Khi Frank Prescott nghe tin, anh ta lao sang.
- Tôi rất lấy làm buồn, Susan. Tôi rất thích Michael. Và rồi anh ta đă mắc lỗi khi cất lời. - Chúng ta hăy cưới ngay đi thôi. Susan nh́n anh ta và quả quyết. - Không. Tôi c̣n phải làm một việc quan trọng đối với cuộc đời của tôi. - Hăy v́ chúa. Em c̣n việc ǵ quan trọng hơn việc làm vợ tôi hả? Câu trả lời là Việt Nam. Susan nhập học một trường y tá. Cô đă ở Việt nam được mười một tháng, làm việc không biết mệt mỏi, khi Robert Bellamy được đưa đến và cầm chắc cái chết. Cứu chữa có chọn lọc là một thực tiễn chung tại bệnh viện cấp cứu tiền phương. Các bác sĩ thường kiểm tra hai hoặc ba bệnh nhân một lượt và đưa ra những phán quyết vắn tắt về việc sẽ cố cứu lấy ai trong số họ. V́ những lư do mà chính cô cũng không thật rơ, Susan chỉ nh́n thân thể bằm dập của Robert Bellamy và hiểu rằng cô không thể để anh chết được. Có phải đó chính là cậu em trai mà cô muốn cứu sống hay không? Hay c̣n là điều ǵ nữa. Cô đă kiệt sức và quá mệt mỏi với công việc, nhưng thay cho việc nghỉ ngơi, cô đă dành mọi thời gian rỗi để chăm sóc anh. Susan đă xem xét lư lịch tiểu sử bệnh nhân của anh. Một phi công và một huấn luyện viên cừ khôi, đă có một huân chương Chữ thập Hải quân. Nơi sinh của anh là Harvey, bang Illinois, một thành phố công nghiệp nhỏ ở phía nam Chicago. Anh đă gia nhập Hải quân sau khi tốt nghiệp cao đẳng và đă huấn luyện ở Pensacola. Anh chưa có vợ. Mỗi ngày, trong khi Robert Bellamy đang b́nh phục, mấp mé giữa làn ranh giới mỏng manh của sự sống và cái chết, Susan đều th́ thầm bên tai anh. - Cố lên, chàng thuỷ thủ. Em đang đợi anh đấy. Một đêm, sáu ngày sau khi anh được mang vào bệnh viện, khi anh đang lảm nhảm trong một cơn mê sảng, đột nhiên Robert ngồi thẳng dậy trên giường, nh́n Susan, và nói một cách rơ ràng: - Không phải là giấc mơ. Đúng cô thật. Susan cảm thấy tim cô nẩy lên. - Vâng, - Cô nói khẽ khàng. - Thật là em mà. - Tôi nghĩ là tôi đang nằm mê. Tôi nghĩ là tôi đă lên thiên đường và Chúa sai cô đến với tôi đấy. Cô nh́n vào mắt Robert và nói đầy vẻ nghiêm túc. - Nếu để anh chết, th́ thà là em giết anh. Anh đưa mắt nh́n quanh pḥng điều trị. - Tôi… ở đâu thế nầy? - Bệnh viện dă chiến số 12 tại Củ Chi. - Tôi đă ở đây bao lâu rồi? - Sáu ngày. - Eddie, cậu ấy… - Em thật buồn. - Tôi phải nói với Đô đốc. Cô cầm lấy tay anh và dịu dàng nói: - Ông ấy biết rồi. Ông ấy đă đến đây thăm anh. Robert ứa nước mắt. - Tôi căm ghét cuộc chiến tranh khốn nạn nầy. Không thể nào nói lên được.
