Cuối tháng năm trên đường xuống miền Tây, tôi bị chúng bắt tại Cai Lậy rồi đưa vào trại vườn đào Mỹ Phước Tây, trải qua 58 ngày đêm trong vùng Đồng Tháp, ngày th́ đi đào kênh ngâm ḿnh dưới nước cho đỉa bám, tối về xỏ chân vào chiếc cùm chữ U nằm nghe tiếng muỗi kêu, đầu óc tôi lúc đó cũng c̣n quá non nớt về con người cộng sản, tôi vẫn nghĩ rằng DÙ NÓ CÓ LÀ CỘNG SẢN TH̀ NÓ CŨNG LÀ NGƯỜI VIỆT NAM, chả thế mà lúc vừa chuyển xuống Cao Lănh một tên cán bộ hỏi tôi tại sao không chạy đi nước ngoài,tôi đă khẳng khái trả lời “Tôi là người Việt nam, đă được sinh ra và lờn lên trong cuộc chiến này, và may mắn sống sót để nh́n cuộc chiến tàn lụi, tôi ở lại để nh́n xem những người cộng sản các ông làm được ǵ cho đất nước này”.
Nhưng chỉ mấy tháng sau, những biến đổi tang thương của đất nước,của đồng bào và của chính gia đ́nh tôi đă cho mọi người cũng như tôi thấy rơ thế nào là con người cộng sản, gia đ́nh tôi đă không thể trông vào mấy trăm kư sắn để sống, Mẹ tôi đă có một quyết định vô cùng sáng suốt là vứt bỏ cái miếng đất thổ tả ấy đi để cùng các em tôi đi buôn bán chui, buôn bán dắt trong cạp quần hay dấu dưới đũng quần, có thể từ cái nền buôn bán này mới đẻ ra cái nền kinh tế thị trường theo định hướng xă hội chủ nghĩa bây giờ.
Khi ngồi dưới cái hầm tàu thủy ra Bắc, ngồi bó gối dựa vào nhau bên cạnh cái thùng tôn được dùng làm cầu tiêu dă chiến cho 150 người, Thạch Thon thằng bạn đại đội trưởng đại đội trinh sát của Liên đoàn 33 Biên Dũng năm nào chuyền cho tôi b́nh thuốc lào bằng nhựa và nói
– Hút đi mày Hiếu, đời ḿnh mất hết rồi th́ c̣n ǵ nữa đâu mà bỏ.
Nghe cũng thấm thía, tôi đón cái b́nh thuốc lào to bằng cái gói thuốc lá, nhồi một viên “Cái Sắn say” vào rồi châm lủa rít một hơi dài, trong cơn say lâng lâng tôi ghé vào tai nó th́ thầm
– Đ m !CHO DÙ NÓ CÓ LÀ NGƯỜI VIỆT NAM, TH̀ NÓ VẨN LÀ THẰNG CỘNG SẢN PHẢI KHÔNG MÀY
Vâng! Lằn ranh Quốc cộng chỉ thực sự xóa bỏ khi không c̣n một tên cộng sản, không c̣n cái chủ thuyết ngoại lai đang hành hạ dân tộc hiền ḥa này, cũng như không c̣n cái thây ma thối rữa nằm ếm quẻ ở vườn hoa Ba Đ́nh Hà Nội khiến cho cả nước không ngóc đầu lên nổi.
Hôm nay đúng ngày 30 tháng 4, đánh dấu 32 năm mất nước, nh́n ra ngoài sân lá cờ Vàng đang tung bay trong gió, tôi miên man nghĩ rồi sẽ có một ngày, vâng chắc chắn rồi sẽ có một ngày
Ta về phố thị nở hoa
Cờ Vàng rực rỡ, ngỡ là chiêm bao
New Mexico
MÙA QUỐC HẬN THỨ 37
Bookmarks