Nếu người khác, chỉ cần đánh ba chiêu không trúng đối thủ, nên tự trọng thôi đi. Mụ Hoàng Liên, một thứ mặt dầy nhất trong đám mặt dầy, mụ tiếp tục tấn công. Sư thái Tịnh-Tuệ tránh đến chiêu thứ mười, không c̣n chỗ nhảy tránh. Bất đắc dĩ bà phải rút kiếm phản công.
Hai đệ nhất cao thủ, xử dụng cùng một thứ vơ công đấu với nhau. Người ngoài nh́n vào, có cảm tưởng như họ luyện kiếm. Nhưng sự thực, họ đă ra những chiêu cực kỳ tinh diệu.
Sư thái Tịnh-Huyền bảo Mỹ-Linh:
- Con hăy theo dơi những chiêu thức kia, để học lấy tinh hoa vơ công Mê-linh. Chiêu thức của Hoàng Liên, con đều biết cả. C̣n chiêu thức của sư thái Tịnh-Tuệ th́ cứ một chiêu Long-biên, lại một chiêu khắc chế. C̣n nội công, lại hoà lẫn âm nhu Long-biên với dương cương Cửu-chân.
Mỹ-Linh đă làu thông kiếm pháp Long-biên, bây giờ nàng theo dơi những chiêu của Tịnh-Tuệ khắc chế với những chiêu ấy. Mỗi chiêu Tịnh-Tuệ phát ra đều hung hiểm lạ thường. Có điều những chiêu đó không không nối liền với nhau thành một dây, và cũng không biến hoá như nàng học bí quyết trong động đá. Nàng nghĩ:
- Ta học hết những chiêu này, rồi dùng bẩy mươi hai thức trấn môn cùng bài quyết biến hoá ra áp dụng ắt ḱnh lực mạnh vô cùng.
Hai bên chiết với nhau đến trên trăm chiêu, th́nh ĺnh sư thái Tịnh-Tuệ bước xéo sang trái ba bước. Tay phải bà đánh một chưởng. B́nh một tiếng, kiếm của Hoàng Liên bay bổng lên trời, rơi xuống bục, cắm khá sâu. Chuôi kiếm c̣n rung rinh măi.
Tịnh-Tuệ dí kiếm vào cổ Hoàng Liên rồi nói với Nhật-Hồ lăo nhân:
- Tiên sinh! Bần ni nghe nói quy luật của quư giáo, khi một giáo chúng dù phạm tội ǵ chăng nữa, cũng do người trong giáo xử. Chứ người ngoài xử, quư giáo coi như là phạm vào thể diện. Không biết có dúng không?
Nhật-Hồ gật đầu:
- Đúng thế!
Tịnh-Tuệ chỉ Hoàng Liên:
- Vị sư thái này hiện không c̣n liên hệ ǵ với bản phái. Người làm trưởng lăo thứ mười trong hội đồng giáo vụ trung ương Hồng-thiết giáo. Người phạm tội gian tế cho Tống, đúng ra ai cũng có quyền tru diệt. Song bần ni biết rằng quư giáo thường xử phạt rất nghiêm tội phản quốc. Bần ni xin chờ uy giáo chủ phán xét vụ này.
- Đa tạ sư thái.
Tịnh-Tuệ nhổ kiếm, cầm chuôi trao cho Hoàng Liên:
- Tiền bối. Xin hoàn lại kiếm cho tiền bối.
Hoàng Liên chắp hai tay lại, tiếp kiếm. Th́nh ĺnh mụ tung ra hai chưởng vào ngực sư thái Tịnh-Tuệ. Hai người đứng gần nhau quá. Mụ lại ra tay cực kỳ thần tốc, sư thái Tịnh-Tuệ bị trúng hai chưởng đến binh một tiếng. Bà bật lui lại ba bước, người lảo đảo, miệng mửa ra búng máu. Trong khi đó Hoàng Liên phóng liền một chưởng nữa.
Tịnh-Huyền từ dưới đài nhảy lên, định cứu sư tỷ. Nhưng Tịnh-Tuệ đă ṿng tay tung ra một chưởng, ḱnh lực mạnh kinh người. Mọi người kêu lên:
- Hải triều lăng lăng.
