt vào địa vị của bạn, là một bệnh nhân, bạn có muốn được ông Bác Sĩ này chữa bệnh không? Chắc
chắn là "không". "Đảng Uỷ" ngứa mắt lắm, v́ sau khi ông Bác Sĩ nhậm chức có vài tháng th́ chẳng c̣n
"ma" nào đến Chẩn Y Viện xin khám bệnh nữa, lấy đâu ra con số để... lập thành tích báo cáo.
Chỉ c̣n ông Bác Sĩ và cô Y tá, cũng là người của "chế độ cũ", ngồi nh́n nhau cười, vừa thông cảm vừa ... ngáp ruồi.
Lănh đạo (?) đóng góp ư kiến thế nào cũng chẳng ăn thua ǵ, v́ h́nh ảnh một ông "Vừa-là-Bác Sĩ-vừa là phu
xích lô" trông thảm năo vô cùng, đă ghi sâu vào trong óc bệnh nhân! Vả lại đóng góp ư kiến ǵ khi ông
ta chỉ trả lời: "Tôi đă hết cách sống với đồng lương này, v́ gia đ́nh đă đi hết, không có ai giúp đỡ!" Rồi ông
chỉ bức h́nh treo trên tường: "Tôi chỉ làm theo lời Bác: Lao động là Vinh Quang."
Đến thế th́ c̣n thằng nào dám nói ǵ nữa ! Mà trong Chế Độ Cộng Sản có thằng nào lại dám bỏ tiền cho .. người khác mua quần
áo bao giờ? Túng quá, bèn phải làm phúc tŕnh báo cáo về Sở Y Tế xin đổi bác sĩ khác, nhưng không ăn
thua ǵ v́ chẳng ai muốn nhận, vả lại ông ta cũng không có lỗi ǵ, v́ NGHÈO không phải là một tội trạng có
thể mang ra "đấu tố" được (!) như thời Cải Cách Ruộng Đất?
Thực ra ông bạn tôi chỉ có NGANG chứ đâu có NGHÈO, đêm nào chúng tôi cũng cùng nhau uống rượu
Martell mua ở chợ trời để bàn chuyện vượt biên! Cuối cùng th́ do sự dàn xếp, ông bạn tôi được đổi công
tác, chuyển ra Lực Lượng "Thanh Niên Xung Phong" với lời giải thích: "Bố trí công tác mới ... thích hợp
hơn" Chỉ cần có thế !
Trong thời gian chờ đợi chuyển công tác, ông và cô Y tá (hiện nay là vợ ông) đă
"biến" sang đảo Pulo Bidon. Hai vợ chồng hiện nay sống rất hạnh phúc và làm nhiều công tác từ thiện giúp
đỡ đồng bào mới định cư. Thỉnh thoảng hai vợ chồng vẫn gọi điện thoại cho tôi để tâm sự: "Khổng Minh
mà có sống với ... Việt Cộng th́ chắc cũng phải làm như vợ chồng tớ! Vừa có th́ giờ rảnh đạp xe chở bà
xă đi khắp hang cùng ngơ hẽm để t́m "tuy-ô" vượt biên vừa chẳng bị nghi ngờ ǵ v́ ...nghèo kiết xác.
Bây giờ vợchồng tớ phải làm việc thiện vừa để tạ ơn Trời vừa chuộc lỗi với đồng bào ngày trước v́ trông thấy
tớ "khiếp quá" nên không dám đến khám bệnh.
C̣n tiếp...
Bookmarks