Một buổi tối, ăn cơm xong, tôi thu dọn đồ nghề của ba, quét dọn vỉa hè sạch sẽ rội mới lấy cái thùng gỗ của tôi ra làm bàn, lấy tập vở ra làm bài. Ba tôi tới ngồi kế bên một lúc, rồi ba rút trong một cái bao ny lông một cái hộp nhỏ, lấy ra một tờ giấy bọc plastic, đưa ra bảo tôi đọc. Cái bao plastic cũ nát, làm cho tôi khó mà đọc được những gịng chữ ở trong.
Tôi ráng mở cặp mắt thật lớn ra mà nh́n tấm giấy này đọc nho nhỏ:
“BỔ TỔNG THAM MƯU QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG H̉A
SƯ ĐOÀN NHẨY DÙ
GIẤY CHỨNG NHẬN
Hạ Sĩ Nguyễn Văn Kiểm.
Ban Truyền Tin
Tiểu Đoàn 6 Nhẩy Dù

Tiểu Đoàn 6 Nhẩy Dù Truyền Tin Nhảy Dù
Ngoài cái lá cờ và h́nh con chim với cái dù, c̣n có h́nh của ba tôi ở trong đó nữa. Trong đời tôi, tôi chưa bao giờ thấy tấm giấy nào như vậy cả, nhưng khi nh́n thấy gương mặt ba tôi rạng rỡ hẳn lên khi nghe tôi đọc tấm giấy, tôi cảm thấy tấm giấy này có liên quan ǵ đó rất lớn đối với ba. Tôi không phải chờ đợi lâu, v́ ba tôi đă hănh diện nói với tôi:
-“Đây là tấm Giấy Chứng Nhận ba là Lính Nhẩy Dù của Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa đó”.
-“Lính Nhẩy Dù là cái ǵ hả ba?”
Ba tôi đă ngồi kể cho tôi nghe chuyện lính của ba:
“Lính Nhẩy Dù là lính dùng cái dù thật là lớn, từ máy bay nhẩy xuống nơi quân địch đang ở, đế đánh chúng nó. Chỉ có quân đội của Việt Nam Cộng Ḥa mới có Lính Nhẩy Dù mà thôi. Ba thích thứ lính này, nên đă t́nh nguyện đăng lính hồi ba mới có 17 tuổi.
Từ khi ra trường, ba đă tham dự nhiều trận đánh lắm, đánh cái bọn bộ đội mà con thấy hằng ngày đó. Sau ba năm, ba đă được thăng cấp lên Hạ Sĩ và được làm Tiểu Đội Phó. Tới đầu năm 1972, ba bị thương ở tay, nên được đổi về làm trong tiểu đội truyền tin của Tiểu đoàn. Trận đánh oai hùng nhất trong đời đời lính của ba là trận đánh tại Đồi Gió, An Lộc. Chỉ có một tiểu đoàn của ba thôi, mà đă đánh tan tành cả một trung đoàn Việt cộng, làm cho cả Sư Đoàn Dù lên tinh thần hết sức. V́ thế mà linh ḿnh cố gắng đánh và giữ được Thị Xă An Lộc đó.”
-“Làm sao mà ba bị thương, phải cưa chân như vậy, hả ba?”
-“Trận chiến cuối cùng, ba đánh ở Phan Rang, bọn Việt cộng đông quá, lính Nhẩy Dù bắn hết đạn rồi mà vẫn không đẩy lui được chúng, phải đánh bằng lựu đạn. Ba và Bác Hùng nhẩy vào một cái hầm th́ bị pháo kích, ba bị nát cả chân trái, Bác Hùng cũng bị miểng ghim đầy người”.
Ba được đưa về Tổng Y Viện Cộng Ḥa, bác sĩ không c̣n cách nào, phải cưa cái chân bên trái của ba đi. Ba chưa kịp b́nh phục th́ Tổng Thống của ḿnh đầu hàng, bọn Việt cộng tràn vào trong nhà thương, đuổi ba ra khỏi giương bệnh. Trải qua nhiều lần cực khổ khác, ba với mẹ ráng sống để nuôi con cho tới nay đó.
Ba không biết tới chừng nào mới có một căn nhà để cho con có chỗ nương thân. Nhưng thôi, cả Miền Nam Việt Nam c̣n bị mất, nói chi tới căn nhà của ḿnh. Ba ráng đợi tới ngày hôm nay, cho con đọc được tấm thẻ này, để cho con biết, con là con của một Người Lính Việt Nam Cộng Ḥa mà thôi.
Có điều là những người lính như ba đă bị thua trận rồi, bị bọn Việt cộng gọi là “Lính Ngụy”. Nhưng đó là bọn chúng sợ Lính Cộng Ḥa mà gọi như vậy thôi, chứ Lính Cộng Ḥa là lính bảo vệ người dân, bảo vệ nước Việt Nam Cộng Ḥa của ḿnh đó. Ba bị mất một chân ba không tiếc, chỉ tiếc là mất cả một Sư Đoàn Dù, mất cả Bộ Tổng Tham Mưu. Ba nhớ đời lính của ba lắm, ba nhớ bạn bè của ba lắm . . . ”
C̣n tiếp...
Bookmarks