Nhưng dù vú và đùi của đầm Mỹ có đẹp tới đâu cũng không cám dỗ được tôi lúc ấy. Tôi không thể nào coi TV được. Cứ tưởng tượng đến cảnh phải gặp anh chị Báu là thấy người muốn nổi gai ốc. Thật là... đau khổ và nhục nhă vô cùng. Làm sao tôi có can đảm để nói cho anh Báu biết rằng tôi chỉ là một thằng phét lác, rằng tôi hoàn toàn bất lực về việc mấy cái bánh xe của anh. Lúc tôi tuyên bố, tôi đă vênh mặt lên, đă hống hách thế nào, bây giờ việc không thành, tôi phải tưởng tưởng ra cái bộ mặt lép xẹp và bất lực của tôi lúc ấy.
Tôi ngồi như vậy rất lâu rồi cuối cùng, quyết định lên pḥng anh Báu liền để nói cho anh biết tất cả sự thật. Dĩ nhiên, như tôi đă nói, tôi biết anh chị Báu sẽ cười vào mũi tôi nhưng không sao cả, tôi nghĩ lâu lâu ḿnh cũng phải để người ta cười vào mũi để cho ḿnh bỏ bớt cái tính phét lác đi.
Tôi đứng dậy tắt TV. Đă toan bước đi, nhưng nghĩ sao tôi lại tới mở cửa tủ lạnh khui một lon bia. Trong những giây phút khó khăn như thế này, tôi cần bia để có thêm can đảm.
Làm hết lon bia, tôi bước ra cửa. Nhưng sắp sửa khép cửa lại sau lưng th́ h́nh ảnh của vợ chồng chị Báu lại hiện ra trong trí tôi. Tôi lắc đầu ngao ngán. ĐM mới có một lon th́ chưa đủ cân lượng để nh́n cặp mắt khinh bỉ của anh chị Báu, phải thêm một lon nữa mới được. Thế là tôi lại quay trở vào, mở tủ lạnh.
Chợt nhận ra rằng trời đă hơi khuya, tôi quyết định phải uống cho mau. Ực một cái ào hết lon bia, tôi lại đi ra. Nhưng quái lạ, vừa tới cửa th́ h́nh ảnh của anh chị Báu lại trở về ám ảnh lấy tôi. Lúc bấy giờ tôi mới hiểu cái câu nói "thà chết vinh hơn sống nhục" mà ḿnh đă nghe nhiều lần. Nhục thật, c̣n ǵ là tôi nữa. Người ta đă đặt hết tin tưởng vào ḿnh. Hóa ra ḿnh cũng chỉ là một thứ vô dụng, chỉ được cái miệng khoác lác là hay. Hai lon bia vẫn chưa cho tôi đủ can đảm. Tôi lại quay trở vào, lại mở tủ lạnh.
Lần này th́ tôi ngồi hẳn xuống ghế, uống liên tiếp hơi hết lon này đến lon khác. Mấy lon đầu uống th́ thấy nặng bụng nhưng đến lon thứ ba th́ càng uống càng thấy dễ chịu, đầu óc càng lúc càng trở nên sảng khoái. Tôi cứ khui bia măi cho đến một lúc nh́n vào tủ lạnh chẳng c̣n lon nào nữa. Bây giờ nhớ lại khi ấy, tôi biết rằng lúc đó tôi đă say. Nhưng, cũng như tất cả những người uống rượu trên thế giới này, họ không bao giờ cho là ḿnh say cả. Và sống ở trên đời, không có ǵ đau khổ cho bằng đang uống bia nửa chừng th́... hết. Tôi đang nổi hứng, cần phải uống thêm nữa.
Thế là tôi quyết định đi mua thêm bia. Tôi chẳng ngờ, chính bởi cái vụ hết bia lẩm cẩm này mà cuộc đời tôi rẻ sang một khúc quanh khác...
* * *
Tôi khoác vội chiếc áo, lấy ch́a khóa bước ra khỏi pḥng. Lúc lên xe rồ máy, tôi sực nhớ lại rằng ḿnh đă quên không khóa cửa pḥng. Nhưng tôi vẫn sang số xe dọt luôn. Căn pḥng độc thân của một thằng tị nạn da vàng th́ có ǵ đáng giá mà phải khóa. Rủi có thằng ăn trộm nào lén vào được trong pḥng th́ cũng phải... bịt mũi đi ra v́ chẳng t́m thấy ǵ đáng giá ngoài một mớ chén đũa dơ cả tuần không rửa.
Xe chạy ra tới đầu đường th́ tôi nhận ra một cái quên khác. Tôi đă quên không đem cây súng theo như vẫn thường làm. Nhưng không lư lại quay trở lại. Tôi quyết định đi luôn. Dù sao th́ tôi cũng sẽ trở về liền trong ṿng mười phút đồng hồ mà.
