Page 2 of 5 FirstFirst 12345 LastLast
Results 11 to 20 of 41

Thread: PHÁT SÚNG ÂN T̀NH -Tiểu thuyết trinh thám- Trường Sơn Lê Xuân Nhị

  1. #11
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Nhưng dù vú và đùi của đầm Mỹ có đẹp tới đâu cũng không cám dỗ được tôi lúc ấy. Tôi không thể nào coi TV được. Cứ tưởng tượng đến cảnh phải gặp anh chị Báu là thấy người muốn nổi gai ốc. Thật là... đau khổ và nhục nhă vô cùng. Làm sao tôi có can đảm để nói cho anh Báu biết rằng tôi chỉ là một thằng phét lác, rằng tôi hoàn toàn bất lực về việc mấy cái bánh xe của anh. Lúc tôi tuyên bố, tôi đă vênh mặt lên, đă hống hách thế nào, bây giờ việc không thành, tôi phải tưởng tưởng ra cái bộ mặt lép xẹp và bất lực của tôi lúc ấy.

    Tôi ngồi như vậy rất lâu rồi cuối cùng, quyết định lên pḥng anh Báu liền để nói cho anh biết tất cả sự thật. Dĩ nhiên, như tôi đă nói, tôi biết anh chị Báu sẽ cười vào mũi tôi nhưng không sao cả, tôi nghĩ lâu lâu ḿnh cũng phải để người ta cười vào mũi để cho ḿnh bỏ bớt cái tính phét lác đi.

    Tôi đứng dậy tắt TV. Đă toan bước đi, nhưng nghĩ sao tôi lại tới mở cửa tủ lạnh khui một lon bia. Trong những giây phút khó khăn như thế này, tôi cần bia để có thêm can đảm.

    Làm hết lon bia, tôi bước ra cửa. Nhưng sắp sửa khép cửa lại sau lưng th́ h́nh ảnh của vợ chồng chị Báu lại hiện ra trong trí tôi. Tôi lắc đầu ngao ngán. ĐM mới có một lon th́ chưa đủ cân lượng để nh́n cặp mắt khinh bỉ của anh chị Báu, phải thêm một lon nữa mới được. Thế là tôi lại quay trở vào, mở tủ lạnh.

    Chợt nhận ra rằng trời đă hơi khuya, tôi quyết định phải uống cho mau. Ực một cái ào hết lon bia, tôi lại đi ra. Nhưng quái lạ, vừa tới cửa th́ h́nh ảnh của anh chị Báu lại trở về ám ảnh lấy tôi. Lúc bấy giờ tôi mới hiểu cái câu nói "thà chết vinh hơn sống nhục" mà ḿnh đă nghe nhiều lần. Nhục thật, c̣n ǵ là tôi nữa. Người ta đă đặt hết tin tưởng vào ḿnh. Hóa ra ḿnh cũng chỉ là một thứ vô dụng, chỉ được cái miệng khoác lác là hay. Hai lon bia vẫn chưa cho tôi đủ can đảm. Tôi lại quay trở vào, lại mở tủ lạnh.

    Lần này th́ tôi ngồi hẳn xuống ghế, uống liên tiếp hơi hết lon này đến lon khác. Mấy lon đầu uống th́ thấy nặng bụng nhưng đến lon thứ ba th́ càng uống càng thấy dễ chịu, đầu óc càng lúc càng trở nên sảng khoái. Tôi cứ khui bia măi cho đến một lúc nh́n vào tủ lạnh chẳng c̣n lon nào nữa. Bây giờ nhớ lại khi ấy, tôi biết rằng lúc đó tôi đă say. Nhưng, cũng như tất cả những người uống rượu trên thế giới này, họ không bao giờ cho là ḿnh say cả. Và sống ở trên đời, không có ǵ đau khổ cho bằng đang uống bia nửa chừng th́... hết. Tôi đang nổi hứng, cần phải uống thêm nữa.

    Thế là tôi quyết định đi mua thêm bia. Tôi chẳng ngờ, chính bởi cái vụ hết bia lẩm cẩm này mà cuộc đời tôi rẻ sang một khúc quanh khác...

    * * *

    Tôi khoác vội chiếc áo, lấy ch́a khóa bước ra khỏi pḥng. Lúc lên xe rồ máy, tôi sực nhớ lại rằng ḿnh đă quên không khóa cửa pḥng. Nhưng tôi vẫn sang số xe dọt luôn. Căn pḥng độc thân của một thằng tị nạn da vàng th́ có ǵ đáng giá mà phải khóa. Rủi có thằng ăn trộm nào lén vào được trong pḥng th́ cũng phải... bịt mũi đi ra v́ chẳng t́m thấy ǵ đáng giá ngoài một mớ chén đũa dơ cả tuần không rửa.

    Xe chạy ra tới đầu đường th́ tôi nhận ra một cái quên khác. Tôi đă quên không đem cây súng theo như vẫn thường làm. Nhưng không lư lại quay trở lại. Tôi quyết định đi luôn. Dù sao th́ tôi cũng sẽ trở về liền trong ṿng mười phút đồng hồ mà.

    Tôi lái xe chạy băng băng tới tiệm rượu, mua hai xâu bia rồi lẹ làng quay trở về.

    Khi thắng xe ở trong băi đậu khu chung cư, không hiểu v́ một lư do nào đó, ḷng tôi tự nhiên cảm thấy một cảm giác rờn rợn. Cái cảm giác này lạ lùng lắm, không thể cắt nghĩa được, chỉ biết rằng mỗi lần tôi cảm thấy nó là mỗi lần có một chuyện ǵ rất nguy hiểm sắp sửa xảy ra. Cái này người ta gọi là giác quan thứ sáu và đă giúp tôi thoát chết nhiều lần. Trong một chương khác tôi sẽ kể lại chuyện này.

    Tôi tắt máy xe nhưng chưa dám xuống xe vội, cứ ngồi im trong xe.

    Quái lạ, cái cảm giác rờn rợn đó tôi cảm thấy rơ ràng trong người tôi, càng lúc càng mạnh. Mạnh đến độ tự nhiên tôi thấy mồ hôi ḿnh toát ra. Đến lúc ấy, tôi mới giận ḿnh v́ đă quên không đem theo cây súng gia bảo. Tôi giận ḿnh vô cùng v́ kể từ khi xảy ra chuyện đụng độ, tôi chưa bao giờ tôi ra khỏi nhà mà không đem súng theo. Phải, nếu có chuyện ǵ xảy ra, tôi thật là... đáng chết v́ đă quên đem súng theo. Có lẽ tôi đă say rồi nên mới như thế... Tôi ngồi im trong xe nh́n tứ phía ra ngoài để quan sát...

    Khu chung cư tối nay hoàn toàn vắng lặng. Và sự vắng lặng rất lạ thường này làm cho tôi giật ḿnh. Tôi biết, bọn vô công rỗi nghề thường thường tụ tập phía ngoài sân này rất lâu, có nhiều khi đến gần sáng mới chịu giải tán. Bây giờ trời mới vào khoảng quá một giờ đêm một chút, chúng nó bỏ đi đâu hết?

    Cái này th́ chịu, tôi không thể nào giải thích được.

    Để làm cho thần kinh ḿnh bớt căng thẳng, tôi lại khui bia. Uống hết hai lon, tôi lại lấy lại được chút b́nh tỉnh, liền mở cửa xe leo xuống. Vừa đặt chân xuống mặt đường th́ cái cảm giác rờn rợn lúc năy trong người tôi biến mất liền, nhường chỗ cho cái cảm giác... mắc tiểu từ đâu không biết đang ào xuống tràn ngập lấy tôi.

    Ôi trời đất, sao mà cái bọng đái tôi nó lại nặng và lớn thế này. Năy giờ ngồi xe không cảm thấy, nhưng bây giờ xuống đi bộ th́ mới cảm thấy nó. Mỗi một bước chân là một cực h́nh, tưởng chừng như bọng đái của ḿnh sắp sửa vỡ ra.

    Tôi vất lon bia đang cầm trong tay rồi cúi đầu hối hả bước cho mau để về pḥng mà c̣n tiểu. Nhưng đi tới nửa đường th́ tôi chịu không nổi nữa, thôi th́ đành phải kiếm một chỗ nào đó mà tè đại vậy.

    Tôi chợt nghĩ, đă lâu lắm rồi, kể từ ngày rời đất nước, tôi chưa có dịp đái đường, bây giờ tiểu lại ắt cũng thú. Thế là tôi lủi và một gốc cây, kéo phẹc ma tuy quần xuống, chuẩn bị cho một màn... đái đường sảng khoái.

    Nhưng khi tôi vừa bắt đầu cho nước chảy ra th́ nghe được một mớ tiếng người nói ồn ào từ hướng khu building của nhà tôi vọng lại. Hốt hoảng, tôi liền nín... tiểu.

    Dù sao th́ ḿnh cũng là một người tị nạn mới đến đây, đừng để cho chúng nó nh́n thấy và nói rằng người Việt Nam là những con người chuyên môn đái đường. H́nh như bọn Mỹ rất kỵ chuyện này bởi v́ sau mấy tháng sống ở đây, tôi chưa bao giờ nh́n thấy một người Mỹ nào đái đường cả. ĐM thôi th́ đành phải rán nín để chờ lên nhà mà tiểu vậy. Tôi lẩm bẩm chửi thề rồi kéo phéc ma tuya quần lên.

    Tôi toan bước ra khỏi lùm cây th́ nghe được một giọng nói, và giọng nói này làm tôi khựng người lại. Cái cảm giác rờn rợn của tôi ban năy lại trở về. Tôi liền đứng sát vào trong bụi cây, nín thở.

    Đó là cái giọng nói của thằng Mike.

    Tôi không nh́n thấy nó nhưng biết nó không đi một ḿnh. Những tiếng nói chuyện cho tôi biết rằng chúng nó ít nhất cũng phải có ba người. Thật ra ở Mỹ, ba người đàn ông đi với nhau trong một khu chung cư vào cái giờ này không có ǵ là lạ, không đáng làm cho tôi giật ḿnh, cái làm cho tôi giật ḿnh là câu nói của thằng Mike. Nó nói: "Cái thằng da vàng này chưa tới số chết."

    Những tiếng nói chuyện và bước chân càng lúc càng trở nên gần. Một người khác nói, cũng cái giọng ồ ề của bọn đen:

    -Tao không nghĩ là nó đi lâu đâu.

    -Tại sao vậy?

    -Tao... giết người đă nhiều lần tao biết. Nếu nó đi đâu xa th́ nó đă khóa cửa pḥng.

    Tôi nghe thấy tim ḿnh đấm th́nh thịch trong ḷng ngực. Dù đă đứng rất sát vào sâu trong bụi cây, tôi càng dí sát người tôi vào bụi cây hơn nữa. Đúng là bọn này đang đi t́m tôi để giết. Cái giọng ấy lại tiếp tục, càng lúc càng trở nên gần tôi.

    - Mẹ, tao nghĩ cái thằng Vietnamese nó đi mua bia. Mày thấy pḥng nó toàn là mùi bia không à, lon bia không để đầy ở trên bàn và trong thùng rác. Dở tủ lạnh ra cung không c̣n thấy lon nào hết. Mày có nghĩ vậy không?

    Tôi thấy ớn lạnh, mồ hôi toát ra đầm đ́a. Chẳng c̣n nghi ngờ ǵ nữa, đích thị là chúng nó đang đi kiếm tôi để giết. Đồng thời, tôi cũng ngạc nhiên vô cùng, không thể ngờ trong đám người da đen lại có một bộ óc nhận xét tinh thế và tính toán thần sầu như vậy. Chỉ cần vô nhà, nh́n thoáng qua một cái mà nó đă đoán là biết tôi đi mua bia. Th́ ra con người, da vàng da trắng da xanh ǵ th́ cũng có người khôn và kẻ ngu.

    Nó nắm vững t́nh h́nh như thế mà lại đi t́m tôi để giết th́ c̣n ǵ đời tôi nữa. Nhưng cũng tạ ơn trời đất, nếu không nhờ mấy lon bia th́ tôi đă chết mất xác tối hôm nay rồi. Giọng của thằng Mike trả lời, tôi ngạc nhiên v́ giọng nói của nó có vẻ rất là kính cẩn. Tôi chưa bao giờ nghe thấy thằng này nói chuyện kính cẩn với ai cả.

    - Nếu thế th́ ḿnh chờ đây đi anh Jay, nó đi mua bia th́ chắc cũng sắp về.

    Cái giọng "khôn ngoan" của người được gọi là Jay lại cất lên:

    - Mày biết xe của thằng đó không?

    - Dạ thưa biết, chiếc xe Chevrolet xanh...

    Nói đến đó th́ chúng nó cũng vừa đi qua trước mặt tôi, 3 người tất cả. Chúng nó bước ngay trước mặt tôi, rất gần, chỉ cách tôi chừng vài sải tay. Tôi lại nín thở và tự nhiên cảm thấy một luồng chất nóng chảy dài từ háng ḿnh xuống dưới chân. Tôi đưa tay xuống rờ và nhận ra hai điều. Điều thứ nhất tay tôi đang run lên bần bật, và điều thứ hai là ḿnh đă đái mẹ nó ra quần rồi. Măi cho đến lúc đó, năm 25 tuổi, tôi mới hiểu thế nào là câu "sợ vải đái ra quần." Th́ ra con người khi sợ quá th́ đái ra quần thật. Kẹt một điều là khi ḿnh tiểu hay đái, một khi mà rô bi nê đă mở ṿi cho nước chảy ra th́ khó mà đóng lại được. Nhưng để nó chảy như thế này th́ chẳng bao lâu nước tiểu sẽ chảy ra tới con đường tráng xi măng. Và hễ chúng nó nh́n thấy nước tiểu tôi th́ tôi sẽ chết. V́ thế, tôi vận hết sức để khóa rô bi nê lại. V́ vận quá nhiều sức cho nên tôi cứ co rúm người lại, lắc lư thật là khổ sở.

    Cái giọng của thằng khôn ngoan tên là Jay lại nói:

    - Đâu có khó ǵ, ḿnh ra băi đậu xe coi có xe nó đó không? Nếu xe không có th́ đúng là nó đi mua bia, tụi ḿnh cứ ngồi đây chờ. Hễ nó về là xông ra kê súng vào đầu nó dắt nó ra thùng rác mà nổ. Nổ đẹp như là nó đă nổ thằng Rao vậy...

    (c̣n tiếp)

  2. #12
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Tôi lại giựt ḿnh và nước tiểu lại phọt ra nữa. Lần này có chiều nhiều hơn lúc năy. Tôi nhớ năm ấy tôi đă 25 tuổi, đă từng mặc áo lính, từng xông pha lửa đạn, đă từng oánh lộn có thành tích ở Việt Nam, đă từng giết người ở Mỹ mà chưa bao giờ bị văi đái ra quần. Bây giờ, chỉ trong ṿng có mấy phút đồng hồ mà tôi bị văi đái ra quần tới hai lần. Và cứ cái điệu này th́ từ bây giờ cho đến sáng, nếu tôi c̣n sống th́ chắt tôi sẽ c̣n văi đái ít là chục lần nữa. Quả là một kỷ lục văi đái kỳ lạ nhất cổ kim. Tôi lại phải nghiến răng trợn mắt, dùng hết sức lực của ḿnh để khóa cái rô bi nê thổ tả lại.

    Dù khó khăn lắm nhưng chẳng bao lâu, tôi lại khóa được ṿi nước lần thứ hai. V́ vận sức nhiều quá cho nên trán tôi ướt đẫm mồ hôi. Tiếng nói bây giờ đă nhỏ dần. Chúng nó đă đi ra băi đậu xe.

    Tôi suy nghĩ thật mau. Ḿnh có nên lợi dụng giây phút này để bỏ chạy về pḥng không? Không. Nh́n thấy xe, chắc chúng nó phải đoán là tôi c̣n ở trong khu chung cư này và chúng nó sẽ trở lại pḥng để t́m kiếm. Bọn thằng Mike th́ tôi coi chẳng ra ǵ nhưng cái thằng Jay mới là cái thằng làm tôi thấy rờn rợn. Nó nói là nó đă từng giết người mà nói bằng một cách dửng dưng nhẹ nhàng, lại c̣n có vẻ như hănh diện và thích thú nữa. Đúng là giọng của những thằng giết mướn chuyên nghiệp. Tôi không biết nó là ai nhưng cách ăn nói, cách lư luận của nó và cách ăn nói cung kính của thằng Mike với nó làm tôi biết nó một tưp dân chơi thứ thiệt.

    Nhưng nếu không bỏ lên pḥng th́ phải làm ǵ, không lư đứng đây chịu chết à? Tự nhiên, tôi cảm thấy cô đơn vô cùng và chợt nghĩ đến anh Báu. Phải, sống ở một nơi lạ đất lạ cái như chỗ này, tứ phía lại bị vây phủ bởi quân thù th́ chỉ có người đồng hương là vợ chồng anh Báu mới may ra giúp tôi được. Thế là tôi quyết định lên nhà anh Báu. Nhưng chưa kịp bước ra khỏi chỗ núp th́ những tiếng ồn ào kia đă quay trở lại.

    Tôi đi không kịp nữa rồi. Giọng thằng Mike:

    - Cái thằng Motherf... nó đâu có lái xe đi đâu, không lư nó lại đi giặt đồ. Ḿnh xuống dưới pḥng giặt đồ coi xem.

    Giọng thằng Jay trầm ngâm:

    - Trước hết, mày nói chuyện với tao đừng có Motherf....

    - Sao vậy đàn anh?

    - Tao không thích, thế thôi. Giờ để tao trở lại vấn đề, tao thấy mày nói trật rồi. Nó có lái xe đi, tao xác nhận như vậy. Và tao c̣n biết là nó vừa đi mua bia về nữa.

    Tôi giật thót ḿnh lên một cái như đang bị ai bóp dái. Một lần nữa, nước tiểu trong người tôi lại... chảy ra. Nhưng đến lúc này th́ tôi không c̣n lo đến chuyện văi đái nữa. Một người sắp chết không có th́ giờ để nghĩ đến những chuyện vớ vẫn. Cái tôi thắc mắc là làm sao nó biết được tôi vừa đi mới về. Và lại c̣n biết rơ là tôi đi mua bia mới về mới là kinh khủng. Tôi suy nghĩ và chợt nhớ đến... Khổng Minh Gia Cát Lượng. Hay là Khổng Minh vừa tái thế. Không tái thế làm người tàu mà làm người Mỹ đen.

    Thằng Mike hỏi, cũng ngạc nhiên như tôi:

    - Sao ông biết được vậy Jay?

    Có tiếng cười hềnh hệch vọng vào. Tiếng cười của những kẻ đắc thời, kẻ nắm được quyền sinh sát của người khác trong tay. Tôi hồi hộp chờ câu trả lời của ông Khổng Minh... da đen.

    Nhưng không có tiếng trả lời. Tiếng của người thứ ba lại xen vào:

    - Sao ông biết được như vậy, Jay?

    - Dick, tao đă nói với mày bao nhiêu lần rồi, làm chuyện ǵ cũng vậy, ḿnh cần phải biết sử dụng cái đầu của ḿnh. Ngồi xuống đây tao cắt nghĩa cho nghe.

    Có tiếng bật hộp quẹt mồi lửa thuốc lá và tiếng bia khui kêu lốp bốp. Thằng Jay nói:

    - Hồi xưa đi lính ở Việt Nam, tao học được nhiều chuyện...

    Lạy Chúa, hóa ra thằng này lại là dân cựu chiến binh Việt Nam. Để coi thử nó học được chuyện ǵ.

    -Tụi mày biết không, bọn Việt cộng là một bọn chúa khôn vặt. Hồi đó tụi tao ở lính biệt kích, thường đi phục kích làng ban đêm để làm thịt Việt cộng.

    Tôi nhận ra là nước tiểu trong người ḿnh đă hết chảy. Không hiểu sao, cứ nghe đến Việt cộng là dù có mệt mơi đến đâu tôi cũng trở nên tỉnh táo liền.

    Có tiếng cắt ngang:

    - Ông muốn làm một điếu không Jay?

    - Không! Mày hút đi, tao đam mê đủ mọi thứ nhưng không bao giờ thèm dính vào mấy cái thứ quỷ này...

    Có tiếng giấy ṿ và tiếng bật hộp quẹt. Jay lại tiếp tục, mùi cần sa cũng từ từ bay vào.

    - Tụi mày biết không, có một cái làng nọ nằm cách "two hole" khoảng chừng hai chục dặm...

    Quái lạ, Việt Nam ḿnh làm chó ǵ có cái thành phố nào tên là "tu hô" nhỉ? Thôi đúng rồi, nhất định phải là thành phố Tuy Ḥa của vùng II chiến thuật. Thằng Jay lại tiếp:

    - Cái làng quái lạ này, tụi tao biết là Việt cộng thường vào ban đêm nhưng không hiểu sao, tụi tao phục kích ngày, phục kích đêm, nhiều khi nằm cả tuần lễ ngoài đồng cũng không bắt được chúng nó... Thế là thằng toán trưởng tao mới bắt đầu dùng cái đầu... Tụi tao họp với nhau lại rồi làm như sau. Tụi tao chờ một buổi chiều trời mưa, 12 thằng tụi tao chia nhau, cứ hai thằng th́ đội chung một cái pon-cho, từ từ tiến vào làng. Hai tiếng sau, tụi tao cho sáu thằng đội pon-cho trở ra, c̣n sáu thằng nằm lại... h́ h́...

    Giọng thằng Mike:

    - Tại sao vậy, tôi không hiểu. Motherf...

    - Mày bỏ dùm cái tiếng Motherf... được không? Mày cứ lo ăn hút cho nên cái đầu mày toàn là cứt không, ngu thấy mẹ. Hai thằng đội chung một cái pon-cho th́ từ xa, nếu có đứa nào đứng ŕnh th́ nó chỉ thấy có 6 cái pon-cho, tức là sáu "thằng lính Mỹ" đi vào thôi. Hai tiếng sau, lại có 6 cái pon-cho đi ra th́ tụi nó tưởng là 6 thằng lính Mỹ lại đi ra chớ ǵ.

    - Motherf..., hay quá.

    Tiếng cười của thằng Jay im bặt. Một thoáng im lặng rồi tiếng thằng Jay cất giọng:

    - Tao không muốn mày dùng cái tiếng Motherf... đó với tao nữa, mày nghe không?

    Giọng thằng Mike lễ phép:

    - Dạ thưa nghe.

    - Bây giờ để tao kể tiếp... Tao là một trong sáu thằng nằm trở lại. Tụi tao nằm chờ cho tới gần sáng, đă tưởng là lại phải ôm khăn gói tay không trở về một lần nữa th́ bỗng thằng gác của tao nghe được tiếng chân đi... Nó vỗ vai tao làm dấu. Tao áp tai xuống mặt đất và đếm được 8 thằng Việt cộng.

    - Motherf... Jay, ông nói sạo tụi tui. Làm sao ông nằm kê tai xuống đất mà lại đếm được tới 8 thằng...

    Không có tiếng trả lời. Thằng Mike lại nói:

    - Motherf..., ông nói thế chứ làm sao có được?

    Cũng không có tiếng trả lời. Rồi tiếng của người thứ ba vang lên:

    - Mike, mày câm cha cái mỏm chó của mày lại. Ông Jay đă nói là ổng không muốn nghe mấy tiếng Motherf... nữa mà sao mày cứ nói hoài vậy...

    - A, a, Motherf...... Jay, tao xin lỗi, tao say thuốc quá nên quên mất.

    Cũng vẫn không có tiếng nói nào của Jay nữa. Người thứ ba lại nói:

    - Mike, mày xin lỗi đàn anh Jay đi mày. Mày để đàn anh Jay giận là phiền lắm đó.

    - Hê, Jay, tao xin lỗi mày. May nhờ thằng Dick nó nhắc chứ không th́ tao cứ quên hoài. Mày biết tính tao mà, tao hễ cứ say lên th́ cái ǵ cũng quên tuốt luốt hết. Tao cũng cám ơn mày luôn nghe Dick.

    Th́ ra trong bất cứ dân tộc nào, sự kính trọng người có quyền thế vẫn là một chuyện quan trọng. Một lát sau, giọng thằng Jay mới từ từ bung ra, chậm chạp, có vẻ hơi khó chịu:

    - Mike, tao nói một lần chót là tao không muốn nghe cái tiếng đó nữa, mày nhớ không?

    Tiếng thằng Dick:

    - Mike, tao biết tính t́nh của đàn anh Jay, đàn anh không nói đùa đâu, mày phải giữ mồm giữ miệng mày. Kể tiếp đi đàn anh.

    - Sau khi nghe ngóng, tao đưa bốn ngón tay gơ nhẹ hai lần vào trán thằng trưởng toán.

    - Không nói được à?

    - Lại hỏi ngu nữa. Đi phục kích mà nói th́ có khác bảo cho chúng nó biết là tụi tao đang chờ nó. Thế rồi ông trưởng toán của tao quyết định... mở cửa cho chúng nó vào làng.

    - Sao thế?

    Có tiếng cười của Jay:

    - Để cho chúng ăn uống no say lần cuối cùng rồi bắn chúng nó chết cũng được. Tụi tao gọi đó là biệt đăi của lính mũ xanh.

    - Rồi sao nữa?

    - Tụi tao nằm ngoài này, nghe thấy chúng nó ăn nhậu, nói chuyện và cả chơi bời nữa. Thằng Mike hỏi:

    - Tôi tưởng là Việt cộng không biết chơi bời.

    - Mày lại hỏi ngu nữa. Con người nào mà không biết chơi bời mày. Con chó c̣n biết huống ǵ con người. Tờ mờ sáng, sau khi ăn uống và nghỉ ngơi xong, chúng nó lại xếp hàng một đi ra. Lần này có đem theo cả một mớ tiếp liệu nặng chỉu đằng sau lưng. H́nh như là đồ đạc do chúng nó thâu thuế được.

    - Rồi làm sao?

    - Làm sao nữa? Tụi tao đă dàn sẵn hàng ngang chờ chúng nó. Khi chúng nó vừa tầm bắn, 2 họng M-60, hai họng tiểu liên M-18, hai họng tiểu liên M-41 cùng nổ một lần. Mà tụi tao đâu có cần bắn nhiều. Tụi tao là dân chuyên nghiệp mà. Chỉ siết c̣ nhẹ một cái rồi thả tay ra liền. 8 thằng Việt cộng rụng xuống một lần như 8 cây chuối. H́ h́, coi thật là sướng con mắt...

    Jay lại ngừng nói. Tôi nghe được tiếng bia khui rồi nó lại nói tiếp:

    - Bắn xong, tụi tao xông ra. Có một thằng con đang ngất ngư, tao kê họng súng vào ngay trái tim nó hỏi: "Mày vi xi, mày giết bao nhiêu người Mỹ rồi?"

    Thằng khốn nạn cười cười nói cái ǵ đó tao không hiểu. Tao tḥ tay móc ra gói thuốc, lấy một điếu kẹp vào môi cho nó. Thằng vi xi gật đầu ra dấu cám ơn. Rồi tao một tay vẫn giữ yên cây súng, tay kia móc ra cái hộp quẹt, bật lửa lên cho nó. Nó nghiêng đầu, mồi lửa điếu thuốc, vừa mới hít khói vào th́ tao bóp c̣ oành một phát... H́ h́... Viên đạn phá một lỗ ngay giữa tim nó. Khói và máu trong miệng nó cùng phun ra một lần... h́ h́...

