Nh́n ra, tôi thấy dưới ánh sáng của đèn điện, một người lính cởi trần, mặc có chiếc quần đùi. Trên cổ lủng lẳng chiếc thẻ bài và một chiếc c̣i. V́ thời tiết lúc đó nóng, nên người lính vừa đi vừa huưt sáo, bộ điệu rất yêu đời. Tôi đoán, người lính đó có bổn phận gác chuồng cu, mới bỏ chuồng cu đi đâu đó, giờ quay trở về.
Trong thoáng chốc, tôi không biết có nên bước ra nói rơ ư định của ḿnh với người lính hay tiếp tục ẩn ḿnh chờ lát nữa lấy xe đạp rồi đạp về Huế. Tôi chỉ nghe thấy Huế đẹp trong thơ văn, nay tôi muốn thấy Huế bằng mắt...
Giữa lúc tôi đang lưỡng lự như vậy th́ người lính đă bước tới gần chiếc xe Jeep. Tôi biết anh chỉ cần đi vài bước nữa là tới chân cầu thang của chuồng cu, và khi đó, anh sẽ leo lên đó tiếp tục phiên gác của ḿnh. Đột nhiên, người lính gác dừng lại, ngó quanh. Thôi chết tôi rồi, người lính đă nh́n thấy ṿng dây kẽm gai bị kéo sang bên. Người lính đă phát hiện có người đi vô đồn... Làm thế nào bây giờ đây?...
Đột nhiên ngay lúc đó, từ phía thị xă Quảng Trị có một chiếc xe tuần tiễu chạy tới, đèn pha chiếu sáng quắc. Ngay khi chạy tới gần đồn lính, xe quẹo cua về bên phải, nên ánh đèn pha của xa quét một ṿng từ trái sang phải. Cả sân đồn lính, bao gồm mọi vật, trong đó có tôi, bỗng dưng hiện rơ mồn mộn dưới ánh đèn pha.
Tôi hoảng hốt nh́n về phía người lính. Trong thời gian không đầy một tích tắc đồng hồ, linh tính cho tôi biết, người lính đă nh́n thấy tôi, và người lính cũng biết, tôi đă nh́n thấy ảnh. Chắc chắn, h́nh ảnh của tôi đứng núp cạnh chiếc xe GMC không phải là h́nh ảnh thân thiện ǵ.
Quư độc giả cứ tưởng tượng, lúc đó là nửa đêm của thời chiến, của một đêm mà các sư đoàn của VC đang dần dần bủa vây Quảng Trị, và thị xă Quảng Trị đang trong t́nh trạng thiết quân luật. Giữa sân đồn lính, có một người đầu đội nón sắt của lính VNCH, thân lại choàng một chiếc áo mưa màu đen của bộ đội, đang đứng im phăng phắc, mắt mở to thao láo, và đối diện trong khoảng cách khoảng 10 thước là người lính VNCH, cởi trần, trong tay không có một tấc sắt....
V́ ánh đèn pha của chiếc xe tuần tiễu chỉ quét qua sân đồn khi quẹo cua, nên sau một hai giây đồng hồ, sân đồn trở lại t́nh trạng như cũ. Nghĩa là tôi lại ở trong bóng tối, c̣n người lính VNCH th́ vẫn đứng giữa vùng ánh sáng. Từ lúc người lính nh́n thấy tôi cho đến giờ, anh hoàn toàn bất động, đứng im ĺm bên cạnh chiếc xe Jeep. C̣n tôi lúc đó cũng im ĺm, không biết ḿnh phải nói ǵ, làm ǵ.
Tất cả những chuyện quan trọng này đáng lẽ tôi phải lường trước và phải chuẩn bị, nhưng tôi đă không làm.
Giữa lúc im lặng căng thẳng và bối rối như vậy, tôi nghe người lính hỏi:
- Ai?
Theo phản xạ tự nhiên, tôi trả lời:
- Tôi!
Trả lời xong, tôi biết, câu trả lời của tôi rất tối nghĩa. Tôi định cất tiếng nói nhưng lúng túng không biết nói ǵ. Ngay khi đó, tôi thấy người lính vẫn nh́n về phía tôi, nhưng tay trái của anh đang từ từ tḥ vào trong chiếc xe Jeep. Tôi biết ngay, người lính đang tḥ tay lấy khẩu AR-15 gác trên vôlăng xe. V́ vậy tôi vội nói ngay:
- Ông không cần phải dùng đến súng đâu!
Lập tức, tôi thấy người lính rụt ngay tay lại, rồi đứng yên, bất động. Thấy người lính như vậy, tôi hiểu ngay, anh đă hiểu sai ư của tôi. Câu nói của tôi lúc đó chỉ có ư, tôi về đây với thiện chí của một người bộ đội đi t́m tự do, chứ không hề có ác ư ǵ, nên anh đâu cần phải dùng đến súng. Nhưng trong cương vị người lính VNCH, khi nghe tôi nói như vậy, anh tưởng, tôi là người đă sẵn sàng súng ống, sẵn sàng nhả đạn và câu nói của tôi là một lời cảnh cáo...
(Không biết, người lính VNCH tối hôm đó, giờ anh đang ở đâu? Nếu anh đọc được những ḍng chữ này, xin hăy liên lạc với tôi...)
(C̣n tiếp...)
Bookmarks