Tôi lái xe chạy băng băng tới tiệm rượu, mua hai xâu bia rồi lẹ làng quay trở về.
Khi thắng xe ở trong băi đậu khu chung cư, không hiểu v́ một lư do nào đó, ḷng tôi tự nhiên cảm thấy một cảm giác rờn rợn. Cái cảm giác này lạ lùng lắm, không thể cắt nghĩa được, chỉ biết rằng mỗi lần tôi cảm thấy nó là mỗi lần có một chuyện ǵ rất nguy hiểm sắp sửa xảy ra. Cái này người ta gọi là giác quan thứ sáu và đă giúp tôi thoát chết nhiều lần. Trong một chương khác tôi sẽ kể lại chuyện này.
Tôi tắt máy xe nhưng chưa dám xuống xe vội, cứ ngồi im trong xe.
Quái lạ, cái cảm giác rờn rợn đó tôi cảm thấy rơ ràng trong người tôi, càng lúc càng mạnh. Mạnh đến độ tự nhiên tôi thấy mồ hôi ḿnh toát ra. Đến lúc ấy, tôi mới giận ḿnh v́ đă quên không đem theo cây súng gia bảo. Tôi giận ḿnh vô cùng v́ kể từ khi xảy ra chuyện đụng độ, tôi chưa bao giờ tôi ra khỏi nhà mà không đem súng theo. Phải, nếu có chuyện ǵ xảy ra, tôi thật là... đáng chết v́ đă quên đem súng theo. Có lẽ tôi đă say rồi nên mới như thế... Tôi ngồi im trong xe nh́n tứ phía ra ngoài để quan sát...
Khu chung cư tối nay hoàn toàn vắng lặng. Và sự vắng lặng rất lạ thường này làm cho tôi giật ḿnh. Tôi biết, bọn vô công rỗi nghề thường thường tụ tập phía ngoài sân này rất lâu, có nhiều khi đến gần sáng mới chịu giải tán. Bây giờ trời mới vào khoảng quá một giờ đêm một chút, chúng nó bỏ đi đâu hết?
Cái này th́ chịu, tôi không thể nào giải thích được.
Để làm cho thần kinh ḿnh bớt căng thẳng, tôi lại khui bia. Uống hết hai lon, tôi lại lấy lại được chút b́nh tỉnh, liền mở cửa xe leo xuống. Vừa đặt chân xuống mặt đường th́ cái cảm giác rờn rợn lúc năy trong người tôi biến mất liền, nhường chỗ cho cái cảm giác... mắc tiểu từ đâu không biết đang ào xuống tràn ngập lấy tôi.
Ôi trời đất, sao mà cái bọng đái tôi nó lại nặng và lớn thế này. Năy giờ ngồi xe không cảm thấy, nhưng bây giờ xuống đi bộ th́ mới cảm thấy nó. Mỗi một bước chân là một cực h́nh, tưởng chừng như bọng đái của ḿnh sắp sửa vỡ ra.
Tôi vất lon bia đang cầm trong tay rồi cúi đầu hối hả bước cho mau để về pḥng mà c̣n tiểu. Nhưng đi tới nửa đường th́ tôi chịu không nổi nữa, thôi th́ đành phải kiếm một chỗ nào đó mà tè đại vậy.
Tôi chợt nghĩ, đă lâu lắm rồi, kể từ ngày rời đất nước, tôi chưa có dịp đái đường, bây giờ tiểu lại ắt cũng thú. Thế là tôi lủi và một gốc cây, kéo phẹc ma tuy quần xuống, chuẩn bị cho một màn... đái đường sảng khoái.
Nhưng khi tôi vừa bắt đầu cho nước chảy ra th́ nghe được một mớ tiếng người nói ồn ào từ hướng khu building của nhà tôi vọng lại. Hốt hoảng, tôi liền nín... tiểu.
Dù sao th́ ḿnh cũng là một người tị nạn mới đến đây, đừng để cho chúng nó nh́n thấy và nói rằng người Việt Nam là những con người chuyên môn đái đường. H́nh như bọn Mỹ rất kỵ chuyện này bởi v́ sau mấy tháng sống ở đây, tôi chưa bao giờ nh́n thấy một người Mỹ nào đái đường cả. ĐM thôi th́ đành phải rán nín để chờ lên nhà mà tiểu vậy. Tôi lẩm bẩm chửi thề rồi kéo phéc ma tuya quần lên.
Tôi toan bước ra khỏi lùm cây th́ nghe được một giọng nói, và giọng nói này làm tôi khựng người lại. Cái cảm giác rờn rợn của tôi ban năy lại trở về. Tôi liền đứng sát vào trong bụi cây, nín thở.
Đó là cái giọng nói của thằng Mike.
