
Originally Posted by
robeo
Dr Trần lại dính phải cái vụ coi thường người làm nail và những NVHN gửi tiền về VN đầu tư hay nuôi gia đ́nh hay chỉ về VN chơi bời.
Thực ra th́ quan điểm "làm nghề nail rửa chân thối là thấp kém, là bị coi thường" th́ cũng giống như quan điểm "làm gái th́ bị coi thường" mà thôi. Khi làm "gái" th́ cũng có người "mua" cho rằng đó là điều b́nh thường, cũng có người coi khinh. Và làm nail cũng thế, có người sử dụng dịch vụ coi người rửa chân cho ḿnh là b́nh thường, có người cũng có ư nghĩ cho rằng "nó phải cúi xuống hầu hạ tao như kẻ hầu". Cái việc coi thường hay ko lúc này trở thành tùy theo quan điểm nhân sinh của người sử dụng dịch vụ, và do đó th́ những người làm nail (cung cấp dịch vụ) có bị coi thường hay không cũng tùy vào người sử dụng dịch vụ.
Nhiều trong số những người làm nail hiện giờ ở Mỹ là người mới nhập cư qua gần đây, là những nạn nhân của giáo dục XHCN. Họ thiếu đủ mọi nhận thức và điều kiện để có thể nghĩ đến chuyện vươn lên và có thừa lư do để gắn bó với công việc đơn giản dễ kiếm vài đồng ít ỏi nhằm thỏa măn nhu cầu hiện tại (như gửi tiền về VN nuôi gia đ́nh, trả nợ tiền đă VAY MƯỢN để được qua Mỹ hoặc đơn giản là làm để trả nợ cái đám chủ cơ sở nail). Dr Trần quên t́m hiểu và phân tích cái đám chủ quán nail, đám này là người Việt qua Mỹ chắc cùng thời với anh và đang kiếm tiền trên mồ hôi nước mắt của đồng bào mới sang.
Theo quan điểm của tôi, và có lẽ Dr Trần cũng nghĩ như tôi, đó là người VN đủ thông minh để học tốt và phát triển vươn lên trong mọi XH với những vị trí XH tốt như làm bác sỹ, giáo sư, kỹ sư, doanh nhân v.v... nếu có sự cố gắng hết ḿnh. Thế nhưng lại tồn tại những người chuyên đi làm những công việc phục vụ đơn giản với 1 sự hài ḷng và không có ư muốn vượt lên số phận, đó là sự đau ḷng. Đằng sau sự việc đó c̣n nhiều vấn đề phức tạp hơn mà tôi đă nói ở trên.
Ngoài ra c̣n 1 việc nữa cũng đau ḷng không kém mà tôi nghĩ ai ở đây cũng biết: gái miền Tây đi cả nước (thậm chí cả DNA) làm mát xa và bán dâm. Thực ra nói thế th́ hơi oan cho con gái miền Tây v́ ở đâu mà chả có nhiều người làm nghề đó, nhưng mà cái việc đi đâu cũng có thể gặp gái miền Tây th́ đă là 1 việc trở nên nghiêm trọng. Tôi cũng đă từng đến các tỉnh miền Tây, và cảm thấy tuy vùng này trù phú, thiên nhiên cũng ban tặng nhiều ưu đăi nhưng giáo dục và phát triển nghề nghiệp hầu như bị quên lăng. Đó chính là nguyên nhân dẫn đến các hiện tượng trên. Người miền Tây luôn muốn thoát ly khỏi nông thôn với giấc mơ kiếm được việc làm gửi về nuôi gia đ́nh và tích lũy cho ḿnh 1 khoản đề sau này về quê. Sự thất học làm cho họ sẵn sàng làm những nghề không cần học và có thể kiếm tiền nhanh.
Thực trạng này không thể giải quyết ngày 1 ngày 2, và giải quyết 1 cách đơn giản. Những nhà làm cách mạng, hoặc đang có ư định làm cách mạng (như Dr Trần) cần hiểu theo chiều sâu vào bản chất hiện tượng, chứ đừng chỉ nh́n hiện tượng mà cho rằng như vậy là hèn kém, là "óc heo". Không ai kém và "óc heo" cả. Họ là con người, họ có nỗi niềm của họ, họ không phải hoàn toàn không biết việc họ làm là bị coi là kém cỏi. Họ chẳng qua là đang chấp nhận số phận, và trong sự chấp nhận đó lúc nào cũng tồn tại 1 ngọn lửa sẵn sàng bùng cháy khi có ai đó khơi mào. Ai có thể khơi mào những ngọn lửa này, th́ người đó mới là người có khả năng làm cách mạng.
Hăy học cộng sản, hăy học những người vừa tiêu diệt Gaddhafi. Rất nhiều người trong số những người cầm súng tiêu diệt quân Gaddhafi cũng như "bộ đội cụ Hồ" khi xưa đơn giản chỉ là những anh nông dân, những anh vô công rồi nghề v.v...
Bookmarks