ĐỪNG BẬN TÂM ANH NHÉ
Ḿnh Ơi! Ngồi xuống gần bên
Để anh tŕu mến, nói lên nỗi niềm
T́nh em trong sáng êm đềm
Như vầng lóng lánh bên thềm toả soi
Xuân xưa năm tháng qua rồi
Thuở yêu nồng cháy mặn ṃi trôi xuôi
Giờ đây nắng nhạt sau đồi
Chiều tà dần đến, bến đời khách thưa
Việc nhà bận rộn sớm trưa
Vui ḷng an phận, nắng mưa bốn mùa
Đơn sơ, giản dị đủ vừa
Nhẹ nhàng êm ả gió lùa dưới trăng
C̣n anh thơ thẩn năm canh
Cây trồng bỏ phế, kiểng cành buông lơi
Suốt ngày chỉ biết ầu ơi
Thức thao diệu vợi, xa xôi lững lờ…
Ḿnh ơi! Đừng bận tâm mà
Hăy toàn ư thắm trải ra giọt ḷng
Cho vần thơ đượm hương nồng
Cho t́nh lai láng trên ḍng đưa xa
Mỗi ngày anh đọc ngân nga
Em đây dào dạt , đậm đà, ngất ngây
Được nghe, được tắm trăng đầy
Bấy nhiêu cũng đủ tim nầy cảm rung
Hồn anh vào cơi không trung
Loang ra suối bể, trải cùng gió mây
Thiết tha, cảm xúc tràn đầy
Dịu xoa thống khổ, đọa đày thế nhân
Xin anh đừng có băn khoăn!.
Tháng 9/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Bookmarks