Hải triều lăng lăng là một chiêu chưởng độc lập của phái Cửu-chân. Xưa Thục An-Dương vương bị Triệu Đà đùng Trọng-Thủy đánh lừa mà mất nước. Lúc ngài chạy đến Thanh-hóa, khám phá ra vụ Mỹ-Châu. Sau khi giết con gái để tạ tội với quốc dân. Ngài nhớ lại năm giai đọan của cuộc đời, chế ra chiêu Hải-triều lăng lăng. Chiêu này có năm lớp. Lớp đầu mạnh hai lớp thứ nh́ mạnh bốn. Lớp thứ ba mạnh tám. Lớp thứ tư mạnh mười sáu. Lớp cuối cùng mạnh ba mươi hai.
Hoàng Liên cười nhạt:
- Tưởng ǵ chứ chiêu này có chi lạ?
Mụ cũng phát chiêu Hải-triều lăng lăng. Binh một tiếng, cả hai người đều bật lui. Miệng Tịnh-Tuệ lại phun ra một búng máu, người lảo đảo. Hoàng Liên phát lớp thứ nh́ ḱnh phong tỏa ra ào ào. Tịnh-Tuệ cũng phát lớp thứ nh́, nhưng dường như không có chút gió nào. Khi hai chưởng sắp giao nhau, Hoàng Liên mới khám phá ra Tịnh-Tuệ phát một chiêu khắc chế, nội công âm nhu. Xùy một tiếng, người mụ bay tung xuống đài.
Tịnh-Tuệ lảo đảo muốn ngă. Sư thái Tịnh-Huyền lên đài đỡ sư tỷ. Tuy gặp nghịch cảnh, nhưng Tịnh-Huyền không hổ là công chúa, một vị ni sư đắc đạo. Bà nói với Nhật-Hồ lăo nhân:
- Xin trả tiền bối Hoàng Liên lại cho tiên sinh.
Bà vực sư tỷ xuống đài.
Nhật-Hồ lăo nhân nhấp nhô một cái, người lăo xuống đài, rồi vọt lên, tay túm cổ Hoàng Liên. Lăo liệng mụ xuống giữa đài kêu lên tiếng ầm.
Sự thực bản lĩnh Hoàng Liên đâu đến nỗi để Nhật-Hồ lăo nhân bắt như bắt con gà! Chẳng qua mụ bị sư thái Tịnh-Tuệ đánh bay xuống đài, khí huyết đảo lộn, cơ thể gần như tê liệt. V́ vậy mụ bị lăo bắt dễ dàng. Lăo móc trong bọc ra một viên thuốc để trong ḷng bàn tay phải, rồi vỗ lên đầu Hoàng Liên một cái. Mụ nghiêng đầu né sang bên cạnh. Nhưng không tránh nổi bàn tay Nhật-Hồ, viên thuốc tan thành bột nhập sâu vào da đầu mụ. Mụ rùng ḿnh liên tiếp, rồi run run, chân tay không cử động được nữa.
Dưới đài phái Đông-a, Thanh-Mai hỏi Đỗ Lệ-Thanh:
- Đỗ phu nhân, lăo Nhật-Hồ làm ǵ vậy?
- Lăo phóng thuốc nhuyễn cân vào người Hoàng-Liên. Loại thuốc này tiểu tỳ cũng biết chế. Hôm trước, tiểu tỳ trao cho công tử Tự-Mai, để khống chế lăo Vũ Nhất-Trụ. Khi thuốc này nhập da thịt, chân tay tê liệt, không hoạt động được, vận công cũng bế tắc.
Nhật-Hồ hỏi Hoàng Liên bằng giọng ngọt ngào:
- Hoàng-Liên, người c̣n có điều ǵ nói nữa không? Trước đây sư phụ thương yêu người nhất. Người đă từng là cây thuốc của sư phụ bao năm qua. Bây giờ người phạm tội không thể tha thứ. Vậy người chết để mau về với hai vị thánh Mă-Mặc, Lệ-Anh. Người sẽ được ngũ xa hồng xà chở về Thượng-giới.
Nghe đến tiếng cây thuốc, Tự-Mai đưa mắt nh́n mẹ. Cao Huyền-Nga thấy con nh́n, bà rùng ḿnh, nghĩ lại suốt mấy năm bị giam, làm vật cho bọn Hồng-thiết giáo luyện công.
C̣n Hoàng Liên nghe đến ngũ xa hồng xà chân tay run lẩy bẩy, mặt mũi tái mét, mụ định mở miệng van xin, nhưng sợ quá, nói không ra lời.