    Tiếng cười man dại nổi lên, và thằng Jay lập lại câu nói:

    - Một lỗ đạn lớn bằng nắm tay... h́ h́. Thằng vi xi dựng người lên, chết rồi mà mà cặp mắt vẫn trợn tṛng. Chắc nó không biết thuốc lá Mỹ có in mấy chữ phía sau là "hút thuốc lá rất nguy hiểm cho sức khỏe của bạn" ha ha...

    Lần này th́ cả 3 thằng da đen cùng cười lên một lần rất là man dại. Tự nhiên, tôi cảm thấy bất nhẫn. Là một người lính, tôi đă từng cầm súng nhưng không phải bắn giết để trả thù mà chỉ để làm bổn phận, để tự vệ. Khi bọn Việt cộng bị thương tích, chúng tôi đối xử tử tế đàng hoàng, có khi nào lại giết người một cách lạnh lùng như vậy.

    Tiếng thằng Jay lại vang lên, cắt đứt sự suy nghĩ của tôi:

    - Bây giờ để tao trở lại vấn đề chính, cái việc quan trọng nhất, cái việc mà tại sao tao phải nửa đêm nửa hôm xách súng tới đây là cái chuyện bắn chết thằng Vietnamese mà tụi mày lại quên mẹ nó rồi...

    Tôi lại nín thở. Thế này th́ tàn mẹ nó cuộc đời trai rồi. Nhưng quái lạ, không biết tại sao nước tiểu trong người không c̣n chảy ra nữa. Có lẽ nó rỉ hồi nảy giờ nên đă hết rồi. Nhưng sự đă đến nước này th́ tôi phải suy nghĩ t́m cách thoát thân. Hay là cứ xông bừa ra rồi bỏ chạy. Vừa chạy vừa kêu trời th́ may ra có thể thoát thân được. Nhưng tôi bác bỏ ư nghĩ này ngay. Một tay giết người thành thạo cỡ thằng Jay với bao nhiêu là kinh nghiệm phục kích Việt cộng th́ chắc tôi khó mà chạy xa được. Hơn nữa, dù có la lớn để cho bọn đen chúng nó nghe được th́ chưa chắc chúng nó đă chịu mở cửa chạy ra để cứu ḿnh.

    Tiếng thằng Jay lại tiếp tục:

    - Mike, mày hỏi tao một câu hỏi bây giờ mày c̣n nhớ không?

    - Nhớ chứ Motherf......

    Một thoáng im lặng rồi có tiếng nói rất khó chịu của thằng Dick:

    - Mike, tao đă nói với mày là đừng có bao giờ nói chuyện với đàn anh Jay như vậy mà sao mày cứng đầu quá.

    -Tao quên.

    Giọng thằng Jay lại nói:

    - Mike, tao không muốn nghe mấy tiếng đó nữa. Và đây là lần cuối cùng tao nói với mày như vậy.

    - OK, OK, tao lỡ miệng một chút mà ai cũng làm khó hết. Bây giờ th́ nói đi, hồi năy tao hỏi ǵ tao cũng quên mẹ nó rồi. Tụi mày cũng hiểu, cái này không phải là tại tao mà tại... thuốc cần sa. Chiều giờ tao làm cũng hơi nhiều rồi...

    Jay nói:

    - Hồi năy mày hỏi tao là tại sao tao biết được cái thằng da vàng đó nó có lái xe đi. Dễ lắm, tao chỉ cần rờ vào cái đầu máy là biết nó đi mới về liền. Đầu máy xe của nó vẫn c̣n ấm. C̣n ấm giữa một cái giờ khuya khắc như vầy th́ nhất định là nó phải đi đâu mới về...

    Tôi giật ḿnh. Thằng Jay này quả là một tay chơi thứ thiệt. Tiếng thằng Dick cất lên, đầy vẻ kính cẩn:

    - Nhưng làm sao đàn anh lại biết là nó đi mua bia mới về?

    - Trước hết, tao rờ thử và thấy bùn dưới bánh xe của nó c̣n ướt. Bùn lại màu trắng nữa. Mày biết gần đây có chỗ nào có bùn trắng không?

    - Tiệm 7/11 ở gần khu ranh giới Grandview.

    - Hay lắm Dick, mày cứ chịu khó học hỏi th́ trong tương lai mày có thể thế tao được. Thứ hai là tao nh́n thấy một lon bia vất ở gần xe nó. Tao nhặt lon bia xem và thấy vỏ bia vẫn c̣n lạnh. Hai cái này cho tao biết là nó vừa đi mua bia mới về...

    Thế này th́ số tôi tận rồi. Một đầu óc tính toán như Khổng Minh mà đang t́m tôi để giết th́ tôi đâu c̣n sống được lâu nữa. Trong một giây phút, tôi cảm thấy... nhớ nhà, nhớ cha mẹ. Chao ôi, cuộc đời của con người thật là quái lạ. Tôi đi lính, đi ăn chơi giang hồ bao nhiêu năm chẳng bao giờ nhớ đến cha mẹ nhưng khi gần chết th́ lại nghĩ đến cha mẹ.

    Giọng thằng Dick lại hỏi:

    - Vậy th́ theo sự suy nghĩ của đàn anh th́ bây giờ thằng khốn nạn đó nó đi đâu rồi?

    Tôi nín thở, chờ nghe tiếng trả lời của thằng Jay như người tử tội chờ đợi phán quyết cuối cùng của ṭa án. Nó nói:

    - Nó chẳng đi đâu xa đâu, tao nghĩ nó chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.

    Tôi nhắm mắt lại. Nó mà nói thế th́ nhất định nó sẽ t́m thấy tôi ở sau bụi cây này. Rừng rậm ở Việt Nam mà nó c̣n coi như pha th́ ba cái bụi cây vớ vẫn nảy nghĩa lư ǵ với nó. Tôi lại cảm thấy hối hận v́ đă không đem cây súng theo. Nếu có nó, ít nhất tôi cũng tự vệ, bắn được vài phát trước khi chết. Số ḿnh đến đây là tận rồi.

    Ngay lúc ấy, tôi nghe lại nghe thấy tiếng thằng Mike vang lên:

    - Nếu thế th́ đi. Đi, Motherf..., đi. Đi kiếm nó để bắn chết mẹ nó ra ngay tối nay.

    Giọng thằng Jay bỗng trở nên lạnh lùng, nghe đến rợn người:

    - Mày nói ai Motherf...?

    - Tao nói mày đấy Jay, Motherf...! Mày muốn lấy một trăm bạc của tao th́ phải bắn nó chết ngay đêm nay. Motherf…! Tao không muốn...

    Thằng Mike vừa nó đến đó th́ một phát súng bất ngờ nổ vang lên như muốn xé nát màn đêm. Tiếng súng nổ bất ngờ quá và to quá làm tôi giật bắn người lên, xém chút nữa th́ té ngửa ra sau.

    Tiếp theo tiếng súng nổ là tiếng rên rỉ của thằng Mike và tiếng chửi thề của thằng Jay:

    - Motherf..., tao đă nói với mày là tao không muốn nghe mấy tiếng Motherf... nữa! Mày tưởng tao nói đùa hả thằng khốn nạn. Mày nên nhớ rằng đời tao từ nhỏ tới lớn tao chưa để ai Motherf... tao... mày dám Motherf... tao th́ mày phải chết...

    Lại thêm một tiếng súng nữa nổ vang và tiếp theo là tiếng người ngă bật xuống đất. Giọng thằng Dick vang lên, đầy kinh ngạc và sửng sờ:

    - Đàn anh, đàn anh bắn chết nó rồi. Nó chết rồi.

    Nhưng thằng Jay h́nh như đang say máu, nó c̣n có nghe ǵ nữa đâu. Giọng nó vẫn lải nhải:

    - Mày tưởng tao không dám giết mày hả thằng mọi đen này? Tao bắn mày coi thử coi mày c̣n Motherf... tao nữa không?

    Lại thêm một tiếng súng nổ nữa vọng vào. Tôi ngồi ép thật sát ḿnh vào bụi cây. Tôi nghe được tiếng khóc nức nở của thằng Dick:

    - Hu hu... Đàn anh điên rồi, đàn anh giết nó chết rồi... hu...hu.

    - Nó chết th́ cho nó chết. Nó dám Motherf... tao th́ nó phải chết...

    Một tiếng súng nổ nữa lại vang lên tiếp theo. Tôi đưa hai tay lên ôm lấy đầu. Những chuyện vừa xảy ra quả thật là bất ngờ, tàn khốc và hoàn toàn ngoài mọi sự tưởng tượng hay ước đoán của tôi. Làm sao mà một "đàn anh" da đen lại có thể quay súng bắn chết tươi một thằng da đen khác. Đặc biệt hơn là thằng này vừa mướn nó 100 đồng để giết tôi? Mạng sống của con người ở đất Mỹ rẻ đến như thế sao? Không, đúng hơn phải nói là t́nh bè bạn, t́nh màu da của chúng nó rẻ như thế sao? Làm sao chúng nó có thể quay súng bắn vào nhau chỉ v́ một lư do rất là cỏn con như thế.

    Cứ sau một vài tiếng chửi th́ tôi lại nghe được có một tiếng súng nổ. Trước sau, thằng Jay vừa chửi vừa bắn đúng 6 phát đạn. Sau phát đạn cuối cùng, thằng Jay như đă được cơn tức, liền nói với Dick:

    - Mày moi túi nó lấy hết tiền cho tao.

    H́nh như thằng Dick đang c̣n ngần ngừ cho nên tôi nghe được tiếng quát tiếp theo:

    - Sao lại đứng đực ra đó? ĐM lại c̣n khóc nữa à? Tao biểu mày mói túi nó lấy hết tiền rồi c̣n phải khiêng xác nó ra vất ngoài thùng rác. Mau, lẹ lẹ, ḿnh c̣n nhiều việc phải làm.

    Khu chung cư lúc ấy, có nhiều căn pḥng bật đèn lên nhưng rồi lại tắt ngay. Chẳng có một ma nào dám tḥ đầu ra cả. Thật là quái đản, tôi thầm nghĩ, ḿnh đang ngồi trong một khu chung cư của chính phủ mà lại có cảm giác là đang ngồi giữa một vùng chiến trường đẫm máu ở Việt Nam, ai muốn làm ǵ th́ làm. Sáu phát súng nổ to như sét đánh ngay giữa thành phố như thế này mà chẳng có ai chịu mở cửa ra xem th́ lạ thật.

    Có vài tiếng trao đổi và rồi tôi nghe được tiếng ǵ như tiếng của một vật nặng bị kéo lê lết trên nền xi măng.

    Chỉ một lúc sau, tôi nh́n thấy cái xác của thằng Mike bị lôi đi xềnh xệch ngay trước mặt tôi. H́nh ảnh thật là quái đản. Hai ông nhọ da đen, mỗi người nắm một chân lôi ông nhọ thứ ba kéo đi xềnh xệch như ngày xưa ở Việt Nam người ta lôi mấy bao gạo nặng.

    Trời tối lắm, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ nhưng tôi vẫn nh́n phớt qua và thấy được các xác bị nát như tổ ong của thằng Mike. Không hiểu thằng Jay bắn bằng thứ đạn ǵ mà lưng và ngực thằng Mike chẳng c̣n một chỗ nào nguyên vẹn.

    Chờ chúng nó kéo xác đi được một lúc là tôi phóng ra khỏi chỗ núp, chạy như bay về pḥng ḿnh. Dĩ nhiên, tôi chạy như bay nhưng chạy rất nhẹ nhàng, không hề gây một chút tiếng động. Vừa chạy tôi vừa suy nghĩ thật mau...

    (c̣n tiếp)

  3. #13
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Trước hết, thằng Jay có thể trở lại kiếm ḿnh không ḱa? Chắc có lẽ là không. Thằng Mike là người mướn nó để giết tôi, bây giờ nó bị chết rồi th́ thằng Jay đâu có muốn giết ḿnh để làm ǵ nữa. Dân giết người chuyên nghiệp làm việc rất có phương pháp. Giết v́ tiền chớ không giết v́ t́nh cảm. Nhưng lỡ nó trở vào kiếm tôi th́ tôi phải phản ứng như thế nào? Chắc chắn tôi không phải là đối thủ của nó. Ở Việt Nam, tôi chỉ là phi công lái tàu bay, chưa hề đụng một trận nào với súng thiệt trong tay nên chẳng có chút kinh nghiệm nào hết. Hơn nữa, dù nếu đă là dân bộ binh tác chiến thứ thiệt th́ cũng chưa chắc cự lại một thằng "thợ" giết người đầy kinh nghiệm và tàn ác như thằng Jay này. Cái điếu thuốc lá mà nó cho thằng Việt cộng hút và tiếng cười man dại khi nó kể lại chuyện cứ trở về ám ảnh lấy tôi.

    Vào pḥng, tôi ngạc nhiên v́ thấy đồ vật vẫn như lúc tôi trở ra, không hề thiếu một thứ ǵ. Tôi toan tḥ tay tắt ngọn đèn nhưng kịp thời ngưng tay lại. Tắt đèn bây giờ th́ có khác chi là nói với thằng Jay là tôi đă trở về?

    Thế là tôi vẫn để nguyên đèn đuốc. Việc đầu tiên tôi làm là dở hai tấm nệm lên để t́m cây súng. Tốt, cây súng vẫn c̣n nguyên. Tôi tḥ tay chụp cây súng lên, toan nhét vào bụng th́ bỗng ngữi được cái mùi ǵ lạ lạ. Tôi đưa cây súng sát lên mũi ngửi th́ nhận ra đó là mùi mồ hôi dầu của Mỹ đen. Nếu thế th́ thằng Jay đă t́m thấy cây súng này, nhưng tại sao nó không lấy súng mà bỏ trở lại?

    Tôi suy nghĩ một chút và liền nghĩ ra một chuyện. Tôi liền bật trái khế tháo ổ đạn ra và nhận ra ngay sự thông minh... của ḿnh. ồ đạn trống trơn, không c̣n một viên nào trong đó.

    Ghê gớm lắm. Thằng Jay đă cẩn thận đến độ đề pḥng tôi chụp lấy súng bắn lại nó trong trường hợp bất ngờ.

    Tôi mở tủ quần áo khui hộp đạn ra lắp đầy súng rồi nhét vào bụng ḿnh. Có cây súng trong người, tôi cảm thấy lên tinh thần đôi chút.

    Việc thứ hai quan trọng không kém mà tôi cần làm là thay cái quần ướt mèm v́ nước tiểu này. Thế là tôi lại móc súng ra để trên đầu tủ, hối hả thay quần mới.

    Vừa thay quần áo xong, tính đi ra ngoài xem chúng nó làm ǵ với cái xác của thằng Mike th́ tôi lại nghe được những tiếng ́ ạch như có người kéo một vật ǵ đó. Tôi giật ḿnh. Quái lạ, giờ phút này th́ có ai lại khiêng vật ǵ nặng như thế lên đây? Hăng bán bàn ghế đâu có đi giao hàng giờ này.

    Không lư... không lư... Không, tôi không dám nghĩ thêm.

    Hay mấy cái lỗ tai ḿnh nghe lầm. Tôi đứng yên lặng nghe và rơ ràng nghe được những tiếng kéo lệch xệch mỗi lúc một lớn dần. Tôi tái mặt lại, toan chạy ra cửa để điều tra th́ nghe được tiếng cười hề hề man dại của thằng Jay:

    - H́ h́… thằng Vietnamese đó về nhà mà nh́n thấy cái xác thằng Mike trong pḥng th́ nó phải vải đái ra quần.

    Th́ ra những ǵ tôi lo sợ đều đă xảy ra. Thằng Jay đổi ư vào giờ chót. Thay v́ đem xác thằng Mike quăng vào thùng rác, nó lại đem vào pḥng tôi. Tôi không hiểu nó làm vậy v́ muốn đùa dai hay v́ muốn hại tôi. Cảnh sát vào đây mà nh́n thấy xác thằng Mike trong pḥng th́ tôi chắc khó mà căi. Chuyện giết thằng Rao cũng có thể sẽ bị khui ra luôn. Đồng ư rằng cảnh sát Mỹ ít khi nào để ư đến chuyện bọn người da màu giết nhau nhưng lâu lâu nếu có bằng cớ hẳn ḥi th́ quư vị cũng sẵn sàng đưa một vài thằng da màu lên ghế điện để làm gương hay để làm ra cái vẻ ta đây cũng thi hành luật phát bất vị màu da như ai.

    Nhưng nó làm ǵ th́ làm, tôi không thể ở đây được, phải dọt gấp. Tôi tḥ tay chụp cây súng, toan phóng ra cửa nhưng đă nh́n thấy 2 bóng đen đồ sộ hiện ra phía ngoài. ĐM thế này th́ hết đường thoát rồi, ḿnh đành phải trốn trong này vậy. Tôi phóng ngay vào tủ quần áo khép hờ cửa lại. Nhưng vừa phóng vào th́ tôi lại phóng ra ngay trở lại, tḥ tay chộp cái quần đầy nước tiểu ở dưới sàn nhà rồi lại chui vào tủ trở lại.

    Tôi cũng xin nói thêm một điều ở đây là căn pḥng của tôi trong cái chung cư rẻ tiền của chính phủ này, chẳng có cái ǵ làm việc như mới cả. Từ cái cầu tiêu đến cái ṿi nước, cho đến cái cánh cửa tủ đựng quần áo này, cái ǵ cũng mang bệnh tật kinh niên. Bệnh kinh niên của cái tủ này là cánh cửa không bao giờ đóng được. V́ thế, tôi phải khép hờ rồi đưa tay giữ nó lại cho nó khỏi bung ra.

    Tôi vừa khép cánh cửa pḥng th́ thằng Jay cũng vừa dùng lưng hất cánh cửa pḥng tôi ra. Hai đứa nó kéo xác thằng Mike vào.

    Tim tôi đánh th́nh thịch và một lần nữa, nước tiểu lại chảy ra. Thật ra, tôi nghĩ, nếu ngày nào đó người ta mở một cuộc thi xem ai vải đái nhiều nhất trong một ngày th́ có lẽ tôi sẽ đoạt giải quán quân vô địch. Vô địch... vải đái trong quần.

    Tuy vải đái nhưng lần này, tôi cảm thấy tự tin nhờ có cây súng trong tay. Có cây súng trong tay cộng thêm cái tài bắn súng như để của tôi và yếu tố bất ngờ th́ nếu tôi xông ra, tôi có thể hạ thằng Jay được dễ dàng. Chỉ cần để một phát vào trán nó là yên hết chuyện. Thằng Dick không phải là chuyện đáng lo, bắn lúc nào cũng được.

    Nghĩ như thế cho nên tôi khóa ṿi nước tiểu của ḿnh lại rất mau. Từ khe hở bản lề của trong cánh tủ quần áo, tôi nh́n thấy được rơ ràng mặt mũi của thằng Jay.

    Thằng này quả là một hung thần. Nước da đen bóng của nó làm tôi khó đoán được tuổi tác nhưng có lẽ vào khoảng độ 40. Nó đă to và cao, lại thêm cái đầu trọc với cặp môi dầy xám xịt coi rất là quái gở. Nhưng tất cả những cái đó chưa đó đáng sợ bằng cặp mắt nó. Nó có đôi mắt tṛn và lộ hẳn ra ngoài. Theo tướng số, những thằng có cặp mắt lồi là những thằng rất khôn. Hèn ǵ nó đă chẳng suy nghĩ và hành động như là Khổng Minh. Thằng Dick th́ chẳng có ǵ đáng nói, chỉ là một thứ theo đám ăn tàn. Tôi biết mặt thằng này.

    Lúc hai đứa chúng nó lui cui kéo xác thằng Mike vào, đưa hai hai cái lưng to bản ra trước mặt tôi. Đă mấy lần tôi muốn xông ra tặng cho mỗi đứa một phát súng vào gáy nhưng lại thôi. Tôi biết, với tài bắn súng của tôi, nếu tôi xuất hiện sau lưng và bất ngờ nổ cho mỗi đứa một phát th́ chúng nó sẽ chết mau lẹ và dễ dàng dưới tay tôi, nhưng không hiểu sao, có một thứ linh tính nào đó báo cho tôi biết không nên làm như thế.

    Jay vừa cười hềnh hệch vừa nói:

    - Đây, bây giờ ḿnh khiêng nó bỏ lên cái giường này, lấy mền trùm lại... h́ h́... Nó về nó leo lên giường, dở mền ra th́ phải té ngữa h́ h́...

    Tôi đau đớn nh́n cảnh hai đứa chúng nó kéo cái xác chết đặt lên giường ḿnh. Tấm ra trắng buốt của tôi mới đó mà đă toàn những máu và máu. Thằng Jay để thằng Mike nằm ngay ngắn lên giường, vừa sửa gị sửa cẳng cho nó vừa cười:

    - H́ h́... ấy ấy, kéo hai cái chân nó cho chàng hăng ra một chút... Dick, mày có công nhận là tao là một "thiên tài" không?

    - "Thiên tài" là cái ǵ đàn anh?

    - Ngu quá, thiên tài là những người làm được việc mà thiên hạ ít ai làm được. Mày nghĩ coi, nếu ḿnh quăng cái xác này vào thùng rác th́ đâu có ǵ vui vẻ và hào hứng nữa.

    Thằng Dick lắc đầu:

    - Đàn anh rắc rối quá. Cứ theo như tôi th́ để quách cái xác của nó ở ngoài sân cho rồi, khiêng tới khiêng lui làm chi cho mệt.

    - H́ h́, khi nào mày lớn hơn nữa, giết cỡ chừng... trăm người th́ mày sẽ thấy là giết người là... một cái thú.

    Tôi lạnh người. Từ thuở nhỏ đă đọc được nhiều sách báo nói về những cuộc giết người tàn bạo ở nước Mỹ, măi đến bây giờ mới nh́n thấy được một mạng. Thằng Dick cũng nghệt mặt ra:

    - Một cái thú?

    - Phải... Kê cái gối này xuống dưới đầu cho nó, bẻ cái đầu nó sang ngang một chút... phải phải... như thế mới tốt. Như cái thằng Mike này, mới gặp nó là tao đă muốn giết nó rồi.

    - Oh my God!

    Thằng Dick nói ra câu nói đó bằng một giọng hốt hoảng thật t́nh. Jay cười, nói:

    - Ừ. Không hiểu sao tao lại có cảm giác là tao sẽ giết thằng này ngay từ lúc mới gặp nó. Tao nghĩ có lẽ là tại v́ thái độ xấc xược của nó. Bọn trẻ bây giờ thường là như vậy. Xấc xược, hỗn láo, chẳng bao giờ biết kính trên nhường dưới... C̣n cái này nữa, nó Motherf... nhiều quá, mà mày biết, tao rất kỵ mấy cái tiếng này.

    Jay lấy tấm mền của tôi phủ lên nửa cái xác chết của thằng Mike, tiếp tục nói:

    - Mày có biết bây giờ tụi mày được bọn Mỹ trắng kính trọng, đối xử ngang hàng với bọn mày là nhờ bởi kết quả của những sự tranh đấu liên tục và trường kỳ của thế hệ đàn anh là tụi tao đây. Mày lớn lên trong một xă hội b́nh đẳng chứ hồi tao c̣n nhỏ, đi đái đi ỉa cũng phải vào cầu tiêu riêng, leo lên xe buưt cũng phải ngồi ở tuốt phía dưới. Tụi da trắng nó coi tụi ḿnh như mọi. Tao nhớ có một lần, có một thằng người ḿnh ḱnh lộn với một con nhỏ da trắng. Không hiểu con da trắng nói ǵ mà nó tức quá, nó tát cho con nhỏ một phát...

    Jay ngừng nói, mắt đổ lửa lên. Tôi đứng tuốt phía trong mà vẫn c̣n thấy lạnh ḿnh. Nó tiếp:

    - Mày biết con nhỏ làm ǵ để trả thù không?

    Dick nhún vai. Jay tiếp:

    - Nó bỏ chạy ra ngoài, hô hoán lên là "thằng da đen" toan hăm hiếp nó.

    - Shit!

    - Ừ, mày đâu có ngờ phải không. Thế là chẳng nói chẳng rằng, bọn da trắng chúng nó xông vào nhà người anh em của ḿnh, lôi cổ nó ra. Năm phút sau, trước khi cảnh sát kịp chạy tới th́ người anh em ḿnh đă bị treo cổ chết ṭn ten trên cây...

    - Oh my God!

    Làm xong việc, Jay ngồi xuống ghế, châm lửa một điếu thuốc lá:

    - Tụi mày bây giờ được đối xử ngang hàng, tụi mày không biết những nỗi khổ cực của thế hệ lớn tuổi như bọn tao hồi đó...

    Tôi sửa thế đứng trong tủ closet quần áo. Không ngờ ḿnh được nghe một bài công dân giáo dục miễn phí trong một trường hợp lạ lùng.

    Jay mồi một điếu thuốc, búng cái diêm quẹt xuống sàn rồi ngồi ngă người ra sau, rung đùi nh́n ngắm cái tác phẩm của ḿnh ra điều rất ưng ư. Dick bước vào pḥng tắm của tôi rửa tay. Xong nó trở ra, mở cửa tủ lạnh tḥ tay lấy b́nh sửa ra ngữa cổ tu một hơi rồi bỏ b́nh sửa và tủ lạnh, đóng cửa lại. Nó bước ra ngồi xuống bên Jay, hỏi:

    - Đàn anh tính cái thằng Vietnamese này như thế nào?

    Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời. Nhưng nó không trả lời mà lại ngồi gật gù cái đầu, ra chiều tư lự. Thằng Dick thấy vậy cũng không dám hỏi thêm. Một bầu không khí im lặng lạ lùng bao trùm lấy cả pḥng.

    Đột nhiên, thằng Jay cúi người tḥ tay chùi máu bàn tay vào tấm ra giường của tôi. Nh́n thấy cảnh đó, tự nhiên, tôi cảm thấy muốn nôn mửa. Tôi chịu, không thể hiểu được con người thằng này. Thằng Dick ít nhất c̣n biết đi rửa tay chớ nó th́ nhất định không thèm rửa.

    Nó đưa hai bàn tay vừa chùi máu người xong lên vuốt vuốt má rồi nói:

    - Cái thằng da vàng này nó đi đâu nhỉ?

    Nói xong, Jay đưa mắt nh́n quanh pḥng tôi một ṿng. Tôi đứng trong bóng tối sau cánh cửa tủ quần áo mà vẫn thấy ớn lạnh đằng sau gáy. Tôi để ư nh́n cặp mắt của nó xem có dừng lại ở tủ quần áo xong, đồng thời cũng chuẩn bị cho ḿnh một thế bắn. Tôi tính, nếu nó có hành động ǵ khả nghi hay nó đến mở cánh cửa tủ này ra th́ tôi sẽ nổ liền.

    Nhưng cặp mắt cú vọ của nó chỉ quét đi một ṿng. Nó nói:

    - Có lẽ nó lên nhà bạn nó ngủ. Nhưng tại sao nó lại bỏ lên đó th́ tao không hiểu. Có thể là số nó chưa tới số chết... Mày coi trong tủ lạnh của nó c̣n ǵ ăn không?

