Ngụy Tặc
Ông Minh đă hoàn tất trách nhiệm của ḿnh trong t́nh thế khó khăn nhất của cuộc chiến. Dĩ nhiên 1 kẻ sĩ đứng ra nhận lănh vai tṛ lănh đạo đều có nhiều lựa chọn. Ở đây, rơ ràng ông Minh chỉ c̣n nước hoặc tử thủ, hoặc đầu hàng, hoặc "đánh bài chuồn" như ông Thiệu.
1. tử thủ: kết cục sẽ rất rơ ràng là hoặc ông ta hy sinh, hoặc ông ta bị bắt sống. Ông sẽ được tiếng là anh hùng. Nhưng vinh quang đó của ông sẽ được trả với cái giá có thể là hàng triệu sinh mạng con dân Việt và 1 Sài G̣n ra tro như cổ thành Quảng Trị. Điều này có thể nh́n thấy được qua những "tuẫn tiết" của mấy tướng Hưng, Nam....các ông ấy được tiếng, nhưng binh sĩ dưới quyền cũng không được ǵ và nhất là vợ con, thân thuộc ở lại phải trả 1 giá đắc đỏ hơn người khác.
2. đầu hàng: lựa chọn này đương nhiên là mang tiếng thua nhục. Nhưng đổi lại, Sài G̣n, hàng triệu sinh linh có cơ may thoát cảnh huỷ diệt. Thực dân Pháp khi đối diện với sự vây hăm không lối thoát cũng chấp nhận giương cờ trắng để bảo toàn cả vạn quân sĩ. Đế quốc Mỹ cũng phải nuốt nhục tháo chạy để chấm dứt thiệt hại vô phương cứu văn nếu tiếp tục xông vào vũng lầy.
3. chuồn: cái gương ông Diệm, ông Thiệu c̣n đó. Vợ con, thân thuộc của họ sẽ muôn đời mang tiếng là "ḍng dơi" Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc mà thôi. Nói chung thân phận của những kẻ hoặc phản bội dân tộc, hoặc phi dân tộc nên bị dân tộc ruồng bỏ đều phải mang bản án lịch sử, bia miệng ngàn năm nhơ nhuốc.
Tóm lại, ngoại trừ có ai đó đưa ra 1 giải pháp khả thi khác với ông Minh, có thể vừa bảo toàn lực lượng, vừa bảo vệ chế độ không sụp đổ th́ kẻ đó mới có quyền chê trách ông Minh. Ngoài ra th́ toàn là hạng bố láo bố lếu.
Những "hậu quả rùng rợn" mà bác gán cho ông Minh th́ nên chỉa thẳng mũi dùi về phía đă "tiếp thu" sự "bàn giao" chính quyền của ông Minh. Sau 1975, ông Minh không c̣n khả năng bảo bọc cho thuộc hạ của ḿnh. Cả ông Hương cũng vậy. Hoặc nếu bác cho rằng "những việc làm" "để lại một hậu quả rùng rợn như thế" th́ phải xét cho thấu ngọn ngành. Nó chính là hậu quả của ông Diệm và ông Thiệu gây nên.
CS là phe chiến thắng và họ có đủ lư do để biện minh cho những chính sách gọi là "giải quyết hậu quả, tàn dư chiến tranh" và "tái thiết đất nước". Sau bao năm "cùng cực" mà họ vẫn lèo lái được đất nước bước tới một cơ hội phát triển như hôm nay, chứng tỏ họ biết dân, biết thời và biết lănh đạo.
Những con dân dính dáng "nợ máu" của VNCH tất nhiên cũng nên biết điều nhân quả mà bớt hung hăng phách láo đi. Nhất là nhóm con dân HO hiện đang "sung sướng" ở nước ngoài, dù sao chăng nữa, cũng nên nhận ra tầm nh́n và tấm ḷng của ông Minh mà cúi đầu tạ ơn cứu mạng mà ông ta đă trực tiếp hoặc gián tiếp ban cho vậy
Bookmarks