THƠ HỌA
Nhất Lang Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội Lê Thị Vân Quỳnh
Bài Họa (21)
MỘNG CẢNH NỢ DUYÊN
Bầu tĩnh lặng trăng treo lồ lộ
Trải gót hài tản bộ ven sông
Loanh quanh lạc bước mênh mông
Độ hơn trăm dặm chợt ḷng băn khoăn
Bỗng huyền hoặc mây giăng mờ ảo
Vẳng cung đàn điệu sáo du dương
Hàn sương lấp lánh phủ đường
Mùi hoa cỏ nội ngát hương ngọt ngào
Gió thoảng nhẹ hoa đào lác đác
Đỉnh khung tầng ánh bạc lung linh
Tâm tư vương vấn gợi t́nh
Bốn bề mờ nhạt hồn trinh phập phồng
Ngàn tinh tú bềnh bồng toả sáng
Dưới lộ tŕnh đề bảng “Bồng Lai”
Cảnh tiên ẩn hiện non đài
Tuyệt trần mộng ảnh mê say du hồn
Tiếng róc rách dập dồn thác đổ
Sóng li ti khẽ vỗ mạn thuyền
Nguyệt cầm trỗi khúc đoàn viên
Điệu trầm cung bổng liên miên dập d́u
Cạnh ḍng suối túp liều nho nhỏ
Ở bên trong lại tỏ ánh đèn
Sảnh nhà ngào ngạt hương sen
Giọng chàng trầm ấm, “Cửa then chẳng cài”...
Ta ngồi đợi miệt mài ṿ vơ
Tưởng rằng nàng đă bỏ ta đi
Tương tư khối mộng sầu bi
Dám vấn nàng th́, nguyên cớ tại sao?
Hẹn hôm trước khi trao khăn vải
Nàng hứa rằng sẽ măi bên ta
Khăn thêu Loan Phụng hợp hoà
Hoài vọng nàng đà vạn kỷ tuyết rơi
Duyên hội ngộ ṿm trời xanh biếc
Tỏ rơ ḷng tha thiết yêu em
Nguyệt minh rọi sáng bên thềm
Tơ hồng đượm thắm bên rèm có nhau
Đây trà rượu trầu cau mâm quả
Kính mẹ cha vất vả nuôi nàng
Chờ ngày bái tổ vinh quang
Kết nghĩa tơ vàng trọn đạo tào khang...
Chợt tỉnh giấc ngỡ ngàng quặn thắt
Giấc mộng kia se sắt hồn ta
Cơi trần lưu lạc Ta Bà
Đường t́nh lỗi nhịp lệ sa canh trường
Chàng có phải Hồn Thương trong mộng
Thiếp mỏi ṃn trông ngóng vạn niên
Bể dâu rũ đoá thuyền quyên
Duyên nợ ảo huyền tủi phận truân chuyên
Nếu tiền kiếp hữu duyên chẳng nợ
Nay chàng về gặp gỡ trong mơ
Bến xưa vàng vơ đợi chờ
Mảnh hồn héo hắt áng thơ lỡ vần
Thân cô độc gian trần thiếp đợi
Dệt chỉ hồng diệu vợi xa xăm
Đêm nay dưới ánh trăng rằm
Miên man thổn thức ngàn năm u hoài.
June 7, 2018
Tam Muội Lê Thị Vân Quỳnh
NỖI NIỀM & VƯƠNG VẤN
Chợt chấn động! Nghe “Ai” chờ đợi
Mảnh hồn linh vụt tới xé màng
Nhập thời tiền kiếp vào thân
Nhẹ nhàng ngày tháng khảy đàn ru êm...
Từ dạo đó đêm đêm thao thức
Cảm thấy như nhói nhức trong tim
Bóng h́nh yêu dấu thuyền quyên
Chập chờn trí năo, chẳng yên cơi ḷng
Trước nghịch cảnh bềnh bồng sóng nước
Nghĩa thâm t́nh tha thiết thê nhi
Quyện ḥa vương vấn mộng th́
Khiến hoài trăn trở, ủ ê sớm chiều
Nương sức gió, cánh diều rộng trải
Tiếng du dương khẽ rải trên đường
Phôi pha khắc khoải u buồn
Lần theo lồng lộng trải hương cuộc đời
Gieo thơ thắm t́m vui khuây khỏa
Dưỡng hạt mầm mong có trái ngon
Mê say cặm cụi sớm hôm
Cố dùng nét bút vẽ tṛn ánh trăng
Trau chuốt lảy cung đàn điệp khúc
Bóng thời gian từng phút dâng cao
Khi như gió thổi xạc xào
Lúc tràn sóng dậy, cuộn trào nhấp nhô
Chẳng mụ mị, vật vờ dă dượi
Chẳng quay cuồng nông nổi, mông lung
Chỉ đây một mảnh linh hồn
Bước chân đá sỏi t́m lên phẳng bằng
Có những lúc lâng lâng dào dạt
Cả nỗi niềm chất ngất mê say
Bức tranh khoảng trắng c̣n dầy
Sá ǵ mệt mỏi ngừng tay vẽ h́nh
Có những lúc th́nh ĺnh mưa đổ
Sấm sét trời gợi nhớ thuở xưa
Biết bao gian khổ đẩy đưa
Bâng khuâng da diết dây dưa vướng sầu
Có nhứng lúc ngọt ngào năm cũ
Chậm từ từ vần vũ tâm tư
Nửa đau, nửa tiếc, nửa mơ
Lang thang phố chợ thẫn thờ luyến lưu…
Nh́n trước ngơ âm u phủ lối
Gây năo nề tăm tối bao quanh
Nấu nung lặng lẽ âm thầm
Đốt dần ngọn lửa phả tan mịt mù
Vào ảo ảnh trải thơ lai láng
Phả tan niềm hụt hẫng gió mây
Ḥa thêm nỗi nhớ về “Ai”
Không gian diệu vợi duỗi bay “Kiếm t́m”
Cố làm sao cho tim thôi nhói
Gặp nhau rồi vời vợi ngóng trông
Đậm đà ấp ủ cơi ḷng
Mà ôi! Phải chịu cách ḍng sông xa
Phải chịu cảnh trăng tà khuất núi
Phải âm thầm rười rượi nhớ thương
Đêm nghe tí tách hàn sương
Ngày treo nhung nhớ về phương ngh́n trùng.
8/6/2018
Nhất Lang Nguyễn Thành Sáng
Bookmarks