    Dick lắc đầu:

    - Không. Cái tụi da vàng này th́ có bao giờ thấy chúng nó ăn uống ǵ đâu. H́nh như chúng nó chỉ biết đi làm và để dành tiền cho thật nhiều rồi... chết.

    Jay cười hềnh hệch rồi nói:

    - Bọn chúng nó sẽ mua hết cả cái nước Mỹ này trong ṿng hai chục năm nữa. Khi đó, tụi ḿnh sẽ trở thành nô lệ cho chúng nó... Thôi để tao chở mày đi kiếm ǵ ăn. Tao đói bụng rồi. Xưa nay là vậy, hễ bắn xong một mạng người là tao phải tự thưởng cho ḿnh một miếng bí tết thiệt lớn...

    Tôi lại cảm thấy muốn buồn nôn. Sau một buổi chiều như buổi chiều hôm nay, chắc phải cả tuần lễ sau tôi mới rờ tới miếng thịt được.

    Jay đứng lên. Tôi nhận ra ngay một điều lạ lùng xảy ra... trong đầu tôi ngay lúc ấy là tôi lại không muốn nó đi chút nào. Lư do đơn giản là tôi muốn biết nó quyết định về số phận của tôi như thế nào. Nếu nó nán ở lại tṛ chuyện với thằng Dick th́ tôi có cơ biết được, nó đi th́ quả thật tôi không biết tính sao. Ḿnh là dân tứ cố vô thân mà nếu bị một thằng hung thần cỡ như thằng Jay này t́m cách giết ḿnh th́ cuộc đời quả thật là đen như cái mỏm chó.

    Nhưng thằng Jay đă đứng dậy, không nói thêm một câu ǵ nữa và thằng Dick cũng chẳng hỏi thêm. Hai đứa nó chúng nó bước ra khỏi nhà, khép hờ cánh cửa lại. Tiếng chân của chúng nó nhỏ dần và nhỏ dần ở phía ngoài.

    Tôi đă tính mở cửa tủ bước ra nhưng ngưng lại kịp thời. Tôi biết dân biệt kích ở Việt Nam thường chơi chiến thuật giả vờ bỏ đi rồi bất th́nh ĺnh quay trực thăng trở lại. Tôi cứ đứng yên như thế cho đúng 30 phút nữa rồi mới từ từ bước ra.

    Tôi... rón rén bước ra khỏi pḥng, đứng nấp ngay phía ngoài cánh cửa để quan sát động tỉnh. Chẳng có ai cả. Tôi lại bước thêm vài bước nữa rồi lại đứng lại để nghe ngóng. Tôi cứ làm như thế cho đến khi đi xuống hết cầu thang, rồi ra tới băi đậu xe. Tất cả đều vắng lặng im ĺm.

    Vậy là chúng nó bỏ đi hết rồi.

    Coi như tạm được thoát chết, tôi từ từ lấy lại b́nh tỉnh và suy nghĩ về những ǵ đă xảy ra. Tôi ngồi xuống bậc thêm xi măng, một tay thủ kỹ cây súng, tay kia ôm lấy đầu.

    Những diễn biến từ hồi chiều đến giờ lần lượt trở về trong đầu tôi như một khúc phim quay chậm. Và coi hết đoạn phim th́ tôi thấy ḿnh quả là một con người có nhiều "vấn đề" rắc rối nhất thế giới. Toàn là những thứ rắc rối ở đâu đổ xuống đầu tôi. Toàn là những thứ rắc rối mà tôi có thể tránh được nếu tôi chịu khó nhịn nhục một chút và bớt ba hoa cái miệng của ḿnh lại.

    Bây giờ là một loạt vấn đề trước mặt cần phải giải quyết.

    Cái rắc rối thứ nhất là làm sao thanh toán cái xác của thằng Mike đang "ngự trị" trên giường ḿnh đây? Nếu tôi là một người lương thiện chưa từng giết người bao giờ th́ chỉ cần một cú phôn là cảnh sát sẽ chở nó đi liền, khỏi thắc mắc. Nhưng kẹt một cái là tôi đă từng giết người. Một người đă từng phạm tội ác thường hay có mặc cảm với cảnh sát. Không, tôi không thể kêu cảnh sát tới được. Nếu thế th́ vứt cái xác đi đâu? Cái chỗ gần nhất mà tôi có thể nghĩ ra được là cái thùng rác. Nhưng thằng Mike là một thằng to con, nặng hơn 200 pounds, hai thằng lực lưỡng như thằng Jay và Dick mà c̣n phải vất vả mới khiêng được nó lên đây th́ làm sao ḿnh tôi khiêng nó đi được? Mà có khiêng nó đi được nữa th́ vẫn c̣n phải về nhà dọn dẹp cái cảnh máu me rùng rợn trong pḥng ḿnh. Đó là chưa nói đến chuyện phải chùi rửa những vết máu đầy dẫy từ băi đậu xe trở vào pḥng ḿnh.

    (c̣n tiếp)

  4. #14
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Tôi nh́n đồng hồ: đă 3 giờ sáng. Nghĩa là tôi chỉ c̣n khoảng 3 tiếng đồng hồ nữa để dọn dẹp hết mọi thứ trước khi trời sáng. Vừa suy nghĩ tôi vừa cảm thấy giận thằng Jay. Tôi không hiểu nó muốn chơi tôi cho tôi kẹt hay nó chỉ muốn đùa dai một chút. Nếu nó đùa dai th́ quả thật cổ kim chưa hề có một vụ đùa dai nào như thế này cả.

    Tôi lại rủa thầm trong ḷng ḿnh và nhớ tới lời nói của ông Bob: "Nếu tao là mày th́ tối hôm đó tao thí cho nó mấy chục xu là yên chuyện." Phải, tôi mơ ước rằng nếu có thể bắt đầu lại th́ tôi đă chẳng những móc ra 25 cents cho nó mà con ôm thằng Rao hun một cái nữa.

    Tôi đứng lên, một nỗi chán ngán phủ trùm lấy người tôi, như muốn đè tôi xuống trở lại. Tôi phải vận hết sức để bước đi và v́ mệt mỏi chán nản quá nên tôi chẳng c̣n suy nghĩ ǵ được nữa. Tôi cất bước nặng nề trở về pḥng ḿnh. Nhưng vừa mở cửa ra, nh́n thấy cái xác của thằng Mike nằm trùm chăn trên giường ḿnh, tôi lại giật nẩy ḿnh và quay trở ra.

    Trời hỡi, trên đời này có người nào khổ hơn tôi chưa. Ngay cả nhà ḿnh mà ḿnh vẫn không ở được. Tôi đứng nơi hàng hiên nh́n xuống khu chung cư mà suy nghĩ vẫn vơ, không biết phải làm ǵ để thoát khỏi t́nh trạng này.

    Tôi lại nhớ đến lời ông Bob: "Phải tao là mày ngày hôm đó th́ tao thí cho nó 25 xu là xong..." Phải, một con người đă từng lăn lộn khắp nơi trên thế giới mà c̣n phải nói một câu như thế th́ tôi quả là một thằng ngu.

    Tôi cứ lặp đi lặp lại câu nói của ông Bob trong đầu ḿnh và bỗng nghĩ ra một chuyện. Nghĩ ra chuyện đó th́ tôi mừng như là bắt được vàng. Thế là tôi ba chân bốn cẳng tông cửa chạy vào nhà, móc bóp ra t́m cái số điện thoại nhà của ông Bob.

    Cách đây khoảng tuần lễ, không hiểu sao Bob gọi tôi lại, đưa cho tôi một cái số điện thoại rồi bảo: "Đây là số nhà của tao. Cái số điện thoại này ngay cả ông chủ nhà hàng cũng không có, ngay cả tổng thống Mỹ cũng không có, nhưng tao cho mày."

    Tôi hỏi:

    - Ông cho tôi làm ǵ?

    Bob cười cười:

    - Giữ lấy nó đi con trai, nếu mày bị lâm vào trường hợp khó khăn th́ gọi cho tao biết.

    - Tôi không muốn làm phiền ông?

    - Thằng Vietnamese, mày cứ giữ lấy đi. Tao biết sẽ có một ngày mày cần đến tao. Cất lấy đi.

    "Sẽ có một ngày... ", sao ông này dám tự tin đến thế? Lúc ấy tôi hoàn toàn không muốn dính dáng ǵ đến ông Bob, nhưng v́ thấy ḷng tốt của ông như vậy th́ cũng làm ra vẻ sốt sắng mà bỏ mảnh giấy vào bóp. Tuy bỏ và nhưng tôi tự nhủ thầm trong ḷng là ḿnh sẽ chẳng bao giờ cần phải gọi cho ông ta. Th́ chính ông ta đă từng chẳng bảo tôi "Khi tay trái của mày phạm tội ác, đừng cho tay phải biết" là ǵ.

    Nhưng tôi đă lầm và bây giờ mới công nhận là ông Bob quả là một người có cái nh́n xa. Tôi quay số điện thoại. Chuông reo hai lần th́ ông Bob nhấc máy. Giọng ông ta tỉnh táo như một người đang ngồi chờ điện thoại của ai:

    - Bob nghe!

    Tôi ngạc nhiên lắm. Con người này quả thật là kỳ lạ. Bị đánh thức vào lúc 3 giờ sáng mà vẫn tỉnh như sáo.

    - Ông Bob, tôi cần hỏi ư kiến ông.

    Bob sủa lại ngay:

    - Cái thằng Vietnamese này. Mày cần ư kiến hay cần tao giúp. Ba giờ sáng mà mày gọi điện thoại cho tao để xin ư kiến th́ tao... giết mày. Nhưng xin giúp th́ được.

    Người Mỹ quả thật là thực tế, ăn nói đâu ra đó và đúng nghĩa đàng hoàng, không có cái màn nói gà để mong cho người ta đoán vịt như đa số người ḿnh. Và tôi học được rất nhiều về cái cách ăn nói này. Tôi lúng túng:

    - Ông nói đúng, tôi cần ông giúp...

    - Mày nói nghe được đó con trai. Giúp đỡ th́ tao sẵn sàng. Có cần muốn giết người tao cũng sẵn sàng. Càng sẵn sàng hơn nữa.

    - Không! Không phải chuyện giết người mà là chuyện... dọn dẹp xác người...

    - Ôi lạy chúa, cái thằng Vietnamese này. Mày không giết người th́ làm sao lại phải dọn dẹp xác người.

    - Chuyện dài lắm, ông tới đây rồi tôi nói cho nghe.

    - Khoan. Mày nói đi, tao vừa thay đồ vừa nghe mày nói th́ mới kịp.

    Dân TQLC có khác, không bao giờ bỏ phí một chút thời giờ nào hết. Tôi vắn tắt kể lại chuyện xảy ra cho ông Bob nghe. Khi nói tên thằng Jay, ông Bob hỏi dồn dập:

    - Mày nói tên thằng đó là Jay?

    - Phải. Ông có biết nó không?

    Ông bob không trả lời câu hỏi của tôi. Sau một phút im lặng, ông bảo:

    - Kể tiếp đi.

    Tôi kể hết rồi kết luận:

    - Bây giờ chỉ c̣n ḿnh tôi với các xác chết thổ tả trên giường ḿnh.

    Ông Bob hỏi:

    - Mày đang sợ hăi lắm phải không?

    Tôi đă học được cái đức tính nói thật của người Mỹ nên chẳng ngượng ngùng thú nhận liền:

    - Thưa ông phải. Đúng hơn là tôi đă vải đái ra quần ba bốn lần suốt một buổi chiều nay.

    Có tiếng cười của ông Bob ở đầu giây bên kia:

    - Mày là một người có rất nhiều can đảm.

    - Sợ đái ra quần mà có can đảm à, ông đừng có đùa tôi ông Bob.

    - Không, mày có can đảm thật bởi v́ mày đái ra quần mà dám thú nhận là mày đái ra quần. Sự can đảm của con người nằm cả trong đó đấy con trai ạ, không phải nằm ở đầu họng súng đâu. Mày biết tại sao không? Dễ lắm, bởi v́ dưới họng súng th́ mọi người đều chịu chung một số mạng. Tao rất chịu những thằng như mày. Rồi đây mày sẽ khá.

    - Nhưng nếu tôi không đái ra quần th́ cũng vẫn khá hơn.

    - Không. Thằng nào bắt đầu cũng phải đái trong quần như thế rồi từ từ không đái nữa mới là hay. Tao biết nhiều thằng mới đầu không đái ra quần nhưng sau vài trận th́ chẳng những đái mà c̣n ỉa đầy ra quần nữa.

    Tôi cắt lời ông Bob:

    - Trời gần sáng rồi, ông có đến giúp tôi không?

    - Dĩ nhiên tao phải giúp mày rồi. Nhưng mày muốn nghe một lời khuyên của tao không?

    ĐM giờ phút thập tử nhất sinh này mà c̣n khuyên với bảo cái đếch ǵ. Không lo tới đây phụ tôi để dọn dẹp, trời mà sáng ra th́ tôi ắt phải đi ngồi tù. Tôi cáu lắm nhưng đang ở trong cái thế đi nhờ vả người ta, không biết phải nói ǵ, đành... đau khổ hỏi:

    - Lời khuyên ǵ?

    - Mày biết câu chuyện của thằng Gordon Liddy không?

    Trời đất thánh thần, người ta nói bọn Mỹ này thường có tính khùng, không phải là không ngoa. Gordon hay Gor-điếc ǵ th́ có ăn nhậu ǵ tới tôi? Đến lúc này th́ tôi không nhịn được nữa, liền hét tướng lên:

    - Motherf... Bob. Tao sắp vào tù, mày có muốn giúp tao th́ đến đây mà giúp, c̣n không th́ để tao dọn dẹp lấy một ḿnh vậy. Tao không có th́ giờ để biết thằng Gọt Đông gọt điếc, gọt con ... ǵ hết.

    Tôi toan cúp máy th́ nghe được tiếng cười sằng sặc trong phôn:

    - Cái thằng Vietnamese lẩm cẩm này, sao mày lại chửi tao bằng tiếng Việt. Tao là cựu chiến binh ở Việt Nam nhưng tao đâu có nghe được tiếng Việt của mày.

    Tôi giật ḿnh và nhớ ra rằng ḿnh vừa chửi nó bằng... tiếng Việt thật. Phải là tiếng Việt bởi v́ tiếng Mỹ th́ bố tôi cũng không thể dịch câu "Gọt Đông gọt điếc, gọt con c... " được? Tiếng cười của ông Bob cũng làm cho tôi cảm thấy tức cười lây v́ thái độ ngớ ngẩn của ḿnh. Tôi cười x̣a, nói lại bằng tiếng Mỹ:

    - Ông Bob, tôi hỏi thật, ông có giúp tôi không?

    - Dĩ nhiên là tao phải giúp mày chớ. Nếu không giúp th́ tao cho mày số điện thoại làm ǵ?

    -Ông có biết rằng trời đă hơn 3 giờ sáng rồi, tôi c̣n một cái xác chết phải thủ tiêu và khoảng mấy trăm thước đường phải chùi rửa cho sạch sẽ, ấy là chưa nói đến cái giường ngủ của tôi cần phải được dọn dẹp...

    Tôi nghe tiếng huưt gió của ông Bob ở đầu giây bên kia. Tôi hỏi:

    - Ông làm ǵ thế?

    - ĐM tao đang thay đồ chứ làm ǵ.. ồ ô ố... ĐM bất cứ thằng lính TQLC nào cũng có cái tật vừa thay đồ phải vừa huưt gió, cái này là luật của dân TQLC. Nhiều khi, tao vừa làm t́nh cũng vừa huưt gió luôn. Làm t́nh như thế mới dai, mới... đúng điệu TQLC tài hoa. Mày đừng quên tao là dân TQLC nghe mày... ồ ô ố, TQLC xông pha khắp thế giới ồ ô ố... TQLCLC đi khắp nơi, từ chốn sa mạc trung đông đến miền Á Châu bí hiểm... ồ ô ố...

    Tôi đưa tay lên vuốt mặt, hết c̣n biết ư kiến, chỉ c̣n biết kiên nhẫn chờ đợi. Một chặp sau, ông Bob lại nói:

    - Mày có biết cái thằng cha tên là Gordon Liddy không?

    Tôi lắc đầu, giọng như khẩn khoản:

    - Lạy Chúa, ông chạy mau giùm tới đây giúp tôi một chút đi. Dọn dẹp xong ḿnh nói chuyện về thằng cha Gordon Liddy đó suốt ngày cũng được mà.

    Vẫn những tiếng huưt sáo vui vẻ, tỉnh bơ như lúc năy, đệm theo những tiếng ca:

    - Ồ ô ố... TQLC đi từ miền Bắc Cực lạnh lẻo đến vùng sa mạc hoang vu... Ồ ồ ố... Quyết thắng, quyết thắng...

    Đang hát ngon lành như thế, ông ta lại đế vào:

    - Ố ố ồ... Nếu mày muốn làm một tay chơi thứ thiệt th́ mày phải trả lời cho tao.

    Tôi cáu quá, lại sửng cồ:

    - Nếu tôi không trả lời th́ sao?

    - TQLC.. ồ ố ố... Nếu thế th́ tao sẽ không giúp mày nữa. Cái này là nói thật.

    Trong một giây phút tự ái, chẳng nói chẳng rằng, tôi cúp điện thoại cái cụp. ĐM nhất định không thèm nhờ vả ông này nữa.

    Cúp phôn xong tôi ngồi thừ người xuống ghế, vừa giận ông Bob, giận ḿnh và giận luôn cả cái thằng Mike đă chết rồi. Nhưng xoay người lại, nh́n thấy cái thây ma đang nằm một đống trên giường ḿnh với máu me tùm lum th́ tôi lại hối hận ngay. Ôi, tôi đă nóng giận bậy. Đời tôi sao có nhiều giây phút nóng nảy để đến nổi làm hư chuyện lớn. Việc này ngay bây giờ là một chuyện quan trọng nhất đời tôi rồi bởi v́ nếu tôi không dọn dẹp cho kịp th́ chẳng bao lâu nữa, khi mặt trời mọc, tôi sẽ leo lên xe cây của cảnh sát mà ngồi...

    Tôi đứng lên chụp cái máy điện thoại tính gọi cho ông Bob nhưng nghĩ sao lại thôi. Hay là ḿnh bỏ quách hết mọi chuyện ở đây rồi leo lên xe mà trốn đi vậy. Bên Cali người Việt đông lắm, sang đó ở th́ ai mà kiếm ra? Nhưng cuộc đời, những việc làm to lớn thường bị kẹt bởi những chi tiết nhỏ nhặt. Cái chi tiết ấy là chiếc xe hơi thổ tả của tôi. Đi là mỗi ngày có mấy dặm mà vừa lái xe tôi c̣n vừa phải... cầu nguyện cho nó khỏi tắt máy dọc đường th́ nói ǵ đến chuyện qua tới bên Cali cách mấy ngàn dặm đường. Hơn nữa, nếu xe có chạy được th́ chưa chắc tôi đă có tiền... đổ xăng. Bao nhiêu của cải dành dụm của tôi đều được móc ra chi dùng vào cái vụ giết thằng Rao rồi.

    Tôi đứng đực người ra suy nghĩ một lúc và cảm thấy ớn lạnh. Cái ớn lạnh của những kẻ đang đêm bỗng nhận ra là ḿnh đă đi lạc vào nghĩa địa một ḿnh không biết từ lúc nào...

    Tôi tái mặt lại. Lúc ấy trời bên ngoài tối đen như mực, trong pḥng tôi th́ đèn đuốc vẫn sáng trưng nhưng đó là cái sáng của... nhà xác. Sợ quá, không biết làm ǵ, tôi tḥ tay vào bụng chụp cây súng. Nhưng quái lạ, không hiểu cây súng tôi để đâu rồi. Tôi hoảng hốt t́m kiếm. Cuối cùng, nh́n thấy nó nằm sát ngay cái điện thoại. Tôi vừa tḥ tay chụp cây súng th́ bỗng chuông điện thoại reo vang làm tôi giật nẩy ḿnh lên. "Đéo mẹ tối này là cái tối con ... ǵ mà hết tiểu trong quần rồi lại cứ bị giật ḿnh lên như là bị điện giật." Tôi lẩm bẩm chửi thề và đưa tay nhắc điện thoại lên.

    Giọng ông Bob ở đầu giây bên kia:

    - Tao chờ mày gọi lại cho tao. Sao mày không gọi?

    Tôi nói thật:

    - Th́ tôi cũng tính gọi cho ông đây, nhưng c̣n ngại quá.

    - Tốt. Mày đă trưởng thành hơn một chút rồi con trai ạ. Nhớ lấy bài học này ở đời là nếu cần th́ bảo rằng cần, đừng có dối ḷng ḿnh bao giờ cả.

    - Tôi khôn rồi ông Bob ạ. Tôi thấy giấu giiếm hay ṿng vo chả ăn cái giải ǵ cả.

    - Tốt. Tao cũng phải xin lỗi mày v́ lúc năy làm cho mày hiểu lầm. Khi tao đă hỏi mày một câu ǵ là ư tao muốn làm tốt cho mày chứ không phải chọc quê mày đâu, mày ráng hiểu tao.

    - Tôi hiểu. Chừng nào th́ ông sang đây?

    - Mày lại đốt giai đoạn rồi, sao mày khôn quá vậy? Mày có muốn tao giúp mày không?

    Không biết nói sao, tôi đành trả lời:

    - Muốn.

    - Vậy mày có biết ông Gordon Liddy không?

    - Không! Nó là ai.

    - ồng là một con người chịu chơi, người đă đột nhập vào Watergate Hotel để gài máy nghe lén tụi đảng Dân chủ đó...

    Tôi nhớ lại cái vụ Watergate Hotel, cái vụ đă bứng ông tổng thống Nixon ra khỏi ṭa Bạch Cung và bứng luôn cả miền Nam Việt Nam để cuối cùng tôi đang ở đây. Nhưng cái vụ này th́ có dính dáng ǵ tới tôi? Th́ giờ càng lúc càng hết mà cha nội này th́ bướng thật, nhất định không thèm làm ǵ thêm nếu tôi không chịu làm theo ư chả.

    Tôi đành nghiến răng nói:

    - Tôi có biết vụ Watergate nhưng không biết ông Gordon, ông nói tôi nghe thử coi.

    - Nghe giọng nói của mày tao biết mày bất măn lắm nhưng đừng có nóng con trai. Sỡ dĩ tao nói mày như vậy là bởi v́ lúc này tao nghe nói mày... đái trong quần. ĐM hồi ở Việt Nam tao có nh́n thấy mấy người Việt Nam bị bệnh xin nước tiểu con nít để uống. Dân tộc mày quả thật là kỳ cục. Nếu tao không nh́n thấy th́ tao không thể tin được. Và tao đă nh́n thấy...À, tao vừa nghĩ ra một cách kiếm tiền mới. Hay lắm, h́ h́... Tao với mày thành lập một công ty gọi là công ty... nước tiểu. Mày tiểu, tao đóng hộp gởi về Việt Nam bán cho tụi Việt cộng nó uống... h́ h́...

    Tôi đang vừa sợ lại vừa giận đến độ run người lên mà nghe nói vậy th́ cũng phải ph́ cười. Tay TQLC này quả là một thứ trời chẳng sợ, đất chẳng dung. Hết ngày hết giờ rồi mà cứ lo đùa với giỡn. Tôi vừa cười vừa nói:

    - Ông không biết, người bệnh ở Việt Nam uống nước tiểu là nước tiểu con nít nhỏ để giải bệnh. Tôi là người lớn, chơi bời đă từng bị tiêm la hột xoài, lậu mủ tùm lum, đứa nào uống nhằm nước tiểu tôi chắc lăn cổ ra mà chết.

    - H́ h́, ḿnh đóng hộp lại rồi dán cái h́nh con nít thiệt đẹp ở ngoài b́a, gởi về Việt Nam th́ tụi Việt cộng làm sao biết được... Tụi nó ngu lắm... h́ h́, ḿnh cứ đề là đại hạ giá, mua một tặng một... Cán bộ và đảng viên mua một tặng hai h́ h́...

    Tôi bật cười theo nhưng rồi chợt nhớ tới trường hợp của ḿnh, liền ngưng hẳn tiếng cười và giật ḿnh nói:

    - Tôi... sắp chết, ông không giúp tôi sao mà cứ đứng đó cà kê dê ngổng hết chuyện này tới chuyện khác?

    - Ấy ấy, sỡ dĩ tao hỏi mày về ông Gordon Liddy là bởi v́ mày có một chuyện có thể học được nơi ông ta.

    - Hay lắm, tôi muốn học lắm. Vậy th́ ông tới đây liền đi, ḿnh vừa làm việc vừa học luôn.

    - Tổ cha cái thằng Vietnamese khôn vặt. Mày sợ là tao không giúp mày được. Sao mày coi thường tao quá vậy.

    Lời nói đầy tự tin của ông Bob làm tôi thấy hơi vững ḷng. Phải rồi, ông ta nhất định phải có một giải pháp ǵ đó trong đầu cho nên mới tự tin vậy. Nhất định ông ta sẽ không để cho tôi bị kẹt.

    - Đồng ư là tôi tin ông, nhưng ông phải thông cảm cho trường hợp của tôi. Cứ nh́n thấy cái xác thằng đen nằm một đống trên giường là tôi không c̣n suy nghĩ ǵ được nữa.

    - Tao hiểu. Nhưng mày không biết, sở dĩ tao phải nhắc tới tên ông Gordon Liddy là bởi v́ nó liên quan tới cái việc... đái trong quần của mày.

    - Vậy sao. Ông Gordon Liddy ngày xưa cũng bị tiểu trong quần à.

    - Ừ, con trai ạ. Mày không biết, trước khi trở thành một nhân viên nổi tiếng của FBI...

    Tôi cắt lời:

    - FBI à. Tôi tưởng ông ta làm cho đảng Cộng Ḥa rồi bị bắt v́ tổ chức đột nhập vào Watergate.

    - Mày cũng có chút kiến thức đó. Tao muốn nói là trước khi ổng đi làm việc cho đảng Cộng Ḥa, làm cho Nixon th́ đúng hơn, ổng là một chuyên viên điều tra tội ác lỗi lạc của FBI.

    Tôi nh́n đồng hồ, sốt ruột nói:

    - Rồi sao nữa?

    - Mày không biết hồi đó, muốn vào làm việc cho FBI không phải là chuyện dễ, phải qua nhiều kỳ thi tuyển gắt gao…

    Tôi chỉ mong cho ông Bob chấm dứt câu chuyện càng sớm càng tốt nên hỏi dồn dập:

    - Ừ rồi sao nữa, kể tiếp và kể lẹ lẹ đi.

    - Dĩ nhiên, ông Gordon Liddy là một nhan vật thần sầu cho nên thi vào FBI dễ ợt, đậu cái một.

    Có tiếng nước rô bi nê chảy. Th́ ra cha nội đang tà tà đánh răng súc miệng trời ạ. Giọng ông Bob có vẻ hơi ngọng, lúc nghe được lúc mất. Chắc lăo vừa nói vừa đánh răng:

    - Cái quan trọng tao muốn nói ở đây là hồi c̣n nhỏ, ông Gordon Liddy không có như vậy.