***
Từ thời điểm đó trở đi, sự hồi phục của Robert đă làm cho các bác sĩ ngạc nhiên. - Chúng ta sắp chuyển anh ta đi khỏi đáy được rồi, - họ nói với Susan. Và cô cảm thấy choáng váng. Robert không hề biết một cách chính xác là anh đă yêu Susan từ khi nào. Có thể là lúc cô đang thay băng cho anh và cô th́ thầm khi họ nghe tiếng bom rơi gần đó. "Họ đang chơi bài ca của chúng ta đấy". Hoặc có thể là khi họ bảo Robert rằng anh đă đủ sức để được đưa về bệnh viện Walter Reed ở Washington nằm dưỡng bệnh, và Susan nói: "Anh nghĩ là em sẽ ở lại đây và để cho một cô y tá khác được chăm sóc cái thân thể tuyệt vời nầy ư? Ồ, không. Em sẽ xoay xở mọi cách để được cùng đi với anh! Họ cưới nhau hai tuần sau đó. Robert phải mất một năm mới b́nh phục hoàn toàn, và suốt thời gian đó Susan chăm sóc cho mọi nhu cầu của anh, ngày và đêm. Anh chưa bao giờ gặp một ai giống như cô và cũng chưa bao giờ anh có thể tưởng tượng ḿnh lại yêu ai đến như vậy. Anh yêu ḷng trắc ẩn và sự nhạy cảm ở cô, t́nh yêu nồng nàn và sức sống mănh liệt của cô. Anh yêu vẻ đẹp và tính hài hước của cô. Vào lần kỷ niệm ngày cưới đầu tiên, anh nói với cô "Em là người phụ nữ đẹp nhất, tuyệt vời nhất, thân thương nhất trên đời nầy. Trên trái đất nầy không có ai có sự nồng ấm, hóm hỉnh và thông minh như em". Và Susan đă ôm lấy anh thật chặt, thầm th́ bằng cái giọng mũi nhưng trong trẻo của cô: "Anh cũng vậy em biết". Họ chia xẻ với nhau không chỉ t́nh yêu. Họ thật sự ham muốn cũng như tôn trọng nhau. Tất cả bạn bè đều như ghen tị và mừng cho họ. Bất kỳ khi nào đó nói chuyện về một đám cưới hạnh phúc, th́ Robert và Susan luôn luôn là tấm gương họ nêu ra. Họ hợp nhau về mọi mặt, thực sự là một đôi bạn tinh thần. Susan c̣n la người đàn bà gợi t́nh nhất mà Robert từng biết và chỉ cần một lời nói, một sự đụng chạm là họ có thể làm cho nhau bừng bừng ham muốn. Một buổi tối, họ dự tính đi đến một bữa tiệc trịnh trọng, Robert đă hơi bị trễ. Anh đang đứng dưới ṿi tắm hoa sen th́ Susan bước vào pḥng tắm với bộ váy áo hở vai, trông thật đáng yêu. - Lạy Chúa, trông em khêu gợi quá, - Robert nói. - Thật tệ là chúng ta mất hết th́ giờ rồi. - Ôi anh đừng lo về điều đó, - Susan nhoẻn cười. Rồi một giây sau, cô tụt váy ra và ôm chầm lấy Robert trong làn nước. Họ không bao giờ đến được cái bữa tiệc kia. Susan cảm nhận được những nhu cầu của Robert thậm chí c̣n trước cả chính anh, và cô lo liệu cho tất cả những thứ đó. Robert cũng chu đáo với cô ngang như vậy. Susan thường thấy những thư t́nh trên bàn trang điểm hoặc trong giầy khi cô chuẩn bị mặc quần áo. Hoa và những món quà nhỏ được gửi đến cô vào những ngày lễ nầy nọ. Và cái chính là tiếng cười mà họ chia sẻ. Tiếng cười tuyệt vời.
***
Tiếng viên phi công chợt vang lên trong hệ thống liên lạc nội bộ. - Thưa ông chỉ huy, mười phút nữa chúng ta sẽ hạ cánh xuống Zurich. Những ư nghĩ của Robert Benamy vụt trở lại với hiện tại, tới nhiệm vụ của anh. Trong 15 năm ở T́nh báo Hải quân, anh đă từng có hàng chục trường hợp đầy thách thức, nhưng vụ nầy hẳn là vụ kỳ dị nhất. Anh đang trên đường tới Thuỵ Sĩ để t́m kiếm những nhân chứng vô danh trên một chiếc xe bus, những người đă như biến mất vào không khí rồi vậy. Cứ cho đây là việc phải t́m một cái kim trong đồng cỏ khô đi chăng nữa th́ thậm chí ḿnh cũng không biết cái đống rơm đó nằm tại chỗ nào. Sherlock Holmes ở đâu khi mà ḿnh cần đến ông ấy nhỉ? - Xin ông thắt dây lưng an toàn vào cho? Chiếc C20A đang lướt trên những khoảng rừng tối, và một giây sau, hạ cánh xuống đường băng được đánh dấu bằng những ngọn đèn hiệu hạ cánh của sân bay, hướng tới toà nhà nhỏ của bộ phận điều hành chung, tránh xa khu ga chính. Vẫn c̣n những vũng nước đọng trên sân do những trận mưa trước đó, nhưng bầu trời đêm th́ thật trong trẻo. - Thời tiết điên rồ, - Viên phi công nhận xét. - Chủ nhật trời nắng, mưa suốt ngày hôm nay và đêm lại quang đăng. Ở đây ông không cần đến đồng hồ đâu. Cái mà ông thật sự cần là một phong vũ biểu. Tôi thu xếp cho ông một chiếc ô tô chứ, ông chỉ huy? - Không, cảm ơn. Từ phút nầy trở đi, anh phải hoàn toàn tự ḿnh làm mọi việc. Robert chờ cho chiếc máy bay đă chạy đi xa, rồi lên một chiếc xe bus nhỏ chạy về khách sạn trong sân bay. Ở đó, anh ch́m vào một giấc ngủ không hề mơ mộng ǵ
Hết Chương 6
Bookmarks