Nhật-Hồ lăo nhân hướng vào quảng trường nói lớn:
- Bản giáo do lăo phu đem vào Đại-Việt, từ xưa đến giờ lấy việc bảo quốc làm vơ đạo chính. Trải qua mấy chục năm, thiếu ǵ kẻ phản giáo, phạm giáo quy, nhưng chưa từng có người nào măi quốc cầu vinh cả. Đây là lần đầu tiên xẩy ra. Tội này thuộc loại nặng nhất. Chiếu luật lệ bản giáo, phải xử tử h́nh. Nhưng Hoàng Liên giữ chức trưởng lăo, đă từng vào sinh ra tử, công lao biết mấy để xây dựng bản giáo, nên cho được về thượng giới bằng ngũ xa hồng xà.
Lăo hướng vào giáo chúng:
- Ngũ xa hồng xà đâu. Hành sự đi.
Lăo vẫy tay một cái.
Từ phía giáo chúng Hồng-thiết đẩy ra năm cái xe lớn. Năm cái xe đến trước đài th́ đậu lại. Bọn giáo chúng phụ trách nhanh nhẹn, tháo, mở thực nhanh. Phút chốc, năm cái xe ráp với nhau thành một tấm cót bằng gỗ, đường kính ước năm trượng, thành cao đến ngang lưng.
Lúc giáo chúng Hồng-thiết giáo tới, họ đem theo mấy chục chục cái xe lớn, phía trước chĩa ra một ống đồng to bằng bắp chân, không ai hiểu trong đựng ǵ? Bây giờ thấy họ đẩy đến năm cái xe đó, kéo ống đồng chĩa vào trong cót.
Bên khán đài phái Đông-a, Đỗ Lệ-Thanh nghe đến ngũ xa hồng xà, mặt mụ hiện ra vẻ kinh hoàng. Thanh-Mai muốn hỏi, nhưng nàng im lặng, theo dơi hiện trường.
Một đội nhạc công, hơn mười người tới trước cái cót. Họ ngừng lại, lấy ống tiêu ra thổi. Tiếng tiêu nhu hoà, êm ái, nhưng người nghe cảm thấy ghê rợn như tiếng ma kêu quỷ khóc, như tiếng than van của âm hồn vọng về từ thế giới nào xa xôi.
Trên đài Nhật-Hồ lăo nhân mỉm cười rất tươi, tay lăo vuốt râu, khoan thai hướng vào giáo chúng:
- Giáo chúng nghe đây!
- Dạ...ạ...ạ...ạ!
Hàng mấy ngàn người đồng hô một tiếng dạ, vang vang kéo dài. Nhiều người yếu bóng vía giật bắn người lên.
Nhật-Hồ lăo nhân tiếp:
- Lắng nghe chỉ dụ.
Toàn thể đội nhạc công Hồng-thiết cùng cử bản nhạc. Giáo chúng mấy ngàn người như một, đứng thẳng, mặt hướng về trước, hai tay nắm lại vung vẩy, hai chân dậm xuống đất rầm rập, mắt trợn trừng nh́n lên đài, hàm răng nghiến lại, miệng cất tiếng ca. Âm điệu hùng tráng. Sau khi bản ca chấm dứt, Nhật-Hồ lăo nhân nói:
- Hơn hai mươi năm qua, bản nhân bế quan luyện công, t́m lấy phép trường sinh bất lăo. Tuy phép này không thể làm cho người ta sống ngàn tuổi, nhưng từ một tới hai trăm tuổi, ta đă t́m ra. Ta hứa sẽ truyền cho những giáo chúng nào trung thành với bản giáo. Ta nhắc lại, thứ nhất trung thành với ta. Thứ nh́ trung thành với giáo. Thứ ba trung thành với trăm họ...
... Khi ta vắng mặt, bản giáo phải tiềm ẩn. Các người không tránh khỏi bị các môn phái khác khinh khi, đàn áp. Ta biết thế, thương xót các người chẳng cùng. Ta mới xuất hiện có mấy ngày, mà các người đă tụ về đông đủ như thế này, chứng tỏ bản giáo vẫn c̣n hùng mạnh...
... Các người nên nhớ. Sở dĩ chúng ta được trăm họ theo đông đảo, v́ chúng ta sống với người nghèo, trọng t́nh nghiă dân tộc. Thế nhưng khi ta vắng mặt, một số giáo chúng sa đọa, có nhiều hành vi làm ô danh bản giáo. Đối với những người vai vế thấp, c̣n có thể tha thứ. Chứ đối với những người địa vị cao, phải thẳng tay trừng trị.