Tôi không nh́n thấy nó nhưng biết nó không đi một ḿnh. Những tiếng nói chuyện cho tôi biết rằng chúng nó ít nhất cũng phải có ba người. Thật ra ở Mỹ, ba người đàn ông đi với nhau trong một khu chung cư vào cái giờ này không có ǵ là lạ, không đáng làm cho tôi giật ḿnh, cái làm cho tôi giật ḿnh là câu nói của thằng Mike. Nó nói: "Cái thằng da vàng này chưa tới số chết."
Những tiếng nói chuyện và bước chân càng lúc càng trở nên gần. Một người khác nói, cũng cái giọng ồ ề của bọn đen:
-Tao không nghĩ là nó đi lâu đâu.
-Tại sao vậy?
-Tao... giết người đă nhiều lần tao biết. Nếu nó đi đâu xa th́ nó đă khóa cửa pḥng.
Tôi nghe thấy tim ḿnh đấm th́nh thịch trong ḷng ngực. Dù đă đứng rất sát vào sâu trong bụi cây, tôi càng dí sát người tôi vào bụi cây hơn nữa. Đúng là bọn này đang đi t́m tôi để giết. Cái giọng ấy lại tiếp tục, càng lúc càng trở nên gần tôi.
- Mẹ, tao nghĩ cái thằng Vietnamese nó đi mua bia. Mày thấy pḥng nó toàn là mùi bia không à, lon bia không để đầy ở trên bàn và trong thùng rác. Dở tủ lạnh ra cung không c̣n thấy lon nào hết. Mày có nghĩ vậy không?
Tôi thấy ớn lạnh, mồ hôi toát ra đầm đ́a. Chẳng c̣n nghi ngờ ǵ nữa, đích thị là chúng nó đang đi kiếm tôi để giết. Đồng thời, tôi cũng ngạc nhiên vô cùng, không thể ngờ trong đám người da đen lại có một bộ óc nhận xét tinh thế và tính toán thần sầu như vậy. Chỉ cần vô nhà, nh́n thoáng qua một cái mà nó đă đoán là biết tôi đi mua bia. Th́ ra con người, da vàng da trắng da xanh ǵ th́ cũng có người khôn và kẻ ngu.
Nó nắm vững t́nh h́nh như thế mà lại đi t́m tôi để giết th́ c̣n ǵ đời tôi nữa. Nhưng cũng tạ ơn trời đất, nếu không nhờ mấy lon bia th́ tôi đă chết mất xác tối hôm nay rồi. Giọng của thằng Mike trả lời, tôi ngạc nhiên v́ giọng nói của nó có vẻ rất là kính cẩn. Tôi chưa bao giờ nghe thấy thằng này nói chuyện kính cẩn với ai cả.
- Nếu thế th́ ḿnh chờ đây đi anh Jay, nó đi mua bia th́ chắc cũng sắp về.
Cái giọng "khôn ngoan" của người được gọi là Jay lại cất lên:
- Mày biết xe của thằng đó không?
- Dạ thưa biết, chiếc xe Chevrolet xanh...
Nói đến đó th́ chúng nó cũng vừa đi qua trước mặt tôi, 3 người tất cả. Chúng nó bước ngay trước mặt tôi, rất gần, chỉ cách tôi chừng vài sải tay. Tôi lại nín thở và tự nhiên cảm thấy một luồng chất nóng chảy dài từ háng ḿnh xuống dưới chân. Tôi đưa tay xuống rờ và nhận ra hai điều. Điều thứ nhất tay tôi đang run lên bần bật, và điều thứ hai là ḿnh đă đái mẹ nó ra quần rồi. Măi cho đến lúc đó, năm 25 tuổi, tôi mới hiểu thế nào là câu "sợ vải đái ra quần." Th́ ra con người khi sợ quá th́ đái ra quần thật. Kẹt một điều là khi ḿnh tiểu hay đái, một khi mà rô bi nê đă mở ṿi cho nước chảy ra th́ khó mà đóng lại được. Nhưng để nó chảy như thế này th́ chẳng bao lâu nước tiểu sẽ chảy ra tới con đường tráng xi măng. Và hễ chúng nó nh́n thấy nước tiểu tôi th́ tôi sẽ chết. V́ thế, tôi vận hết sức để khóa rô bi nê lại. V́ vận quá nhiều sức cho nên tôi cứ co rúm người lại, lắc lư thật là khổ sở.
Cái giọng của thằng khôn ngoan tên là Jay lại nói:
- Đâu có khó ǵ, ḿnh ra băi đậu xe coi có xe nó đó không? Nếu xe không có th́ đúng là nó đi mua bia, tụi ḿnh cứ ngồi đây chờ. Hễ nó về là xông ra kê súng vào đầu nó dắt nó ra thùng rác mà nổ. Nổ đẹp như là nó đă nổ thằng Rao vậy...
(c̣n tiếp)
Bookmarks