Ăn cơm Quốc Gia Thờ ma Cộng Sản
TRIỆU QUỐC MẠNH – CẢNH SÁT TRƯỞNG SÀI G̉N (VNCH)
ĐẢNG VIÊN CỘNG SẢN
Đến nay, chúng ta đều biết ông Vũ Ngọc Nhạ, người đă từng làm "cố vấn" cho mấy đời Tổng thống ngụy Sài G̣n, hay như ông Phạm Xuân Ẩn đă lọt được vào vị trí trọng yếu trong cơ quan An ninh Trung ương của chính quyền Sài G̣n… là chiến sĩ cách mạng. C̣n luật sư Triệu Quốc Mạnh lại là một trí thức đă trở thành một chiến sĩ cách mạng hoạt động công khai trong ngành Tư pháp của chính quyền Sài G̣n.
Triệu Quốc Mạnh tốt nghiệp Đại học Luật khoa Sài G̣n và ghi tên theo học Ban Tiến sĩ kinh tế rồi được bổ nhiệm làm thẩm phán năm vừa 23 tuổi. Đó là một thẩm phán trẻ nhất trong ngành Tư pháp Sài G̣n hồi đó.
Năm 1966, dưới trào của Trần Văn Hương, Triệu Quốc Mạnh đă được bổ nhiệm làm thẩm phán hàng thứ ba trong tổng số 9 thẩm phán của tổ chức ngành Tư pháp Sài G̣n. Cũng trong thời điểm này, đồng chí Tám Cần đă tác động, thuyết phục Triệu Quốc Mạnh trở thành nhân tố ṇng cốt của cách mạng trong lực lượng thứ ba. Được tin Triệu Quốc Mạnh được chính quyền Sài G̣n vinh thăng lên Đệ nhất Phó Biện lư của Ṭa Sài G̣n - Gia Định khi anh vừa tṛn 30 tuổi, là một chức vụ có đầy quyền hành với cả ngành cảnh sát của ngụy quyền Sài G̣n, anh Tám Cần đă uống một mạch cạn ly bia: "Anh rất mừng là chú đang có uy tín với bọn chúng. Nhưng như thế khi hoạt động càng phải rất khôn khéo. Hiện nay, lực lượng thứ ba chủ trương đấu tranh trực diện với địch đ̣i ḥa giải dân tộc, đuổi Mỹ về nước. Chú là Phó Tổng thư kư lực lượng này phải khéo léo đưa lực lượng đi theo quỹ đạo của ta".
Mạnh xiết chặt tay anh Tám. Anh vừa về đến nhà liền nhận được điện thoại của ông Dương Văn Minh gọi đến chúc mừng. Anh hồ hởi đáp lại thịnh t́nh đó nhưng cũng hiểu ngay ư nghĩa cú điện sốt dẻo của ông cựu Tổng thống đă bị Thiệu - Kỳ buộc phải sống lưu vong này. Từ Thái Lan được về nước năm 1970, Dương Văn Minh đă mau chóng gần gũi lực lượng thứ ba do luật sư Trần Ngọc Liễng làm Tổng Thư kư và Triệu Quốc Mạnh làm Phó Tổng thư kư nhằm tạo cho ḿnh một hậu thuẫn chính trị về sau. Chính bởi mối quan hệ hai chiều đó mà trung tuần tháng 4/1975, ông Dương Văn Minh đă cử Giáo sư An Cư, là người của phái ông Minh, đến t́m gặp Bảy Mạnh. Khi đó, mặc dù Nguyễn Văn Thiệu vẫn chưa chịu từ chức, nhưng Dương Văn Minh biết chắc ḿnh sẽ lên thay chức Tổng thống nên cử Giáo sư An Cư đến gặp Mạnh. An Cư thành thật: “Theo tôi biết, Đại tướng muốn giao cho ông chức Chỉ huy trưởng Cảnh sát Đô thành”. Khi Giáo sư An Cư về rồi, Triệu Quốc Mạnh liền gặp ngay đồng chí Tám Cần. Sau khi trao đổi để hiểu rơ ư định của Dương Văn Minh xong, anh Tám Cần bảo Mạnh: “Chú nên đến nhà riêng ông Minh nhận lời mời của ông ta. Nhưng phải nói rơ là chỉ nhận khi nào ông ta thực sự