Thập Thủ Liên Hoàn
TRƯỜNG TƯƠNG TƯ
1.
Hiên buồn đứng lặng ngắm hoa rơi
Dõi bóng tìm ai tận cuối trời
Nỗi nhớ châu tràn hoen khoé mắt
Niềm thương lệ đọng đẫm đôi môi
Hồn đau mấy lượt hồn tan nát
Ruột đứt từng cơn ruột rối bời
Muốn vén mây mù trông thấy mặt
Nhưng mà mãi mãi vẫn xa xôi
2.
Xa xôi nguyện giữ mối tình son
Mấy độ vầng trăng khuyết lại tròn
Dỗ giấc chiêm bao lòng thắt thẻo
Ru hồn mộng điệp dạ thon von
Đêm khuya đối bóng sầu lai láng
Gác nhỏ thương ai nhớ mỏi mòn
Muốn vượt sông dài qua bến hẹn
Nhưng trời nỡ phụ ước mơ con
3.
Con chim nó hót tiếng ly tan
Xé nát buồng tim máu lệ tràn
Vẫn mảnh trăng gầy soi cổ độ
Và màu khói trắng nhuộm quan san
Mênh mông sóng mắt tình chưa dứt
Héo hắt vành mi mộng đã tàn
Biết đến bao giờ nguôi nỗi nhớ
Người ơi nhớ lắm nhớ miên man
4.
Miên man nỗi nhớ nhớ đâu đâu
Mang chiếc đàn lên vọng nguyệt lầu
Réo rắt tơ đồng sa ngấn lệ
Đầm đìa khoé mắt đọng đôi châu
Dây văn dây võ triền miên tủi
Cung oán cung thương nức nở sầu
Khúc nhạc chưa tàn ôm mặt khóc
Đêm nào cũng thức trắng canh thâu
5.
Canh thâu khắc khoải đứng rồi ngồi
Ngắm ánh sao trời mới đổi ngôi
Lá đợi thu về rơi lả tả
Hoa theo gió cuốn rụng tơi bời
Sông Tương nước chảy hoài không cạn
Giọt lệ lòng tuôn mãi khó vơi
Trái đắng tình yêu là thế đó
Thương ai muốn nói chẳng nên lời
6
Lời yêu ấp úng khó thành câu
Bến đó bờ đây thiếu nhịp cầu
Món nợ ân t́nh kia trĩu nặng
Sông Tương đáy nước nọ thâm sâu
Cho dù tính được bao nhiêu trượng
Cũng chẳng bằng ta bấy thảm sầu
Nỗi nhớ vô bờ ôi nỗi nhớ
Mà trời có biết có hay đâu
7.
Đâu biết rằng yêu khổ lắm đường
Người đầu kẻ cuối một dòng Tương
Chiều nhìn khói toả giăng triền núi
Sáng nhặt hoa rơi rụng cuối tường
Gió thổi bèo mây trôi vạn hướng
Sóng đùa cá nước giạt muôn phương
Duyên ta định số nào cay nghiệt
Dù chỉ thầm mơ giấc mộng thường
8.
Thường nhìn lá úa rụng bên song
Mượn mấy vần thơ tỏ tấc lòng
Nẻo ấy người thương đang ngóng đợi
Nơi này bạn ngọc vẫn chờ mong
Bờ mi khoé mắt không khô lệ
Biển ái nguồn ân chẳng cạn dòng
Ai có tương tư thì mới biết
Tình sầu chất ngất khó mà đong
9.
Đong đưa cánh lá gió lao xao
Hạ bút đề thơ suối lệ trào
Mực hết nghiên khô lời ý cạn
Canh tàn khắc lụn bấc đèn hao
Say men gửi mộng về phương ấy
Tỉnh giấc tìm ai tận chốn nào
Nếu biết yêu là mang khổ hận
Thà đành ngoảnh mặt buổi sơ giao
10.
Sơ giao nhớ lắm hỡi ai ơi
Thuở ấy nào đâu dám mở lời
Sáng lại chiều qua thời khắc lụn
Ngày đi đêm đến tháng năm vơi
Chia oanh rẽ yến hờn duyên kiếp
Rã phụng lìa loan hận số trời
Nước mắt tình sầu tuôn chẳng dứt
Hiên buồn đứng lặng ngắm hoa rơi
Hoàng Lang
Bài họa
(mượn vần họa vui)
Thập Thủ Liên Hoàn
TRƯỜNG TƯƠNG TƯ
1.
