Đi dạo phố vào buổi sáng ở Hà Nội tôi đă phải phát hoảng v́ cái loa đọc thông tin treo khắp nơi trên mấy cột điện. Tôi tưởng rằng cái vụ loa phường này đă được dẹp tiệm từ lâu rồi. Trong Sài G̣n th́ không thấy (hay nghe) nhưng nó vẫn c̣n tồn tại ở thủ đô ngàn năm văn vật này. Trong khi ngoài phố người ta chạy xe hơi, nói toàn chuyện cho con học trường quốc tế hay cho du học ở nước ngoài để mong t́m được cái vé đi sống ở nước ngoài, th́ cái sản phẩm của "đỉnh cao trí tuệ nhân loại" vẫn c̣n tồn tại. Kinh khủng thật!
Tôi cũng không dám hỏi người dân ở đó có quan tâm đến những lời tuyên truyền phát ra từ những cái loa đó không nửa. May mà khu vực của khách sạn chúng tôi ở không có cái loa nào cả, bằng không th́ mỗi đêm tôi sẽ thấy ác mộng.
Tôi cũng đi ṿng qua bên công viên Lư Thái Tổ, nơi mà bà Vơ Hồng của VT đă phân phát áo và khẩu hiệu hôm lễ ngàn năm Thăng Long định chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm, nhưng thấy lẫn quẫn trong công viên là đám công an mặc thường phục và thêm một đám ngồi phía bên kia đường (trong khu nhà khách chính phủ) nh́n qua nên tôi chỉ thoáng nh́n rồi đi luôn chờ tối đến sẽ trở ra.
Đêm xuống tôi lại ṃ ra chổ khi sáng th́ thấy một cảnh tượng rất quái chiêu có lẽ chỉ có ở Hà Nội. Môt cái máy hát được mở thật lớn bài nhạc rock của Mỹ để cả đám phụ nữ tập thể thao ở sát ngay lề đường, nơi mà xe cộ chay ngang qua khói bụi cay xè mắt . Nh́n đám người tay chân vặn vặn, mông hẩy hẩy, cổ th́ lắc lư làm cho cả bọn tôi không nhịn được cười, và quên luôn cái vụ chụp h́nh ở đó.
V́ đi theo tour nên bọn tôi có dịp nh́n thấy tận mắt và nghe tận tai những thứ rất là kỳ cục trên nhiều khu vực ở phía bắc. Có một điều ngạc nhiên nhất là dân miền bắc mê nhạc vàng và nhạc sến không thể tả, ngay cả những bài hát ca ngợi người lính VNCH. Những đêm tŕnh diễn của Hương Lan, Tuấn Vũ, Phi Nhung ... tại nhà hát lớn Hà Nội đă được sold out.
Như vậy là mấy cái loa tuyên truyền kia đă không hoàn thành được nhiệm vụ mà chính quyền giao cho v́ người dân đang hưởng nhạc miền nam và mơ tưởng đến chuyện đi ra nước ngoài.
Bookmarks