    Chuyện lạt như nước ốc. Tôi trợn mắt nh́n lên trần nhà, giọng chán nản:

    - Th́ sao. Lúc nhỏ cù lần, lớn lên thanh anh hùng là chuyện thường mà.

    - Đấy đấy....

    Có tiếng nhổ toẹt. Cám ơn trời đất, chắc đă xong cái màn đánh răng.

    - Cái tao muốn nói là không phải ở trên đời này, ai cũng sinh ra cù lần mà lớn lên làm được chuyện lớn. Ông Gordon Liddy trải qua một thử thách lớn.

    - Như thế nào?

    - Có một lần, bố ông sai ông đi xuống hầm để lấy một vật ǵ đó. Ông đi xuống, nhưng gặp phải một đàn chuột to bị động ổ nên chạy rối rít. Gordon Liddy sợ quá, hét nhặng lên và bị té đái ngay trong quần... Cái kiểu như mày đó... h́ h́...

    Tôi giật ḿnh. Trong thiên hạ lại cũng có người bị té đái dễ dàng như tôi sao? Đồng bệnh tương lân, câu chuyện đă từ từ trở nên hấp dẫn với tôi. Tôi hỏi:

    - Té đái à.

    Tiếng trả lời kèm theo tiếng máy điện chạy rè rè của dao cạo râu:

    - Đúng như vậy con trai. Đó là lư do tại sao tao hỏi là mày có biết ông Gordon Liddy không. Tao tưởng tụi mày là bà con chớ... h́ h́...

    - Kể tiếp đi ông.

    - Bố ông Gordon Liddy nghe tiếng la thảm thiết của con trai liền sách cây shotgun chạy xuống... h́ h́. Ông bố kinh ngạc và thất vọng khi nh́n thằng con quư tử của ḿnh đang ngồi một đống dưới sàn nhà, nước mắt nước mũi chảy đầm đ́a và cứt đái th́ bung đầy ra khắp nơi. Hỏi nguyên do th́ nó chỉ vào đàn chuột đang chít chít như chọc quê nó.

    - Con nít sợ chuột th́ cũng là chuyện thường thôi.

    - Nhưng với ông bố của Gordon Liddy th́ không được, nhất là sợ cái kiểu vải đái ra như mày. Ông biết rằng nếu không dạy cho thằng lỏi này một bài học th́ lớn lên nó sẽ chẳng bao giờ khá được. Thế là ông nhổ nước miếng vào thằng con trai, chỉ mặt nó nói: "Mày sợ chuột hả, để tao nhốt mày dưới này coi thử mày c̣n sợ tới chừng nào. Hễ mày không bắt được con chuột... sống cầm tay đem lên cho tao th́ chớ có gọi tao mở cửa." Rồi ông bỏ đi lên, khóa trái cái cửa lại, nhốt thằng con trai nằm ở dưới hầm.

    Ông Bob ngưng nói ở đó. Tôi nói:

    - Đồ cha mẹ ǵ mà bất nhân.

    - Không có bất nhân đâu. Cuộc đời lẫy lừng của Gordon Liddy bắt đầu từ giây phút ấy đó con trai. Bị nhốt dưới hầm, Gordon Liddy biết tính bố ḿnh, nếu không bắt được chuột th́ chẳng có cái màn năn nỉ bố như lũ trẻ khác đi.

    - Rồi cậu giải quyết như thế nào?

    - Theo lời cậu kể, sau cơn hoảng sợ ban đầu, cậu đâm ra giận ḿnh. Thế là cậu xông tới, dùng tay không chụp ngay mấy con chuột và đập đầu chúng nó xuống sàn chết tươi. Vẫn chưa hả giận, cậu nghĩ ra một chuyện khác. Cậu nghĩ rằng nếu cậu dám làm chuyện này th́ suốt đời cậu, cậu sẽ chẳng c̣n bao giờ sợ chuột nữa...

    - Làm chuyện ǵ?

    Có tiếng ǵ sè sè ở đầu dây bên kia. H́nh như ông Bob đang xịt dầu thơm vô nách ḿnh.

    - Cậu nghĩ rằng tuy ḿnh đă tḥ tay không bắt được chuột nhưng mỗi lần chộp lấy nó th́ vẫn c̣n thấy hơi hăi, thấy hơi ngượng tay. Nếu muốn cho hết hăi th́ phải... ăn thịt chúng nó. Nghĩ là làm. Cậu lui cui mồi một dúm lửa dưới hầm để nướng thịt chuột ăn...

    Chỉ tưởng tượng thôi mà tôi đă thấy lợm giọng. Ở Việt Nam tôi cũng đă từng ăn thịt chuột, nhưng đó là chuột đồng quê, chuyên ăn lúa nên thịt thơm và béo. Chuột thành phố, dù đó là thành phố nào đi nữa th́ cũng chỉ là một thứ hôi hám, chuyên sống trong hầm cầu ống cống, ăn sao cho được hở trời?

    -Ông bố của Gordon Liddy đang ngồi trên nhà th́ bỗng ngửi được mùi thịt khét bay lên. Dĩ nhiên, ông áp dụng kỷ luật khắt khe với con nhưng đâu có để cho nó chết cháy dưới hầm được. Thế là ông lại hốt hoảng chạy xuống... Cửa hầm mở ra, xen lẫn giữa đám khói mù, ông nh́n thấy cậu quư tử đang ngồi nhẩn nha ăn thịt chuột nướng...

    Tôi bật cười:

    - Thế là ông bố hết ư kiến.

    - Và dĩ nhiên, từ đó, Gordon Liddy chẳng những không sợ chuột mà cái ǵ ông cũng không sợ hết.

    Tôi chắc lưỡi:

    - Hết chuyện chưa?

    - Hết rồi.

    - Ông kể chuyện đó cho tôi nghe với mục đích ǵ?

    - Theo ư tao, mày muốn chiến thắng sự sợ hăi th́ phải tập bắt chước làm như ông Gordon Liddy.

    Tôi trợn mắt, lắc đầu lia lịa:

    -Ông muốn tôi... ăn thịt nó à? Không, Không bao giờ.

    Có tiếng cười của ông Bob:

    - Không. Tao để tự mày suy nghĩ lấy. Bây giờ tao trên đường tới chỗ mày. Từ đây tới đó mất khoảng 30 phút. Trong ṿng 30 phút đó, mày có "toàn quyền" muốn làm ǵ th́ làm với cái xác của thằng đen...

    Tôi tính hỏi thêm một câu th́ ông Bob đă gác máy cái kịch. Dân TQLC có khác...

    (c̣n tiếp)

  5. #15
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Tự nhiên, tôi cảm thấy b́nh tĩnh ghê gớm. Câu chuyện của ông Gordon Liddy trở về ám ảnh tôi. Động lực nào lại thúc đẩy một thằng bé đi làm một chuyện động trời như vậy nhỉ? Tôi suy đi nghĩ lại và cuối cùng cũng tự hỏi ḿnh thêm một câu hỏi khác cũng bắt đầu bằng hai chữ "động lực": Động lực nào thúc đẩy ông Bob lại kể chuyện đó cho ḿnh nghe nhỉ?

    Hỏi tức là trả lời. Tôi quay nh́n cái xác của thằng Mike và nẩy ra một ư nghĩ...

    Thế là tôi từ từ tiến tới bên giường, rất b́nh thản, rất chậm răi, đưa tay kéo tấm ra trải giường sang một bên...

    Dù đă chuẩn bị nhưng xém chút nữa th́ tôi... té xỉu. Giữa tấm nệm trắng muốt của tôi là một cái thây ma đen thùi lùi, máu me lai láng, trông thật chẳng khác cái h́nh ảnh trong màn ảnh đại vĩ tuyến của xi nê chút nào. Tôi để ư thấy bàn tay cầm tấm ra của ḿnh run lên bần bật và bỗng cảm thấy muốn nôn ọe...

    Cơn nôn ọe mới bắt đầu nổi lên rất nhỏ, nhưng từ từ lớn dần, lớn dần. Cuối cùng, chịu không nổi tôi phải bụm miệng chạy vào cầu tiêu nôn mửa thốc tháo. Mửa xong, tôi mệt quá, đứng dựa đầu vào tường và chợt nh́n thấy ḿnh trong gương. Tôi giật ḿnh. Không ngờ ḿnh thê thảm đến như vậy. Đầu tóc rả rượi, mặt mũi bơ phờ, hốc hác coi chẳng giống con người nữa.

    Tôi nh́n ḿnh như thế một lúc lâu rồi chùi miệng, nghiến răng bảo: "Ḿnh phải bắt chước cha nội Gordon Liddy mới được..."

    Thế là tôi lại trở ra, lấy hết can đảm để nh́n một lần nữa vào cái xác chết. Chẳng những nh́n, tôi lại c̣n cúi xuống thật sát mặt nó.

    Phát súng bằn gần của thằng Jay quả thật kinh khủng. Nơi má trái của thằng Mike là một cái lỗ sâu hoắm, thịt bầy nhầy vẫn c̣n ướt máu. Không hiểu thằng Jay này bắn bằng thứ súng ǵ mà sức tàn phá coi ghê quá. Tôi có cảm tưởng như mặt nó bị ai khoan thủng bằng một lưỡi khoan lớn.

    Lạ một điều là tôi không c̣n cảm thấy buồn nôn nữa.

    Tôi tiếp tục nh́n xuống phần dưới... Mặt nó đă vậy, thân thể c̣n thấy gớm hơn nữa, nát bét nhiều chỗ.

    Tôi đưa tay ra đụng vào xác chết của thằng Mike. Xác chết vẫn c̣n ấm lắm. Tôi nắm lấy tay nó rồi từ từ xiết chặt. Tôi cất giọng và ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói của ḿnh thay đổi hẳn. Nó âm vang như tiếng nói vọng lên từ đáy nhà mồ:

    - Mike, khỏe không mày?

    Dĩ nhiên, không có tiếng trả lời. Tôi bật cười lên man dại. H́nh như lúc ấy tôi không c̣n là tôi nữa:

    - Motherf..., tao biểu mày đừng có phá tao mà mày không nghe lời, để đến nổi bây giờ mày bị chết thảm thương như vậy. Mày biết tính thằng Jay là không muốn nghe chửi thề mà mày cứ chửi. Chết như mày cũng chẳng oan uổng ǵ.

    Tôi nói y như là tôi đă giết nó chết vậy mặc dầu vẫn biết rằng ḿnh không phải là tác giả. Tôi nói liên tu bất tận một hồi như đang nói chuyện với một người c̣n sống. Và càng nói th́ nỗi sợ hăi trong người tôi biến đi mất hết.

    Đến một lúc, tôi lột giày, nói:

    -X ích qua một bên mày. Xích qua cho tao nằm với Motherf......

    Và tôi leo lên giường, nằm chung với xác chết, đắp chung một tấm ra. Nằm như thế một lúc, tôi tḥ cẳng gác ngang xác chết như ngày xưa tôi vẫn thường làm khi ngủ chung giường với bạn bè hồi c̣n nhỏ. Và tôi chợt cảm thấy thú vị và sung sướng vô cùng. Cái thú vị và sung sướng của một kẻ vừa chiến thắng được sự sợ hăi của chính ḿnh.

    Tôi xoay người, mặt tôi áp gần mặt của xác chết thằng Mike, nói tỉnh bơ:

    - Mày chết sớm quá nghĩ cũng tội. Tao thấy...

    Tôi vừa nói đến đó th́ nghe được tiếng trả lời rơ ràng bằng tiếng Mỹ:

    - Không có tội đâu mày...

    Tôi giật nẩy ḿnh lên như bị một luồng điện 500 volt giật phải. Bao nhiêu can đảm, bao nhiêu đởm lượt nảy giờ kiếm được một cách khó khăn chợt biến mất cái vèo nhanh như một làn khói. H́nh như tôi lại c̣n cảm thấy xón đái nữa. Thằng Mike c̣n sống sao? Tôi co người lại trong tột cùng của sợ hăi và kinh ngạc. Trong lúc tôi chưa biết phải làm ǵ th́ đă nghe được một tràng tiếng cười h́ h́ tiếp theo đó:

    - ĐM khá lắm nhưng cũng vẫn c̣n phải thực tập nhiều... h́ h́...

    Đến lúc ấy tôi mới nhận tiếng nói đó không phải là của xác chết. Hú hồn. Tôi ngước mặt nh́n lên và thấy ông Bob đă đứng bên giường không biết từ lúc nào. Tôi giận quá thét lớn lên:

    - Ông làm tôi chút xíu nữa th́ bị đứng tim... Ông tới hồi nào?

    Ông Bob cười:

    - Thằng Vietnamese này quả thật ghê gớm. Tao không ngờ mày dám chơi bạo như vậy. Nhưng thôi, tṛ chơi chấm dứt rồi, ngồi dậy đi, ḿnh c̣n nhiều chuyện để làm.

    Ông Bob cúi xuống cái xác chết để xem xét. Tôi hơi ngạc nhiên v́ thấy ông ta diện một bộ đồ rất diêm dúa, làm y như sắp sửa đi ăn nhậu ở các pḥng trà và hộp đêm chứ không phải để phụ tôi dọn dẹp xác chết. Nhưng tôi không có th́ giờ để nghĩ đến cách ăn bận của ông ta. Tôi c̣n nhiều việc phải làm tối này.

    Tôi ngồi dậy, nh́n phớt qua tấm gương lớn đối diện cái giường ngủ và nhận ra áo quần ḿnh lúc này dính toàn những máu và máu. Lạ một điều là tôi vẫn thấy tỉnh bơ, chẳng thấy gớm giếc ǵ hết. Nằm chung giường với một cái thây ma bị 6 lỗ đạn th́ không dính máu làm sao được, tôi nhủ thầm như vậy.

    Ông Bob đưa cho tôi một điếu thuốc, mắt vẫn tiếp tục xem xét cái xác chết, gật gù cái đầu:

    - Loại đạn này rỗng ruột, chui vào thịt người ta th́ tỏe ra thành một cành hoa. Bị một viên th́ cũng đủ chết rồi, nói ǵ tới 6 phát... Thằng Jay này là dân chơi chuyên nghiệp.

    Tôi mồi lửa điếu thuốc, hút một hơi và hỏi:

    - Bây giờ ḿnh giải quyết cái này như thế nào?

    Ông Bob vẫn không thèm trả lời, tiếp tục quan sát thằng Mike và nói:

    - Tao sợ mày đụng nhằm thứ dữ rồi...

    Nếu cách đây nửa tiếng đồng hồ mà nghe được câu nói đó th́ tôi đă văi đái ra quần rồi, nhưng bây giờ tôi đă trở thành một con người khác. Tôi cảm thấy b́nh tĩnh ghê gớm. Xác chết mà ḿnh c̣n dám nằm ngủ chung th́ c̣n sợ chuyện ǵ nữa. Chết là cùng chứ mấy. Tôi trả lời:

    - Tôi sợ ǵ nó. Đấu tay đôi với tôi chưa chắc thằng Jay đă thắng nổi tôi.

    Đang quan sát ông Bob bỗng dừng lại, xoay người nh́n tôi như nh́n một con quái vật. Tôi hỏi:

    - Có sao không?

    - Mày vừa nói cái ǵ?

    - Tôi nói nó trở lại đây th́ tôi bắn chết mẹ nó liền.

    Nói xong tôi rút phăng khẩu .38 trong bụng ra, xoay xoay trong tay làm như sẵn sàng nổ liền. Ông Bob trợn mắt ngạc nhiên:

    - Jesus Christ... Tao đang nh́n thấy một Gordon Liddy thứ hai chăng?

    - Có thể lắm.

    Ông Bob nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi cười, vừa tiếp tục quan sát xác chết vừa nói:

    - Mày vừa trưởng thành được về vấn đề can đảm. Nhưng đừng quên con trai, ở đời không phải chỉ can đảm không mà sống được, cần phải có đầu óc nữa.

    - Đồng ư...

    - Mày biết tụi thằng Jay là một bọn như thế nào không mà dám nói như vậy?

    - Tôi không biết nhưng thấy nó dám nổ sáu phát đạn vào một thằng dám chửi Motherf... nó th́ nó không phải là thằng hiền.

    Chừng như đă t́m thấy những ǵ ḿnh muốn kiếm, ông Bob bỏ cái xác chết tiến tới bàn ăn trong pḥng chỉ vào cái xâu bia ở trên bàn:

    -Trở lại chuyện của mày, tao không hiểu tại sao thằng Jay nó không biết mày trốn trong bụi rậm...

    Tôi giật ḿnh và nhớ lại xâu bia tôi đi mua lúc tối mà khi trở về, v́ sợ quá nên bỏ quên nó ở đâu tôi cũng không c̣n nhớ. Ông Bob tiếp:

    - Mày trốn trong bụi rậm, để xâu bia ngay gần đường đi, tao t́m thấy th́ một thằng cáo già cỡ như thằng Jay nhất định phải t́m thấy... Tại sao nó không nh́n thấy th́ tao phải nói là cuộc đời có số mạng...

    Tôi tái mặt nói:

    - Không phải một ḿnh thằng Jay mà tới 3 thằng tụi nó lận...

    Ông Bob khui một lon bia, lắc đầu tiếp:

    - Đúng. Mày nên nhớ một quy luật quan trọng nhất của cuộc đời là làm ǵ th́ làm cũng không thể nào thoát khỏi số mạng được.

    Tôi tiến tới bàn, cũng khui một lon bia:

    - Cám ơn ông!

    - Ơn nghĩa ǵ, tao muốn giúp là giúp.

    - Không, tôi cám ơn ông về chuyện khác ḱa.

    - Chuyện ǵ?

    - V́ chuyện ông Gordon Liddy. Tôi bây giờ cảm thấy như ḿnh là một con người khác rồi...

    Ông Bob cười, gật gù cái đầu:

    - Mày học hỏi mau tiến bộ lắm. Một ngày kia mày sẽ qua mặt tao...

    Tôi lắc đầu, nói:

    - Tôi chẳng muốn qua mặt ông đâu, chẳng hề có tham vọng đó...

    Ông Bob không trả lời, kéo tay áo nh́n đồng hồ rồi nói:

    - Gần 4 giờ sáng rồi... Trước khi tới đây, tao đă nghĩ ra được một cách để giải quyết vấn đề một cách hết sức là khéo léo và khôn ngoan

    Tôi mừng quưnh lên, nói liền:

    - Như thế nào?

    - Rất là đơn giản... Bây giờ, tao muốn mày vào tắm rửa thay một bộ quần áo ngon lành nhất, tao dắt mày đi coi con gái cỡi truồng...

    Tôi khựng người lại, tưởng ḿnh nghe lộn:

    - Ông nói sao?

    - Tao nói hồi ở Việt Nam, tao cũng có coi tụi mày nhảy cởi truồng nhưng nói mày đừng buồn, tụi mày nhảy như... cứt. Để tao dắt mày đi coi gái cởi truồng ở đây... Mày sẽ khám phá ra nhảy cởi truồng là một nghệ thuật, không phải cứ đứng lên sân khấu nhún nhảy rồi ném quần x́ líp vào mặt người ta là hay... Mày không biết, nghệ thuật nhảy cởi truồng bắt đầu từ thời thượng cổ, nhưng măi cho đến thời đế quốc La Mă mới bành trướng mạnh để trở thành một thứ nghệ thuật...

    Tôi lắc đầu, ngán ngẩm, biết rằng lỗ tai tôi đă không nghe lộn. Là một người dâm dật từ thuở nhỏ, tôi rất khoái đi coi gái nhảy cởi truồng và nếu có chút th́ giờ rổi rănh, cũng rất muốn biết về nguồn gốc cùng sự trưởng thành của kỹ nghệ này để đấu hót với người ta. Nhưng không phải vào cái lúc chết người này, trời ạ. Tôi thấy ḿnh như ḿnh muốn nghẹn, cố gắng lắm mới nói bằng được một giọng b́nh thường:

    - Tôi tưởng là ông sắp giúp tôi để thanh toán cái xác chết cái đă.

    - Tao giúp mày chớ.

    - Vậy sao ḿnh không lo tẩu tán mà lại đi đâu? Con gái cởi truồng có ăn nhậu ǵ đến cái xác này?

    - Tao nói là mày vừa trải qua một đêm kinh khủng, cần phải được giải trí. Mày cứ việc đi với tao, tao bảo đảm rằng tao đă có cách giải quyết công việc cho mày rồi.

    Rồi ông ta tự động kéo hết mấy cái hộc của cái tủ đựng quần áo duy nhất của tôi ra, tḥ tay vào sục sạo một lúc rồi quay lại nói bằng một giọng gần như bất măn:

    - Mày không có bộ đồ diêm dúa nào hết à?

    Tôi lắc đầu:

    - Ông Bob, ông quên tôi là một Vietnamese refugee rồi à? Quần áo tôi mặc hầu hết là của hội từ thiện cho hồi mới ra trại. Đi rửa chén như tôi, để dư được đồng nào th́ phải bỏ ra đi mua vỏ xe mới rồi, làm ǵ có tiền mà diện đồ đẹp.

    Ông Bob vỗ hai tay vào nhau đánh đét một phát:

    - Ôi tao quên! Phải, mày chỉ mới ở nước này có mấy tháng...

    Ông Bob lại tiếp tục moi móc một lúc rồi thảy cho tôi cái quần Jean và một cái áo pull:

    - Tướng mày ngon lành, diện đồ xoàng xoàng như vậy cũng được rồi. Chỉ có những thằng xấu xí mới cần phải mặc đồ đẹp...

    Lần đầu tiên trong đời, tôi được một người Mỹ khen là có tướng ngon lành. Không biết làm ǵ, tôi đành chụp mớ quần áo chui vào pḥng tắm mở nước. Nửa tiếng đồng hồ sau, tôi đă cùng ông Bob ngồi trong một hộp đêm nảy lửa nhất của thành phố Kansas City, uống bia, hút thuốc, ḍm đùi ḍm vú bọn vũ nữ và gật gù cái đầu y như những ngày nào c̣n ở Việt Nam. Trong giây lát, tôi đă quên mất chuyện cái xác bê bết máu của thằng Mike c̣n nằm trong pḥng ḿnh với cái án tù chung thân treo lơ lững bên cạnh, quên mất những câu móc ḷ bóng bẩy của chị Báu về chuyện bất lực của tôi, quên luôn anh Báu với cái giấc mơ đơn giản là lấy lại số tiền đă mất, v.v. Tôi quên tuốt luốt hết, đầu óc tôi như đặc cứng lại không c̣n hoạt động nữa. Cái phần thân thể duy nhất đang hoạt động trong người tôi bây giờ là hai lỗ tai và mấy bàn tay táy máy cùng con lợn ḷng càng lúc càng nổi lên dữ dội ở trong người.

    Ông Bob giới thiệu cho tôi một em bồi tóc vàng. Mẹ kiếp, nh́n thấy em, tay chưa sờ được ǵ hết mà nước miếng tôi đă muốn chảy ra. Em ưởn ẹo, đít và mông cứ cố ư đụng vào người tôi. Con người độc thân của tôi, từ lúc mất nước đến này chưa hề được gần đàn bà cho nên cứ mỗi cú va chạm là người tôi như bị điện giật. Giật thật t́nh. Tôi run lên với cơn khoái tỉ nhưng v́ trong túi chẳng có đồng nào nên không dám sờ mó hay bốc hốt ǵ cả. Tôi biết người Mỹ rất thực tế và đồng thời cũng biết thân phận Vietnamese refugee của ḿnh. Một con Mỹ đẹp như thế này không phải tự dưng v́ "cảm t́nh" mà đến đây cọ đít vào người tôi. Tôi th́ có cái giải rút ǵ cho nó cà? Tôi đâu có ngu. Nó cọ như thế là nó muốn gài để cho ḿnh ngứa tay. Ḿnh ngứa tay ḿnh sờ mó bậy bạ một lát th́ sẽ hối hận chẳng c̣n kịp v́ trước khi ra về nó sẽ dí vào mặt ḿnh một cái tờ giấy tính tiền-đại khái cứ một phát sờ là 5 đồng hay 2 đồng ǵ đó-th́ chắc tôi phải rửa chén 5 năm mới trả hết nợ. Không ai dại ǵ mua vui vài phút để đổi lấy 5 năm rửa chén. Tôi cứ cười cười và ngồi im.

    Ông Bob gọi thêm bia rồi bảo tôi:

    - Mày mắc cái chứng ǵ vậy? Con nhỏ đó có vẻ khoái mày mà sao mày cứ ngồi im?

    Tôi rất lắc đầu rất thành thật:

    - Tôi không có tiền, sờ mó bậy bạ lát nữa nó tính tiền... sờ th́ sặc máu.

    Ông Bob cười lên sằng sặc:

    - Thằng phi công Vietnamese này thật là cả quỷnh. Thế ở Việt Nam mày không có đi vào mấy cái chỗ như vầy à?

    Tôi nghiêng người tránh cái hôn của con nhỏ đang bay vào mặt ḿnh:

    - Mấy chỗ như thế này th́ tuần nào mà chả đi nhưng Việt Nam khác đây khác. Ngày xưa tôi là phi công muốn ǵ chẳng có, bây giờ tôi chỉ là một thằng rửa chén.

    Nói xong tôi thấy hơi khựng người nhưng ông Bob th́ lại bật cười lên sặc sụa. Con nhỏ cũng đứng nh́n tôi, không hiểu chuyện ǵ. Ông Bob kéo con nhỏ bồi tóc vàng lại kề tai nói ǵ tôi không nghe rơ. Nó vừa nghe vừa nh́n tôi liếc mắt đưa t́nh. Ôi, những cặp mắt đưa t́nh... xanh biếc, tôi chỉ muốn ôm lấy nó mà hôn nhưng đành phải tảng lờ đi. Ông Bob nói ǵ đó với nó một lúc, nó ném cho tôi một cái nh́n rất là khó hiểu rồi bỏ đi.

    Tôi nh́n theo cặp mông tṛn nhún nhẩy rồi lắc đầu, nâng ly lên làm một ngụm bia. Hết bia, tôi gọi bồi kêu thêm hai ly nữa, giành trả tiền. Ông Bob không phản đối.

    Khi tôi vừa bắt đầu khui rót bia vào ly th́ một giọng nói vang lên từ phía sau lưng làm tôi giật nẩy ḿnh như người ngồi phải lửa.

    (c̣n tiếp)

  6. #16
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Chương 4



    Tôi muốn té ngửa bởi v́ tiếng nói đằng sau lưng tôi lúc ấy là tiếng nói... bằng tiếng Việt Nam. Phải, tiếng Việt Nam với âm thanh trong trẻo rơ ràng của người miền Bắc.

    Tôi giật nẩy ḿnh xoay người lại và nh́n thấy một người đàn bà tóc đen đă đứng sau lưng tôi không biết từ lúc nào. Nàng hơi cao với một cặp ḍ dài và chắc nịch, bị kềm cứng trong lớp váy bó sát. Mái tóc đen huyền chảy xuống hai bờ vai một cách dịu dàng, quư phái. Ngay lúc ấy, tôi đă biết rằng nàng rất đẹp. Nụ cười của nàng vừa hóm hỉnh, vừa khêu khích, vừa mời mọc.

