Lực lượng dân oan mất đất khiếu kiện, biểu t́nh ở khắp nơi trong nước th́ thực chất chỉ là v́ họ chưa được đền bù với giá xứng đáng hơn là “nhu cầu” đ̣i tự do, dân chủ. Lẽ ra nhà cầm quyền chỉ đứng ra làm trọng tài để nhà đầu tư tự thỏa thuận giá với dân th́ họ lại đứng ra “nhận” việc đền bù cho người dân.
Chính v́ điều trái khoáy này đă xảy ra việc ăn chặn một phần lớn giá trị sở hữu của đất nước dẫn đến việc khiếu kiện kéo dài mà không thể giải quyết được v́ đă “trót” đút túi chia nhau mất rồi. Thế là họ dùng mọi “vũ khí” trong tay để đàn áp những người nông dân vô tội. Nhưng bản chất của sự việc suy đến cùng th́ cũng chỉ là “v́ tiền”.
Do đó, nếu nhà cầm quyền mà trả đúng giá trị đất cho họ th́ lập tức “giải giáp” được ngay lực lượng tưởng chừng như rất đông này. Thế nhưng v́ ḷng tham ngu xuẩn của lũ quan tham đă “ngăn” không dùng giải pháp đó khi chúng vẫn c̣n có chỗ dựa là “lực lượng chức năng của đảng” trong tay. V́ thế lực lượng những người mất đất chỉ có thể được coi là một “lực lượng tiềm ẩn” cho phong trào đ̣i dân chủ cho đến khi có một “ngọn cờ” chính nghĩa phất lên vào một giai đoạn nào đó có đủ Thiên thời-Địa lợi-Nhân ḥa mà thôi!…
Xưa, nay thường là “thời thế tạo nên anh hùng” chứ có mấy khi anh hùng mà tạo được “thời thế”?. Vậy th́ với “thực lực” mỏng như vậy tại sao chúng ta lại không biết “dựa” vào “thời thế” để có thể “lợi dụng thời thế” có lợi nhất cho chính cuộc đấu tranh lâu dài của chúng ta? Vẫn biết rằng bất cứ cuộc đấu tranh nào th́ những người dám đi tiên phong phần lớn cũng phải chịu cảnh tù đày, chúng ta hết sức trân trọng, ngưỡng mộ vàbiết ơn họ về những việc làm dũng cảm đó. Tuy nhiên, chính những tấm gương anh dũng đó cũng lại cho chúng ta những bài học kinh nghiệm quí báu về vấn đề làm sao để có thể bảo toàn được lực lượng v́ cuộc đấu tranh với nhà cầm quyền cs là lâu dài chứ không thể chỉ ngày một ngày hai như mong muốn thiếu căn cơ của khá nhiều người.
Một sự thật là ngay như trong chúng ta khi tham gia trên diễn đàn mạng th́ thử hỏi có mấy ai lấy tên thật không?
Đấy không phải là sự hèn nhát v́ nếu như “ḷi” ra ai th́ bị công an “hốt” bằng sạch th́ liệu cuộc đấu tranh này được mấy ngày th́ hết người tham gia? Mà cứ như vậy có khác ǵ những con thiêu thân vô tri vô giác cứ mỗi tối lại vây quanh những ngọn đèn kia?
Cho nên, cuộc đấu tranh này cần phải có h́nh thức vừa công khai (là những nhà dân chủ, các blogger, những trí thức nêu trên) đồng thời là những “cây bút” bí mật như chúng ta đang làm, v́ có một thực tế không thể phản bác là: Chính quyền cs không sợ “các thế lực thù địch” vô h́nh mà họ hay tuyên truyền để lấy cớ đàn áp một hay nhiều trường hợp cụ thể nào đó bằng chính sự “diễn biến” từ bên trong nội bộ của họ.
Thời gian qua, trên các báo QĐND-Nhân Dân, Tạp chí CS… xuất hiện nhiều bài viết về đề tài này của mấy tay bồi bút của chế độ là một minh chứng cho điều đó.
Nhân đây tôi kể về một trường hợp: Tôi có đứa cháu gọi bằng bác, là sĩ quan cấp tá trong quân đội, hôm tới nhà tôi chơi nhân đúng lúc trên tivi đang nói về các trang mạng “lề dân” vào tối 30/9 vừa rồi. Tôi hỏi: Mày có hay vào mấy mạng đó đọc không, thấy thế nào?.
Nó bảo: Thật ra, cháu cũng bận nhiều việc, nhưng sau hôm họp đảng ủy đơn vị quán triệt chỉ thị 7169 của chính phủ th́ cháu mới thử vào xem sao. Ngập ngừng một lúc nó mới nói: Kể ra những thông tin trong đó cũng khá chuẩn! xem rồi, so với thực tế th́ nhiều cái thấy chán lắm bác ạ...
Ví dụ như trên th́ c̣n nhiều và nó cho thấy rất rơ là những trang mạng nói lên sự thật của chúng ta không phải là không có tác dụng. Tuy nhiên, chỉ có như vậy th́ cũng không thể ngay lập tức là có được tự do, dân chủ từ nhà cầm quyền, nhưng nó cũng đă góp phần “giúp” họ hiểu được sự thật rồi tiến tới việc có thể tập hợp được lực lượng từ chính những người trong bộ máy này khi điều kiện cần và đủ xuất hiện vốn cần phải có thời gian cũng như hoàn cảnh chín mùi...
C̣n tiếp...
Bookmarks