Cuộc Binh Biến 11-11-1960
Sau thời gian công tác tại miền Trung, tôi sống toàn trong những vùng "chó ăn đá gà ăn muối". Sáng mở mắt ra th́ thấy đồng bào Thượng đóng khố cởi trần, tối đến th́ cũng chỉ thấy toàn là người Thượng cởi trần đóng khố. Trong suốt 6 tháng trời ở Trà Bồng, chúng tôi phải cộng tác chung với lính Thượng, thật là khó khăn và phải rất tế nhị với họ.
Khi muốn ngăn cấm họ đừng làm điều ǵ nguy hại, th́ phải phân tích kỹ càng và nói trước với họ nhiều lần. C̣n nếu như không biết ư họ hoặc quên, chưa nói trước, th́ khi họ đă làm rồi, dù ḿnh có là cấp chỉ huy của họ cũng không cách ǵ mà ngăn cản lại được nữa.
Tôi không thể nào quên lần đầu tiên tôi dẫn một Đại Đội lính Thượng, đi hành quân mở ṿng vây, phá mật khu của bọn Thượng Cộng trên núi Răng Cưa ở Trà Bồng. V́ cuộc hành quân rất sớm, bắt đầu từ lúc 4 giờ sáng, nên họ chưa kịp ăn uống ǵ, và khi lên tới trên núi th́ tất cả lính Thượng đều ngả nồi niêu soong chảo ra, nhóm lửa nấu cơm. Thấy khói lửa nghi ngút, tôi hoảng hồn, vội ra lệnh phải dập hết củi lửa, nhưng tất cả lính Thượng đều nhất định không nghe lệnh tôi và họ c̣n nói rằng:
- Cái bụng đói th́ phải nấu ăn, ăn no cái bụng rồi th́ mới đánh giặc giỏi !
Và dĩ nhiên với khói lửa um lên như vậy đă làm lộ mục tiêu, làm đích cho Thượng Cộng tấn công và chúng đă mau chóng xả súng bắn tới tấp vào chúng tôi. Lúc đó lính Thượng mới quính quáng dập lửa và bắn chống trả mănh liệt khiến bọn Thượng Cộng phải chịu rút lui. Kết quả bên lính chúng tôi tử thưong hai, bị thương một mạng. Nhưng sau trận đụng độ đó, họ lại tiếp tục củi lửa, nấu nưóng như không có chuyện ǵ xảy ra ... Đó chính là nỗi khổ của những người chỉ huy lính Thượng.
Tôi thuyên chuyển ra Trà Bồng công tác là do ông Ngô Đ́nh Cẩn đề nghị xin trực tiếp, nên sau một lần nghỉ phép, tôi bèn ra tŕnh với ông Ngô Đ́nh Cẩn cho tôi xin trở về công tác ở miền Nam, nhưng ông Cẩn không khứng chịu, tôi bèn nói:
- Cậu không chịu th́ ngày mốt tôi cũng về lại Sài G̣n. Ông Cẩn tưởng tôi bốc đồng mà nói thế thôi, chứ ông không dè lúc đó tôi c̣n thanh niên tính, có nhiều tự ái và đă trót nói rồi th́ phải làm, thế là tôi bốc hết đồ đạc lên xe quay trở về miền Nam.
Sau 2 đêm 3 ngày tôi về tới Saigon, tŕnh diện ông Cố Vấn Ngô Đ́nh Nhu. Ông Nhu hỏi tôi những công việc ngoài đó ra sao, tôi tŕnh bày cặn kẽ và đưa phiếu tŕnh lên ông coi. Coi xong ông nói tôi về nghỉ và hai ngày nữa vô gặp ông.
Nhưng chưa đến ngày vô tŕnh diện ông Cố Vấn Ngô Đ́nh Nhu th́ đă xảy ra cuộc binh biến ngày 11 tháng 11 năm 1960.
