Tâm sự một nữ sinh viên du học ở Mỹ về sự đ̣i hỏi của cha mẹ ở VN
Không chỉ phải tự lo cho bản thân nơi đây, mà Thi c̣n mang nặng tâm trạng phải lo cho gia đ́nh ở Việt Nam.
Tôi hỏi Thi, “Làm sao em có tiền để gửi về cho bố mẹ?”
“Khi đi làm, chỉ để ra đủ tiền đóng tiền học, c̣n lại dư ra một chút nào em lại nhờ bác chuyển về nhà cho bố mẹ và các em, nhất là vào dịp Tết và đầu năm học.”
“Sao lại phải nhờ bác gửi?” Tôi hỏi và nghe giọng Thi như chực khóc: “Nếu em gửi th́ sợ bên nhà nghĩ rằng em có tiền, mà em th́ có tiền ǵ đâu, thực t́nh là em chẳng có dư đồng nào hết. Nên cứ để bác mang danh bác mà gửi về cho bố mẹ. Có một trăm em gửi một trăm, có năm chục em gửi năm chục, đôi khi có hai chục em cũng gửi.”
“Em có nói cho nhà biết là bên này em kiếm tiền rất khó không?”
“Không hiểu đâu chị ơi. Không hiểu đâu. Bố mẹ và cậu d́ cứ nghĩ là em sang đi làm là có tiền liền, có tiền nhiều. Họ cứ nói sao hàng xóm nó đi, tiền nó gửi về hàng ngàn. Mà trời đất ơi, ḿnh đi học, rồi đóng tiền học, tiền tùm lum, mà cứ giải thích nhiều lần cũng không có ai hiểu hết. Khi nhà có khó khăn lại gọi sang cho em, mà thực t́nh em có tiền đâu. Thành ra cực khổ ǵ ở đây em cũng chẳng dám than, chẳng dám nói ǵ hết.”
“Em biết có khó khăn lắm th́ mẹ mới gọi đến em, nên hễ có bao nhiêu là em gửi hết. Một chút cũng có thể kham được trong lúc khó khăn.”
Thi giăi bày: “Mỗi lần gọi cho mẹ là mỗi lần mẹ khóc, mẹ than, em lại không có tiền nên từ Tết đến giờ em không dám gọi về nhà. Em chỉ lén hỏi thăm qua bác và gọi lén cho đứa em để biết t́nh h́nh ở nhà thôi.”
“Hy vọng vài năm nữa sẽ đỡ hơn.” Thi cười hy vọng.
http://www.phongvienngoclan.com/2011...o-dzay-ma.html
Bookmarks