nắm chính quyền”. Và anh đă chính thức nhận chức Chỉ huy trưởng Cảnh sát Đô thành Sài G̣n - Gia Định ngày 28/4 sau khi Dương Văn Minh đă được lưỡng viện bỏ phiếu tán thành bầu làm Tổng thống ngụy quyền. Đấy là ngày mà 5 cánh quân của đại quân ta đă áp sát Sài G̣n. Quân ngụy đang tập trung lực lượng cố thủ, nhưng nhiều tướng tá, kể cả Đại tướng Tổng tham mưu trưởng Cao Văn Viên đă đào tẩu. Riêng Cảnh sát Đô thành, trừ Chuẩn tướng Trang Sỹ Tấn phải đền nợ máu, đă cao chạy xa bay, lực lượng kiên trung, một trong những bảo kiếm bảo vệ Đô thành này vẫn c̣n khá nguyên vẹn. Với dáng người cao lớn, đĩnh đạc, phong độ, diện mạo vừa toát lên vẻ lịch thiệp, uyên thông của một trí thức lại vừa có cái oai nghiêm, kiên quyết, tự tin của một quan ṭa, luật sư Triệu Quốc Mạnh đă tới bản doanh Bộ Chỉ huy Cảnh sát Đô thành bằng chiếc xe hơi mang cờ Chuẩn tướng đúng vào thời điểm nóng bỏng đó.
Tuy anh mặc thường phục, nhưng đă từng biết tên tuổi, chức vụ, tiếng tăm và tướng mạo của vị Đệ nhất Phó Biện lư này, hơn nữa lại có Trung tướng Mai Hữu Xuân, sự vụ của Tổng thống Dương Văn Minh cùng đi giới thiệu nên các sĩ quan Cảnh sát Đô thành đều nh́n anh với ánh mắt nể sợ. Đại tá Lâm Chính Nghĩa, Phó Chỉ huy, khi Trang Sỹ Tấn đào tẩu đă nhấp nhổm hy vọng được lên thay Tấn, lúc này đă chạy ra tận nơi xe hơi đậu đón Triệu Quốc Mạnh. Anh đă tuyên bố: Anh đă được Tổng thống giao cho vai tṛ thương thuyết với phe cách mạng và bịa ra việc thương thuyết của Tổng thống đă đạt tới 60%, yêu cầu các sĩ quan không được làm ǵ ảnh hưởng đến việc thương thuyết. Triệu Quốc Mạnh lại tỏ thái độ cảm thông với hoàn cảnh gia đ́nh, vợ con của các sĩ quan đang bối rối, lo sợ và hứa sẽ tạo điều kiện cho họ có thể giúp đỡ gia đ́nh trong lúc lâm nguy.
Trước lời hiệu triệu vừa cứng rắn vừa có t́nh đó, những tên sĩ quan cảnh sát vốn khét tiếng ác ôn lúc này đều răm rắp lắng nghe và cùng răm rắp thi hành. C̣n anh, ngay sau đó đă yêu cầu Lâm Chính Nghĩa nộp cho anh bản danh sách tù chính trị. Việc đầu tiên Chỉ huy trưởng Triệu Quốc Mạnh làm là ra lệnh giải tán F5 - một lực lượng cảnh sát đặc biệt được trang bị mạnh cả về vũ khí và phương tiện. Thứ hai là lệnh cho toàn lực lượng an ninh bất động, không được nổ súng khi chưa có lệnh của Chỉ huy trưởng. Ban năy, khi yêu cầu Lâm Chính Nghĩa đưa cho anh bản danh sách này, anh đă mượn oai Tổng thống hù Nghĩa: Việc đầu tiên của Tổng thống để tỏ thiện chí mà dễ dàng thương thuyết với phía cách mạng là Tổng thống cùng ông Huyền, ông Mẫu đă nhất trí phải thả hết tù chính trị, đuổi Mỹ ra khỏi ngay Việt Nam trong ṿng 24 giờ. Triệu Quốc Mạnh quay máy gọi sang Tổng nha Cảnh sát. Ở đầu dây bên kia chỉ có Đại tá Quy, cấp phó của Nguyễn Khắc B́nh trả lời. Mạnh thông báo luôn ư định của Tổng thống: “Thưa Đại tá, Tổng thống đang có những phương sách khẩn cấp để tháo gỡ t́nh h́nh nguy ngập. Cụ bắt tôi phải thả hết tù chính trị để tiện cho cụ thương thuyết. Tôi đă phải tuân lệnh làm việc đó ở các trại giam thuộc quyền. Cụ nhắc tôi phải thông báo cả cho Tổng nha. Đại tá có thể gọi điện lên hỏi lại Tổng thống ngay đi. Nếu chậm trễ sẽ phải chịu trách nhiệm nặng nề đó”. Quy hoảng hốt: “Khỏi cần phải hỏi lại nữa. Tổng thống đă có lệnh như thế, bên Đô thành đă làm, tôi phải làm theo thôi”. Mạnh buông ống nói. Anh tin các đồng chí của ta đang bị giam ở các trại giam Nguyễn Trăi và Chí Ḥa cũng sẽ được thả ra hết ngay sau đó. Nhưng Mạnh chưa thấy yên tâm, anh liền lên xe đi kiểm tra hết một lượt các đơn vị cảnh sát, trại giam khắp các quận nội thành. Khi thấy toàn bộ hệ thống cảnh sát ở Đô thành đă hoàn toàn tê liệt, tan ră và các anh em tù chính trị đă được thả ra hết, anh mới thở phào sung sướng. Chiếc xe hơi của anh đă đưa anh về nhà một người bạn tri kỷ cùng chí hướng với anh trong lực lượng thứ ba để niềm vui của anh được thả sức trào lên với bạn. Lúc ấy, anh nghĩ ngay đến anh Tám Cần, anh Châu Long và các đồng chí khác. Hẳn giờ này các anh cũng đang hết sức vui mừng bởi sự mẫn cán với Tổng thống Dương Văn Minh của Mạnh. C̣n những sĩ quan cảnh sát đă tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh của anh rồi vui mừng được anh cho về nhà lo cho vợ con lánh nạn để cho toàn bộ lực lượng cảnh sát ở Đô thành tê liệt, tan ră chính là v́ để cho Tổng thống dễ dàng thương lượng, đâu có biết anh làm thế chính là v́ trách nhiệm thiêng liêng của một trí thức, chiến sĩ cách mạng (Hà B́nh Nhưỡng)
Ông Triệu Quốc Mạnh:
"Tôi vào Đảng năm 1966, kết nạp tại mật khu G̣ Đen, tỉnh Long An. Lúc đó việc vô khu để kết nạp Đảng mới là cái khó của tôi. Thời đó làm sao vô khu được, một thẩm phán của chính quyền Sài G̣n đâu thể tự do đi về vùng cách mạng, huống hồ là vô khu. Tôi nghĩ phải làm công tác chuyên môn cho thật tốt, rồi xin nghỉ phép mới có thể đi được vài ngày. Tôi làm bản đóng góp ư kiến về ṭa án lưu động trong kế hoạch b́nh định. Bản góp ư đó được đánh giá cao và tôi được nghỉ phép. Thế là tôi vô khu. Người giới thiệu tôi vô Đảng là ông Năm Hà, tức là Phạm Văn Diêu. Người thứ hai giới thiệu tôi là Châu Long - bí thư chi bộ của mật khu G̣ Đen. Châu Long bệnh chết tại trại số 7 - Côn Đảo trước giải phóng. Sau khi kết nạp tôi, anh Tám Vơ dẫn tôi về chiến khu Phong Thạnh ở Bến Tre, anh nói: “Mạnh ơi, tôi được lệnh điều ông lên gặp mấy ông ở trên”, lúc đó tôi mới gặp ông Dương Quang Trung. Như vậy là tôi từ cánh thanh niên vũ trang thuộc Khu đoàn Sài G̣n - Gia Định được bắt liên lạc với cánh trí vận của ông Dương Quang Trung".
http://xuanlinh39.vnweblogs.com/post/13176/227557
Bookmarks