    Tôi ngạc nhiên đến độ ngồi sửng người trên ghế, ú ớ, không biết phải mở miệng ra nói ǵ. Tôi có nhiều lư do để ngạc nhiên...

    Trước hết, dù hồi ấy người tị nạn Việt Nam có mặt tại đất Mỹ khoảng vài trăm ngàn nhưng họ trốn đi đâu không biết, chỉ biết cái thành phố tôi ở lèo tèo không tới chục gia đ́nh. Mỗi lần gặp người Việt Nam dù ở đâu, ai cũng cho đó là một bất ngờ đầy thích thú và luôn luôn mừng rỡ hỏi thăm nhau. Lâu quá không gặp Việt Nam, nhiều khi gặp người Tàu cũng thấy vui, cứ xí xố loạn lên.

    Cái ngạc nhiên thứ hai là tôi không ngờ ḿnh có thể gặp được một người đàn bà Việt Nam trong một chỗ ăn chơi trác táng như chỗ này. Nàng xuất thân như thế nào? Tại sao lại lọt được vào đây mà làm việc? Cái khó hiểu là nếu nàng mới sang Mỹ như tôi cách đây mấy tháng th́ làm sao đủ khả năng Anh ngữ để xin vào một chỗ ăn chơi nổi tiếng như chỗ này? Nh́n cách ăn mặc, nghe tiếng nói và điệu bộ th́ tôi thấy nàng rất thành thạo.

    Nàng tiến đến gần tôi. Tôi vẫn c̣n bị á khẩu, chưa nói ǵ được. Tuy miệng không nói ǵ được nhưng mắt vẫn quan sát được. Tôi nhận ra nàng lớn tuổi hơn tôi. Không nhiều, có thể chừng năm tuổi. Đồng thời với sự khám phá đó, tôi cũng t́m thấy ra luôn một điều là sắc đẹp của nàng là một thứ sắc đẹp rất kỳ lạ. Loại sắc đẹp mà bất cứ thằng đàn ông con trai nào nh́n thấy cũng phải chảy nước miếng thèm thuồng, chỉ muốn tán tỉnh hay tḥ tay bốc hốt nham nhở nhưng đồng thời cũng cảm thấy e dè.

    Nàng mỉm cười, đưa tay ra cho tôi bắt bằng một dáng điệu rất tự nhiên:

    -Chào... cậu bé. Tôi tên là Linh, tên Việt Nam. Khách ở đây thường gọi tôi là Linda.

    Măi đến lúc ấy tôi mở miệng được, liền gật đầu, nói mau như một cái máy không kịp suy nghĩ:

    -Dạ thưa... xin kính chào chị... ư quên quên... chào em. Tên anh là Trường.

    May mà tôi "chữa lửa" kịp thời. Chưa ǵ đă mở miệng ra dạ thưa, kính chào và xưng chị với một người lạ dám gọi ḿnh là "cậu bé" trong giây phút gặp gỡ đầu tiên.

    Linh ngă người ra sau, cười ngất. Hai cặp vú hở hang tṛn trịa và đầy đặn run lên từng hồi. Tiếng cười thật là tự nhiên và vô tư của những người đă có được một cuộc sống tự do thoải mái lâu năm. Đúng hơn, đây là tiếng cười của đa số phụ nữ Mỹ.

    Tôi lại bị á khẩu. Tiếng cười làm cho tôi cảm thấy hơi bất măn một chút. Mẹ kiếp, sao trên đời này lại có một thứ gái nhảy ngang tàng như thứ cô Việt Nam này? Nàng ta làm cái ǵ mà dám gọi ḿnh là cậu bé. Dù sao đi nữa th́ ḿnh cũng vẫn là khách mà. Hơn nữa, ḿnh cũng chưa hề quen biết cô ta.

    -Sao cậu bé, bắt tay tôi đi chứ. Ngồi đó mà ngó sao? Chị không có ăn thịt đâu.

    Tôi giật ḿnh, sực nhớ ra "bổn phận", liền tḥ tay xuống bắt. Ôi, bàn tay mềm mại và dịu dàng làm sao. Đă lâu lắm rồi, tôi chưa cầm được một bàn tay nào như vậy. Tôi giữ bàn tay lâu hơn một chút, chưa muốn buông ra. Linh lại mỉm cười hóm hỉnh:

    -Ơ ḱa, sao giữ chặt vậy? Bộ hồi nào đến giờ chưa bao giờ được cầm tay đàn bà sao cậu bé?

    Đă đến lúc tôi phải phản pháo để giữ thể diện. Nếu nàng cho rằng tôi là một cậu bé th́ nàng lầm to rồi. Nhờ chút rượu trợ hứng, máu... dê trong người tôi nổi dậy. Tôi cứ giữ lấy bàn tay nàng, giở tṛ tán tỉnh nham nhở liền:

    -Tay đàn bà th́ anh đă cầm nhiều, anh c̣n để cho bàn tay đàn bà cầm những... chỗ khác trong người anh nữa ḱa... nhưng anh chưa bao giờ cầm được một bàn tay nào mềm mại như bàn tay của em. Anh muốn bàn tay dịu dàng này sẽ măi măi là của anh, giữ măi bàn tay dịu dàng này suốt đời anh, Linh ạ.

    Nói xong, tôi nhe răng cười nham nhở. Linh cũng cười, đốp chát lại:

    -Cậu bé c̣n nhỏ mà ăn nói bạo nhỉ? Con nít mới rời ghế nhà trường th́ ăn nói cũng có hơi khác người lớn. Có lẽ văn chương thi phú trong người c̣n nhiều quá nên để nó bay tùm lum chăng? Chị không có mắc cỡ cũng không có cảm động đâu. Câu nói ấy xưa rồi. Xưa và hơi cải lương nữa.

    Tôi cứng họng. Nàng nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra. Tôi buông tay với một vẻ tiếc nuối. Không hiểu sao, dù mới gặp, tôi đă có cảm giác gần gũi nàng vô cùng mà cũng đồng thời thấy xa cách vô cùng. Gần như vợ chồng mà xa cách như trời và đất. Cảm giác này măi về sau tôi mới hiểu.

    Ông Bob nhích người sang một bên. Linh tự tay kéo ghế ngồi ngay bên cạnh tôi. Cặp đùi nàng trông thật là... chết người trong chiếc váy xẻ giữa. Ông Bob hỏi Linh ǵ đó rồi ngoắc bồi gọi rượu. Linh nh́n tôi, nói nhẹ nhàng:

    -Đùa với anh một chút, mong anh không giận.

    Không hiểu sao, chỉ với một câu nói đơn giản như vậy mà tôi từ một thằng nham nhở bỗng biến thành một con người lịch sự có thừa. Tôi mỉm cười, cũng trả lời bằng một giọng thật nhẹ nhàng, đúng điệu gentleman:

    -Tôi cũng đùa với chị. Tôi tên Trường...

    -Trường sơn hay trường giang?

    -Trường, Nguyễn văn Trường, vậy thôi.

    Rồi chúng tôi bắt đầu câu chuyện như tất cả những người Việt Nam xa quê hương gặp nhau. Nàng hỏi về tôi trước. Dĩ nhiên, nàng khỏi cần hỏi th́ tôi cũng đă chuẩn bị đem cái dĩ văng phi công của ḿnh ra khoe. Và như thường lệ, tôi không bao giờ quên thêm thắt chút ít chi tiết cho nó thêm phần hấp dẫn. Thêm thắt vài chi tiết nhỏ thôi, như đóng lon thiếu úy th́ tôi tự động thăng cấp cho ḿnh thành đại úy, lái L-19 đầm già lẹt đẹt th́ tôi sửa lại thành lái F-5 Freedom fighter cho nó có vẻ... sang trọng v.v... Lạ một điều là tôi nói thao thao như vậy mà không hề cảm thấy mắc cỡ. Nhiều khi, tôi c̣n vung chân múa tay y như là ḿnh đang lái F-5 thật.

    Tôi nói thao thao bất tuyệt. Nàng chỉ ngồi nghe, đôi lúc gật đầu thích thú. Nàng hỏi:

    -Anh làm ǵ ở đây?

    Tôi như chiếc tàu bay đang bay ngon lành bỗng bị kéo xuống đất, trở về với thực tại. Tôi ú ớ. Không lư đang kể chuyện lái máy bay F-5 Freedom fighter cỡi mây lướt gió ào ào rồi bây giờ lại bảo với nàng rằng bây giờ ḿnh đang lái... máy rửa chén sao? Nhưng nàng nhanh trí lắm, biết tôi bối rối, nàng nói ngay:

    -Nếu thấy bất tiện th́ thôi, đừng kể. Nhưng Linh cũng phần nào đoán được anh làm ǵ rồi.

    Nàng quay liếc nh́n ông Bob rồi nói:

    -Linh quen với ông Bob lâu rồi.

    Tôi thấy chua chát trong ḷng. Nàng biết ông Bob là xếp nấu ăn, tôi đi theo ông Bob th́ nếu không phải là dân rửa chén th́ cũng chỉ là một thứ thợ phụ nấu ăn hay đúng hơn là tà lọt cho xếp. Đẹp mặt tôi thật.

    Tôi đang xụ mặt th́ Linh đưa tay ra nắm lấy tay tôi:

    -Đừng mặc cảm, anh. Ai cũng phải bắt đầu ở một chỗ nào đó. Không ai tự dưng mà nhảy tót một cái lên mây được.

    Câu này hay, làm tôi thấy đỡ tủi thân. "Không ai tự dưng mà nhảy tót một cái lên mây được." Từ đó về sau, tôi thường nhớ lại câu nói này để an ủi ḿnh trong những khi xuống tinh thần. Tôi bắt đầu gạ chuyện nàng:

    -C̣n Linh th́ sao? Em bắt đầu thế nào?

    Linh nâng ly rượu lên uống một hớp nhỏ, lắc đầu:

    -Ḿnh nói chuyện khác được không?

    -Sao vậy?

    -Có những câu chuyện phải vào chờ vào lúc đúng thời điểm th́ nói nghe mới hay.

    Tôi thất vọng và đồng thời cũng ngạc nhiên v́ cách dùng chữ của nàng. "Thời điểm" tức là một điểm nào đó trong khoảng thời gian chưa được xác định. Danh từ này thường thường chỉ có những người có tŕnh độ học vấn cao hay đọc sách nhiều mới thường dùng.

    -Vậy "thời điểm" này th́ nói chuyện ǵ. Nói chuyện về cặp đùi của em được không? Em sinh đẻ giờ phút nào mà có cặp đùi đẹp như vậy?

    Nói xong tôi cười nham nhở. Nhưng Linh không cười. Nàng cũng chẳng tỏ vẻ bất măn. H́nh như, nàng đă quá quen thuộc với những lời ăn nói xàm xở của khách. Cái làm tôi giật ḿnh và xót ruột là ánh mắt nàng. Nó lóe lên một tia lửa buồn tủi lẫn chút bất măn. Dù chỉ một chút thôi rồi biến đi ngay nhưng cũng gây được trong ḷng tôi một chút ngậm ngùi. Sự ngậm ngùi này ngày xưa tôi cũng đă cảm thấy một vài lần nơi những khóe mắt của những em làm nghề chiêu đăi ở những bar bán rượu, những quán bia ôm. Hơn nữa, nàng chính là người vừa an ủi tôi, tôi chưa biết ơn lại chơi nàng một câu hơi tàn nhẫn.

    Biết ḿnh lỡ lời, tôi nói:

    -Anh nói đùa, Linh đừng buồn anh. Bây giờ ḿnh nói chuyện ǵ đây? À khoan, để anh kêu ǵ thêm cho em uống...

    Thế là tự dưng, tôi quên hẳn về việc hỏi thăm lư lịch của nàng. Chúng tôi đang ngồi nói chuyện với nhau th́ có một người ăn mặc rất sang trọng đến kéo ghế ngồi bên cạnh ông Bob. Trong tiệm rượu lúc ấy thiếu ǵ người ăn mặc sang trọng và lịch sự, nhưng không hiểu sao, bộ tịch và dáng điệu của người khách làm cho tôi ngờ ngợ nghĩ đến một tay anh chị mafia trong phim "Bố Già". Người khách có một người nữa cũng ăn mặt rất lịch sự đi theo, nhưng không ngồi, chỉ đứng kề kề sau lưng người khách như một thứ cận vệ. Tôi để ư bên hông trái của hắn cộm lên một cục. Mặt hắn lạnh như tiền, cặp mắt như không hề biết ǵ ngoài chuyện sẵn sàng giết người.

    (c̣n tiếp)

  7. #17
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Ông Bob và người khách h́nh như quen biết nhau đă lâu, bắt tay nhau thân mật và sầm ś to nhỏ ǵ đó. Tôi th́ đang bị Linh hớp hồn nên sau giây phút ngạc nhiên ban đầu, không để ư đến họ nữa. Tuy vậy, tôi cũng thấy ông Bob thỉnh thoảng gật gù cái đầu ra dáng hiểu biết. Tôi cũng không để ư đến một chi tiết nhỏ khác là ông Bob gật đầu mà cái cằm cứ bạnh ra, dường như có vẻ suy nghĩ lung lắm. Măi sau này tôi mới hiểu cái lư do, nhưng lúc ấy th́ tôi chỉ để ư đến khuôn mặt và bộ ngực no tṛn của Linh thấp thoáng sau lớp văi bó sát, căng phồng...

    Có một lúc nào đó, tôi đưa tay nắm lấy tay Linh, th́ thầm:

    -Linh cho anh số điện thoại.

    Linh lưỡng lự một lúc làm như suy nghĩ lung lắm rồi cúi đầu nói:

    -Em đang ở với chồng.

    -Em sạo. Em có chồng mà chồng em dám để em đi làm cái nghề này à?

    Linh thở dài, nhíu mắt lại. Tôi đọc được một nổi buồn vừa dấy lên trong ḷng nàng. Linh cúi đầu, rồi ngửng lên cắn môi nói:

    -Mỗi người một hoàn cảnh anh Trường ạ. Hơn nữa, đối với người Mỹ, công việc ḿnh làm không có quan trọng bằng cách sống...

    Nàng nói đến đó th́ ngưng v́ biết rằng vừa vô t́nh tiết lộ cho tôi biết một chi tiết quan trọng mà nàng cố dấu lúc năy: chồng nàng là người Mỹ. Tôi đánh thêm một câu:

    -Anh đoán chắc Linh không phải là dân mới qua.

    Linh lắc đầu:

    -Đừng có ham mà moi móc thêm nữa mà "cậu bé..." Linh vừa nói đến đó th́ tôi đă đặt lên môi nàng một cái hôn. Linh hơi lùi lại nhưng tôi ngă người tới trước, ôm gh́ lấy nàng. Ở Việt Nam tôi đă quen cái thói ôm gái bia ôm rồi, giờ "thực tập" trở lại cũng chẳng thấy ngượng ngùng ǵ lắm.

    Thật ra hôn một người con gái trong bar rượu trước mặt bao nhiêu người chẳng có hứng thú ǵ, tôi chỉ muốn thử phản ứng nàng chút thôi. Và tôi thấy Linh bối rối thật. Không hiểu v́ nàng sợ chủ hay v́ có cảm t́nh với tôi. Có lẽ sợ chủ th́ đúng hơn v́ trong bar rượu của Mỹ, khách hàng và hầu bàn không được đụng chạm xác thịt với nhau. Nhưng nghĩ lại th́ không phải v́ cái khoảng thời gian trời gần sáng này, chủ đă bỏ về hết rồi và ai ở trong bar cũng trở nên mệt mỏi. Ngay cả người pha rượu cũng đang mắt nhắm mắt mở, nói ǵ đến ai.

    Linh ú ớ một lúc rồi nghiêng mặt đi, gỡ môi tôi ra. Nhưng tôi vẫn ôm cứng lấy nàng. Nàng thở hổn hển, nói vào tai tôi:

    -Đừng anh, đừng... ở đây không được.

    Hơi thở hào hển của nàng bên tai càng làm tăng ngọn lửa t́nh trong ḷng tôi. Tôi giữ chặt lấy nàng hơn nữa, vít đầu nàng xuống. Lần này, Linh chống cự qua loa rồi mềm người ra.

    Nhưng nụ hôn vừa mới bắt đầu cảm thấy ngọt ngào hương vị th́ đă có tiếng gơ vào vai tôi:

    -Đ.m. cứ ngồi đó mà hôn hít à? Đă tời giờ về rồi, ḿnh c̣n nhiều chuyện phải làm...

    Đó là tiếng nói của ông Bob. Tôi tiếc nuối buông Linh ra và đồng thời cũng nhận ra một điều đáng mừng là nàng cũng buông tôi ra. Kinh nghiệm cho tôi biết rằng nàng đă biết đáp ứng.

    Vậy là tốt rồi.

    Tôi sửa lại cổ áo rồi tḥ tay nâng ly bia lên uống cạn, tưởng chừng như uống hương vị của nàng. Khi đặt ly bia xuống, tôi hơi giật ḿnh khi để ư thấy cha nội ăn mặt bảnh bao lúc năy vẫn c̣n ngồi thù lù một đống bên cạnh ông Bob. Cặp mắt xanh lạnh như tiền đang nh́n tôi quan sát. Đă vậy, cái thằng đứng phía sau coi mới thấy ớn. Người ngợm ǵ mà coi thấy ghê quá. Cả hai cặp mắt cứ nh́n xoáy vào người tôi như tôi muốn t́m hiểu một cái ǵ đó.

    Tôi phân vân chưa biết có nên đưa tay ra bắt hay không th́ ông Bob đă giới thiệu tôi với người khách. Tôi đưa tay ra bắt. Bàn tay người ấy bắt hờ hửng, cái miệng mỏng lạnh lùng buông ra một câu:

    -Gọi tôi là Mark.

    -Chào ông Mark.

    Rồi tôi chồm người tới, đưa tay ra tính bắt tay cái thằng đứng sau lưng ông Mark nhưng nó cứ đứng lặng yên nh́n tôi, chẳng có phản ứng ǵ cả. Tôi cảm thấy hơi xệ, bỏ tay xuống. Mày không bắt th́ tao cũng đếch thèm. Có điều đừng tḥ tay và nách là được.

    Ông Bob nói với Mark:

    -Nó ở Việt Nam mới qua, nhưng nếu cần, nó cũng biết cách chơi lắm.

    Mark chỉ gật đầu nhẹ một cái, nh́n tôi nhưng không nói ǵ. Chẳng tán thưởng cũng khỏi cần khách sáo. Tự nhiên, tôi cảm thấy có một cảm giác khó chịu nhưng không nói ra. Tại sao ông Bob lại b́nh phẩm về tôi với hai người khách lạ này? Tôi có cảm tưởng như ông Bob muốn tạo cho hai người kia một cái ấn tượng rằng tôi chỉ là một cái thứ du thử du thực hoặc là đàn em của ông ta. Dù sao th́ tôi vào đây để giải trí với tư cách là bạn của ông ta mà. Tôi ngồi xuống ghế, không nói ǵ và quay sang Linh nói chuyện tiếp. Nhưng Linh đă đi đâu mất tiêu rồi. Tôi nh́n quanh quất kiếm nàng.

    Trời lúc ấy đă gần sáng nên quán xá bây giờ vắng lắm rồi. Đó đây chỉ c̣n rải rác vài chiếc bàn với những ông khách quá chén. Những em bồi cũng vừa tiếp khách vừa ngáp vặt. Lăo pha rượu mặc bộ đồ vét sang trọng đứng sau quầy với dáng điệu mệt mơi. Nhưng Linh "của tôi" đâu nhỉ? Mới đó mà nàng đă lặn đi đâu mất tiêu rồi.

    Tôi bỗng cảm thấy buồn bă vô cùng. Ôi, cuộc đời sao lại có những cảnh "tử biệt sinh ly" dễ dàng như vầy nhỉ. Mà sao tôi lại ngớ ngẩn quá, lúc năy không chịu khó hỏi nàng cái số điện thoại mà chỉ lo hôn hít vớ vẩn, giờ hối hận th́ đă muộn. Nơi chốn này là một chỗ mắt tiền, nếu không có ông Bob rủ đi th́ làm sao tôi dám dẫn xác vào đây? Thế này th́ biết chừng nào tôi mới để dành được đủ tiền để trở lại đây thăm nàng. Tôi đứng xụ mặt một đống, đang ngóng cổ t́m kiếm th́ lại nhận được một cú vỗ vài của ông Bob, lần này hơi mạnh:

    -Gần sáng rồi, tụi ḿnh phải đi.

    Tôi giật ḿnh quay lui và nh́n thấy ông Bob đă đứng dậy không biết từ lúc nào. Hai người khách lạ mặt cũng đă biến mất. Tôi nh́n mớ ly rượu ngổn ngang trên bàn rồi hỏi theo thói quen:

    -Tiền bạc xong chưa?

    Ông Bob vừa nói vừa xoay người bước đi:

    -Bữa nay ḿnh uống chùa, đă có khách trả tiền hộ rồi.

    -Này ông.

    -Ǵ?

    -Cái cô người Việt Nam đó, ông có biết số điện thoại của cô ta không?

    Ông Bob nh́n tôi mỉm cười:

    -Mày khoái nó hả?

    Tôi nhún vai, làm ra vẻ trong đời ḿnh thiếu mẹ ǵ con gái:

    -Không, tôi chỉ hỏi vậy thôi.

    Ông Bob chỉ cười cười mà không trả lời câu hỏi của tôi. Tôi đâm ra hối hận v́ câu nói phét lát của ḿnh, nhưng không lư lại mở miệng ra hỏi lần nữa. Thế là tôi học hai tay vào túi áo vét, thề rằng trong đời ḿnh từ này về sẽ dứt khoát bỏ đi cái tật khoét lác.

    Ra khỏi cửa, bên ngoài trời đă mập mờ sáng. Tôi liền sực nhớ lại những khó khăn mà ḿnh đă chịu từ tối hôm qua đến giờ, cộng thêm những khó khăn sắp sửa tới. Ông Bob leo lên xe rồ máy, cũng chẳng thèm mở miệng nói cho tôi biết ông sẽ tính làm ǵ với các thây ma đang nằm thù lù trong nhà tôi.

    Ông Bob ghé một tiệm bán bánh, mua hai ly cà phê qua hệ thống cửa sổ rồi lầm ĺ lái xe, không nói không rằng. Chiếc xe lao vun vút đi giữa phố xá vừa bắt đầu trở nên nhộn nhịp với giờ đi làm buổi sáng.

    Chẳng bao lâu, chúng tôi đă về tới chung cư mà ông Bob cũng không hề nói cho tôi biết về dự tính của ông ta. Chờ măi không chịu được, tôi đành phải mở miệng hỏi:

    -Ông tính làm ǵ với các xác của thằng Mike?

    Ông Bob trả lời thản nhiên:

    -Gọi cảnh sát.

    Tôi giật nẩy ḿnh lên nhưng người ngồi trúng phải cục than đỏ:

    -Cảnh sát? Lạy chúa...

    Ông Bob thắng xe, mở cửa bước xuống, đứng vặn người cho dản xương cốt. Tôi cũng mở cửa nhảy xuống, chạy sang phía ông ta:

    -Ông Bob, ông muốn tôi vào tù sao?

    Tôi nh́n thấy nụ cười trên môi ông ta:

    -Tại sao mày lại sợ cảnh sát?

    Tôi nhún vai:

    -Đó là cái tật bẩm sinh của tôi. Không hiểu sao cứ thấy cảnh sát là có cảm giác ớn lạnh trong người.

    Ông Bob xoay người vất cái vỏ ly cà phê vào trong xe của tôi, mồi điếu thuốc:

    -Mày nói thật với tao một lần đi. Ḿnh là dân chơi mà sao mày cứ dấu tao hoài. Có phải mày đă giết cái thằng đen đó phải không?

    -Tại sao ông lại muốn biết rơ vậy? Chuyện đó có liên quan ǵ tới ông đâu?

    Ông Bob nhún vai:

    -Kể ra th́ tao thấy người Á Đông chúng mày cũng lạ thật. Cái ǵ tụi mày cũng chỉ muốn giữ kỹ y như là một bí mật, dù là chuyện đó nhiều khi chẳng có ăn nhậu ǵ, như chuyện tuổi tác, chuyện vợ con v.v...

    Tôi đứng yên không nói ǵ về lời b́nh phẩm. Ông Bob cũng đứng nh́n tôi một lúc rồi lắc đầu, cười:

    -Tao chịu thua mày. Ĺ đến như mày th́ tao cũng chịu thua.

    -Tôi làm cái ǵ mà ĺ?

    Bob lắc đầu:

    -Thôi bỏ chuyện đó đi... Bây giờ nói tới chuyện cái xác chết. khi cảnh sát tới đây, mày phải nói là tao với mày đi uống rượu từ hồi tối tới bây giờ mới về. V́ mày say quá nên tao phải đưa về, khi mở cửa pḥng ra th́ tụi ḿnh đă nh́n thấy cái xác chết trong pḥng. Mày ráng nhớ mà khai như vậy có được không?

    Tôi ngạc nhiên nói:

    -Trời ơi, nếu biết là đơn giản như vậy th́ tôi cần ǵ tôi phải gọi tới ông. Lúc năy tôi gọi ḿnh tôi cũng được rồi.

    -Lúc năy mày mà gọi cảnh sát th́ chúng nó c̣ng đầu mày dắt đi liền.

    -Sao thế?

    -V́ không có ai làm chứng cho mày cả. Bây giờ th́ chẳng những có tao làm chứng cho mày đă đi chơi suốt đêm với tao, mà c̣n có cả một băng ở hộp đêm Bahama nữa.

    Th́ ra vậy. Tôi quả thật là ngớ ngẩn.

    Hai người chúng tôi lên pḥng. Khu chung cư này đa số là dân nhà nghèo thất nghiệp cho nên buổi sáng thường vắng lặng. Chỉ có buổi chiều, buổi tối là đông.

    Đứng trước cửa pḥng, tôi vừa móc ch́a khóa tra vào ổ th́ ông Bob đẩy tôi ra, nói:

    -Pḥng mày từ lúc ra đi có người vào.

    Tôi giật ḿnh:

    -Từ lúc nào, sao ông biết?

    Ông Bob chỉ vào một miếng giấy nhỏ chỉ bằng một nửa cái móng tay nằm dưới đất, cười:

    -Trước khi ra đi, tao đă nghĩ rằng nó sẽ trở lại. Tao chỉ muốn thử lại bài toán thôi...

    Nói xong ông dằn lấy ch́a khóa trong tay tôi:

    -Tao sợ rằng bây giờ cái xác trong nhà mày cũng đă biến mất tiêu rồi.

    Tôi ngơ ngác chẳng hiểu ǵ cả. Ông Bob vặn ch́a khóa, đẩy cửa bước vào. Tôi ngạc nhiên đến độ muốn rú lên một tiếng: cái xác thằng Mike đă không cánh mà bay. Tôi tḥ tay bật đèn lên. Cả mấy tấm ra máu me tùm lum cũng biến mất luôn.

    Thế này th́ lạ thật. Ông Bob quan sát một lúc rồi nói:

    -Đ.m. tao dám chắc với mày là thằng Jay đă trở lại đây.