Đêm hôm đó tôi đi chơi với bạn về rất khuya, vừa leo lên giường mới chợp mắt được một giấc th́ nghe thấy nhiều tiếng súng nổ liên hồi, lúc đó vào khoảng 4, 5 giờ sáng. Tôi bật thức dậy, nghe ngóng th́ thấy ngoài đường dân chúng chạy rầm rập và nhốn nháo kêu lên:
- Đảo chính! Đảo chính rồi.
Nghe thấy vậy, tôi vội vă mặc quần áo, lấy súng giắt vô bụng, lái xe chạy một ṿng quanh thành Cộng Hoà, là Nha Tổng Giám Đốc Cảnh Sát Công An, th́ thấy binh sĩ Dù đang rải quân và cấm đường. Tôi được biết cuộc binh biến này là do Trung Tá Vương Văn Đông và Trung Tá Nguyễn Triệu Hồng cầm đầu.
Tôi quay xe trở lại, chạy lên Dinh Độc Lập, đến Ngă Ba Huyền Trân Công Chúa và Nguyễn Du th́ thấy Tướng Nguyễn Khánh bỏ chiếc xe Versaille ở gần cổng sau Dinh, ông chạy bộ vô trong Dinh.
Thấy vậy, tôi đi ngược lại, chạy vội về trường Truyền Tin để t́m Trung Tá Vơ Đại Khôi, báo cho ông biết lo việc kêu gọi các lực lượng chống đảo chính về để giải vây Dinh Độc Lập, và gấp in truyền đơn kêu gọi đồng bào hăy b́nh tĩnh.
Sau đó, tôi ṿng qua Tổng Nha Cảnh Sát và Công An, th́ được biết hồi sáng nay, khi bắt đầu đảo chính, Trung Tá Nguyễn Triệu Hồng xông vô tư dinh Thiếu Tưóng Nguyễn Văn Là, định để bắt ông, và trong khi Trung Tá Nguyễn Triệu Hồng kêu mở cửa, th́ bị một Cảnh Sát Chiến Đấu thuộc Tiểu Đoàn Bạch Hổ gác tư dinh Tướng Là, bắn chết tại chỗ.
Tôi ghi nhận tin này và lại chạy ṿng lên trên đường Gia Long để thăm ḍ t́nh h́nh th́ thấy lúc này binh sĩ Dù có vẻ thờ ơ mệt mỏi, ngồi tựa gốc cây nghỉ ngơi ... Thấy t́nh h́nh như vậy, tôi hơi vững dạ và tiếp tục chạy đi ṿng ṿng khắp nơi để quan sát, và được biết Đại Tá Trần Thiện Khiêm đă và đang mang quân về giải cứu. Đồng thời cũng được tin Trung Uư Nguyễn Văn Hiệp (hỗn danh Hiệp Toét) thuộc Công Binh Dù đă ra lệnh phá sập cầu B́nh Lợi, theo chỉ thị của phe đảo chính. Nhưng t́nh h́nh chiều ngày hôm đó đă lắng dịu và yên tĩnh trở lại. Coi như cuộc Binh Biến 11 tháng 11 năm 1960 đă bị dẹp tan.
Sở dĩ tôi không dùng chữ “đảo chính” cho ngày 11-11-1960, v́ đây chỉ là cuộc binh biến nhỏ do Trung Tá Vưong Văn Đồng và Trung Tá Nguyễn Triệu Hồng thuộc Lữ Đoàn Nhảy Dù cầm đầu. Theo tôi nghĩ, cuộc binh biến này cũng do bàn tay lông lá của Hoa Kỳ muốn làm áp lực với Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm nên họ đă sắp đặt cho xảy ra chuyện "đảo chánh", để Tổng Thống phải làm theo ư của họ từ A đến Z, song Tổng Thống và ông Cố Vấn không chịu làm theo ư họ, nên họ mua chuộc các sĩ quan và các nhóm đối lập như nhóm Caravelle, và phe Hoàng Cơ Thụy, một cộng tác viên của CIA, hợp với Trung Tá Vương Văn Đông, Trung tá Nguyễn Triệu Hồng gây ra cuộc binh biến này.
