LỜI KỂ CỦA KIM ANH.
Thưở c̣n bé, nhất là thời gian c̣n đi học, ai cũng bảo tôi giống chị Diễm. Tôi vẫn thường đỏ mặt v́ sung sướng khi có ai nói với tôi điều ấy.Nhưng chị là người mềm yếu. Việc hôn nhân của chị, vào người khác, chắc không đến nỗi tồi tệ như thế đâu!
Trong gia đ́nh tôi, chỉ trừ có mẹ tôi, c̣n ai cũng phản đối việc chị Diễm tôi lấy Quân. Thấy yếu thế, mẹ tôi dọa sẽ tự tử. Tôi nói với chị:
- Bà già chỉ dọa thôi, đừng mủi ḷng đổi ư.
Nhưng mẹ tôi đă làm thật. Lúc xe cứu thương đến để đưa mẹ tôi đi rửa ruột. Chị tôi ôm lấy khuôn mặt nhợt nhạt của mẹ khóc nức nở:
- Mẹ tỉnh lại đi mẹ ơi! Mẹ cứ khỏe lại rồi mẹ bảo như thế nào con sẽ chiều ư mẹ!
Thế là chị tôi đi lấy chồng. Tôi thấm thía với câu thơ Nguyễn Bính:
Người ta pháo đỏ rượu hồng.
Nhưng trên đầu chị một ṿng hoa tang.
Trước khi lên xe hoa, mà chị tôi chua chát gọi là xe tang, tôi xúi chị nên đi thăm anh Hinh Chị do dự măi nhưng cuối cùng cũng đi. Không may, tối hôm ấy, chị không về được. Không may hơn nữa, Quân tới nhà. Thằng Tuấn không biết ất giáp ǵ bô bô cái miệng:
- Chị Diễm em đi thăm anh Hinh rồi!
Quân hầm hầm ra ngoài xe, ngồi chờ suốt đêm, mẹ tôi gọi thế nào, Quân cũng không vào nhà. Ngồi cho đến sáng, Quân mới bỏ đi.
Chị Diễm về. Mẹ tôi lồng lộn như một con thú bị thương. Trái với tính t́nh thường ngày là cả nể và thiếu tự tin. Chị nói thẳng với mẹ tôi:
- Con đi thăm anh Hinh thật, con có ngủ lại đêm thật đấy, nhưng con không có làm ǵ bại hoại gia phong như mẹ vừa nói đâu!
Mẹ tôi vẫn ch́ chiết.
- Ăn nói với người ta như thế nào bây giờ? Hở trời! Thay quần áo, mẹ dẫn đi xin lỗi nó!
Tôi bật lên :
- Không phải xin lỗi ai hết. Việc ǵ mà phải xin lỗi cơ chứ?
Mẹ tôi lấy cái thước đo quần áo, run run chỉ vào mặt tôi:
- Mày, muôn sự cũng tại mày mà ra cả!
Rồi mẹ tôi chụp cái kéo, xoay ngược mũi nhọn vào ngực:
- Con không đi, mẹ chết cho con xem!
Chị Diễm tôi nói:
- Thôi được, mẹ để Kim Anh nó đi với con được rồi!
Tôi ngồi dưới xe chờ chị. Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau chị bước xuống. Chị phải vịm tay vào lan can mới lê được những bước chân nặng nhọc. Mặt chị xanh mét. Tôi chạy tới đỡ chị. Bỗng, tôi tái mặt khi nh́n thấy vạt áo phía sau có mấy vệt máu đỏ. Tôi nghiến răng gầm lên:
- Khốn nạn hết sức! Để em lên xem nó là con thú hay là bác sĩ đây?
Chị khóc, giữ tay tôi lại:
- Thôi mà Kim Anh! Ảnh muốn chị chứng minh xem đêm qua. . .
Chiến cuộc càng ngày càng khốc liệt giữa một bên là những chiến sĩ can trường của QLVNCH, đang càng ngày càng bị đồng minh và những cuộc biểu t́nh phản chiến có mang màu sắc tôn giáo làm lung lay, cô lập. .
Những cuộc phản kháng của những nhà văn nhà báo, lẽ dĩ nhiên, có sự giật giây của Cộng sản. Họ đ̣i cho bằng được những thứ mà chiến tranh muốn khất lại họ. Nhưng Tổ quốc th́ đang cần những thứ khác kia ḱa! Những thứ mà ḷng vị kỷ, tham vọng cá nhân và đảng phái không có. . .
Với một bên là những người Cộng sản, mang khát vọng dùng giáo điều máu để thôn tính miền Nam bằng bất cứ giá nào!
Đám cưới chị tôi buồn như một đám cưới chạy tang
.
Ngay buổi sáng ngày hôm ấy, tôi đang đứng trên lan can th́ có một cái xe jeep trờ tới. Tôi thấy một chú lính quen quen đang ngơ ngác t́m số nhà. Tôi chạy vội xuống
.
- Chú kiếm chị Diễm tôi phải không. Có chuyện ǵ không chú?
- Tôi là Phận, Trung tá bị thương nặng lắm, tôi đến báo cho cô Diễm. Đây là số pḥng của ổng.