    Tôi nói theo sự nhận xét của ḿnh:

    -Nếu nó trở lại, không phải là một ḿnh nó mà có ít nhất vài đứa nữa.

    Ông Bob quay nh́n tôi, có vẻ hơi ngạc nhiên:

    -Sao mày biết?

    -Một ḿnh nó th́ nó không thể dọn dẹp nhà tôi sạch sẽ như vậy. Ông coi xem, ngay cả sàn nhà cũng được lau chùi. Cái tôi không hiểu là nó làm vậy để làm ǵ? Tại sao nó lại kéo xác thằng Mike lên pḥng tôi rồi lại trở lại khiêng cái xác đi?

    -Cái đó tao cũng chịu.

    Ông Bob đứng giữa nhà suy tư và trầm ngâm một lúc rồi nói:

    -Theo tao th́ như thế này. Lúc năy tao vào đây nó có nh́n thấy. Mày biết những thằng biệt kích chuyên môn đi phục kích Việt cộng ở Việt Nam không phải là những thằng hiền hay là bỏ cuộc dễ dàng. Theo tao nghĩ th́ nếu tao là nó, tao sẽ bỏ đi nhưng chừng nửa tiếng sau th́ trở lại ngay. Và nếu tao trở lại ngay trong ṿng nửa tiếng đồng hồ như binh pháp của biệt kích dạy th́ làm sao mày thoát nổi tay tao?

    Tôi nhớ lại chuyện thằng Jay kể về việc đi phục kích Việt cộng ngày xưa mà cảm thấy nổi gai gốc trong người. Đ.m. Việt cộng c̣n thoát không nổi nó th́ làm sao tôi thoát nổi? Hơn nữa, nơi đây mới chính là giang sơn của nói.

    -Nhưng tại sao nó không xông vào đây mà giết tôi?

    Ông Bob nhún vai:

    -Có thể là cái số mày chưa chết. Đúng hơn là sau khi bỏ đi, nó nghe lén điện thoại của mày và biết tao sắp tới nên không dám ra tay.

    -Ông có biết thằng Jay à? Tại sao nó lại sợ ông?

    Chuyện này th́ ông Bob chỉ cười cười, không nói ǵ.

    -Nhưng tại sao nó lại kéo xác thằng Mike đi? Cái này th́ tôi chịu.

    Ông Bob đưa tay lên vuốt mũi:

    -Có lẽ nó đoán biết việc tao sẽ làm là gọi cảnh sát nên nó thanh toán cái xác đi.

    Tôi vẫn như c̣n ở trong mê hồn trận:

    -Tại sao nó lại sợ cảnh sát đến như vậy? Cảnh sát đâu có thèm để để ư tới một thằng da đen nghiện hút bị bắn mà nó lại lo. Ông thấy đó, thằng Rao chết thê thảm như vậy mà có ai thèm thắc mắc hay điều tra đâu?

    Ông Bob lắc đầu, dường như đang để ư quan sát mấy chi tiết ǵ đó trên giường nên nói:

    -Tao không biết nhưng theo sự suy nghĩ của tao th́ chúng nó có buôn bán bạch phiến ở đây. Và bọn buôn bạch phiến th́ rất sợ cảnh sát. Sau cái màn đùa giai ban đầu, suy nghĩ lại th́ có lẽ chúng nó sợ cảnh sát tới điều tra th́ sẽ ḷi ra tùm lum nên nó mới cất xác đi.

    Có lư. Tôi đi một ṿng chung quanh pḥng ḿnh để xem xét. Vừa quan sát tôi vừa cảm thấy giận ḿnh. Đời tôi h́nh như mỗi lúc một rớt sâu xuống cái thế giới mà tôi chẳng muốn ở chút nào. Tôi không biết tương lai rồi đây sẽ như thế nào nhưng tôi mơ hồ mường tượng ra rằng nó sẽ không êm đềm như mấy tháng trời làm người Vietnamese refugee vừa qua. Quả thật, nếu hồi ấy tôi nghe lời ông Bob, cho thằng Rao 25 xu th́ đời tôi đâu có phải trải qua những giây phút khốn nạn như thế này. Cứ nhớ đến cảnh chúng nó khiêng ra khiêng vô cái xác trong nhà tôi là tôi thấy người muốn nổi gai ốc. Chỗ ở của một người, dù người ấy là dân tị nạn da vàng hèn kém như tôi hay là ǵ đi nữa th́ vẫn phải là cái chỗ quan trọng nhất, bất khả xâm nhập nhất. Thế mà căn pḥng của tôi, cái tổ ấm nhỏ nhoi nghèo nàn này ai muốn vào th́ vào, ai muốn kéo xác chết vào đây th́ kéo mà tôi hoàn toàn không có khả năng ǵ để bảo vệ th́ quả thật là một chuyện khó tin mà có thật.

    Suốt một đêm thức trắng với bao nhiêu là biến cố dồn dập đă làm cho người tôi thấm mệt, nhưng tôi đă cố gắng v́ nghĩ rằng khi về đến nhà, tôi và ông Bob chỉ cần khiêng cái xác chết của thằng Mike th́ yên hết mọi chuyện, hóa ra bây giờ lại đứng trước một hoàn cảnh khó khăn mới, hoàn toàn khác lạ và đầy thử thách. Trước thi ra khỏi nhà, tôi đă khóa cửa cẩn thận mà chúng nó c̣n vào được như chốn không người th́ cái nhà này đâu c̣n phải là một nơi chốn an toàn cho tôi nữa. Tự nhiên, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, không muốn suy nghĩ ǵ thêm nữa.

    (c̣n tiếp)

  8. #18
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Tôi bước ra ngồi nơi cái ghế xa lông. Nhưng vừa ngồi xuống th́ sực nghĩ ra một chuyện... Tôi ngồi bật dậy như ngồi trúng ổ kiến lửa và hốt hoảng chạy tới bên giường, tḥ tay xuống giữa hai tấm nệm ṃ mẩm t́m cây súng. Vừa ṃ mẩm vừa tự giận ḿnh v́ lúc năy đă ngu dại không đem cây súng theo.

    Quái lạ, cây súng nhét chỗ này mà sao sờ soạng măi không ra. Bực quá, tôi đưa tay hất tung tấm nệm lên, cũng chẳng thấy cây P. 38 yêu quí đâu. Tôi tỉnh cả người, tái cả mặt lại. Đ.m. cây súng giết người này mà lọt vào tay cảnh sát th́ đời tôi sẽ chấm dứt trên ghế điện. Nếu không lên ghế điện th́ cũng có thể tống tiền được tôi. Có ǵ đâu, nó chỉ cần gọi điện thoại tới, nói rằng tao có giữ cây súng giết người của mày trong tay đây th́ biểu ǵ tôi lại chẳng dám làm? Ư nghĩ này làm trán tôi toát mồ hôi lạnh.

    Tôi nh́n quanh quất với ư nghĩ kinh khiếp trong đầu. À, hay là cây súng ḿnh cất trong tủ quần áo? Dù biết rằng ḿnh chỉ lừa dối ḿnh v́ tôi không bao giờ để súng ở đó nhưng tôi vẫn hy vọng như vậy. Con người khi tuyệt vọng thường có những cái tư tưởng ngu dốt như vậy. Tôi chạy tới kéo tung hết mấy cái học tủ ra. Dĩ nhiên, cũng chẳng thấy súng yêu quí đâu cả.

    Tôi sợ quá, sợ đến độ nước mắt muốn chảy ra. Không ngờ cuộc đời của người phi công tị nạn lại chấm dứt trên ghế điện của thành phố Kansas City. Hay là lúc năy đi tắm, tôi bỏ quên nó trong pḥng tắm, tôi lại nghĩ. Dù cũng biết rằng ḿnh chỉ tự dối ḷng ḿnh thêm lần nữa nhưng tôi vẫn xông vào pḥng tắm.

    Dĩ nhiên, làm chó ǵ có súng trong đó mà kiếm. Tuy không có súng nhưng tôi khám phá ra một chuyện động trời, liền la lên:

    -Ông Bob, ông Bob, vào đây gấp tôi cho... ngửi cái này...

    -Ǵ đó mày?

    -Tôi biết thằng Jay vừa vào nhà này.

    Giọng ông Bob vẫn tỉnh bơ, coi cái chuyện khám phá của tôi chẳng ra ǵ cả:

    -Tao cần ǵ phải vào. Tao đă nói với mày là thằng Jay ngay từ lúc năy mà.

    -Nhưng tôi muốn xác nhận với ông điều đó. Lẹ lẹ lên, không th́ hết mùi.

    Có lẽ thấy tôi hối thúc quá, ông Bob cũng miễn cưỡng đi vào pḥng tắm. Ông nh́n trên nh́n dưới rồi hỏi:

    -Sao mày dám chắc?

    -Ông có ngửi được cái mùi của nó không? Cái mùi... hôi nách. Đúng là cái mùi của nó.

    Ông Bob khịt khịt hai lỗ mũi rồi ph́ cười:

    -Mày nói đúng thật. Tụi da đen nó có cái mùi kỳ lạ lắm. Nhưng ḿnh đă biết nó là ai rồi th́ khỏi cần nữa.

    Ông bỏ ra ngoài. Tôi đi theo, có vẻ hơi tiu nghĩu. Chuyện cây súng lại trở về ám ảnh tôi và tôi quyết định nói ông Bob:

    -Ông Bob.

    -Cái ǵ?

    -Cây súng của tôi bị chúng nó lấy mất rồi.

    Đang đi trước tôi, ông Bob bỗng dừng hẳn lại, nói mà không thèm nh́n lui:

    -Mày nói cái ǵ?

    -Tôi nói... cây súng tôi bị chúng nó lấy mất rồi.

    Ông Bob quay lui, mặt nghiêm nghị:

    -Đó có phải là cây súng đă bắn chết thằng Rao không?

    Biết rằng không thể chối được nữa, tôi gật đầu:

    -Phải.

    Ông Bob lắc đầu mấy cái rồi thả người ngồi xuống ghế một cái. Xem ra ông có vẻ rất lo lắng. Lo lắng y như khẩu súng đó là khẩu súng của ông vậy. Ông mồi một điếu thuốc, thỉnh thoảng cứ lắc đầu mấy cái.

    Một lúc sau, ông nh́n đồng hồ, nh́n tôi rồi nói:

    -Đă gần đến giờ đi làm rồi nhưng mày cần ngủ một giấc.

    Tôi không nói ǵ, nghĩ tới một ngày lao động dài hun hút đang chờ trước mặt. Nhưng ông Bob đă nói:

    -Tao thức quen rồi không sao. Để tao cho mày ăn lương ngày hôm nay, tao sẽ vào sở bấm thẻ cho mày.

    Tôi không tin được hai lỗ tai ḿnh:

    -Ông làm vậy được à?

    -Sao không, đừng quên rằng tao là xếp nhà bếp. Đưa ch́a khóa xe mày cho tao.

    Tôi lại ngạc nhiên:

    -Ch́a khóa xe tôi, để làm ǵ?

    -Mày chậm hiểu quá. Để tao lái xe mày đi. Mày cứ nằm im trong này ngủ một giấc lấy lại sức, chiều nay tao trở ra đón mày. Tao sẽ đem lại cho mày tấm nệm khác để ngủ. Tấm này máu me không coi ghê quá. Tụi ḿnh có nhiều chuyện cần phải làm.

    -Tại sao ông lại muốn lái xe tôi đi?

    Ông Bob cười:

    -Đơn giản lắm, v́ tao không muốn chúng nó xông vào đây lúc mày đang ngủ mà bắn mày chết tươi. Tao lái xe mày đi, chúng nó sẽ tưởng mày đi làm, sẽ để mày yên. Chiều tao về ḿnh sẽ lập kế hoạch đối phó...

    Tôi phải nh́n nhận, ông Bob cao kiến và đởm lượt hơn tôi nhiều. Dân cựu chiến binh Việt Nam có khác. Ông lại nói:

    -Nhưng khoan đă, tao phải đề pḥng trường hợp chúng nó bất ngờ xông vào đây... Mày đi theo tao...

    Lại đi đâu đây không biết?

    Tưởng đi đâu, lại hóa ra đi xuống xe ông Bob. Ông vừa mở cốp chiếc xe Mustang vừa hỏi:

    -Hồi xưa tới giờ mày có xài lựu đạn lần nào chưa?

    Tôi nhớ một vụ ném lựu đạn hồi tôi c̣n ở lính...

    Hồi đó ở biệt đội Quảng Đức, bọn phi công chúng tôi có nhiều th́ giờ rảnh nên hay xách xe đi chơi đó đây. Một ngày, không biết ai xin được mấy trái lựu đạn, chúng tôi quyết định đi ném cá. Tim được một địa điểm lư tưởng, ba bốn ông phi công ŕnh ŕnh đi tới khúc sông, rút lựu đạn ra ném cái tỏm xuống sông rồi nằm bẹp dí xuống đất, chỉ sợ mảnh lựu đạn nó nổ xuyên qua nước trúng ḿnh. Một người đếm: "Này một, này hai, này ba..."

    Nhưng đếm tới "này mười lăm, này mười sáu " mà vẫn chưa ai nghe được tiếng nổ kinh khiếp đang mong đợi. Một người chửi: "Đ.m. lựu đạn thúi..." Tuy chửi vậy nhưng cũng chẳng có ai dám đứng lên, chỉ sợ nó nổ bất ngờ. Người kia vẫn nằm yên, đầu ép sát xuống đất và kiên nhẫn đếm măi cho đến "Này một trăm" th́ mới giật ḿnh nói luôn: "Đ.m. tao quên mở chốt lựu đạn th́ làm sao nó nổ được..."

    Thế là được một trận cười nhưng t́nh h́nh bây giờ khác xưa ngày xưa rồi. Tôi nói:

    -Tôi có học ném lựu đạn ở trường bộ binh Thủ Đức, nhưng chưa ném lần nào. Ông biết, tụi tui là phi công mà...

    Ông Bob lấy trong xe ra đưa cho tôi một cái bọc ni-lông khá nặng:

    -Bốn quả mini trong đó. Lên đây tao chỉ cho cách gài.

    Nghe tới lựu đạn mini là tôi tự động thấy muốn lạnh người. Quả thật, trong tất cả mọi loại khí giới của chiến tranh, không có thứ nào nguy hiểm bằng lựu đạn. Nó nguy hiểm ở chỗ, nếu ḿnh ném người ta mà lựu đạn chưa kịp nổ th́ người ta sẽ chụp rồi ném lại ḿnh. Cái tṛ này lính bộ binh đánh giặc làm rất thường nhưng phi công như bọn tôi th́ rất kỵ.

    Nhưng ngọn dao đă phóng đi, không thể không theo. Tôi cũng đành phải làm quen với thứ khí giới chết người này thôi. Tôi nh́n ông Bob nói:

    -Ông Bob, hiện giờ tôi có một giấc mơ lớn lắm, ông biết là ǵ không?

    -Không.

    -Tôi mơ ước rằng nếu được sống lại cách đây một tháng, chẳng những tôi đă nộp cho thằng Rao 25 xu mà c̣n đưa nó luôn 25 đồng. Đưa xong tôi c̣n quỳ xuống mà lạy nó nữa... Tôi nói thật đấy.

    Ông Bob đóng cốp xe, cười h́ h́ và vỗ vai tôi:

    -Mr. Le, cuộc đời ḿnh, có nhiều chuyện xảy ra, ḿnh không thể nào ngờ trước, ḿnh không hề muốn mà nó vẫn cứ xảy ra. Cuộc đời là như vậy...

    Chúng tôi trở lại pḥng. Ông Bob bảo tôi đặt cái túi lên bàn, rồi móc tay ra lấy một mớ giây điện nhỏ. Mỗi sợi chỉ dài chừng một tấc tay thôi, nhưng có đủ màu.

    Ông cắt nghĩa cho tôi:

    -Đây là tao chỉ tính kỹ thôi, tao không nghĩ là tụi nó sẽ vào đây để kiếm mày, nhưng nếu chúng nó vào, lựu đạn sẽ nổ.

    Tôi lại giật ḿnh:

    -Ông nói chuyện lựu đạn nổ mà như người ta nói chuyện chơi...

    -Không chơi đâu Trường ạ. Rồi mày sẽ thấy. Này nhé, trước hết, mày thấy trái lựu đạn này không... Cầm lên thử coi.

    Tôi cầm trái lựu đạn lên. Ông Bob nói:

    -Mày thấy cái khoen này không? Nắm cái th́a và giựt mạnh ra một cái. Trước khi ném, mày bung cái th́a ra là phải ném liền. Trong ṿng 2 giây đồng hồ, mày không ném nó đi th́ con người mày sẽ thành một... đống thịt...

    -Nhưng ném vào ai? Ném trong trường hợp nào?

    -Chuyện đó tao sẽ nói sau. Bây giờ mày thực tập thử coi.. Đừng có rút thật mà tao với mày sẽ trở thành hai đống thịt... Rồi... ném... từ từ... cứ tưởng tượng thôi... Đ.m. làm đếch ǵ mà tay chân run lập cập như là sắp chết vậy...

    Trong ṿng hai phút đồng hồ, tôi "tốt nghiệp" khóa ném lựu đạn. Ông Bob lại nói:

    -Bây giờ tới bài học thứ hai, bài gài lựu đạn. Lựu đạn này có bốn cách gài như sau... Trước hết, trong trường hợp của mày th́ tao sẽ chỉ cho mày cách gài bằng giây điện. Này nhé, mày cắm sợi giây này vào chỗ này, sợi kia bắt vào đường giây điện thoại... ấy từ từ, mày nhét mạnh quá, nó ùm lên một cái th́ tao với mày thành hai đống thịt bây giờ...

    Đại khái cứ như thế, chỉ trong ṿng không tới 10 phút đồng hồ, tôi tốt nghiệp luôn khóa "gài lựu đạn". Ông Bob lại nói:

    -Thằng phi công này học mau, hèn ǵ người ta cho mày lái máy bay cũng phải. Bây giờ ḿnh nói tới trường hợp khi nào th́ ném, và ném như thế nào...

    Ông Bob lại nói thêm một thôi nữa rồi kết luận:

    -Nhưng tao làm vậy là chỉ lo xa một chút mà thôi. Khi tao ra khỏi đây th́ mày cứ nằm ngủ thẳng cẳng. Sẽ không có đứa nào tới phá đám mày đâu mà lo. Nếu có phá đám th́ ít nhất phải là vài ngày nữa...

    Dù đă được chỉ bảo nhưng tôi vẫn không thích mấy trái lựu đạn lắm. Tôi hỏi:

    -Ông cho tôi mượn cây súng được không?

    Ông Bob lắc đầu:

    -Chiều này mày muốn thứ đồ chơi ǵ th́ cũng có hết, nhưng bây giờ th́ chưa.

    Ông Bob mở nước rô bi nê, cúi đầu xuống rửa mặt:

    -Mày c̣n có ǵ muốn hỏi tao không?

    -Có! Chuyện cây súng bị mất của tôi như thế nào, ông có giúp tôi được không? Nói thật với ông, không t́m thấy nó th́ tôi chắc phải... bỏ về Việt Nam.

    Ông Bob cầm lấy bàn chải đánh răng của tôi, điềm nhiêm xịt kem đánh răng vào y như đó là bàn chăi của ông vậy:

    -Tao đang suy nghĩ, chiều nay trở về tao sẽ nói cho mày biết. Tao nghĩ rằng ḿnh c̣n có rất nhiều chuyện để làm... Vậy mà cũng hay...

    "Vậy mà cũng hay..." tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi ư nghĩa câu nói này. Tôi hỏi ông ta câu chót, câu hỏi mà tôi nghĩ là quan trọng nhất suốt từ hồi tối đến giờ:

    -Ông Bob, tại sao ông giúp tôi?

    -Mày hỏi khôn. Tao giúp mày bởi v́ tao biết mày cũng có thể giúp tao được. Tao cần một người như mày.

    Trời ạ, thế mà từ lúc gặp nhau đến giờ, tôi vẫn tưởng là ông ta tốt với tôi. Tôi nói:

    -Tôi tưởng ông giúp tôi là v́ tôi là người Vietnamese tị nạn chứ.

    Ông Bob vừa thở nước ph́ ph́ xuống phía dưới vừa trả lời:

    -Dĩ nhiên, là một người từng đánh giặc ở Việt Nam th́ tao phải có cảm t́nh với mày và phải giúp mày rồi. Chuyện này tao đă làm trong nhà bếp... Nhưng mày không phải là người Vietnamese... b́nh thường như người ta. Mày là một thằng Vietnamese đặc biệt... Mày phải được đối xử một cách đặc biệt...

    -Tôi làm ǵ mà đặc biệt?

    -Mày đă dám giết người. Và tao đang cần một thằng dám giết người để phụ tao.

    Tôi thở dài lên một tiếng thật là thảm năo:

    -Ông hiểu lầm tôi rồi. Tôi xuất thân đâu phải là một dân anh chị. Tôi là một phi công Việt Nam. Chuyện tôi giết người chỉ là việc bất đắc dĩ... Tôi quả thật đă hối hận... Tôi là người tị nạn Việt Nam, tôi không muốn chết như là một tay găng tơ mafia của Hoa Kỳ. Tôi nói thật, tôi hoàn toàn không có ư định đó.

    Ông Bob treo cái bàn chải đánh răng của tôi lên giá, nh́n nó phê b́nh:

    -Tao nghĩ mày nên mua cái bàn chải đánh răng mới. Bên Mỹ này người ta cứ 6 tháng th́ thay bàn chải đánh răng một lần...

    Nhưng tôi không có th́ giờ và cũng không muốn bàn về chuyện bàn chăi đánh răng. Tôi nói:

    -Ông giúp tôi, tôi cám ơn, nhưng tôi thật ḷng không muốn và không bao giờ muốn sống một cuộc đời như ông. Tôi chỉ muốn đi làm để dành tiền rồi mua xe, rồi đi học, rồi tiến thân trong cuộc sống mới này. Ông đừng quên, tôi chỉ là một anh tị nạn da vàng, tôi hoàn toàn không có tham vọng ǵ cả...

    Ông Bob lấy khăn lau mặt, cũng tự nhiên như lúc năy ông ta sử dụng bàn chăi đánh răng của tôi:

    -Mày đừng lo chuyện đó. Mày giúp tao xong chuyến này mày sẽ có một mới tiền khá bộn, sau đó mày muốn đi đâu th́ đi, tao không cần biết tới.

    -Nhưng mà giúp chuyện ǵ?

    Ông Bob lắc đầu:

    -Đừng có lo. Tao với mày sẽ làm được. Và mày sẽ cảm thấy may mắn là đă cộng tác với tao... Bây giờ tao đi làm. Mày cứ nằm nhà ngủ để lấy lại sức. Đừng quên tối nay tụi ḿnh sẽ có nhiều việc làm. Nhờ đừng trả lời điện thoại, đừng mở cửa cho bất cứ ai vào nhà... Ráng đừng ra khỏi nhà, chiều tao tới tao sẽ chở mày đi ăn. À, c̣n cái này nữa mà tao quên, mày ráng mua cái khăn mặt mới đi, khăn ǵ mà cũ quá rồi, tao lau ướt hết cái khăn mà mặt tao cũng không khô được. Bên Mỹ này, người ta cũng thay khăn mặt mỗi 6 tháng một lần...

    Rồi ông mở cửa, bước ra khỏi nhà, khóa lại. Tôi đem một trái lựu đạn bỏ dưới gối rồi quăng đại một tấm ra lên cái ghế sô pha, phóng ḿnh lên đó. Giày dép cũng khỏi cần cởi ra làm chi cho mất công. Suốt một đêm thức trắng, nằm chưa được bao lâu th́ tôi đă ngủ say như chết...

    Lạ một điều là sau biến cố bất ngờ như vậy, tôi lại nằm mơ thấy Linh. Tôi thấy tôi lái một chiếc tàu thủy chạy vun vút giữa đại dương, Linh đứng bên cạnh tôi, nh́n ra xa xăm. Đôi mắt nàng hoang dại như đôi mắt của một người đến từ một tinh cầu xa lạ, hoàn toàn ngây thơ và khác lạ với cái thế giới này. Nhưng tôi không để ư nhiều đến đôi mắt. Tôi để ư đến bộ đồ tắm hai mảnh nàng đang mặc. Vú nàng cao, to và đều đặn. Cặp đùi nàng thon, dài. Tôi đang lái tàu ngon lành nhưng chỉ được một lúc th́ con lợn ḷng trong người lại nổi dậy. Thế là tôi bỏ cả con tàu, từ từ tiến tới phía nàng. Hai đứa chúng tôi ngồi xuống nói chuyện bên nhau. Dĩ nhiên, cuộc nói chuyện không thể kéo dài lâu được. Hai đứa chúng tôi nằm dài trên khoang thuyền, hôn hít và sờ soạng lẫn nhau...

    Tuy mùi mẩn như vậy nhưng tôi tỉnh dậy ngay khi nghe mấy tiếng gơ đập nhẹ nơi cánh cửa. Một tay tôi luồn ngay dưới gối rút lựu đạn ra cầm tay và chờ đợi. Ông Bob có nói với tôi rằng nếu ông trở về, ông sẽ gơ cửa ba lần. Mỗi lần 3 tiếng đều đặn "cạch... cạch... cạch..."

    Tôi không biết phản ứng ǵ, chỉ biết nín thở chờ đợi, để ư thấy bàn tay cầm trái lựu đạn run lên bần bật. Măi đến lúc ấy tôi mới nghĩ ra một điều là trong một căn pḥng chung cư nhỏ như thế này, lựu đạn ném ra nếu giết được kẻ thủ th́ ḿnh chắc cũng chết chùm theo luôn.

    May quá, tiếng gơ cửa đúng là của ông Bob. Tôi liếc nh́n đồng hồ và nhận ra lúc ấy là đă 5 giờ chiều. Vậy là tôi đă ngủ một giấc hơn 8 tiếng đồng hồ...

    Tôi ra mở cửa. Như lời hứa, ông Bob có đem theo cho tôi một tấm nệm mới. Chúng tôi khiêng tấm nệm cũ dính đầy máu đem vất vào thùng rác rồi bỏ nệm mới vào. Nửa tiếng sau, tôi ngồi bên cạnh ông Bob trên chiếc xe của tôi. Tôi không hiểu tại sao ông không đi xe của ông mà lại đi chiếc xe cà tàng của tôi nhưng tôi không hỏi. Tôi biết rằng ông Bob luôn luôn có lư do riêng. Một lúc, ông Bob nói:

    -Chiếc xe cà tàng này của mày, cũng giống như cái bàn chăi đánh răng của mày, sau vụ này th́ mày nên thay đi là vừa. Người Mỹ trung b́nh thay xe mới mỗi sáu tháng một lần...

    H́nh như ông Bob này có vẻ rất hănh diện làm người Mỹ. Cái ǵ cũng phải đem "người Mỹ" ra để nói chuyện với thiên hạ. Và tôi lại chợt nhớ thêm một chuyện là, h́nh như, trong bất cứ một quốc gia nào cũng vậy, thành phần ở trong quân đội là thành phần yêu nước nhiều hơn cả.

