
Originally Posted by
cafe
Nói về lá cờ, thường người ta nh́n về lịch sử. Lịch sử sẽ nhuốm màu lá cờ, để tôn vinh ḷng yêu nước.
C̣n tôi, tôi chỉ muốn nói về lá cờ như là một nhân chứng. Đi qua đời tôi.
Ngày tôi vào lớp 1, ngày tựu trường, tôi bỡ ngỡ,trang nghiêm, Làm lễ chào cờ. Ngọn cờ trong tôi không phải là trang sử thi hào hùng, cũng không phải cờ máu, hay cờ hoa ǵ cả. Cờ đỏ trong tôi, đơn giản chỉ là cảm giác non nớt tuổi thơ, cho cái buổi mai hôm ấy (một buổi mai đầy sương thu, và gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi, đi trên con đường làng nhỏ và hẹp. TT).
Ngày c̣n học PT, tôi được giải tỉnh. Tôi được thầy hiệu trưởng phát thưởng, đứng trên vài trăm người, và dưới ngọn cờ phất phới. Cờ đỏ , trong tôi, như tưng bừng reo mừng chia vui. Cờ đỏ , cũng như b́nh hoa, trên bục phát biểu. Như cánh phượng, tiếng ve mùa hè. Cờ chỉ là một trong nhiều thứ, thường có trong buổi lễ. Cũng như ngày Tết th́ có bánh chưng xanh, câu đối đỏ.
Ngày tốt nghiệp DH, tôi lại đứng dưới cờ. Lúc này là lúc tôi trưởng thành, nhưng cờ tuyệt nhiên không đem lại lư tưởng nào cho tôi, cũng không làm tôi nh́n vào lịch sữ. Cờ đỏ tung bay, tôi th́ thấy, kể từ lúc này tôi không được phép là gánh nặng của gia đ́nh tôi, tôi phải hoàn toàn tự lập. Cảm giác trưởng thành và lo lắng của tôi, chỉ có lá cờ là hiểu nhất, v́ nó chứng kiến bao nhiêu là thế hệ như tôi.
Ngày Ba tôi mất, ngày tôi nhớ nhất. Vốn là người đă đi ra khỏi làng sinh sống, khi mất quay về, người ta thường có một cái lễ ngay đầu cổng làng. Cổng làng nào cũng có ngọn cờ, cờ có mặt trong giây phút gia đ́nh tôi đau buồn nhất. Màu đỏ lúc đó trong tôi, không phải là màu chiến đấu, hay hy vọng, càng không phải là màu may mắn. Màu tang thương.
Cờ trong tôi, đơn giản như luỹ tre làng, như ao nhà nội, như bờ sông quê. Cờ với tôi, là một người bạn, duyên nợ với nhau tự kiếp nào. Lúc vui, buồn, bỡ ngở, tráng, hùng, hay tang thương, tôi và cờ đều có dịp gặp nhau. Và v́ gặp nhau nhiều, nên có t́nh cảm với nhau chăng?
Cuộc sống là sự xê dịch, nên sự đổi thay, hay thay đổi cũng là điều dễ hiểu. Lở mai này, nếu cờ đỏ đă đi hết cuộc đời của nó, nó sẽ lui vào lịch sử. Nếu cuộc đời vốn không cho nó hiển diện nữa, tôi cũng sẽ giữ một lá cờ đỏ trong nhà, để nhớ như là một người bạn, như là một phần kư ức của tôi.
Nhân tiện bài này, tôi cũng xin chia sẽ với các bạn một điều. Bạn và tôi, đều là người Việt. Bạn yêu kư ức của bạn. Tôi thương kỷ niệm của tôi. Cả hai chúng ta, ai cũng là người t́nh cảm. Nhưng đừng v́ cái t́nh yêu của bạn, mà chà đạp hay cưỡng bức kỹ niệm của tôi (Trên forum này rất nhiều người thoá mạ cờ đỏ, không tiếc lời.). Phàm là người, ai cũng có điều ḿnh thương yêu.
Bookmarks