Lá úa hoa tàn phảng phất rơi
Xa nhau chiếc bóng nửa bên trời
Ngày rơi lệ thảm phai màu má
Tối ngậm t́nh sầu lợt nét môi
Chín đoạn tơ ḷng đau bứt rứt
Ba sinh số kiếp rối tơi bời
Trời cho hiệp ư rồi phân rẽ
Đảo bỏng không thành hỏng cả xôi
2.
Xôi hỏng ḷng này vẫn thắm son
Dù cho suốt kiếp hẹn chưa tṛn
T́nh riêng một mảnh t́nh xơ xác
Phận bạc trăm chiều phận vót von
Ngọn gió đầu đông sao buốt lạnh
Vầng trăng cuối tháng đă hao ṃn
Mây bay ngẩng mặt nh́n cung quế
Nhắn nhủ vài lời nguyện cỏn con
3.
Con thuyền bến nước hợp rồi tan
Bất giác nhiều khi giọt lụy tràn
Có phải không hồn nên sắt đá
Hay là nặng nợ với giang san
Hương duyên mới ủ c̣n chưa đượm
Nhụy ái vừa khoe đă chớm tàn
Khuất nẻo sông sâu người có biết
Đêm trường thức trắng nghĩ lan man
4.
Lan man gió bấc thổi về đâu
Hiu hắt hoa bay rải gác lầu
Muốn mượn cung đàn quên dáng hạc
Mong dùng tiếng hát chặn ḍng châu
Vô t́nh lúc trước xây lầu mộng
Tuyệt vọng giờ đây chạm cửa sầu
Điệu oán thăng trầm dây bỗng đứt
Giật ḿnh ngơ ngẩn suốt đêm thâu
5.
Thâu lạnh bên hiên lặng lẽ ngồi
Ngân Hà khẽ đếm thử từng ngôi
Sương tràn khắp nẻo hoa phai úa
Gió phất từng cơn dạ rối bời
Mấy thuở chờ cho bầy quạ đến
Bao giờ đợi được nước sông vơi
Gần trong gang tấc xa ngàn dặm
Ước vọng mà đâu dám ngỏ lời
6.
Lời hẹn lưng chừng bỏ nửa câu
Tiêu Tương vĩnh viễn khó xây cầu
Ngăn chia nước biếc mây mù mịt
Cách trở sông dài sóng thẳm sâu
Thấp thoáng đôi bờ muôn tán trúc
Xanh xao mỗi lá một niềm sầu
Ba thu nối tiếp hoài không dứt
Nỗi khổ xa chàng biết chứa đâu
7.
Đâu hay lá thắm rẽ sai đường
Mới để cho ḿnh cách bến Tương
Gác cũ từng đêm trăng trước cửa
Thơ xưa mấy nét chữ trên tường
Uyên ương dứt cánh ĺa hai ngă
Hồ điệp tan bầy lạc bốn phương
Tâm ư gần kề nhưng cách mặt
Cao xa một buổi hẹn b́nh thường
8.
Thường ngắm mưa buồn nhỏ trước song
Dùng thơ che phủ vết thương ḷng
T́m nhau giữa mộng nào trông thấy
Lạc bạn trên đời măi nhớ mong
Kẻ tựa con thuyền đi ngược nước
Người như chiếc lá chảy xuôi ḍng
Từng đêm dạo khúc thu khuê oán
Vị đắng men t́nh khó đếm đong
9.
Đong ánh trăng vàng chén rượu xao
Nghiêng nghiêng uống cạn lệ dâng trào
Đưa tay vuốt lấy vành gương mẻ
Chống trán ngồi nh́n ngọn nến hao
Trời khiến duyên đầu ra thế nọ
Ai hay bến cuối tận phương nào
Ban sơ sớm biết nhiều trăn trở
Có lẽ đôi ḿnh chẳng kết giao
10.
Giao giúp thư này lượt sóng ơi
Niềm riêng nét bút tỏ thay lời
Xuân qua hạ tới quang âm đổi
Liễu rũ mai sầu tuế nguyệt vơi
Vẽ lối đưa đường mong tín nhạn
Trao tơ nối chỉ đợi ơn trời
Chiều nay dạo bước trong vườn cũ
Lá úa hoa tàn phảng phất rơi
Nhược Quỳnh
Bookmarks