    Tôi ngồi im không nói ǵ, cũng không thèm hỏi ông Bob sẽ chở tôi đi đâu với chiếc xe thổ tả này của tôi. Có một điều tôi để ư là chiếc xe của tôi không thể đi xa được. Cứ mỗi lần muốn đi thăm ai xa, tôi phải đem theo vài ga-lông nước để chuẩn bị đổ mỗi khi thấy đồng hồ chỉ nhiệt độ chỉ cao. Chuyện này làm thét rồi quen đi, tôi không bao giờ để ư tới măi cho đến hôm nay. Chiếc xe chạy đă gần một tiếng đồng hồ rồi mà đèn báo hiệu máy nóng vẫn không bật lên.

    Ông Bob lái xe, dường như biết đến sự suy nghĩ của tôi liền cười nói:

    -Chiếc xe thổ tả này sáng nay tao phải gọi cho thợ máy đến kéo về sửa lại hết cho mày.

    Tôi trợn mắt lên:

    -Sửa lại hết?

    -Đúng. Kể từ giây phút này, mày khỏi phải lo chuyện ǵ hết. Máy mới, b́nh điện mới, thắng mới. Xe này ít nhất cũng chạy được khoảng 1 năm nữa. Mày nên nhớ, người Mỹ trung b́nh thay xe mới mỗi 3 năm một lần...

    Lại chuyện cứ mỗi tháng hay mấy năm của người Mỹ... Nhưng tôi quả t́nh không ngờ ông Bob lại bỏ tiền ra sửa lại chiếc xe thổ ta cho tôi. Đă có một lần, tôi đem chiếc xe thổ tả của ḿnh tới một xe hơi để cho họ làm bản ước lượng những ǵ cần sửa chữa. Hồi đó mùa đông gần tới và tôi đang lo sợ. Sau khi bắt tôi chờ khoảng nửa ngày trời, ông thợ máy đi vào nh́n tôi, lắc đầu cái kiểu "thợ máy chê". Tôi nhớ măi, ông già ngồi xuống bên tôi, giọng như của người cha khuyên người con:

    -Mày biết rằng làm nghề thợ máy như tao th́ rất ham sửa xe để kiếm tiền. Xe càng hư nhiều th́ tao càng khoái...

    Ông ngừng ở đó, hút một hơi thuốc lá rồi tiếp. Giọng có vẻ hơi... đau khổ:

    -Tuy nhiên, chiếc xe của mày, tao nói thật, mày nên gởi nó vào nghĩa địa và kiếm một chiếc xe mới mà mua. Nó không đáng để sửa nữa.

    Măi sau này tôi mới hiểu lời nói đó là do bởi cái tính thực thà và không muốn phí thời giờ của ông thợ máy, và cũng có thể ông ta đoán được ra rằng nếu sửa cho tôi th́ chưa chắc tôi đă có tiền mà lấy xe. Nhưng câu nói đó đối với tôi lúc ấy lại làm cho tôi bị mặc cảm nặng nề. Cái mặc cảm mà sau này nghĩ lại tôi mới thấy là lố bịch. Chẳng qua là v́ suốt đời tôi chưa hề làm chủ một chiếc xế hộp, nay vừa mới sang Mỹ, được làm chủ chiếc xe mà bị người ta khuyên cho một câu như vậy th́ tôi đau khổ lắm. Tôi nói bướng:

    -Nhưng ông cho tôi một cái bảng dự tính sửa chửa đi, tôi muốn sửa chiếc xe này.

    Tôi biết rằng tôi nói dối, và h́nh như người thợ máy cũng biết rằng tôi nói dối nhưng ông vẫn kiên nhẫn bỏ đi vào trong. Nửa tiếng sau ông trở ra với cái tờ ước lượng vào khoảng 5 ngàn đô la với đủ các thứ tiết mục cần phải thay thế, từ cái máy cho tới hộp số, thậm chí cái trục bánh phía sau cũng cần phải bỏ đi. Tôi nhớ hồi đó giá tiền một chiếc xe mới tinh chỉ có khoảng 5 ngàn. Và một chiếc xe cũ chạy ngon lành giá chỉ trên dưới 1 ngàn đồng...

    Bây giờ tự nhiên nghe nói chiếc xe tôi thay thế hầu như gần hết th́ tôi ngạc nhiên hỏi:

    -Trong ṿng một ngày mà thợ máy thay đầu máy được à?

    Ông Bob cười:

    -Một ngày là lâu. Thợ máy của tao chỉ cần 3 tiếng đồng hồ là tháo một cái máy, sửa rồi lắp nó lại và c̣n có th́ giờ uống cà phê lai ra trong khi làm việc nữa.

    Sau này tôi mới biết là ông Bob nói thật chứ không nói giỡn. Tôi hỏi:

    -Thế th́ tôi thiếu ông bao nhiêu tiền?

    Ông Bob cười:

    -Không tốn mày đồng nào hết. Thằng chủ tiệm xe cũng là dân TQLC. Nó là bạn tao.

    -Nhưng tại sao ông lại sửa xe cho tôi?

    Ông Bob mồi điếu thuốc:

    -Thực ra, tao sửa xe cho mày mà cũng như sửa xe... cho tao. Công việc mà mày sắp làm đ̣i hỏi mày cần có một chiếc xe ngon lành.

    Ông Bob chắc lưỡi rồi nói tiếp:

    -Bởi v́ nếu xe không ngon th́ hoặc mày sẽ chết hoặc sẽ tàn đời trong khám đường liên bang.

    Tôi lạnh ḿnh. Lạnh ḿnh nhưng đồng thời cũng biết ḿnh không c̣n lối thoát nào khác hơn. Cây súng giết người của tôi vẫn c̣n nằm trong tay thằng Jay. Nó chỉ cần gọi một cú điện thoại là đời tôi tàn.

    -Ḿnh đi đâu đây?

    Ông Bob bận điều chỉnh cái radio, không trả lời tôi. Một lúc sau chiếc xe quẹo vào một khu sang trọng, h́nh như là một cái club nào đó. Chúng tôi đậu xe ở băi, ông Bob mở cốp xách theo một cái bị rồi chúng tôi đi vào. Măi cho đến lúc bước vào trong và nh́n thấy súng ống bày ngổn ngan, tôi mới biết là ḿnh vừa bước vào một cái club của dân tập bắn súng.

    Người Mỹ làm chuyện ǵ cũng đến nơi đến chốn. Cái băi tập bắn súng này sang trọng và trang hoàng y hệt một phi đoàn Không Quân Mỹ. Phía ngoài th́ cỏ cắt thật sát, ṿi phun nước đẹp như tranh vẽ. Bên trong th́ tường và sàn nhà đánh bóng tưng, các cô thư kư trẻ đẹp tóc vàng tươi cười duyên dáng tiếp khách. Giờ này là giờ tan sở cho nên khách khứa cũng hơi nhiều.

    Chúng tôi xếp hàng và khi đến phiên, ông Bob móc cái thẻ đưa cho cô thư kư. Cô ta đưa cho mỗi người chúng tôi một cái "headset" để che tai mới tinh và nói:

    -Chúc hai ông có một buổi chiều vui vẻ.

    Dĩ nhiên là phải vui rồi, tôi nghĩ thầm trong ḷng như vậy v́ hai lư do. Trước hết là đă lâu tôi chưa được bắn súng. Thứ hai là ông Bob chưa hề biết tôi là một tay thiện xạ trời cho. Tôi sẽ làm cho ông ta ngạc nhiên.

    Ông Bob làm dấu cho chúng tôi đeo ống chống âm thanh vào rồi bảo:

    -Vào trong đó, tụi ḿnh nói chuyện... bằng tay.

    Lần đầu tiên tôi bước vào một trường bắn súng của Mỹ nên cái ǵ cũng làm cho tôi ngạc nhiên. Trước mặt tôi là một căn pḥng có thể là gấp chục lần lớn hơn những cái sân vận động đá banh ở Việt Nam. Thảm trải kín từ đầu này đến đầu kia. Căn pḥng được chia ra thành nhiều đường bắn dài, mỗi khách hàng chiếm cứ một đường. Dĩ nhiên, ở mỗi cuối con đường bắn là bia. Bia bắn gồm có 3, 4 loại, được điều khiển bằng nút bấm điện tử ở đầu bên này. Bó loại bia bấm một cái th́ h́nh người bật lên, loại khác th́ h́nh tṛn có tâm ở giữa, có loại bia h́nh con cọp, con nai cho những tay thợ săn. Hay một cái là ḿnh có thể điều chỉnh bia chạy xa chạy gần theo ư muốn. Sau khi bắn xong, ḿnh có thể cho bia chạy tới ngay trước mặt ḿnh để xem kết quả.

    Chọn một đường bắn xa nhất, ông Bob bắt đầu dở thùng đồ nghề của ḿnh ra. Tôi đứng chờ để ông đưa cho tôi một cây nhưng ông không nói ǵ, chỉ lấy một cây súng từa tựa giống như cây Colt .45 của quân đội ở Việt Nam rồi kề miệng vào tai tôi, nói mà như hét:

    -Tao biết mày bắn thằng Rao bằng P. 38 nhưng cây súng đó xưa rồi. Bây giờ người ta xài loại 9 mm. Loại súng này có hai cái lợi: thứ nhất là sức tàn phá của nó cũng khủng khiếp không thua ǵ cây Magnum, thứ hai là gắp đạn nó có tới 14 viên lận, thứ ba là nó gọn gàng và nhẹ nhàng, và cuối cùng là nó bắn rất chính xác.

    Tôi gật đầu ra dấu hiểu v́ không muốn hét câu trả lời trở lại. Ông Bob bấm mấy hàng nút.

    Từ phía xa, cuối con đường bắn, một cái bia giấy từ từ chạy ngược lên. Ông Bob lấy thế bắn rồi chẳng nói chẳng rằng, bấm c̣ súng một loạt, liên tiếp. Mỗi khi viên đạn trúng vào bia, một ngọn đèn xanh nổi lên và một con số điểm xuất hiện trong một cái đồng hồ điện tử ở lưng chừng đường bắn, báo cho người bắn biết số điểm họ đạt được. Tôi để ư là phát nà ông Bob cũng được thưởng 5 điểm. Và con số này tự động cộng lại sau mỗi phát. Sau khi bắn hết băng đạn, số điểm ông Bob có là 70 điểm, tức là 14 x 5 = 70 hoặc là kết quả 100 %. Tôi không ngạc nhiên lắm về chuyện này v́ một tay sừng sơ cỡ ông Bob th́ phải bắn như vậy. Lúc ông kéo bia tới gần, chúng tôi đếm được đúng 14 cái lỗ chi chít chung quanh vùng tim của cái bia giấy. Kể ra, một mục tiêu xa như vậy mà ông Bob bắn được như vậy th́ cũng là một thiên tài. Nhưng tôi biết, chưa tài... bằng tôi. Biết vậy nhưng tôi không nói ǵ, tôi có ư muốn làm cho ông Bob ngạc nhiên.

    Ông Bob thay băng đạn và lại bấm nút. Lần này là một thứ bia khác hiện ra nhưng khác với lần trước, bia không đứng yên một chỗ mà chạy tới chạy lui một cách bất ngờ. Ông Bob cũng lấy thế rồi bắn.

    Lần này ông bắn cũng phát nào trúng phát đó với số điểm cuối cùng là 70 điểm nhưng có phần chậm hơn lúc năy. Và khi kiểm soát bia, tất cả những viên đạn đều ghim gần như đúng chỗ trái tim.

    (c̣n tiếp)

  9. #19
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Ông Bob lại bấm mấy cái nút sau khi thay băng đạn. Cú này h́nh như người ta gọi là cú bắn phản xạ. Nghĩa là bất ngờ, sẽ có một tấm bia nổi lên. Lúc th́ h́nh tấm bia là một người đàn bà, khi khác lại lại một thằng ăn cướp. Nhưng khác với những lần trước, lần này v́ bắn phản xạ, người bắn không có th́ giờ đưa súng lên ngắm cho nên ông Bob đâm ra hơi vụng về. Dĩ nhiên, ông phải chữa cái sự thiếu xót của ḿnh bằng cách bấm có một lần 3 quả liên tiếp. Cho nên hễ cứ 3 phát đạn bắn đi th́ tôi chỉ thấy ông được có 5 điểm. Có khi ba phát lại chẳng trúng phát nào. Và ông thay băng đạn liên tiếp như máy. Chẳng mấy lúc đă xài hết 4 ,5 băng.

    Tôi đứng yên quan sát và không b́nh phẩm ǵ. Thật ra có muốn b́nh phẩm cũng không được v́ có nói cũng chẳng ai nghe ai.

    Sau khi bấm nút cho mấy tấm bia chạy tới gần để coi, tôi nghe ông Bob chửi thề lia lịa. Ông nh́n tôi nhún vai rồi hét lên:

    -Bắn kiểu này rất khó.

    Tôi gật đầu ra dấu thông cảm rồi đưa tay ư muốn thử. Ông Bob chỉ vào cái túi xách của ông ta. Tôi kéo zip và ngạc nhiên khi nh́n thấy trong đó c̣n đến mấy cây 9 mm nữa. Lại có cả cây M-18 với ống nhắm là một thứ mà tôi rất mê xưa nay. Tôi lôi ra một cây 9mm. Cầm cây súng trong tay là tôi cảm thấy chịu liền. Quả đúng như lời ông Bob nói, nó vừa đẹp, vừa nhẹ lại vừa nhỏ. Tôi xoay tít cây súng trong tay làm ông Bob trố mắt ngạc nhiên nh́n. Dĩ nhiên, ông không thể nào biết rằng suốt năm năm trời trong quân đội, ngoài giờ đi bay, tôi chỉ ăn no rồi nằm nhà tập quay súng để ḷe thiên hạ.

    Tôi lững thửng bước ra đứng ở chỗ ông Bob đứng lúc năy. Ông Bob tính chỉ tôi cách bấm nút điều khiển bia nhưng tôi lắc đầu, ra dấu ḿnh đă biết. Năy giờ đứng nh́n ông, tôi đă học được cách sử dụng mấy hàng nút này. Có ǵ khó đâu, tàu bay c̣n lái được th́ thứ này nghĩa lư ǵ.

    Hàng bia chạy ra. Tôi khỏi cần đưa súng lên ngang tầm mắt nhắm như ông ta làm ǵ, chỉ hướng ṇng cây súng vào bia và bấm c̣. Tôi ngạc nhiên v́ thấy sức dội của cây súng rất nhẹ nhàng. Đ.m. súng nổ ngọt và giật ngọt như thế này hèn ǵ nước Mỹ ngày nào cũng có hàng trăm người chết v́ súng.

    Ông Bob thấy tôi bắn súng một cách tài tử như vậy liền bước lại tính chỉ cho tôi nhưng đạn đă nổ. Và ngọn đèn xanh bật lên liền cùng với con số 5 điểm trên tấm bảng.

    Ông Bob ngạc nhiên nhưng chắc vẫn chưa tin là tôi bắn được như vậy, ông tiến tới gần, la to lên vào tai tôi:

    -Mày phải đứng hai chân... đưa súng lên ngang tầm mắt, cầm cả hai tay, nín thở lại... tập trung tư tưởng... Mày chỉ may mắn thôi...

    Tôi hét:

    -May mắn hả...

    Vẫn đứng yên ở vị thế cũ và vẫn cầm cây súng lưng chừng ở hông ḿnh bằng một tay, tôi lại bấm c̣. Ngọn đèn xanh lại chớp lên một phát. Bảng số điểm cho tôi thêm 5 điểm nữa là 10.

    -Holly shit...

    Tôi nghe được hai tiếng đó đằng sau lưng tôi. Đối với người Mỹ, chữ "Holly shit" mà hai chữ mà người ta chỉ thốt ra khi gặp chuyện ǵ ngạc nhiên đến tận cùng. Tôi nghĩ là ông Bob đang ngạc nhiên lắm. Và tôi rất hài ḷng.

    -Mày chỉ may mắn hai lần. Mày thử lại tao coi coi...

    À, ông muốn tôi thử lại tức là tôi đă tạo được chút "uy tín" rồi. Tôi quay ra sau, liếc nh́n khuôn mặt ngạc nhiên đến ngờ nghệch của ông mà thấy thích thú. Măi đến bây giờ cái thằng tị nạn da vàng này mới làm cho ông sợ được. Mặt biểu lộ một sự ngạc nhiên thật t́nh, mặt tái đi, mắt như tṛn lại. Tôi quay lui và cũng khỏi cần nhắm, nổ liền một hơi mười phát.

    Chiếc đèn xanh bật thêm mười lần nữa và cho tôi số điểm tổng cộng là 60.

    "Holly shit..." Ông Bob lại chửi. Rồi ông hét lên:

    -Kéo bia lại tao coi coi. Mày bắn chỗ nào?

    Tôi bấm nút kéo bia. Và khi bia tới gần, ông Bob lại "Holly shit" lia lịa. Mà không "Holly shit" sao được khi ông ta đếm được đúng 12 phát đạn trên cái đầu chiếc bia đó. Thật càng đáng "Holly shit" hơn nữa khi tất cả những cái lỗ đó đều tập trung vào phần chính giữa cái đầu.

    Tôi nhe răng cười hề hề. Ông Bob đưa tay rờ vào từng lỗ đạn, như không tin những ǵ ông đang nh́n thấy. Tôi nói:

    -Ḿnh sang phần bắn phản xạ đi. Tôi chưa bao giờ thử phần bắn phản xạ lần nào.

    Ông Bob bấm lia lịa mấy hàng nút. Từ cuối đường bắn, một ngọn đèn đỏ bật lên làm dấu rồi thật bất ngờ, một tấm bia với tấm h́nh của một khuôn mặt cô hồn hiện ra. "Oành", tôi để một phát ngay con mắt trái tấm bia. Ngọn đen xanh bật lên, tấm bia dội ngược ra sau rồi biến mất. Tôi lẹ tay bấm nút cho băng đạn rớt xuống tay ḿnh. Ông Bob đưa nhét vào tay tôi băng khác. Cứ thế, trong ṿng vài phút đồng hồ, tôi bắn hết một loạt mấy chục cái bia với số lượng đạn tiêu thụ ít hơn ông Bob gấp ba lần. Mỗi phát bia chỉ cần một phát đạn ngay mắt trái. Một điều quan trọng nữa là tôi chưa hề bắn lầm. Lúc kéo mấy tấm bia lại để xem, ông Bob xúc động đến độ không nói lên lời. Mỗi một tấm bia đều có một lỗ đạn nơi mắt trái như tôi nhắm.

    Ông Bob nh́n ngắm một lúc rồi nh́n tôi nói, giọng run run:

    -Mày học bắn súng ở đâu vậy? Không Quân Việt Nam đâu có trường dạy bắn súng lục cho tụi mày.

    Tôi nhún vai:

    -Chẳng học đâu cả. Tôi nghĩ đây là chuyện trời cho.

    Ông Bob lại sờ mấy tấm bia và lẩm bẩm với chính ḿnh như không thể tin được chuyện đang xảy ra: -Chuyện trời cho, trời cho... Trời nào mà thương mày quá vậy... My God...

    Nh́n thấy tôi đang xoay tít cây súng trong tay, ông ta lại hỏi:

    -Thế c̣n cái tài quay súng, cũng là "chuyện trời cho" luôn à?

    Tôi cười:

    -Không, cái này th́ tôi phải học cả 5 năm trời mới quay được như thế.

    -5 năm trời. Lạy Chúa, mày bỏ 5 năm để học quay súng?

    -Phải. Ông không hiểu, phi công tụi tôi có rất nhiều th́ giờ rảnh lúc không đi bay. Bạn bè tôi th́ đánh bạc hoặc đi tán gái, c̣n tôi th́ chỉ tập quay súng. Tôi mê súng từ hồi nhỏ.

    Ông Bob đứng nh́n tôi một lúc rồi đưa tay ra, nói:

    -Mày có muốn "làm bạn" với tao không?

    -Tôi tưởng tôi là bạn ông từ lâu rồi. Ông giúp tôi nhiều việc rồi mà.

    Ông Bob lắc đầu:

    -Không. Tao giúp mày v́ cảm thông hoàn cảnh tị nạn và mất nước của mày. Mày chưa bao giờ là bạn của tao cả.

    -Vậy à. Thế th́ tại sao bây giờ ông muốn tôi là bạn ông?

    -Mày hỏi ngu thấy mẹ. Tao muốn làm bạn mày tại v́ cái tài bắn súng của mày.

    À, th́ ra vậy. Nhưng tôi khoái người Mỹ ở chỗ đó. Cứ nói thẳng, chẳng sợ thằng Tây thằng Tầu nào hết. Tự nhiên, tôi thấy ḿnh bỗng có giá. Tôi hỏi:

    -Làm bạn của ông th́ ăn được cái ǵ?

    Ông Bob rất thành thật:

    -Được tao coi ngang hàng, đối xử ngang hàng. Nhưng cái đó không phải là chuyện quan trọng...

    -Quan trọng là ǵ?

    -Để tao với mày ra Bar rồi tao nói chuyện cho nghe. Tao có vài đề nghị rất là ngon cho mày.

    Chúng tôi đi ra trả đồ và bước vào quán giải khát của club. Ông Bob vẫn chưa hết xúc động v́ sự khám phá bất ngờ vừa quá. Ông gọi bia rồi cứ ngồi nh́n xửng tôi như nh́n ngắm một kiệt tác ông vừa t́m thấy được. Thỉnh thoảng, ông cứ nói lên nho nhỏ: "Holy Shit..."

    Tôi nâng ly bia mời ông. Ông cũng chỉ uống cầm chừng. Một lúc ông nói:

    -Mày biết tao đưa mày vào đây để làm ǵ không?

    -Để tập bắn chứ làm ǵ?

    -Phải, tao tưởng một thằng phi công như mày th́ phải mất cả tháng mới sử dụng súng được... Nào ngờ...

    -Tại sao ông muốn tôi tập bắn súng?

    -Chuyện hơi dài...

    -Ông kể đi, tôi có th́ giờ.

    Ông Bob suy nghĩ một lúc rồi nói:

    -Chuyện này có liên quan tới thằng Jay...

    Tôi thấy hơi rùng ḿnh. Nhưng tôi không tin rằng ông Bob lại tốt đến độ v́ chuyện thằng Jay lấy súng tôi mà ông phải dắt tôi đi tập bắn. Thật ra, nếu muốn giải quyết chuyện thằng Jay th́ có rất nhiều cách. Một trong những cách đó là gặp nó để điều đ́nh và thương lượng. Dù sao th́ tôi cũng chưa hề đụng chạm ǵ tới nó. Hơn nữa, chính tôi là người đă nh́n thấy nó bắn chết thằng Mike. Nếu tôi khai tin này ra cho cảnh sát th́ nó cũng rắc rối như tôi.

    Tôi nói:

    -Chuyện thằng Jay, tôi nghĩ tôi có thể thương lượng hay điều đ́nh được, nếu tôi biết nó ở đâu...

    Ông Bob trầm ngâm không nói ǵ. Tôi có cảm tưởng h́nh như ông không để ư đến những ǵ tôi nói. Trong đầu ông c̣n chứa đựng những chuyện ǵ quan trọng hơn.

    Tôi làm hết lon bia, đưa tay ngoắc bồi đem thêm. Ông Bob nói, có vẻ hơi khó khăn:

    -Chuyện này chẳng những có liên quan đến thằng Jay mà có liên quan đến cả ông Mark và tao nữa...

    À, th́ ra vậy. Cóc đă bắt đầu mở miệng. Ông tiếp:

    -Đúng ra, nếu mày không phải là bạn tao th́ tao không bao giờ nói chuyện này với mày. Bây giờ mày đă là bạn th́ tao mới nói... Và mày nhớ, những ǵ tao sắp nói đây, nếu một người thứ ba nghe được th́ tao giết mày...

    Hợp bia tôi đang uống bỗng muốn phun ra ngoài. Tôi đặt ly xuống và ngước nh́n ông Bob. Cặp mắt của ông nói cho tôi biết là ông không có nói giỡn. Ông tiếp:

    -Và nếu tao không giết mày được - có thể v́ mày bắn giỏi hơn tao- th́ cũng sẽ có người bắn mày. Mày có đi khắp nước Mỹ này cũng không thể trốn được. Mày ráng mà nhớ lấy những ǵ tao nói ngày hôm nay.

    Tôi lắc lắc cái đầu. Cuộc đời ḿnh từ lúc bắn thằng Rao tới bây giờ sao quá nhiều thay đổi. Tôi lại tiếc v́ đă bắn nó. Giá như hôm ấy mà tôi cứ thí cho nó 25 xu th́ giờ này chắc tôi đang nằm nhà coi ti vi, chuẩn bị đi ngủ cho một ngày mai... rửa chén khác. Rửa chén, tôi khựng người lại khi nghĩ đến hai chữ rửa chén. Phải, cái công việc tôi làm rất thường trong mấy tháng qua kể từ khi mất nước sao tự dưng bỗng trở thành xa xôi và khó nhọc vô cùng.

    Ông Bob chồm người tới trước, cắt đứt luồng tư tưởng của tôi bằng một câu hỏi. Giọng ông rất nhỏ, như sợ người thứ ba nghe thấy:

    -Mày nghĩ tao là một người như thế nào?

    Trời đất, làm sao tôi biết được. Tôi biết ông là một dân cựu TQLC và là một cựu lính Lê Dương, cũng có thể là một tay chơi khét tiếng nhưng không hề nghĩ thêm ǵ về ông. Tôi nói:

    -Tôi biết ông không hiền. H́nh như đời ông có nhiều bí mật nhưng tôi không có thói quen t́m hiểu người khác.

    Ông Bob gật gù, nói nhỏ hơn nữa:

    -Tao là một tay mafioso!

    Tôi bật người ra sau, đánh rớt điếu thuốc đang cầm trên tay...

    Tôi đă coi phim The Godfather và biết mafia là ǵ, nhưng chưa bao giờ được gặp một tay anh chị mafia bằng xương bằng thịt. Tôi hỏi, giọng hơi lạt đi:

    -Ông nói thật à? Tôi tưởng ông là người Ái Nhĩ Lan?

    Ông Bob gật đầu:

    -Không! Tao người Ư. Tao gia nhập mafia đă hơn 30 năm nay nhưng hy vọng sẽ được thụ phong (made) trong một thời gian ngắn sắp tới.

    -Thụ phong? Sau 30 năm mà ông chưa được thụ phong? Thụ phong là cái ǵ?

    Ông Bob nh́n ra xa xa:

    -Đó là sự thành công lớn nhất trên đường hoạn lộ của bất kỳ một thằng mafioso nào. Mày được thụ phong th́ chẳng những mày được vinh dự mà cả bà con, cả hàng xóm mày cũng được thơm lây...

    Tôi trợn mắt ngạc nhiên. Tụi Ư này quả thật kỳ lạ. Trở thành cái ǵ th́ bà con hàng xóm được thơm lây th́ là sự thường của cuộc đời, trở thành tướng cướp mà được thơm lây th́ tôi hết ư kiến. Tôi quả thực không thể hiểu được. Nhưng cứ nh́n vào gương mặt của ông Bob th́ tôi biết ông không nói đùa.