Lăo chỉ vào Hoàng Liên:
- Trưởng lăo Hoàng Liên, địa vị chỉ thua có ta, quản lĩnh mấy ngh́n đệ tử, nhưng lại phản ta, phản giáo, phản dân, làm gian tế cho Tống. Ta tuyên bố xử tử h́nh. H́nh phạt được thi hành tại chỗ. Đó là tội. Nhưng công của trưởng lăo cũng không nhỏ, nên được về thượng giới bằng ngũ xa hồng xà.
- Nào, thi hành.
Tuy kết án tử h́nh người, mà lăo vẫn tươi cười như gặp một truyện vui mừng. Đám giáo chúng nhảy lên ca hát. Bốn giáo chúng mặc quần áo đen mang một mảnh ván lên đài. Chúng trịnh trọng đỡ Hoàng Liên cho ngồi trên tấm ván, rồi khiêng xuống đặt vào giữa cót.
Mặt mụ Hoàng Liên tái như gà đắt tiết, nhưng chân tay mụ tê liệt, không cử động được. Mụ gào lớn:
- Nhật-Hồ ! Người can tâm giết ta ư? Khi ta mới hai mươi tuổi th́ gặp người. Người dụ dỗ ta làm cây thuốc cho người luyện công. Hàng tháng người uống kinh nguyệt của ta. Hàng ngày người uống nước tiểu của ta. T́nh ư thâm trọng biết bao. Ta bỏ sư phụ, bỏ phái Mê-linh để theo người. Mà nay người tàn nhẫn với ta thế này à?
Mặc mụ nguyền rủa, ban nhạc Hồng-thiết lại cầm ống tiêu thổi lên bản nhạc âm thanh ma quái. Từ trong các ống đồng, những con rắn lớn nhỏ mầu đỏ ḅ ra, rơi xuống cót. Vừa tới cót, chúng vọt tới cắn vào người mụ Hoàng Liên. Mụ vẫy vùng, miệng kêu thét lên be be, nhưng không thoát. Hết con này, đến con khác bu vào người mụ. Khoảng ăn xong bữa cơm, trong cót nhung nhúc những rắn, chúng đói quá, bám vào quanh mụ mà cắn, mà rỉa.
Lát sau, mụ nằm im bất động, nhưng bầy rắn vẫn tiếp tục ăn thịt mụ. Cho đến khi chỉ c̣n bộ xương trắng ởn. Bấy giờ bọn giáo chúng mới hạ ống đồng xuống. Bầy rắn chui trở vào xe. Mấy tên giáo chúng nhặt bộ xương cho vào cái túi, rồi tháo cót, trở về vị trí.
Nhật-Hồ hướng vào đám đệ tử Hồng-thiết giáo vẫy tay:
- Ngô Bách-Vân đâu!
Nhanh nhẹn một thiếu phụ tuổi trên năm mươi vọt ḿnh một cái như pháo thăng thiên lên đài. Mụ cúi rạp người xuống trước Nhật-Hồ lăo nhân:
- Sư phụ! Đệ tử tham kiến sư phụ.
Nhật-Hồ vuốt râu mỉm cười:
- Cách đây hơn hai mươi năm, người từng là cây thuốc của sư phụ để luyện công. Trong thời gian sư phụ vắng mặt, người vẫn một ḷng trung kiên. Vậy hôm nay sư phụ cử người làm trưởng lăo thứ mười của bản giáo.
Ngô Bách-Vân lạy phục xuống đất:
- Đa tạ sư phụ tin cẩn, ban hồng ân.
Cái tên Ngô Bách-Vân thực không xa với vơ lâm Đại-Việt. Nguyên y thị xuất thân con một đại danh y dưới thời nhà Đinh. Nhân phụ thân làm quan vơ trong triều Đinh. Lăo âm thầm nhập Hồng-thiết giáo. Việc làm bại lộ. Vua Đinh truyền đem chặt đầu. Trên đường ra pháp trường, giáo chúng Hồng-thiết cứu lăo thoát chết. Lăo trốn sang Trung-nguyên, theo nhà Tống, rồi chết ở đó. Con gái lăo tên Ngô Bách-Vân, lấy một lái buôn thú vật. Hồng-thiết giáo biết thị gịng giống giáo hữu trung kiên, âm thầm giới thiệu thị cho Nhật-Hồ lăo nhân. Lăo nhận thị làm đệ tử, dùng thị làm cây thuốc luyện công.
Thị ít xuất hiện. Nhưng tiếng tăm tàn ác của thị lại vang lừng thiên hạ. Mụ là một con quỷ khủng khiếp nhất. Mụ chế ra lối luyện công đăc biệt. Mỗi ngày phải bắt một đứa con nít hai, ba tuổi, mổ lấy tim, óc, chưng thuốc mà ăn để luyện công. Cho nên trong vùng nào thấy con nít bị mất tích, biết rằng mụ xuất hiện ở đó.
Hôm nay, mọi người mới biết rơ mặt mụ.
Nhật-Hồ lăo nhân hướng vào cử toạ:
- Thưa các vị anh hùng. Bất cứ ai, có thể chứng minh rằng một giáo chúng của mỗ bán nước cầu vinh, mỗ sẽ xử tử như xử trưởng lăo Hoàng Liên này.
Tự-Mai bước lên đài, chắp tay xá lăo:
- Lăo tiên sinh! Hồi năy tiểu bối dâng tŕnh tiên sinh những văn kiện tố giác trưởng lăo Đỗ Xích-Thập với Hoàng Liên định dâng nước cho Tống. V́ vậy lăo tiên sinh đă xử tội trưởng lăo Hoàng Liên. Vậy c̣n trưởng lăo Đỗ Xích-Thập th́ sao?
Lăo lắc đầu:
- Tiểu công tử bàn lư thực đúng. Nhưng có điều cần xét lại. V́ Xích-Thập không biết chữ, làm sao y viết thư được? Những thư công tử cung cấp cho ta, trong đó lời lẽ rơ ra Xích-Thập. Nhưng không đủ kết tội y.
Tự-Mai cười:
- Tiên sinh ơi, tiểu bối biết rơ sắc phong của Tống triều cho Đỗ trưởng lăo, hiện Đỗ trưởng lăo dấu trong người. Xin tiên sinh cứ xét sẽ thấy.
Đỗ Xích-Thập nghe Tự-Mai tố, y kinh hoàng, mặt tái mét lùi lại.
Nhật-Hồ nói với Tự-Mai:
- Trần công tử. Nếu ta khám trong người Đỗ Xích-Thập, không có sắc phong của Tống triều, thay v́ ta xử tử y. Ta sẽ xử tử công tử đấy.
Tự-Mai cầm kiếm đưa ra:
- Giáo chủ! Tiểu bối là đệ tử phái Đông-a. Vơ đạo phái Đông-a tuyệt đối cấm hại người vô tội. Giáo chủ khám trong người Đỗ trưởng lăo mà không có bằng sắc của Tống, tiểu bối xin tự tử ngay tại đây. Chứ không phải đợi đại giá của giáo chủ ra tay.
Nhật-Hồ vẫy tay gọi Xích-Thập:
- Lại đây! Lại đây! Cây ngay không sợ chết đứng. Người lại đây cho Trần công tử khám.
Xích-Thập run run, định phóng xuống đài bỏ chạy. Nhật-Hồ nhảy tới chụp Đỗ Xích-Thập. Xích-Thập vọt người lên khỏi ghế. Lăo định nhảy theo bắt y, bỗng cảm thấy bên phải, bên trái bị hai ḱnh vực như sóng biển ập vào người.
Lăo lùi lại một bước, hay tay đẩy ra hai chưởng đỡ. B́nh, b́nh. Người lăo rung động mănh liệt, chân tay tê dại. Lăo nh́n lại, th́ ra Phạm Hổ với Lê Đức. Lăo kinh ngạc hỏi:
- Các ngươi định làm ǵ ta đây? Muốn phản chăng?
Bên dưới đám đệ tử lăo đều đă lên trên đài đứng vây xung quanh lăo thành ṿng tṛn. Tay người nào cũng cầm vũ khí như sẵn sàng băm vằm lăo ra từng mảnh. Lăo kinh hoảng run run, nhưng vẫn làm bộ b́nh tĩnh điểm mặt:
- A ha! Tên nào gan hăy nhảy vào trước chịu chết đi!
Thấy thầy tṛ Nhật-Hồ sắp giết nhau, Tự-Mai bỏ xuống đài. Thanh-Mai hỏi em:
- Tự này. Em đă thấy đủ mặt bọn đệ tử Nhật-Hồ. Chị nghe nói Nhật-Hồ có mười đệ tử. Hôm nay vắng mặt Vũ Nhất-Trụ, Hoàng Văn bị Khu-mật viện giam. Mụ Hoàng Liên vừa bị giết. Tên Lê Ba chính là Dương Ẩn ngồi kia rồi. Tên Đỗ Xích-Thập vốn người phái Tản-Viên. C̣n lại năm tên kia lư lịch ra sao?
Tự-Mai chỉ lên đài:
- Gă có bộ mặt xấu kinh khủng, hai môi như hai quả chuối đen kia tên Phạm Trạch. Y đă xuất hiện, giang hồ đều biết mặt. Tên mặt mũi coi được kia tên Lê Đức. Tên to lớn kia tên Nguyễn Chí. C̣n tên bịt mặt kia tên Đặng Trường. Tên mặt mũi kinh tởm chắc là lăo Trịnh Hồ chủ nhân tửu lầu Động-đ́nh hoá trang. Trong Hồng-thiết giáo, y có tên Phạm Hổ.
Nó hỏi Đỗ Lệ-Thanh:
- Đỗ phu nhân. Tôi nghe anh cả mói rằng tổ chức Hồng-thiết giáo các nơi đều theo một khuôn khổ. Trên cao nhất có giáo chủ. Kế đến tả, hữu hộ pháp, ngũ sứ, mười trưởng lăo. Không biết bang Nhật-Hồ Trung-quốc có giống như vậy không?
- Khai-Quốc vương thực tinh tế vô cùng. Chẳng việc ǵ người không biết. Có điều từ khi sang Đại-Việt, tiểu tỳ chỉ nghe nói đến mười trưởng lăo, mà chưa từng thấy ai nói đến tả, hữu sứ hộ pháp cùng ngũ sứ cả.
Tự-Mai quay sang hỏi Vũ Anh:
- Sư thúc. Sư thúc nghe nhiều, biết rộng, sư thúc có biết tả, hữu hộ pháp cùng ngũ sứ Hồng-thiết giáo lư lịch ra sao không?
Vũ Anh trả lời bằng cái lắc đầu:
- Nguyên khi Nhật-Hồ lăo nhân từ Trung-thổ về, lăo đi thuyết phục anh hùng khắp nơi thuộc tộc Việt lập Hồng-thiết giáo. Lăo cho rằng tộc Việt ḿnh chia thành bẩy tám mảnh, mỗi mảnh nói một thứ tiếng. Đại-lư, Xiêm-la, Lăo-qua nói tiếng Thái. Quế-lâm, Nam-Hải nay thuộc Đàm-châu, Quế-châu, Quảng-Đông Nam-lộ, Quảng-Tây Nam-lộ nói pha nửa tiếng Việt, nửa tiếng Hán. Đại-Việt nói tiếng Việt, Chiêm-thành nói tiếng Chiêm, Chân-lạp nói tiếng Chân. Phong tục có nhiều khác biệt, mà muốn thống nhất, thực c̣n khó hơn bắc thang lên trời. Trong hoàn cảnh như vậy không ai đủ uy tín tập hợp lại được? Muốn tập hợp lại phải có một tôn giáo mạnh. Đạo Phật, đạo Lăo chủ xuất thế. Khổng lại là đạo của Tầu, hơn nữa chưa có ảnh hưởng ở Đại-Việt làm bao. C̣n tại Chiêm, Chân, Xiêm, Lăo, Lư gần như chưa ai biết đến. Cuối cùng lăo đem Hồng-thiết giáo ra thuyết. Bấy giờ anh hùng tộc Việt có hơn trăm người theo. Lăo tổ chức đại hội ở hồ Động-đ́nh tuyên bố thành lập Hồng-thiết giáo Đại-Việt.
Tôn Đản cau mặt:
- Lăo thực xảo quyệt. Một mặt chủ xóa bỏ tổ tiên, tôn giáo. Một mặt lại tổ chức đại hội ở hồ Động-đ́nh ra cái điều ta đây nối tiếp truyền thồng Kinh-Dương vương, Trưng-vương. Thế sau trên trăm hào kiệt đó đâu cả?
- Trong đại hội, lăo phong cho Chu Bội-Sơn làm Tả hộ-pháp phụ trách vùng Quế-lâm, Động-đ́nh hồ, Trường-sa. Đào Tường-Phúc làm Hữu hộ-pháp, phụ trách vùng Nam-hải.
Tự-Mai đă đọc qua phần tài liệu này ở Khu-mật viện. Nó góp ư:
- Dường như Đào Tường-Phúc thuộc phái Cửu-chân, Chu Bội-Sơn thuộc phái Khúc-giang th́ phải. Nhưng thực sự trong thế gian làm ǵ có hai tên đó. Chẳng qua hai gă ấy dùng tên giả mà thôi.
- Đúng thế! Cho đến nay, người ta cũng không biết tên thực hai gă Đào, Chu là ǵ. Giang hồ đồn vơ công, kiến thức, văn học hai người ấy hiếm ai b́ kịp. Nhật-Hồ phong cho năm cao thủ khác làm ngũ sứ. Trung ương sứ Nguyễn San phụ trách giáo chúng Chiêm-Thành. Tây-phương sứ Bun Thành phụ trách giáo chúng vùng Xiêm-la. Bắc-phương sứ Nguyễn Thúy-Minh phụ trách giáo chúng Đại-lư. Đông-phương sứ Sử-vạn Na-vượng phụ trách giáo chúng vùng Lăo-qua. Nam-phương sứ Khiếu Tam Bản phụ trách giáo chúng vùng Chân-lạp. Bẩy người này được lăo truyền thần công Hồng-thiết, nên họ quay ra anh hùng một cơi, không chịu quyền thống thuộc lăo.
Tôn Đản hỏi:
- Thế sao cho đến nay không thấy nói đến những người này. Phải chăng họ chết hết hồi?
Tự Mai nói:
- Giang hồ mới chỉ bết danh tính bẩy hào kiệt mà thôi. Hơn trăm hào kiệt, lăo chia cho bẩy người. Nhưng sau khi thấy tính chất xảo quyệt, điên khùng của Hồng-thiết giáo, anh hùng quay lại phản lăo. Lăo không cấp thuốc giải cho, họ chết trong đau đớn. Duy Nguyễn San, lăo sai Vũ Nhất-Trụ vào Chiêm giết chết.
Nói đến đó, nó liếc nh́n Cao Huyền-Nga rồi nghĩ:
- Số kiếp mẹ ḿnh thực long dong. Mẹ ḿnh có cái may làm vợ một nhân vật lỗi lạc. Bọn Nhật-Hồ muốn khống chế anh hùng thiên hạ. Cho nên bọn chúng mới dùng Nhật-Hồ độc chưởng bắt mẹ ḿnh tuân theo lệnh chúng. Lệnh của chúng chắc chắn để hại bố ḿnh. Nếu mẹ ḿnh không chịu nổi đau đớn, tuân theo lệnh chúng, sau chúng cũng bắt làm cây thuốc. Mẹ ḿnh không chịu, đành gánh đau đớn trong bốn mươi chín ngày, rồi bị đem giam để biến thành cây thuốc. Không hiểu hôm nay bố ḿnh mang mẹ ḿnh theo để làm ǵ? C̣n tên Phạm Hổ kia, thế nào Thuận-thiên cửu hùng cũng phải giết chết y trả hận cho mẹ ḿnh, cho vương mẫu chị Mỹ-Linh.
Nhật-Hồ chỉ Đặng Trường:
- Trước đây, mi từng bỏ nhà theo ta. Mi tuyên thệ trung thành với ta suốt đời. Để tỏ ḷng trung, mi giết cha, giết mẹ. Suốt bao năm mi cùng ta phát triển giáo. Tại sao hôm nay mi phản ta?
Đặng Trường cười nhạt:
- Sư phụ! Căn bản Hồng-thiết kinh phá bỏ t́nh cha con, gia đ́nh, thầy tṛ. Thế v́ lư do ǵ lăo gia bắt tôi phải trung thành với lăo gia? Trước đây tuân chỉ dụ của Hội-đồng giáo vụ trung ương tôi giết cha, giết mẹ, giết cả chú, bác v́ những người này chống bản giáo. Th́ nay, giáo chủ không thể cấm chúng tôi, giết giáo chủ để bảo tồn Hồng-thiết giáo.
Quần hùng nghe đối đáp giữa Nhật-Hồ với Đặng Trường, họ vẫn không biết y tên ǵ mà lại nhẫn tâm giết cả cha, mẹ, chú, bác?
Nhật-Hồ chỉ vào Dương Ẩn:
- Lê Ba. Mi là đệ tử thứ ba của ta. Mi đánh lừa ta xuống hầm, giam ta hai mươi năm, rồi c̣n định xả nước cho ta chết ngộp. Ta thoát ra được, nhưng vẫn tha tội cho mi. Nay mi lại phản ta nữa, thực mi không c̣n chút lương tâm nào.
Trừ Khu-mật viện, cùng bọn Nhật-Hồ, không ai biết mặt Lê Ba cả. Vơ lâm giang hồ chỉ biết y giết người không gớm tay. Ai nghe đến tên Lê Ba cũng kinh hồn động phách. Không ngờ bây giờ nảy ra Lê Ba chính thị đạo sư Dương Ẩn, sư thúc Hồng-Sơn đại phu. Một người đạo cao đức trọng. Cả quảng trường rung động lên bàn tán xôn xao.
Trước đây Hồng-Sơn đại phu cực kỳ tôn kính Dương Ẩn, v́ y có công giúp ông đoạt ngôi chưởng môn. Y lại tu hành, suốt ngày ngồi tĩnh toạ luyện công, hoặc chăm chú dạy dỗ con em trong phái. Cho nên đệ tử Sài-sơn kính trọng y như một vị tiên. Mọi bất hoà trong môn phái, đều do y hoà giải.
Chính ngay khi Vũ Thiếu-Nhung bị y đánh lén Chu-sa độc chưởng. Bà đau đớn điên loạn, y luôn ở cạnh bà, khi dùng châm cứu, khi dùng dược, cho bà giảm đau. Hồng-Sơn đại phu, với bà đều không ngờ tới. Cho đến khi bà đau quá thiếp đi, bị khâm niệm, rồi một người bí mật cậy quan tài đem bà ra cho uống thuốc phục hồi sức khoẻ. Bà mơ mơ màng màng tưởng rằng ḿnh đang ở âm phủ. Sau đó người ta bắt bà phải phục thị Nhật-Hồ lăo nhân. Lúc Mỹ-Linh, Thiệu-Thái cứu bà thoát lao tù, Nhật-Hồ lăo nhân cho bà biết Lê Ba chính là Dương Ẩn. Bà không tin.
Đến lúc Lê Ba giật sập hầm, tháo nước mong giết Nhật-Hồ, Nguyễn Chí. Qua cuộc đối thoại, bà nhận ra giọng nói Lê Ba giống hệt Dương Ẩn. Tuy vậy h́nh ảnh đạo đức của Dương Ẩn vẫn khiến cho bà không tin.
Khi Khai-Quốc vương đưa bà về gặp lại Hồng-Sơn đại phu. Thiện ư của vương dấu hết những điều nhục nhă của bà trong thời gian làm cây thuốc. Theo vương, nói dối tuy xấu, song nói thực làm thương tâm cho chồng. Những sự thực tàn nhẫn nên dấu đi. Làm vợ Hồng-Sơn, bà biết chồng cực kỳ thông minh. Nghĩ rằng dấu diếm, trước sau, ông cũng biết. Chi bằng nói cho ông nghe, để ông định liệu kế hoạch đối phó với Hồng-thiết giáo. Cho nên bà tường thuật tỷ mỉ mọi biến cố từ khi bị dùng làm cây thuốc cho đến khi được cứu ra.
Nghe vợ kể Lê Ba chính là Dương Ẩn. Hồng-Sơn đại phu lắc đầu, nhất định không tin. Ông cho rằng Khu-mật viện dàn ra vở kịch đó, để chia rẽ ông với Dương Ẩn. V́ vậy ông quyết định cho vợ mặc quần áo như đệ tử Sài-sơn theo dự đại hội. Theo ông nghĩ trong đại hội thiếu ǵ đệ tử Hồng-thiết giáo đi dự, ông cần cho Dương Ẩn xuất hiện. Nếu y làm trưởng lăo, ắt có người nhận diện, trắng đen sẽ rơ. Cho nên ông đề cử Dương Ẩn làm đại tôn sư phái Sài-sơn để cho mọi người cùng thấy. Suốt từ đầu đại hội, Dương Ẩn đóng vai đạo sĩ nhu nhă. Cho đến bây giờ nghe Nhật-Hồ lăo nhân gọi Dương Ẩn là Lê Ba. Ông vẫn cho rằng Nhật-Hồ chia rẽ, bôi nhọ, vu hăm Dương-Ẩn.
Bookmarks