Tôi lặng người, rồi vội cầm vội tờ giấy, rồi chạy nhanh lên lầu. Chị Diễm đang ngồi thẩn thờ trên chiếc ghế nh́n ra ngoài cửa sổ ( Vẫn vị trí mà từ ngày anh Hinh ra trận, chị vẫn ngồi đấy để dơi theo những bóng ḥa châu chập chờn, leo loét, lắc lư trên ṿm trời tối đen của vùng Hố Ḅ, Bời lời. Có những trái thả lạc, rất gần, hắt vào pḥng những tia sáng chập chờn, đầm đ́a trên gối)
Tôi đứng lặng thinh nh́n chị một lúc rồi vội vă thay đồ, chạy xuống nhà Mẹ tôi nói, hỏi ǵ tôi cũng không nghe thấy nữa! Tôi phóng xe thẳng tới Bệnh viện Cộng Ḥa.
Tôi vừa đi vừa chạy trên những hành lang đầy thương binh. Mùi máu, mùi ê-te, cùng những tiếng rên xiết cứ như muốn níu chân tôi lại. Chiến tranh! Lần đầu tiên tôi mới thấy tận mắt chiến tranh khốc liệt là chừng nào! Lần đầu tiên tôi mới thấy sự hi sinh và ḷng dũng cảm của người lính trận thật là vô bờ vô bến.
Chị Diễm ơi! Chị đă không lầm khi trao trái tim của chị cho một người người anh hùng. . .
Hinh thiêm thiếp trong pḥng hồi sức. Vầng trán cao cao của anh c̣n vương lại những gịng máu đen sậm. Cả phần dưới cặp lông mày chữ mác của anh được băng kín. Chân phải anh cũng bị thương, máu đỏ c̣n thấm đậm trên những dải băng. Tôi đang đứng lau những vết máu, vết đất trên thân thể anh th́ Phận dẫn một cụ già bước vào. . .
Bà cụ đứng trân trân nh́n Hinh. Hai hàng nước mắt chảy trên hai g̣ má nhăn nheo. Tôi bước vội ra ngoài hành lang. Một thiếu phụ, từ pḥng giải phẫu chạy vụt ra, tay ôm con, vừa chạy vừa gào khóc, vừa gọi tên thảm thiết một người. Tiếng gào khản đặc làm ḷng tôi quăn đau.
Tôi bước nhanh đến chiếc ghế đá dưới gốc cây trứng cá, ngửa mặt nh́n bầu trời cao vời vợi, có những giải mây trắng vắt ngang. Tôi nhắm mắt lại như muốn được chắp cánh cùng mây lên cao, lên cao măi. . .
Tôi đă nh́n thấy các anh rồi! Các anh rực rỡ như muôn ngàn ánh hào quang! Các anh đẹp hơn cả thiên thần, hào hùng hơn cả những tráng sĩ trong chuyện cổ tích!
Lại có tiếng gào thét của một bà già kêu tên một người con nào đó Tôi mím môi, tôi lại thấy buốt nhói trong lồng ngực. Tôi nuốt những giọt nước mắt mằn mặn. . .
Bây giờ th́ tôi mới vỡ lẽ ra rằng: Cuộc chiến khốc liệt này đă gây ra biết bao nhiêu nỗi thương đau, mà không có ai có thể chia xẻ cho ai được cả!
Những h́nh ảnh và âm thanh ấy cứ chập chờn, bám riết lấy tôi, theo tôi về tận đến đầu đường Nguyễn Thiện Thuật.
Cả một góc phố đang bị kẹt xe, đang ngập tràn khói pháo! Nhà trai đă đến rước dâu rồi! Tôi nghĩ ngay đến khuôn mặt hí hửng của Quân. Rồi lại nghĩ đến cái đầu băng kín của anh Hinh. Cái đầu có quấn băng trắng ấy, y như một dải khăn tang. Anh đang để tang cho một cuộc t́nh dang dở. . .
Đêm hôm ấy, trong lúc cô dâu chú rể đang đi chào bàn. . Bỗng có một người đàn bà, dắt theo một đứa bé trai. Người đàn bà đi thẳng đến chỗ chị Diễm, c̣n đứa bé, trông giống Quân như đúc, chạy tung tăng đuổi bắt những trái bong bóng đang bay lơ lửng giữa tiếng cười, tiếng nói, tiếng bật của nút chai rượu . . .
Mẹ tôi là người ân hận nhất. Bà lao tới, bao nhiêu tức giận của bà đồn vào một ly nước đầy, hắt mạnh vào mặt Quân. Bà lôi xềnh xệch chị Diễm tôi ra khỏi cửa.
Đêm ấy, mẹ tôi uống thuốc độc quyên sinh. . .
Bố tôi trước sau vẫn bậm chặt đôi môi, không nói một lời. Hôm đưa ma mẹ tôi. Bố tôi chỉ nói vỏn vẹn :
- Bà đi b́nh an. Gia đ́nh và con Diễm đă tha thứ cho bà.
C̣n tiếp...
Bookmarks