Nhóm Caravelle gồm 18 người, họ tự mệnh danh là những "thân hào, nhân sĩ" đề ra Tuyên Ngôn ngày 16-4-1960, yêu cầu Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm thay đổi chính sách cai trị, mà đối với họ là một chính sách "thất nhân tâm" và họ đ̣i hỏi đại khái phải “tự do hóa” chế độ và hủy bỏ chế độ "lao dịch" ở các Khu Trù Mật, v...v... C̣n Đại Tá Nguyễn Chánh Thi có thể ông ta không biết âm mưu này, và đă bị nhóm Vương Văn Đông và Nguyễn Triệu Hồng lừa, lôi vào cuộc mà thôi. Nhưng ông ta đă dại dột đứng ra đọc lời kêu gọi tham gia đảo chánh, trong khi Vương Văn Đông đứng đằng sau điều khiển mọi thứ. Nói tóm lại, phe Hoàng Cơ Thụy cũng như Vương Văn Đông, Nguyễn Triêu Hồng và nhóm Caravelle đều bị Hoa Kỳ lợi dụng vừa để gây áp lực với Tổng Thống, vừa để thăm ḍ dư luận xem phản ứng của dân chúng ra sao qua vụ này.
Không biết phía Hoa Kỳ thấy được dư luận quần chúng ra sao, mà họ tin chắc rằng, sau vụ Binh Biến này th́ Chính Phủ sẽ "chiều theo ư" họ, nên họ cho ngưng cuộc Binh Biến.
Sau khi thất bại, phe đảo chánh chạy sang Cam Bốt. Sau này Phan Lạc Tuyên, Thái Trần Trọng Nghĩa theo VC, về nước gia nhập "Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam". Lúc đó Nguyễn Chánh Thi mới té ngửa.
Chúng ta cũng thừa biết Thực Dân Kiểu Mới của Mỹ, c̣n tinh vi gấp bội kiểu Thực Dân Cũ của Pháp, và c̣n siêu hơn cả Cộng Sản về lối sử dụng ngựi. Tất cả những người được Mỹ sử dụng chỉ là công cụ, dùng để phục vụ cho Mỹ trong một giai đoạn mà thôi, khi xong công việc hay đă hoàn tất kế hoạch của họ rồi, mà họ muốn thay đổi, th́ họ sẽ gạt ra và không nuối tiếc ǵ cả. Nói tóm lại, nghe họ cũng kẹt mà không nghe họ, cứ nhất định cứng đầu th́ càng khổ hơn.
Khi t́nh h́nh yên tĩnh trở lại, ba ngày sau tôi vô tŕnh diện ông Cố Vấn Ngô Đ́nh Nhu th́ nghe ông nói:
- Bây giờ để Đại Tá Cao Văn Viên thuyên chuyển về Lữ Đoàn Dù, Hồ Châu Tuấn về theo làm Chỉ Huy Trưỏng Hậu Cứ và Ngô Đ́nh Châu cũng biệt phái về Lữ Đoàn Dù, để theo dơi mọi hành động của các sĩ quan Dù .
Về Lữ Đoàn Dù nằm được gần một năm, tôi lại được lệnh biệt phái về Nha Tổng Giám Đốc Thông Tin, do Bác Sĩ Trần Văn Thọ làm Tổng Giám Đốc, Trung Tá Lê Tấn Bửu làm Phó Tổng Giám Đốc (Trung Tá Bửu hiện nay cư ngụ tại Virginia).
Khi được điều về Nha Tổng Giám Đốc Thông Tin, tôi hoạt động dưói danh nghĩa "Pḥng Liên Lạc". Cùng về với tôi có Thiếu Tá Lâm Quang Pḥng, Trung Uư Lê Văn Nở và một vài nhân viên bên Công An cùng biệt phái qua.
Nhiệm vụ của "Pḥng Liên Lạc" chúng tôi là theo dơi Thông Tin Báo Chí, đánh giá những hoạt động của kư giả các tờ Nhật Báo, Tuần Báo, cùng các nhân viên Đài Phát Thanh, Điện Ảnh, cũng như hoạt động của các Tổng Giám Đốc, Trưởng Ty, Trưởng Chi Thông Tin , v.v ...
Ngoài việc thành lập các hệ thống cho "Pḥng Liên Lạc", tôi c̣n phải theo dơi hoạt động của các nhóm Cao Đài, Hoà Hảo ly khai của Lê Quang Vinh tự Ba Cụt, v́ sau khi Ba Cụt Lê Quang Vinh bị kết án tử h́nh, những bộ hạ tay chân của Lê Quang Vinh hoạt động quấy phá rất mạnh ở các vùng Hồng Ngự, Châu Đốc, Kiến Phong, nhất là vùng Rạch Giá, hầu để trả thù cho thủ lănh Ba Cụt.
Xin nói thêm cho rơ là anh Công An Nguyễn Văn Tập đă bắt được Ba Cụt tại Chắc Cà Đao, chứ không phải do một Thượng Sĩ Bảo An bắt được Ba Cụt, theo như tin đồn. Sau khi bắt được Ba Cụt, anh Tập được đổi từ Long Xuyên về Sài G̣n làm việc tại Pḥng An Ninh Bộ Thông Tin, cho đến khi Bộ này được cải danh là Bộ Dân Vận của Đệ Nhị Cộng Ḥa (Anh Đoàn Hữu Định, nguyên Chủ Tịch Liên Hội Cựu Chiến Sĩ Quốc Gia vùng Hoa Thịnh Đốn và phụ cận, đă biết rơ chuyện này, khi anh công tác tại Bộ Dân Vận)
Thực ra những hoạt động quấy phá của các nhóm Cao Đài, Hoà Hảo ly khai, dù họ có tích cực đến mấy chăng nữa, khi đụng độ với quân đội Việt Nam Cộng Ḥa, th́ họ cũng bị tổn thất nặng nề, càng ngày họ càng bị thiếu hụt về nhân sự cũng như về đạn dược, lưong thực ... nên họ đă cử người bắt liên lạc với chúng tôi, để bàn chuyện xin về hợp tác với Chính Phủ. Sau khi gặp họ, chúng tôi làm tờ tŕnh lên ông Cố Vấn Ngô Đ́nh Nhu, và kết quả là sau khi văn pḥng ông Cố Vấn duyệt xét kỹ càng, th́ cũng chấp thuận cho họ về hơp tác. Nhưng phía họ lại đề nghị cho họ giữ nguyên lực lượng để chống Cộng Sản và xin được Chính Phủ tiếp tế đạn dược, lương thực v. v...
Trước khi thỏa măn đề nghị của họ, Thiếu Tá Lâm Quang Pḥng cùng tôi xem xét, nghiên cứu tỉ mỉ rồi tŕnh lên văn pḥng Cố Vấn, đồng thời đưa họ về Sài G̣n để bàn luận thêm.
Khi đưa họ về Sài G̣n, chúng tôi bố trí cho họ ở chi nhánh Văn Pḥng chúng tôi tại số 19 đường Kỳ Đồng, để họ đích thân viết tờ tường tŕnh và nêu ra những điều đề nghị của họ. Viết xong th́ giao cho chúng tôi tŕnh lên văn pḥng ông Cố Vấn. Sau khi những đề nghị của họ được chấp thuận, trên văn pḥng Cố Vấn chỉ thị cho Đại Tá Trần Thiện Khiêm cung cấp súng ống đạn dược, c̣n tiền bạc th́ do "Pḥng Liên Lạc" chúng tôi đảm trách.
Nhận được tài trợ từ Chính Phủ đâu chừng năm bảy tháng, th́ nhóm ly khai này lại chứng nào tật nấy, quay súng trở lại chống chúng tôi. Khi bị đánh tơi bời th́ lại xin quy thuận. Năm lần bảy lượt : cứ xin quy thuận rồi lại chống như thế, buộc ḷng chúng tôi phải ra quân triệt hạ và sau cùng chỉ c̣n lại một cánh quân do Nguyệt Hồng cầm đầu ở vùng Châu Đốc, giáp ranh Cao Miên là c̣n có đôi chút thực lực, song cũng không kéo dài được bao lâu th́ cũng đă xin qui hàng.
Xin nói thêm là sau năm 1970, cánh quân của Nguyệt Hồng c̣n hoạt động tại vùng biên giới, th́ Sở 4 An Ninh Quân Đội phụ trách theo dơi vụ này. Nhưng không hiểu v́ lẽ ǵ lại xảy ra chuyện Nguyệt Hồng đâm đơn lên Giám Sát Viện Khu 4 thưa ANQĐ Vùng 4. Và Đại Tá Trần Duy Bính, Chánh Sở ANQĐ4 bị điều tra. Đại Tá Bính có nhờ Trung Tá Nguyễn Danh Lũy nói với tôi, nhờ tŕnh với Đại Tá Nguyễn Quang Sanh là Đặc Uỷ Giám Sát Vùng 4 (cậu ruột của vợ tôi) cho Đại Tá Bính có cơ hội gặp mặt để tŕnh bày sự việc. Sau khi Đại Tá Trần Duy Bính tŕnh bày sự việc, và chứng minh được là ông bị Nguyệt Hồng tố cáo oan, cấp thẩm quyền hiểu rơ nội vụ, nên đơn thưa Đại Tá Trần Duy B́nh được xếp lại.
Ngoài nhiệm vụ theo dơi, triệt hạ các nhóm ly khai Cao Đài, Ḥa Hảo như đă nói trên, chúng tôi c̣n có nhiệm vụ theo dơi các hoạt động của Thanh Nghị, người biên soạn Tự Điển Anh-Việt (là chồng cũ của Nữ Ca Sĩ Tâm Vấn), theo dơi Bác sĩ Dương Quỳnh Hoa và bọn Việt Cộng nằm vùng tại Đô Thành và các Tỉnh, lo cả việc in ấn, phát hành các loại truyền đơn Đen, Xám, Trắng. Truyền đơn Đen và Xám cho rải tại các vùng Xôi Đậu.
Chính trong thời gian này, tôi khám phá ra vụ Tổng Giám Đốc Thông Tin Trần Văn Thọ, đă bỏ bà vợ người Pháp, liên hệ và dan díu với Bác sĩ Dương Quỳnh Hoa, người mà chúng tôi đang theo dơi các hành động của bà ta có dính líu với Việt Cộng.
Tôi báo cáo vụ dan díu này lên văn pḥng Cố Vấn, Bác sĩ Trần Văn Thọ bị cất chức Tổng Giám Đốc Thông Tin. Ông Phan Văn Tạo lên thay thế.
Trong lúc điều tra các Ty và Chi Thông Tin tại các Tỉnh, tôi thấy nhiều vụ lem nhem tiền bạc, v́ Ty nào cũng có xe phóng thanh loại Jeep Wagon, hay xe hơi Deux Chevaux, c̣n ở Chi Thông Tin nào cũng có xe Lambretta và những Chi nơi vùng sông rạch, th́ có các tàu phóng thanh v .v . . . nên việc tiêu thụ xăng nhớt rất nhiều. Và họ đă kư phiếu lấy xăng nhớt, nhưng sự thực th́ họ không cần, nên đă bán phiếu xăng nhớt lấy tiền đút túi.
Tính ra mỗi tam cá nguyệt họ thu được một khoản tiền kếch xù. Khi khui vụ này ra tŕnh lên thượng cấp, liền có quyết định sa thải một số nhân viên và khiển trách các Trưởng Ty, các Trưởng Chi ...
Xong công việc đó tôi lại bắt tay vào việc liên lạc thăm ḍ tới các kư giả như Kư Giả Nguyễn Duy Hinh, Trần Tử báo Dân Việt, Phan Nghị báo Chính luận, Giang Tân báo Lẽ Sống, đồng thời theo dơi chặt chẽ báo Thời Luận của ông Nghiêm Xuân Thiện, ông Thiện là Đại Việt thuộc nhóm ông Trần Trung Dung. Và trong những vụ theo dơi này, tôi thật không ngờ là Kư Giả Giang Tân của Báo Lẽ Sống do Ngô Công Minh làm Chủ Nhiệm, lại là một tên Cộng Sản nằm vùng hoạt động trong giới báo chí.
Theo dơi báo chí xong, tôi lại phải tiếp tục liên lạc với các lực lượng Hoà Hảo ly khai, bắt được liên lạc với Huỳnh Công Cứng là một trong những chỉ huy của lực lượng Hoà Hảo vùng Châu Đốc. Sau khi gặp và bàn thảo xong tôi phúc tŕnh về văn pḥng Cố Vấn xin để họ giữ nguyên lực lượng, ta chỉ cung cấp cho họ đạn dược, tiền bạc để họ giữ an ninh vùng biên giới Việt - Miên. Đề nghị trên được văn pḥng Cố Vấn chấp thuận và lực lượng này tỏ ra hữu hiệu trong việc chống Cộng và giữ an ninh vùng Biên Giới .
Công việc ở bên Thông Tin đụng chạm cũng đă nhiều, nên tôi xin thuyên chuyển và được văn pḥng Cố Vấn chấp thuận. Rồi chỉ định cho tôi ra coi Lực Lượng Đặc Nhiệm An Ninh Quốc Lộ 15. Lực lượng này là lực lượng biệt lâp, trực thuộc Văn Pḥng Cố Vấn và Lữ Đoàn Pḥng Vệ Phủ Tổng Thống, nơi chịu trách nhiệm chu cấp vũ khí đạn dược cho Lực Lượng.
Nhiệm vụ của lực lượng này là bảo vệ an ninh Quốc Lộ 15 cả ngày lẫn đêm, từ đầu xa lộ Biên Ḥa về tới Vũng Tàu, và trục lộ Bà Rịa – Long Hải, bảo vệ nhà nghỉ mát Long Hải để đề pḥng khi hữu sự th́ đưa Tổng Thống và Chính Phủ di tản ra ngoài này.
Chúng tôi bố trí sẵn một tàu sắt, trên tàu có đầy đủ máy móc phát tuyến, tầu thựng trực đậu tại Long Hải và tăng cường mấy Chi Đoàn Thiết Giáp của Trường Thiết Giáp do Thiếu Tá Nguyễn Văn Toàn và Đại Uư Phan Hoà Hiệp chịu trách nhiệm.
Trước kia Quốc Lộ 15 thựng bị Việt Cộng phục kích các đoàn quân xa cũng như chặn các xe đ̣, xe du khách để tuyên truyền và bóc lột tiền của dân chúng .
Khi mới ra nhận nhiệm vụ của Lực Lượng Đặ Nhiệm, mọi tin tức về vấn đề an ninh tôi đều trông cậy vào Ty An Ninh Quân Đội Vũng Tàu, và mỗi tháng chúng tôi lấy quỹ đen chi cho Ty An Ninh Quân Đội Vũng Tàu dùng làm mật vụ phí thu nhận tin tức.
Trung Uư Trần Văn Sơ, Trưởng Ty An Ninh Quân Đội Vũng Tàu thấy chúng tôi chi ngọt quá, muốn kiếm thêm tí tiền nữa, nên anh ta bày tṛ, tính phỉnh gạt tôi, khi c̣n 2 ngày nữa là đến ngày kỷ niệm Tổng Khởi Nghĩa của Việt Cộng, anh ta cho làm bản tin chuyển xuống tôi nội dung nói là vào khoảng từ 9 đến 11 giờ đêm ngày 18 tháng 8 Việt Cộng sẽ về hoạt động đặt chất nổ phá hoại Cầu Rạch Dừa và rải truyền đơn...
Nhận được bản tin trên, và tin này lại được xếp vào loại A1, tôi nghĩ ngay ra, đây chỉ là một âm mưu của Trung Uư Sơ mà thôi, v́ làm sao anh ta có được loại tin chính xác như vậy, mà lại c̣n dám đề là Tin - A1?
Nghĩ như vậy rồi, tôi bèn tương kế tựu kế, cho mấy Tổ đi phục kích tại Cầu Rạch Dừa và lệnh thiết quân luật khu phố Cát Lở, rồi cho một Tiểu Đội đi ṿng tuần tiễu khu này, để cho dân chúng thấy, nhưng sau đó rút vô trong nhà dân nằm chờ đợi động tĩnh .
Quả nhiên, khoảng 11g30, toán tuần tiểu dẫn về một tên cùng một mớ truyền đơn. Tôi bèn cho khai thác hỏi cung. Tên này khai là tài xế xe Lambretta chạy từ Cát Lở ra Vũng Tàu hàng ngày và gia đ́nh anh ta ở trong khu phố Cát Lở.
Khi hỏi anh ta ở trong tổ chức nào của Việt Cộng, anh ta chối dài, nói không có ở trong tổ chức nào của Cộng Sản cả. Chúng tôi đă phải khai thác hơn một tiếng đồng hồ, dọa dẫm đủ thứ anh ta mới khai thiệt ra là Trung Uư Sơ đưa cho anh ta một mớ truyền đơn của Việt Cộng mang đi rải ở Cát Lở theo lệnh của Trung Uư Sơ ... Tôi cho lấy lời khai đầy đủ, bắt anh ta kư tên và tạm giữ, rồi tŕnh lên Trung Tá Chỉ Huy Trưởng Nguyễn Văn Thảo kèm theo cung từ. Trung tá Thảo hỏi tôi:
- Ư kiến vụ này anh tính sao?
Tôi trả lời:
- Sẽ tŕnh về Văn Pḥng Cố Vấn và kèm bản sao kính gửi Bộ Tổng Tham Mưu để kính tường tŕnh.
Nghe tôi nói vậy, Trung Tá Chỉ Huy Trưởng bèn gọi điện thoại cho Trung Uư Sơ hay và nói anh ta xuống năn nỉ tôi ngay, đừng chậm trễ e không kịp nữa, khi tôi đă tŕnh về trên th́ không có lợi.
Trung Uư Sơ nhận được tin trên, sợ xanh máu mặt, nên sáng sớm hôm sau, khi tôi c̣n đang ngủ, nhân viên vào báo cho biết Trung Uư Sơ đă đến văn pḥng ngồi chờ tôi. Khi gặp tôi, ông rất ngượng ngùng và nh́n nhận ngay việc làm của ḿnh là quá sai quấy xin tôi bỏ qua .
Nghe anh nói xong, tôi thấy bực ḿnh, v́ tuy đă nh́n nhận sai quấy, nhưng ông không nói rơ nguyên nhân nào thúc đẩy anh ta làm việc này, tôi bèn trả lời:
- Trung Uư nói muộn quá, tôi đă điện tŕnh về Văn Pḥng Cố Vấn rồi ! Nếu trưóc khi Trung Uư làm việc này mà nói cho tôi rơ v́ lư do nào, hoặc có ư để nuôi dưỡng người nằm vùng cho ta, nên phải làm một chút ǵ cho bọn chúng tin, rồi ḿnh mới lấy tin của chúng được, th́ tôi đâu có cho phục kích bắt người của Trung Uư, bây giờ dù sao cũng lỡ, coi như bị bể rồi, ngườ́ nằm vùng của Trung Uư giờ cũng không c̣n dùng được nữa, nên tôi cũng đă điện về trên, vậy cảm phiền Trung Uư nhé!
Nghe tôi nói vậy, Trung Uư Sơ toát mồ hôi hột, rịn ra trên trán. Thấy vậy, tôi cũng ái ngại, mặc dầu tôi chưa có tŕnh ǵ cả, nhưng cũng phải "nồ" cho ông ta bỏ cái tật làm bậy đi.
- Thôi được ! Trung Uư yên tâm, để tôi điện cho Đại Uư Nguyễn Văn Lung, Trưỏng Pḥng Truyền Tin, hủy bỏ cái công điện tôi vừa gửi đi và xin đừng tŕnh lên ông Cố Vấn.
Nghe tôi nói xong, Trung Úy Sơ cảm ơn rối rít và lúc đó anh ta mới hoàn hồn.
Bookmarks