Vào thời điểm này, chiến tranh đang diễn ra thật tàn khốc khắp nơi, những lần đi đều là công tác xa ở những vùng chiến trận thật sôi động như tại Quảng Trị. Vào thời đó miền Nam chúng ta đă bị mất phần đất từ vĩ tuyến 17 đến bờ sông Thạch Hăn. Khi Đoàn Văn Nghệ Hoa T́nh Thương chúng tôi đến viếng thăm và tổ chức văn nghệ để ủy lạo các chiến sĩ thuộc đơn vị Thủy Quân Lục Chiến đang trấn đóng tại đây, chúng tôi được các anh quân nhân đưa ra bờ sông Thạch Hăn để được nh́n về phía bên kia, cảnh vật điêu tàn đổ nát sau trận chiến lấn đất dành dân và những cuộc khẩu chiến giữa hai bên vẫn xảy ra hàng ngày ..
Ban Mê Thuột, địa danh của vùng đất đỏ mưa mùa gió núi! Quả thật vậy, chúng tôi đă đến trong một buổi sáng khi đặt chân xuống phi trường giữa cơn mưa gió lạnh của mùa Đông. Nh́n xa xa những hạt mưa rơi xuống phản chiếu ánh sáng mù mờ của buổi ban mai như những sợi tơ dài phất phơ theo chiều gió lộng mang theo luồng giá buốt. Chúng tôi vào câu lạc bộ tại phi trường uống cà phê đặc sản của vùng nầy. Chúng tôi ngồi thu ḿnh ở một góc pḥng tránh gió cho đỡ lạnh, mặc dầu có đem theo sẵn áo len ấm. V́ là phi trường vùng đồi núi cao nguyên không có hành khách bao nhiêu nên thường thường là cho quân sự sử dụng . Chúng tôi ngồi chờ xe của Tiểu khu ra đón.
Đêm nay chúng tôi tŕnh diễn cho các anh được đổi phiên từ các đỉnh đồi chiến thuật về chung vui. Họ bước vào hội trường với gương mặt tái lạnh v́ giá buốt. Họ xúc động với t́nh người hậu phương mang t́nh thương an ủi sưởi ấm đến cho họ trong đôi giờ giải trí giữa vùng đồi núi hoang vu sương mù đất đỏ.
Chúng tôi đến Huế, Đà Nẵng, Pleiku, Kontum, Đà Lạt, Ban Mê Thuột, B́nh Long, Củ Chi, Trảng Bàng v.v …
Sau khi đi thăm viếng các nơi, tôi cảm thấy thương những người lính, những người đă đem xương máu và mồ hôi tưới lên khắp chiến trường để cho người dân có được sự yên ấm, an lành. Những buổi chúng tôi tŕnh diễn cho các anh chiến sĩ trở về từ mặt trận, những gương mặt c̣n vương mùi khói súng, những bộ đồ trận c̣n dính đầy śnh, rách tả tơi, và những anh thương binh nằm dưỡng thương nơi hậu cứ, đang nằm trên những băng ca xem chúng tôi hát… Ôi! thương làm sao, những người đă góp máu giữ quê hương!
Trong một buổi thu thanh thơ cho Ban Thi Văn Mây Tần của chú Thi Sĩ Kiên Giang Hà Huy Hà, tôi có dịp gặp chú Nhạc sĩ Lê Dinh đang làm Chủ Sự pḥng điều hợp của Đài. Sau khi nghe tôi đọc lời giới thiệu của Ban Thi Văn, chú Lê Dinh cho tôi biết là tôi có khả năng làm xướng ngôn viên, chú mời tôi qua pḥng thi. Và sau khi thi đọc qua nhiều thể loại, tôi được tuyển chọn vào ngành .Và cũng từ đó tôi nghỉ việc trong Đoàn Văn Nghệ Hoa T́nh Thương.
Một buổi tŕnh diễn quan trọng tại Trường Quốc Gia Âm Nhạc của Bộ Văn Hóa Giáo Dục do Quốc vụ Khanh- ông Mai Thọ Truyền tổ chức để tŕnh diễn bộ môn Văn Nghệ Cổ Truyền của Dân Tộc cho các phái đoàn Ngoại Giao đến tham dự. Chủ tọa buổi lễ hôm nay là Thống Thống Nguyễn Văn Thiệu và Phu Nhân.
Chúng tôi đang tập dượt ca hát trước khi tŕnh diễn màn hợp xướng ba nhạc phẩm Ḥn Vọng Phu của Nhạc Sĩ Lê Thương. T́nh cờ, tôi thấy một số người đi ngang qua cửa sổ pḥng nhạc của chúng tôi, trong số đó có một người gương mặt hơi ngâm đen sạm nắng, tóc anh dợn quăn nhẹ. Có vẻ giống như cầu thủ của đội bóng tṛn, gợi cho tôi sự chú ư đặc biệt. Tôi có cảm giác h́nh như tôi đă gặp ở đâu rồi! Họ đang nh́n vào và cười với chúng tôi, như là muốn làm quen th́ phải. Và sau cùng các anh ngỏ ư muốn mời chúng tôi qua Câu Lạc Bộ của Phủ Tổng Thống, tôi cũng đánh bạo đi theo các cô bạn, nhưngtrong ḷng hồi hộp. …và cũng hơi run.
Lúc đó, chúng tôi mới được biết các anh cùng làm việc trong Khối Cận Vệ của Phủ Tổng Thống đang kiểm soát lại vấn đề an ninh, bảo đảm an toàn cho các vị yếu nhân trong đêm nay. Nhưng anh chàng có nét đen sạm rắn rỏi đó theo sát và nói chuyện riêng với tôi măi, làm cho tôi thật là hồi hộp và cảm thấy ngượng ngùng. Tôi tự hỏi “Không biết có phải anh là người mà tôi mong được gặp gỡ hay không? Nhưng sao trong ḷng nghe rung động chi lạ!” Đang say sưa với ư nghĩ lạ lùng đó, tôi hồi hộp… khi nghe các anh đề nghị mời chúng tôi đi Cát Lái chơi ski nautique (trượt nước), mọi người đều đồng ư. Trên đường đi, anh có kể chuyện cho tôi biết, trước khi ở trong ngành này (Cận Vệ) anh đă xuất thân từ đơn vị Người Nhái. Tôi bỗng nghe xao xuyến, nhớ lại mộng ước và đối tượng của tôi từ hồi c̣n thơ ngây…
Khi đến nơi, bạn của anh là anh Trương Nghĩa Thành ra đón chúng tôi vào chơi Ski. Trong lúc anh đang lái chiếc ca-nô, để cho anh Thành chạy Ski, th́ trong đầu tôi đang xáo trộn dấy lên với nhiều ư nghĩ…
Bỗng chiếc ca-nô chao mạnh nghiêng qua như muốn lật, tôi mất thăng bằng vội chụp ngay cánh tay của anh. “Cánh tay của anh” thật rắn chắc như sắt thép. Luồng hơi nóng ấm từ anh chuyển sang tôi như mang theo cả sức mạnh lan truyền vào cơ thể… Tôi đỏ mặt, ngượng quá vội buông tay anh ra, và …không dám nh́n anh. Trong lúc đó anh đang giữ vững tay lái để giữ thăng bằng chiếc ca-nô. Anh Thành đổi tay lái với anh, đến phiên anh chạy Ski….
Và sau buổi gặp gỡ đó, chúng tôi cảm thấy như có tiền duyên và chúng tôi bắt đầu yêu nhau với những buổi hẹn ḥ tiếp nối
C̣n tiếp...
Bookmarks