    Thấy tôi ngồi đực mặt, ông Bob lại giải thích tiếp:

    -Khó quá, tao không biết cắt nghĩa như thế nào cho mày hiểu được... Đại khái nó như là ngày xưa ở Việt Nam, mày đi lính th́ mong được đeo lon làm tướng, mày sẽ sung sướng một đời... Nhưng cái này nó c̣n hơn thế nữa, bởi v́ nếu mày làm tướng th́ có ngày mày sẽ phải về hưu, hoặc có thể bị một cú tham nhũng mà mất lon ngồi tù, nhưng một khi mày đă được thụ phong th́ suốt đời mày coi như bảo đảm, tương lai mày sáng sủa không chỗ nào nói được.

    -Cái kiểu như trong đạo công giáo, người ta gọi là cho thụ phong linh mục đấy phải không?

    -Đúng đúng... Nếu mày theo đạo công giáo th́ mày phải biết. Cũng giống như linh mục là một chức thánh, không phải ai muốn làm cũng được. Muốn được thụ phong, người đó phải qua nhiều năm dài thử thách, đa số đều được huấn luyện từ hồi c̣n nhỏ. Một khi đă được thụ phong rồi th́ được làm linh mục suốt đời, chỉ có lên làm giám mục chứ không có màn xuống làm thường dân nữa... Hơn nữa, sau khi thụ phong, mày sẽ được dành rất nhiều đặc ân mà bọn mafioso thường không thể nào có được.

    -Tổ chức của ông xuất phát từ Nữu ước?

    Ông Bob hơi nhăn mặt lại:

    -Đừng hỏi nhiều quá mày. Đó là cái điều đầu tiên tao khuyên mày. Chỉ nên biết những ǵ người ta muốn cho ḿnh biết, ngoài ra đừng hỏi ǵ thêm nhiều.

    Tôi gật đầu nhưng cảm thấy ḿnh không hợp với cái cách nói chuyện kiểu này. Ông Bob tiếp:

    -Trở lại câu chuyện... Ngay từ khi gặp mày, tao đă có cảm tưởng là mày sẽ trở thành một contractor lư tưởng...

    Tôi đặt ly bia lên bàn:

    -Một cái ǵ lư tưởng lư tưởng?

    -Một contractor, nghĩa là ǵ? Một thứ mafioso hạng sang hả?

    Ông Bob lắc đầu:

    -Không. Tụi mày không có máu Ư trong người th́ dù có tài giỏi và tin cẩn đến đâu cũng chỉ là một thứ người ngoài. Tụi mày không bao giờ lọt vào gia đ́nh mafia được...

    Tôi thất vọng. Ông Bob tiếp:

    -contractor nghĩa là người làm việc theo từng trường hợp một. Nghĩa là một người làm mướn cho tụi tao, xong cú nào trả tiền cú đó. Tụi tao luôn luôn cần tới những thằng làm việc bằng contract. Vừa đỡ phải nuôi cơm, đỡ phải rắc rối với pháp luật. Xong việc là đường ai nấy đi.

    -Trở lại câu hỏi lúc năy, tại sao ông lại nghĩ tôi là một người lư tưởng?

    -Mày biết, một thằng giang hồ suốt đời cỡ như tao th́ tự nhiên luyện được một cặp mắt đặc biệt. Cũng như mày thấy tao nấu ăn trong nhà bếp, tao chỉ cần nh́n qua một cái th́ biết miếng thịt nào có thể nấu được vào món ǵ, trái cây nào tốt xấu... Ngay từ lúc mướn mày làm việc, nh́n cặp mắt của mày tao c̣n thấy... ớn lạnh....

    Cái này th́ hoàn toàn bất ngờ đối với tôi. Một thằng tị nạn hiền lành như tôi lại làm cho một người cỡ như ông Bob ớn lạnh. Ông Bob tiếp:

    -Sau khi biết mày bắn thằng Rao, tao c̣n chịu hơn nữa. Đừng có hiểu lầm. Đối với tụi tao, chuyện bắn người là chuyện rất thường. Lâu lâu mà mà không bắn ai là cảm thấy khó chịu. Nhưng tao chịu mày ở chỗ mày bắn người mà mày vẫn kín miệng được, không thèm hé răng nói cho ai biết. Tao sợ mày là ở chỗ đó. Và tụi tao cũng cần mày là ở chỗ đó. Mày biết giữ cái miệng mày "đóng."

    Cái này th́ có thật. Tôi nói:

    -Nhưng ông đă từng dạy tôi là tay trái mày phạm tội th́ đừng để cho tay phải biết mà.

    Ông Bob không để ư đến lời nói của tôi. Ông tiếp:

    -Mày đừng tưởng tụi tao hễ gặp bất cứ một thằng nào dám bắn là cứ nhào tới hỏi liền. C̣n khuya. Có biết bao nhiêu thằng Mỹ đen, chỉ cần cho nó một xâu bia là nó sách súng đi bắn người ta liền. Nhưng những thứ đó không bao giờ được tụi tao chấm. Tao chấm mày là bởi v́ mày có nhiều yếu tố để trở thành một tay chơi thượng thặng.

    Tôi nín thở, cảm thấy khoái tỉ trong người. Được người ta bốc lên như thế th́ cảm thấy khoái tỉ cũng là chuyện thường t́nh thôi.

    -Trước hết, mày có đầu óc, biết suy nghĩ, không hấp tấp, làm việc có kế hoạch chuẩn bị đàng hoàng. Mày có óc sáng tạo....

    Ông Bob bật cười nhẹ:

    -Mày dám dụ con người ta vào trong thùng rác rồi nổ đẹp th́ phải nói là mày có óc sáng tạo. Vừa tiện lợi, lại vừa kín đáo... Thứ hai, mày là một thằng dám chơi, và biết cách chơi bạo. Và cuối cùng là mày biết "đóng miệng", biết đóng kịch, biết giả vờ làm thằng ngố để qua mặt thiên hạ. Cái mác Vietnamese refugee của mày coi vậy mà ăn tiền. Và tao đă nh́n người không sai một chút nào hết.

    Ông Bob gọi thêm bia. Tôi hỏi:

    -Vậy là ông đă chấm tôi. Ông muốn làm ǵ với tôi?

    -Biết việc mày làm, tao đă thấy trước là sẽ có một ngày nào đó mày cần đến tao... Tao ở trong thế giới giang hồ lâu nên tao hiểu. Thường thường, khi mày bắn một người nào đó rồi th́ mày sẽ cứ bị phiền phức hoài... Và những chuyện sau đây sẽ xảy ra. Nếu mày tài giỏi và khéo léo th́ mày sẽ vượt qua được những trở ngại lỉnh kỉnh để tiến lên. Tiền bạc và danh vọng đang chờ đợi mày. Hay là mày sẽ phải bắn nữa để giải quyết những hậu quả của việc làm trước. Rồi nó sẽ dẫn tới mấy con đường sau đây: Một là mày sẽ vào tù ngồi bóc lịch, hai là mày sẽ chết và ba là mày sẽ... giải nghệ, bỏ xứ đi mất biệt... Trong tất cả những trường hợp đó, mày luôn luôn cần một người bạn, một người đồng minh. Mày đó đồng ư với tao không?

    -Đồng ư.

    -V́ thế, tao mới cho mày cái số điện thoại, và... chờ. Và nói thật, khi nghe mày gọi, tao mừng lắm... Tao biết người Á Đông tụi mày, luôn luôn coi trọng ơn nghĩa, không có dễ quên ơn như bọn tao. Tao biết nếu tao làm ơn cho mày th́ mày khó mà quên tao được...

    Ra là người Tây Phương cũng biết chuyện này. Ông bob mồi một điếu thuốc, thở khói ra:

    -Và tụi tao mới có một kế hoạch để giúp mày.

    Những ǵ ông Bob nói không phải là không có lư. Tôi hỏi:

    -Ông có cả một kế hoạch để giúp tôi?

    -Phải. Tụi tao dự tính, trước hết, tụi tao sẽ huấn luyện cho mày bắn súng. Sau đó, sẽ cho mày đi tham dự tập sự vài trận đấu súng thật để mày học kinh nghiệm. Dĩ nhiên, mày sẽ được ăn lương đàng hoàng. Lương thật hậu nữa là đằng khác... Đó là lư do tại sao tao lại chở mày tới trường bắn này... Nhưng tao đă lầm, lầm to...

    Ông Bob lại đưa mắt nh́n tôi, vẻ mặt vẫn c̣n nét kinh ngạc:

    -Tao không ngờ... Tao nói thật, tao không ngờ...

    Ông Bob ngưng một lúc cho tôi thấm ư rồi tiếp:

    -Tao quả thật không ngờ. Mày làm cho tao ghen tị với cái tài bắn súng của mày. Nói đúng hơn, mày làm cho tao cảm thấy sợ mày.

    -Ông sợ tôi? Đừng có đùa ông Bob.

    Ông Bob gật đầu, nói chắc nịch:

    -Với tất cả những cái đặc điểm tao nói lúc năy, bây giờ mày cộng thêm vào đó cái tài bắn súng bách phát bách trúng th́ tao sợ rằng xă hội giang hồ nước Mỹ năm nay hoặc vài năm nữa sẽ có nhiều thay đổi lớn. Ngày nào mày lên tột đỉnh vinh quang, nhớ đừng có anh em hồi c̣n hàn vi nghe mày...

    Tôi cười, tự cảm thấy ḿnh... ngon thật. Tôi hỏi:

    -Ông tính cho tôi vài công việc để tập sự trước. Nó như thế nào?

    Ông Bob nhún vai:

    -Mới đầu, vài công tác nhỏ như đi làm cận vệ vài nhân vật quan trọng, hoặc áp tải vài chuyến hàng... Tao bảo đảm mày sẽ học hỏi được nhiều thứ. Sau đó, nếu có cái án lịnh nào cần thi hành th́ tụi tao sẽ nhờ mày một tay... Cái đó tụi tao cọi là làm việc theo contract...

    Tôi không muốn nghe thêm. Đúng là bọn này muốn tôi trở thành một kẻ giết mướn cho chúng nó rồi. Tôi thở ph́ ra một cái, cảm thấy thất vọng. Tôi là một người tị nạn chánh trị, v́ cộng sản cướp đất mà phải bỏ chạy sang đây, và chỉ muốn an phận đời ḿnh với công việc nào đó. Dĩ nhiên, cái nghề rửa chén mà tôi đang làm là cái nghề bất đắc dĩ. Tôi đă dự tính đi học để ḿnh có cơ hội t́m kiếm một nghề khác. Phải, một nghề khác nhưng không phải cái nghề giết mướn ghê tởm này. Cầm súng chiến đấu cho tổ quốc là một hănh diện nhưng cầm súng chiến đấu cho bọn mafia này để lấy vài ngàn bạc th́ lại là một điều điếm nhục. Hơn nữa, cái thế giới của tụi này là một thứ thế giới ghê gớm và sắt máu. Tôi chẳng muốn dính vào.

    Có lẽ nh́n thấy được sự bất măn trên khuôn mặt tôi nên ông Bob bảo:

    -Mày có nghe tao nói không?

    Tôi ngửng mặt lên nh́n. Ông Bob tiếp:

    -Mỗi người có một cái sở trường. Sở trường của mày là... giết người. Mày phải giữ và rèn luyện cái sở trường đó.

    Tôi ngồi xụ mặt một đống. Không ngờ chỉ trong ṿng mấy tháng, từ một phi công ở một cái xứ lạ đă trở thành một người được tay anh chị mafia cho là một tay có sở trường giết người.

    Đă đến lúc phải thông báo tin buồn này cho ông Bob biết. Tôi nghiêng người tới trước, hỏi:

    -Ông Bob, ông nghĩ tôi là hạng người ǵ?

    Ông Bob có vẻ ngạc nhiên v́ câu hỏi:

    -Mày hả. Mày là người Việt Nam tị nạn.

    -Ông nói đúng. Tôi là một người Việt Nam tị nạn. Tôi tới đất Mỹ này là v́ chuyện bất đắc dĩ. Quan trọng nhất, tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đ́nh lương thiện, không phải một gia đ́nh ăn cướp. Tị nạn chính trị ở vùng đất mới này, tôi rất biết ơn người Mỹ đă đứng ra bảo bọc cho tôi trong cơn nguy khốn, sau khi chúng tôi bị thất trận. V́ thế, để đền ơn, tôi muốn sống và trở thành một công dân lương thiện. Tôi lập lại, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống lương thiện, b́nh thường như nhiều người. Tôi không muốn nên một tay làm contract giết mướn cho ai cả.

    Ông Bob nhíu mày suy nghĩ. Tôi tiếp:

    -Tôi biết ông tưởng tôi là một dân chơi khi tôi giết thằng Rao. Ông lầm to rồi. Tôi giết thằng Rao là chỉ v́ hoàn cảnh bắt buộc. Nội cái chuyện... đái trong quần của tôi đến mấy lần chứng tỏ cho ông biết rằng tôi không phải là một dân chơi. Ít nhất là dân chơi theo tiêu chuẩn của các ông. Nói thật với ông, tôi không bao giờ muốn sống bằng cái nghề vấy máu đó hết. Hơn nữa, ông không hiểu, người Á Đông chúng tôi luôn luôn tin tưởng vào chuyện phúc đức, ai sinh ra cũng muốn là điều nhân đức để con cái sau này được nhờ. Tôi dứt khoát không phải là một người làm contract cho mấy ông đâu.

    Câu nói sau cùng tôi nói hơi mạnh làm ông Bob phải làm dấu cho tôi nói nhỏ lại. Ông nói:

    -Không lư mày lại đi rửa chén suốt đời sao?

    Tôi lắc đầu:

    -Không. Tôi rửa chén rồi tôi để dành tiền để đi học. Sau khi học ra trưởng, tôi sẽ kiếm một nghề khác như nghề sửa xe hơi, sửa ti vi hay ǵ ǵ đó.

    -Nghĩ lại đi. Mày biết một cú như cái cú mày làm với thằng Rao, tụi tao trả bao nhiêu không?

    -Bao nhiêu cũng không đủ cho tôi. Tôi nói thẳng với ông như vậy. Tôi tưởng ông chở tôi đi t́m lại cây súng của tôi, đâu ngờ ông muốn tập cho tôi bắn súng để đi giết người cho mấy ông. Tôi dứt khoát không làm chuyện đó.

    Ông Bob vẫn tiếp tục, như không muốn để ư đến những ǵ tôi Nói:

    -Một của như cái cú của thằng Rao tụi tao trả ít nhất là 10 ngàn đô la. Có khi c̣n cao hơn nữa nếu gặp một thằng cỡ như thằng Jay...

    Tôi đă toan đứng lên nhưng cái chữ 10 ngàn đô la và cái tên thằng Jay làm tôi khựng người lại. Mẹ kiếp, nếu đi rửa chén như tôi th́ suốt đời cũng không để dành nổi 10 ngàn đô la. Làm lương 2 đồng một giờ tức là một năm chỉ có 4 ngàn đô la. 4 ngàn đô la mà trừ đi hết thuế má th́ chỉ c̣n hơn 3 ngàn. Rồi trừ đi tiền nhà, tiền ăn, tiền sửa xe v.v..., nếu dành dụm lắm th́ chắc tôi cũng để dành được khoảng vài trăm đô la một năm. Hơn nữa, chuyện cây súng của tôi c̣n bị thằng Jay giữ làm tôi cứ lo canh cánh bên hông suốt từ ngày hôm qua cho đến nay. Thật t́nh, khỏi cần phải mướn làm ǵ, nếu tôi biết được chỗ thằng Jay ở th́ tôi dám đi kiếm nó lắm.

    Tôi xoay người hỏi ông Bob:

    -Thằng Jay có tên trong "danh sách" của mấy ông à?

    Ông Bob gật gù cái đầu:

    -Có thể lắm, nhưng tao không có quyền quyết định, tụi tao đang c̣n điều tra.

    -Chuyện như thế nào?

    Ông Bob lắc đầu:

    -Tao không biết nhiều chỉ biết đại khái là nó là một thằng xuất thân từ New Orleans. Ở dưới đó, tụi tao có một đường giây bạch phiến đang bị rắc rối...

    -Đường giây ǵ? Lạy Chúa?

    -Bạch phiến. Tức là cocain, cần sa, thuốc phiện, LSD v.v...

    -Cocain, bạch phiến, cần sa LSD? Mấy ông chơi bạo vậy à?

    -Đừng có ngớ ngẩn. Tụi tao là mafia, không lư lại sống bằng nghề chùi rửa nhà cửa sao.

    -Ok, tiếp đi.

    Ông Bob lắc đầu:

    -Tao chỉ biết có như vậy. Ông Mark chỉ cho tao biết như vậy. H́nh như ổng cũng đang lo lắng lắm...

    -Ông Mark là cái ǵ?

    -Một thứ caporegime của miền Nam. ồng coi luôn hết miền Nam...

    Tôi ngă người ra sau, thừ người suy nghĩ. Cái tên ông Mark làm tôi nhớ đến một người đàn bà tối hôm qua. Người đó là Linh. Nàng đẹp thật, lại khéo léo và duyên dáng. Người như vậy mà đi làm gái nhẩy th́ thật uổng.

    -Mày suy nghĩ ǵ vậy?

    -Không, không có ǵ hết.

    Tuy nói vậy nhưng tôi không thể nào gạt bỏ Linh ra khỏi đầu óc ḿnh được. Ông Bob lại hỏi:

    -Mày có chịu không?

    -Chịu cái ǵ?

    -Chịu làm contract cho tụi tao?

    Một lần nữa, tôi lại bị dằn vặt v́ sự chọn lựa. Nếu đồng ư đi theo ông Bob th́ tương lai tôi không biết như thế nào. C̣n nếu không th́ cuộc đời ḿnh cũng... không biết như thế nào. Cả hai sự chọn lựa đều thật là khó khăn....

    Tôi lại đâm ra hối hận: Nếu tôi hôm đó tôi thí cho thằng Rao 25 xu th́ đời tôi đâu có khốn khổ như thế này?

    Tôi bỗng nghĩ ra một con đường thứ ba. Nghĩa là không đồng ư mà cũng không từ chối liền. Cứ chơi tṛ đánh đu để xem thử con tạo xoay vần tới đâu. Tôi nói:

    -Ông Bob, thú thật với ông là tôi cần suy nghĩ về vấn đề này. Đây là một quyết định rất quan trọng trong đời tôi. Tôi muốn cần có th́ giờ để suy nghĩ.

    Ông Bob gật đầu ra dấu thông cảm:

    -Tao hiểu. Mày cứ việc nhẩn nha suy nghĩ. Mày là bạn tao mà. Nhưng với kinh nghiệm của tao, tao thấy tao cần phải nói với mày một câu này...

    -Sau phát súng đầu tiên, những phát c̣n lại chỉ là chuyện b́nh thường thôi...

    -Nghĩa là sao?

    -Nghĩa là, mày đă bắn một lần, đă giết người một lần rồi th́ thế nào mày cũng phải bắn nữa, phải giết nữa. Làm y như nó có cô hồn vậy...

    (c̣n tiếp)

  10. #20
    Member
    Join Date
    11-08-2010
    Posts
    570
    Tôi giật ḿnh, nhớ lại một câu chuyện trong sách quốc văn giáo khoa thư hồi c̣n nhỏ: Có một người đi đường, ngang qua vùng đất bùn cho nên ông ta rất cẩn thận. Ông nhón gót đi rất chậm, từng bước một để chân khỏi bị lấm bùn. Nhưng một lúc, ông vô ư, để chân ḿnh bị lấm phải bùn. Thế là ông chẳng cần phải cẩn thận nữa, cứ bước bừa đi, mặc cho bùn muốn dính đến đâu th́ dính. Đây có phải là trường hợp của tôi không? Tôi không biết nhưng câu nói của ông Bob làm tôi bỗng cảm thấy rùng ḿnh. "Sau phát súng đầu tiên, những phát c̣n lại chỉ là chuyện b́nh thường thôi..."

    Ông Bob gọi bồi tính tiền rồi nh́n sang tôi:

    -Tối nay mày muốn đi du hí với tao không?

    -Du hí nữa à. Mà ở đâu?

    -Cái chỗ tối hôm qua tao với mày tới đó. Tao xem chừng con nhỏ Việt Nam đó nó cũng thích mày lắm.

    Tôi tươi hẳn sắc mặt lên như người bắt được của giữa đàng. Cha nội này quả thật biết cách găi đúng chỗ ngứa của ḿnh. Tôi nói, giọng hí hửng:

    -Trong thế giới này nếu có chỗ nào tôi muốn đi nhất th́ đó là chỗ đó. Ḿnh đi liền.

    Nói xong là tôi đứng dậy liền, bộ tịch hấp tấp thấy rơ:

    -Đi, đi, liền.

    Ông Bob cười:

    -Từ từ đă mày. Tao c̣n phải trả tiền đă...

    Nửa tiếng đồng hồ sau, tôi và ông Bob đă trở lại chỗ nhảy cỡi truồng của buổi tối hôm trước. Chúng tôi ngồi ở pḥng trong để ăn tối luôn. Người bồi cái xuất hiện, ông Bob xí xa xí xô với nó trong khi tôi nh́n quanh quất để t́m Linh.

    Quái lạ, nàng đâu nhỉ, sao tôi kiếm măi không ra.

    Thức ăn được mang ra, tôi cũng chẳng thấy nàng. Nhớ quá, tôi gọi bia lia lịa, mới đó mà đă nốc cạn 4, 5 ly. Nhớ Linh quá nên tôi không thấy đói lắm, chỉ ăn uống cầm chừng.

    Ông Bob có vẻ không vừa ư với món ăn của ḿnh, vừa ăn vừa phê b́nh đủ thứ. Ông là xếp nấu ăn của nhà bếp mà, làm sao qua mắt ông được. Tôi chỉ ầm ừ cho qua chuyện, mắt vẫn dơi ra pḥng ngoài, chỉ mong nh́n thấy Linh.

    Linh ơi Linh, trời ơi, em đâu nhỉ? Cuối cùng, chịu không nổi, tôi gọi một em bồi lại hỏi:

    -Em gọi dùm tôi cô Linh được không?

    Ông Bob liền đỡ lời:

    -Thằng bạn anh nói muốn gọi Linda đó. Tên cô ta là Linda

    Con nhỏ lắc đầu liền:

    -Linda tối nay nghỉ...

    "Linda tối nay nghỉ..." Tôi như người bị sét đánh ngang tai v́ câu nói ấy. Sắc mặt tôi chắc phải thảm nảo lắm cho nên ông Bob mới nói:

    -Tụi mày yêu nhau rồi à? Sao mà mau vậy?

    Tôi không nói ǵ, chỉ biết lắc đầu, bỏ cái nỉa đang cầm trên tay xuống, đẩy đĩa bít tết tôm hùm sang một bên. Ăn uống ǵ nổi nữa trong hoàn cảnh này. Ông Bob cười:

    -Mau thật. Mày làm tao cũng ngạc nhiên.

    Tôi lắc đầu:

    -Yêu th́ không hẳn là yêu, nhưng tôi nhớ nàng. Ông quen nàng lâu chưa?

    -Cỡ vài năm.

    -Nàng làm ở đây vài năm rồi à?

    -Ừ. Nàng theo chồng sang Mỹ khoảng năm 1972... Hồi đó tao vừa ở Pháp về.

    -Ông biết ǵ nhiều về nàng không?

    Ông Bob lại cười:

    -Không. Tao không thích gái Á Đông lắm nên không t́m hiểu nhiều.

    -Nàng ở đâu? Có ở gần đây không?

    -Tao đă bảo là tao không biết nhiều mà...

    Cứ như thế, tôi cứ hỏi ông Bob hết câu này đến câu kia, và lần nào ông Bob cũng trả lời là ông không biết. Một lúc, ông bỏ nỉa xuống, nói:

    -Có một chi tiết này tao quên. H́nh như thằng chồng của nàng là một thằng chẳng ra ǵ. Một thằng vũ phu đánh vợ...

    Câu nói của ông Bob làm tôi muốn nghẹn. Tôi thấy máu trong người ḿnh như muốn sôi lên. Thằng chồng của nàng là một thằng vũ phu đánh vợ sao. Nếu tôi thấy nó đánh nàng th́ tôi sẽ giết nó. Tôi thề với trời đất như vậy. Dù chỉ gặp nhau với có một lần, không hiểu sao, tôi thấy h́nh như giữa tôi và Linh có một sự gắn bó nào đó rất thắm thiết. Tôi hỏi:

    -Ông thấy nó đánh Linh hả?

    -Không! Chỉ nghe tiếng đồn thôi. Tao nghe con bồ tao nói lại. Mày hiểu, đàn bà họ thường tâm sự với nhau nhiều chuyện...

    -Đào ông tên ǵ?

    Ông Bob nh́n tôi một cách khó hiểu:

    -Mày muốn biết để làm ǵ?

    -Tôi muốn điều tra.

    Ông Bob lắc đầu:

    -Cái đó th́ không nên. Mày biết đàn bà Mỹ rất tế nhị. Họ không bao giờ muốn dính dáng vào chuyện của người khác. Mà mày muốn điều tra để làm ǵ? Tính làm cảnh sát hay sao đây?

    Tôi không nói ǵ, cứ ngồi thừ người ra, thất vọng năo nề. Thế là buổi đi chơi tối hôm nay đă trở thành vô nghĩa. Tiếng nhạc loạn cuồng từ phía ngoài vọng vào mỗi lúc một dồn dập nhưng tôi không c̣n để ư đến nữa. Cũng chẳng để ư đến chuyện một em bồi khác đang ngồi trên đùi tôi, âu yếm nói cười. Tôi chỉ muốn uống cho thật say. Phải, tôi cần sự giúp đỡ của men rượu để chiến đấu với nổi nhớ nhung khủng khiếp đang dày ṿ ḿnh, đang xé nát trái tim tôi ra làm nhiều mảnh.

    Thế là gọi bia, lại uống và lại gạ chuyện để ông Bob nói về Linh nhưng ông cũng chẳng biết ǵ nhiều hơn nữa. Tôi không biết tôi uống bao nhiêu ly nhưng đến một lúc nào đó th́ thấy h́nh như sân khấu của em gái nhảy cỡi truồng ở phía ngoài đă bắt đầu quay ṿng ṿng... Hay thật, cái sàn nhả to như vậy mà sao tụi Mỹ làm cho nó xoay y như là một cái bánh xe đặt nằm ngang. Tôi nh́n sang chung quanh và cũng thấy cả căn pḥng cũng xoay ṿng ṿng luôn. Kể cả ông Bob. Kể cả con nhỏ tóc vàng đang ngồi trên đùi tôi. Hay thật, tụi Mỹ hay thật. Không hiểu chúng nó làm thế nào mà cái ǵ cũng xoay hết...

    Tối đó, tôi không biết ḿnh về nhà lúc nào và bằng cách nào...

    (c̣n tiếp)

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 1 users browsing this thread. (0 members and 1 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 18-10-2011, 01:22 PM
  2. Phát Súng Ân T́nh - Trường Sơn Lê Xuân Nhị
    By ong8 in forum Văn Hóa - Nghệ Thuật
    Replies: 0
    Last Post: 02-10-2011, 09:49 AM
  3. XẾP AL CAPONE -Tiểu thuyết trinh thám-Trường Sơn Lê Xuân Nhị.
    By NguyễnQuân in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 17
    Last Post: 21-09-2011, 11:42 PM
  4. Replies: 0
    Last Post: 29-03-2011, 06:18 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •