Page 4 of 127 FirstFirst 123456781454104 ... LastLast
Results 31 to 40 of 1261

Thread: CHIẾN TRANH và TỘI ÁC: Cộng Sản - Quốc Gia, ai tàn ác hơn ai?

  1. #31
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    C̣n nhà tù của CS th́ đến nay không c̣n để làm chứng cớ chống lại họ ????????????????

    Quote Originally Posted by gio View Post
    chiến tranh th́ theo thiển ư của tôi rất khó so sánh bên nào ác hơn bên nào? nhưng có một điều là nhà tù Tam Đảo, nhà tù Phú Quốc,... lại là minh chứng cho sự tàn ác của VNCH , c̣n nhà tù của CS th́ đến nay không c̣n để làm chứng cớ chống lại họ.
    Xem thêm một tấm hình minh hoạ do các cựu phi công Hoa Kỳ bị nhốt tại Bắc Việt mô tả tình trạng tù binh Hoa Kỳ bi giam giữ tốt đẹp như thế nào ?

    Hanoi Hilton, Sunday September 23rd, 2007

    Posted by Lisa Hill on October 11, 2007

    http://hillfamilysoutherndivision.wo...es-in-vietnam/


  2. #32
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    C̣n nhà tù của CS th́ đến nay không c̣n để làm chứng cớ chống lại họ ????????????????

    Quote Originally Posted by gio View Post
    chiến tranh th́ theo thiển ư của tôi rất khó so sánh bên nào ác hơn bên nào? nhưng có một điều là nhà tù Tam Đảo, nhà tù Phú Quốc,... lại là minh chứng cho sự tàn ác của VNCH , c̣n nhà tù của CS th́ đến nay không c̣n để làm chứng cớ chống lại họ.
    Đọc tiếp một hồi ký của một cựu tù binh Hoa kỳ bị VC giam giữ để thấy thể chế đối xử tù binh của VC tốt đẹp như thế nào
    Tù binh đồng minh bị đánh đập, hành hạ,bị lột giầy đi chân không xuyên rừng,bị nhốt trong cũi tre thấp lè tè sống như một con vật, ngủ ngồi, không thuốc men, không chữa thương, nước thiếu thốn, vệ sinh tồi tệ, tù binh chết lai rai mỗi ngày trong trại. bị cột vào nhau khi di chuyển, gục ngã bỏ thây giữa rừng khi chuyển trại...


    Bài Viết:Viet Nam POW story

    By William S. Reeder, Jr., Ph.D, Colonel, U.S. Army (retired)

    http://vnafmamn.com/vietnam_POWstory.html

    .................... .................... .................... .................... .................... .................... .................... .................... .......
    I was interrogated for a couple of days; treated pretty brutally. I was a physical mess. My back was broken. My ankle wound had filled my boot with blood that was now dried solid. I was three days unshaven. I'd had no control over my bowels or bladder and had soiled myself badly. And I'd had several leaches cling to my body, all of which I'd pulled off, except for one which unknowingly was half way into my left nostril. My captors got a laugh from that.

    I was questioned, beaten, threatened, and had my arms tied behind my back with the ropes increasingly tightened during interrogation, until finally both my shoulders dislocated as my elbows were pulled tightly together against my broken spine. Finally, the interrogations ceased, and I was marched for three days to a jungle prison camp that, by my estimation, must have been just across the border in northern Cambodia. I was given my boots back, but no laces and no socks. After three days of walking, my feet were like raw hamburger by the time I limped, in much pain, up to the entrance to my first prison.
    The camp was typical of the image many have. It was carved out of the jungle and built of bamboo. The camp was surrounded by a bamboo wall that was reminiscent of an old cavalry frontier fort in the American West. There was one wall concentrically within another, with a ditch dug between the two, almost moat-like. In the ditch were many punji stakes – pieces of bamboo, knife sharp, dipped in human waste and stuck in the ground. If you fell on these, you'd die of a wound to a vital organ, or bleed to death, or at least die of infection if you were not killed outright. Across this ditch was a log that one had to balance across to gain entry to the camp.
    Inside the walls were many bamboo cages that housed the prisoner population. There were South Vietnamese military, there were indigenous mountain people referred to as Montagnards or Mountainyards who had allied with U.S. special forces, and there were two Americans, myself and another helicopter pilot captured a month earlier. At least a couple hundred prisoners altogether. Conditions in this camp were deplorable. We lived like animals. We were kept in cages, most of which were not tall enough to stand up in. That wasn't necessary anyway, because they kept our feet in wooden stocks. With my broken back, I could not lie back; so I slept sitting up. And every night rats scurried through the cages and nibbled on my ankle wounds, and I couldn't move my feet in the stocks, and couldn't keep them away, and I hate rats to this day.
    The only time we got out of these cages was for a daily toilet call at the camp latrine. The time never seemed to be the same on any given day, and if a prisoner's internal schedule could not wait for the appointed time (many suffered dysentery) then he went all over himself in the cage. When they did let us out, it was a walk to the "facility" in one corner of the camp. On my first visit, I discovered that the latrine was a couple of holes in the ground that you squatted over to relieve yourself. Problem was that many of the sicker prisoners were not able to hold themselves until getting all the way to the holes, and left their waste in piles all around that area. Some of the very sickest prisoners, near death, were placed in hammocks right next to the latrine, and they would either lay there and soil themselves, time after time, or roll out of their hammock, if they could, and take a couple of steps and go there on the ground. The result was a substantial accumulation of human waste all around the holes that were the latrine. Those able to control themselves were forced to walk through that waste field and squat over the holes. On return to our cages, we had no way to clean ourselves.
    I don't remember water being a problem. It was delivered in pieces of bamboo, and there seemed to be sufficient quantities. It was supposedly boiled, but I still came down with bloody dysentery. Food was a problem. Our diet was almost exclusively rice. We'd get one grapefruit sized ball mid-morning, and another mid-afternoon. Occasionally, we'd get the treat of a tuberous root called manioc. It is very much like (and may be the same as) yucca in Latin American countries. My weight went from around 190 pounds to something around 120 in just a few weeks. I was skin hanging on bone with beard that grew very long over time. I did not shave for over five months. And I received no medical attention at all. And no one fared any better. The South Vietnamese next to me in my cage had a severe chest wound that had been bandaged long ago, but I never saw the dressing changed, and the hole in his chest wall was never repaired. He was young and strong, but I'm certain he did not survive.
    We lived like animals, and under these filthy, starvation conditions, without medical care, it seemed that someone died almost every day. The bodies would be carried out and buried on a hillside just outside the camp.
    On July 2, 1972, I was taken outside my cage and lined up with a group of prisoners. There were about 25 South Vietnamese and one other American. I would soon learn that one of our group was a pilot who had been shot down the same day I had, in an A-1 Skyraider at Polei Klang. His name was Lieutenant Xanh. I would never forget his name. Never.
    We were addressed by the Communist camp commander and told that we were going to travel to a new camp, a better camp, a place where we'd get better food and medical care; where we'd get mail and packages from home. He said the trip could take as long as eleven days, and that we should try hard to make it. I envisioned another jungle camp, somewhat better situated, staffed, and supplied, somewhere not too distant in northern Cambodia, or just across the border in Laos. The comment about trying hard to make it did not register in my mind at all – until some days later.
    I set out barefoot with all of us tied loosely to one another. After a few days, we'd no longer be tied because we all struggled to just keep moving forward. I was weak from malnutrition, sick with untold disease, and suffering from wounds that were infected and worsening with the aggravation of the journey. I soon began to become plagued by more leaches, on top of everything else. They'd suck blood and cause infections of their own. I must have been a site. Lieutenant Xanh was there suffering the same conditions, fighting his own personal demons, that every step of the way, threatened to destroy your physical ability, or derail your mental willingness to continue. And if you did not continue to march, you would die. In normal life, you have to take some overt action to die. You have to kill yourself. As a prisoner of war, under these circumstances, that truth is reversed. You have to reach deep within yourself and struggle each day to stay alive. Dying is easy. Just relax, give up and peacefully surrender, and you will die. Many did. They died in that first jungle prison camp, and they died along the trail. Some would complete a day's journey and then lie down to die. Others collapsed on the trail and could not continue. The group would be marched ahead, a rifle shot or shots heard, and the pitiful suffering prisoner was not seen again. We lost at least half a dozen of our small band of 27 captives, and by the time the journey was over, Wayne Finch, the other American in our group, would be dead as well.
    .................... .................... .................... .................... .................... .................... .................... .................... ...

  3. #33
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    C̣n nhà tù của CS th́ đến nay không c̣n để làm chứng cớ chống lại họ ????????????????

    Quote Originally Posted by gio View Post
    chiến tranh th́ theo thiển ư của tôi rất khó so sánh bên nào ác hơn bên nào? nhưng có một điều là nhà tù Tam Đảo, nhà tù Phú Quốc,... lại là minh chứng cho sự tàn ác của VNCH , c̣n nhà tù của CS th́ đến nay không c̣n để làm chứng cớ chống lại họ.

    Bây giờ thì mời bà con cô bác coi một tấm hình chụp một cái cũi tre của Việt Cộng nhốt tù binh Đồng Minh trong rừng tre, do một cựu tù binh Hoa Kỳ thực hiện và tự nhốt trong đó để minh hoạ một sự tốt đẹp của trại tù Cộng Sản VN.
    Xem coi nó có giống chuồng cọp tại Côn Đảo không nào



    " POW-MIA from the Vietnam War"

    http://photo.net/photo-of-the-week-d...0UEnh?start=40

    (POW: Prisoner of War : tù binh. MIA : Missing in Action: bị mất tích khi hoạt động)

  4. #34
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    C̣n nhà tù của CS th́ đến nay không c̣n để làm chứng cớ chống lại họ ????????????????

    Quote Originally Posted by gio View Post
    chiến tranh th́ theo thiển ư của tôi rất khó so sánh bên nào ác hơn bên nào? nhưng có một điều là nhà tù Tam Đảo, nhà tù Phú Quốc,... lại là minh chứng cho sự tàn ác của VNCH , c̣n nhà tù của CS th́ đến nay không c̣n để làm chứng cớ chống lại họ.


    Thêm hình cũi nhốt tù binh đồng minh của VC do cựu tù binh Hoa Kỳ thực hiện


    Photos from Military Heritage and Aviation Museum in Punta Gorda, Florida.


    http://www.opaobie.com/mham-photos.html


    This is a replica of the "Tiger Cage" used to hold American POWs.


    This is the display depicting the captivity of Prisoner of War Captain Luis Chirichigno. It is representative of the captivity of many POWS.

  5. #35
    kts
    Khách
    Nhân Dân Tự Vệ
    Trại nhốt tù binh Việt cộng tại Côn đảo không nghĩa lý gì với trại tù nhốt quân đồng minh và quân nhân VNCH tại Hạ Lào hoặc bắc Miên.
    Tất cả tù binh VNCH và đồng minh bị VC bắt đều phải bị lột hết giầy, đi chân không , khi lao động khổ sai bị xích chùm với nhau, bị nhốt trong cũi, trong hố, bị xích vào thân cây, vào cột ,thuốc men, thực phẩm hết sức ít ỏi và tồi tệ, điều kiện vệ sinh thê thảm...

    Điều khác nhau duy nhất; và quan trọng nhất giữa 2 trại tù này là tại Côn Đảo hay Phú Quốc thì có các ký giả Tây Phương tới quan sát và chụp hình quay phim. còn tại trại tù Hạ Lào, Bắc Miên thì tuyệt nhiên Cộng Sản VN không cho một phóng viên tây phương nào bén mảm đến.

    Chỉ có hồi ký của cựu tù binh mà thôi,


    .................... .................... .................... .................... .................... .................... .................... ..........

    Mong bác NDTV cho xem h́nh ảnh VC 8-9 tuổi xích vào súng
    Và cho xem hồi kư ( tiếng Việt ) của tù cải tạo mà nói đến việc không cho người tù đi giày ? V́ tôi cũng đọc rất nhiều hồi kư của sĩ quan VNCH mà không thấy nói điều đó . Họ kể là hàng ngày phải lên rừng chặt cây , sản xuất . Nếu không mang giày và bị xích chùm th́ làm việc được bao nhiêu ? C̣n 1 bức ảnh người tù chân không mà bác đưa lên th́ không đủ để kết luận đâu.




    Thế c̣n hồi kư của một trung uư TQLC nầy bác có tin hay không ?


    Tháng Ba Găy Súng

    Hồi Kư của Cao Xuân Huy
    Nguồn : http://vietmessenger.com/books/?titl...gaysung&page=5
    Trích page 5 :

    "Lên đến trên tàu, không khí quá nặng nề ngột ngạt. Không phải nặng nề ngột ngạt v́ số người trên tàu quá đông, mà v́ cả tàu đang bị bao trùm bằng mùi giết chóc, căng thẳng.

    Huy mập nhét vào tay tôi khẩu súng ngắn, dặn ḍ:

    "Súng tôi lên đạn sẵn, ông giữ cẩn thận."

    "C̣n ǵ nữa để mà phải thủ súng lên đạn sẵn?"

    "Th́ ông cứ giữ đề pḥng. Biết đâu có lúc phải xài tới."

    Chưa kịp t́m chỗ ngồi, tôi nghe một tiếng súng nổ.

    Hai người lính Thủy Quân Lục Chiến cúi xuống khiêng xác một người lính Bộ Binh vừa bị bắn chết ném xuống biển. Một người lính Thủy Quân Lục Chiến khác đang gí súng vào đầu một trung úy Bộ Binh ra lệnh:

    "................... .................... ..........

    "Tôi lạy anh mà, anh đừng bắt tôi ở lại, anh muốn lạy bao nhiêu cái tôi cũng lạy hết. Tôi lạy anh, tôi lạy anh."

    "................... ........

    "Trời đất, ḿnh đồng đội với nhau mà, anh không thương ǵ tôi hết. Tôi lạy anh mà."

    "................... ..............

    Tiếng ba vừa dứt, tiếng súng nổ.

    Người trung úy Bộ Binh ngă bật ngửa ra, mặt c̣n giữ nguyên nét kinh hoàng. Viên đạn M-16 chui vào từ đỉnh đầu. Xác của anh ta được hai người lính Thủy Quân Lục Chiến khác khiêng ném xuống biển.

    Tên lính vừa bắn người thản nhiên tiếp tục chĩa súng vào đầu một thiếu tá Bộ Binh đang sợ hăi nằm mọp người ở cạnh đó, mặt lạnh băng đầy sát khí:

    "................... .. tới thằng này, mày có xuống không?"

    Ông thiếu tá Bộ Binh này hơi lớn tuổi, mặt cắt không c̣n hột máu, run lên cầm cập, năn nỉ:

    "Anh tha cho em, anh tha cho em."

    "................... ......, một."

    "Thôi, thôi, thôi anh để em xuống."

    Lết ra tới lan can tàu, ông ta quay lại năn nỉ lần chót:

    "Anh tha cho em, anh thương em với."

    "................... hai."

    Biết là không thể năn nỉ, xin xỏ ǵ được, ông ta vừa khóc vừa nhảy xuống biển.
    Cùng trong thời gian đó, tôi nghe thấy nhiều tiếng súng khác ở nhiều nơi khác nhau trên tàu.

    Huy mập cho biết:

    "Tàu chở nặng quá nên bị mắc cạn. Hồi năy cố ra thử nhưng không nổi nên quay đúng một ṿng tṛn rồi hết nhúc nhích. Ông thuyền trưởng cho biết là tàu dành riêng cho Thủy Quân Lục Chiến, nên yêu cầu những ai không phải Thủy Quân Lục Chiến rời tàu. Ông Râu thấy không, sức mấy mà người ta chịu xuống. Thành ra ông thuyền trưởng yêu cầu Thủy Quân Lục Chiến giải quyết. Lính ḿnh tụi nó giải quyết bằng súng."

    "Vậy th́ có nhằm nḥ ǵ đến tôi mà ông bắt tôi phải thủ khẩu súng trong người."

    "Bộ ông tưởng thằng mặc đồ rằn nào cũng là Thủy Quân Lục Chiến sao. Và bộ ông tưởng thằng Thủy Quân Lục Chiến nào cũng phải biết ông sao. Trong lúc hỗn quân hỗn quan này, ông không lo thủ lấy thân c̣n ai lo cho ông đây."

    Tiếng súng vẫn đ́ đoành đây đó trên tàu. Xác người vẫn tiếp tục bị ném xuống biển. Nhiều người vừa khóc vừa nhảy ra khỏi tàu. Những khẩu súng vẫn được kê vào đầu những người lính Bộ Binh, vẫn đ́ đoành.

    T́nh người!

    T́nh chiến hữu!

    Tôi đứng nh́n bất lực. Tôi hoàn toàn bất lực trước cảnh đau xót này.

    Thiếu tá Thành tiểu đoàn trưởng cũng có mặt trên tàu nhưng tôi t́m không gặp. Chắc thiếu tá Thành cũng chỉ bất lực như tôi.

    Gặp trung úy Nghĩa - Hoàng Trung Nghĩa đại đội 1- hai đứa rủ nhau ra góc tàu phía sau đài chỉ huy. Nghĩa nói như một lời nhận tội về sự bất lực của ḿnh.

    "Tụi nó giết người dă man quá. Kiếm chỗ khuất này ngồi may ra c̣n đánh lừa được con mắt của ḿnh."
    Last edited by Dean Nguyen; 23-12-2011 at 08:33 PM.

  6. #36
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    C̣n nhà tù của CS th́ đến nay không c̣n để làm chứng cớ chống lại họ ????????????????

    Quote Originally Posted by gio View Post
    chiến tranh th́ theo thiển ư của tôi rất khó so sánh bên nào ác hơn bên nào? nhưng có một điều là nhà tù Tam Đảo, nhà tù Phú Quốc,... lại là minh chứng cho sự tàn ác của VNCH , c̣n nhà tù của CS th́ đến nay không c̣n để làm chứng cớ chống lại họ.
    Xem Cựu tù binh Hoa Kỳ trong chiến tranh VN đã kỷ niệm ngày cựu chiến binh vào năm 2002 tại thủ đô Washing ton như thế nào?
    ..Trình làng cái cũi nhốt tù binh của Việt Cộng



    Memorial Day 2000

    http://geckocountry.com/memorialdaypics9.shtml


    POW cage in demonstration


    Carrying POW cage away

  7. #37
    Member
    Join Date
    25-01-2011
    Posts
    4,929

    Viet Cong had chained her to a tree


    Mong bác NDTV cho xem h́nh ảnh VC 8-9 tuổi xích vào súng
    Và cho xem hồi kư ( tiếng Việt ) của tù cải tạo mà nói đến việc không cho người tù đi giày ? V́ tôi cũng đọc rất nhiều hồi kư của sĩ quan VNCH mà không thấy nói điều đó . Họ kể là hàng ngày phải lên rừng chặt cây , sản xuất . Nếu không mang giày và bị xích chùm th́ làm việc được bao nhiêu ? C̣n 1 bức ảnh người tù chân không mà bác đưa lên th́ không đủ để kết luận đâu.


    Trại tù binh là thời chiến,để so sánh với trại tù binh nhốt VC cũng là vào thời chiến
    Còn trại tù cải tạo là thời bình, không tính. Đang nói về thời chiến mà.
    Tất cả tù binh đồng minh bị VC bắt đều bị lột giày, không có phóng viên ngoại quốc nào được phép ở đó để chụp hình. Chỉ nghe cựu tù binh kể lại. duy chỉ có hình một tù binh phi công bị bắt tại Bắc việt để làm chứng.
    Còn việc kể lại thì tôi có trích đăng ở trên rồi, đọc đi, để thấy tù binh đồng minh đi xuyên rừng bằng chân không

    Còn chuyện VC xích chân một bé gái du kích 8,9 tuổi vào cây để bắn bọn " ăn thịt Mỹ ' thì đây nè:

    Bài viết:The War Within: Part I – Always an advocate - Web Exclusive

    http://www.legion.org/magazine/15841...-web-exclusive

    Trích đoạn:
    A story from the January 1994 edition of The American Legion Magazine tells of a Vietnam veteran struggling with the day he killed a young girl. She begged him not to eat her as he held her in his arms and she faded away from the wound of his bullet. The 8- or 9-year-old told him that the Viet Cong had chained her to a tree and handed her a submachine gun to fire at the American cannibals. She had earlier wiped out some troops, but was too weak this time.




    In a world of acronyms, serial numbers and security-clearance codes, platoons of stressed-out combat veterans march out of their doctors’ offices with yet another number – 309.81 – scribbled on their medical files. With this designation, they will get an appointment with a mental-health professional, and yet another chance to talk about recurring nightmares from their days in Iraq, Afghanistan or the Vietnamese jungle. They will work with their therapists to help break the mental anguish that got them diagnosed with 309.81 – aka post-traumatic stress. Since long before the diagnosis gained its name in 1980, The American Legion has been an advocate for helping veterans get medical help for dealing with their fears, violence and helplessness. The cause recently gained renewed vigor with the creation of the Legion’s Post-Traumatic Stress/Traumatic Brain Injury Ad Hoc Committee. Formed in October 2010, the group has been regularly meeting, and actively seeking medical direction for helping those in need. And the list of the needy is long.
    A story from the January 1994 edition of The American Legion Magazine tells of a Vietnam veteran struggling with the day he killed a young girl. She begged him not to eat her as he held her in his arms and she faded away from the wound of his bullet.
    The 8- or 9-year-old told him that the Viet Cong had chained her to a tree and handed her a submachine gun to fire at the American cannibals. She had earlier wiped out some troops, but was too weak this time.
    After 25 years, the sergeant, a PTS victim, remained haunted. “He has held a multitude of jobs, moved a dozen times, lived through a broken marriage and sleeps only three or four hours a night. … He loves his kids immensely, but in their eyes he is a remote and cold man. … He still dreams about those crumpled bodies, the flies and the terrified eyes of a dying little girl in that jungle clearing.” Her words still resonate: “No eat me, GI. No eat me.”

  8. #38
    kts
    Khách
    http://vietbao.vn/Phong-su/Di-tim-te.../75248543/262/

    Trong hồ sơ của Trại tù binh Cộng sản Phú Quốc, hiện c̣n lưu giữ hồ sơ về 24 ngón đ̣n tra tấn “bài bản và hiệu quả” mà các viên cai ngục đều đă thực hành, đúc rút, lưu truyền “nức tiếng”. Trong suốt mấy chục năm các ngón đ̣n độc địa kia đă giúp trại tù Phú Quốc vang danh với sứ mệnh của một địa ngục trần gian, nơi mà các viên cai ngục vào vai dă thú một cách hoàn hảo nhất. C̣n các công tŕnh, tác phẩm, tư liệu của nhiều tác giả, nhiều nhân chứng viết về nhà ngục Phú Quốc th́ đều nhắc đến 45 h́nh thức tra tấn tù nhân độc ác ngoài sức tưởng tượng, trong đó đặc biệt “choáng váng” là những tṛ “sáng tạo vượt bậc” do Bảy Nhu và đồng bọn quái đản của chúng áp dụng trên thân thể chính đồng bào yêu nước của chúng, thông qua các dụng cụ tra tấn “danh bất hư truyền”: Vồ sầu đời và gậy biệt li. Rằng: Bị cái vồ ấy đă đụng vào là coi như sầu đời, chết ném xuống biển làm mồi cho cá dữ, sống th́ cũng sầu đời măn kiếp với các thương tật khiếp vía (vồ sầu đời); c̣n cái gậy ấy, ai đă bị nếm, coi như li biệt gia đ́nh, đồng đội và cả... cơi dương gian (gậy biệt li).

    Hàng chục nhân chứng đă đem thân tàn ma dại của ḿnh ra chứng minh cho sức mạnh của gậy biệt li, vồ sầu đời, cả các cái gậy cái vồ ấy đều đă được trưng bày tại Phú Quốc và nhiều địa phương, cả những bức ảnh nạn nhân đă chết và c̣n sống; cả các pho tượng tạc h́nh nhân bị tra tấn kinh dị nhất..., tất cả hiện lên trước mắt tôi, với lời thuyết minh của các nhân viên pḥng trưng bày tại Nhà tù Phú Quốc. Nhưng, ngần ấy vẫn chưa thật sự ám ảnh và khiến tôi phải mất ăn mất ngủ v́ sợ hăi, như là khi tới nhà gặp và tṛ chuyện với Bảy Nhu, kẻ đă từng vặn hàng ngàn chiếc răng của những người tù Cộng sản...




    Hơn 1000 di cốt của người tù ở địa ngục trần gian Nhà tù Phú Quốc được khai quật vừa qua, nhiều bộ xương vẫn c̣n bị găm tới 16 cái đinh sắt.


    Bảy Nhu - tên cai ngục tàn ác nhất trong lịch sử Việt Nam

  9. #39
    kts
    Khách

    Xem lính VNCH đây

    .................... .................... .................... ................

    .................... ...XÓA ....................
    Last edited by Dean Nguyen; 23-12-2011 at 08:50 PM. Reason: H́nh ảnh quá ghê sợ gây kinh hoàng cho người đọc.

  10. #40
    kts
    Khách

    Hăy tôn trọng sự thật nhé !

    Những tṛ bẩn thiểu , khốn nạn nầy mà lính VNCH vẫn tái diễn măi chứ nó không chịu dừng lại đấy Who ạ . . Chặt đầu , giết người bỏ phơi ra mà sao không thúi được ? Có lẽ trong số lính nầy có Who cho nên thấy xấu hổ quá phải không ?

    Hăy tôn trọng sự thật nhé ! dốt lắm sao mà nh́n bức ảnh không hiểu được ǵ , mà phải giải thích bằng lời ? Hay là bảo các bức ảnh trên là dàn dựng ?
    C̣n nguồn hả ? Cứ vào Gooogle t́m là thấy cả hàng trăm tấm như thế . Tôi cũng ớn rồi , chỉ đăng 2 tấm nữa thôi .

    Đáng lẽ phải khép lại hận thù , nhưng các vị chống cộng cực đoan cứ bươi ra , vu khống … nên tôi phải bỏ cả ngày ra để sưu tầm hầu quí vị





    Tấm cuối cùng đă có trong topic : “ ăn gan Việt Cộng … “ của Alamit . Tôi không dám nói chuyện ăn gan là có thật . Nhưng đỗ cho người ăn gan là VC cài vào lính VNCH là 1 tṛ bỉ ổi . Không ai tin được !


    http://www.vietlandnews.net/forum/sh...%C6%A1ng/page3
    Last edited by kts; 23-12-2011 at 08:10 PM.

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 3 users browsing this thread. (0 members and 3 guests)

Similar Threads

  1. CHIẾN TRANH và TỘI ÁC: Tội ác chiến tranh VN
    By alamit in forum Ngược Ḍng Lịch Sử
    Replies: 5
    Last Post: 21-11-2012, 12:52 AM
  2. Replies: 5
    Last Post: 24-03-2012, 09:31 PM
  3. CHIẾN TRANH TẦU - VIỆT CỘNG ...?
    By Tigon in forum Tin Việt Nam
    Replies: 0
    Last Post: 17-08-2011, 12:01 PM
  4. Replies: 24
    Last Post: 28-07-2011, 02:18 PM
  5. Replies: 0
    Last Post: 30-12-2010, 12:51 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •