Thật là một cảm giác lạ lùng khi bước vào nhà của một người đàn bà đẹp và chồng người ta không có ở đó. Đó là cái cảm giác vừa sung sướng vừa cảm thấy có tội. Chúng tôi nắm tay nhau, ngồi xuống ghế xa lông nơi pḥng khách. Linh quả là một người đàn bà khéo tay. Cảnh tượng tang thương lúc chiều đă được dọn dẹp sạch sẽ. Mấy lỗ đạn nơi thảm được nàng khéo léo để lên đó mấy chậu hoa để che đi.
Nàng đưa lại cho tôi cây 9 mm. Cầm cây súng trong tay, tôi mới thấy biết ơn nàng. Quả thật, nếu hồi chiều không nghe lời nàng để bắn chết thằng Jeff th́ đời tôi giờ này chắc chắn phải c̣n nằm trong khám. Mafia có thể đỡ được nhiều thứ tội nhưng tội giết người th́ giá cao quá, khó mà gỡ được, hoặc không gỡ được.
Tôi nhét súng vào bụng. Hai người ngồi xuống ghế sô pha, không ai nói với ai lời nào. H́nh như h́nh ảnh man dại buổi chiều c̣n quá mới nơi trái tim của mỗi người. Một lúc, Linh nói:
- Anh ra khỏi tù sớm như vậy được thật là một phép lạ. Anh kể em nghe đi, sao anh ra được mau vậy.
- Chuyện dài lắm, ḿnh đi kiếm ǵ ăn rồi anh kể cho nghe.
- Ừ, em cũng nghĩ vậy. Cái pḥng khách bây giờ coi thấy ghê quá, mỗi lần đi ngang nó em cứ rờn rợn trong người.
Linh đă thay đồ và trang điểm, hai đứa leo lên chiếc xe cà tàng của tôi, vui vẻ và hồn nhiên như hai kẻ mới biết yêu lần đầu. Linh nói:
- Anh đi chiếc xe cà tàng như thế này mà dám vào hộp đêm tán em à?
Tôi đề xe hai lần máy mới nổ. Tôi sang số, hỏi:
- Thế th́ lái xe nào th́ mới tán em được.
- Em không biết nhưng khách tán em toàn lái xe Mercedes hay BMW không à. Có ông c̣n đi cả Limousine có tài xế lái nữa.
- Thế có ông nào tán được không?
- Không, c̣n khuya.
Tôi lái xe sang một vùng tên gọi là khu Plaza, nơi nổi tiếng xinh đẹp với những nhà hàng tiệm bán hàng xây cất giống y hệt một thành phố bên Âu châu. Hôm ấy trời mát, tôi đậu xe rồi hai đứa vào ngồi trong một quán cà-phê. Nơi góc quán có người da đen thổi cây kèn to sù. Điệu nhạc phát ra lúc th́ buồn bă, lúc th́ giật gân, lúc khác lại như một điệu trống.
Chúng tôi lựa một góc tối ngồi để che giấu cái môi c̣n hơi sưng của Linh rồi gọi rượu và thức ăn. Linh cũng chia vui với tôi một ly sâm banh. Tôi nh́n thấy nàng không được vui lắm nhưng thông cảm được. Ai có thể vui nổi sau một ngày đầy dẫy những biến cố như vậy. Tôi nói:
- Hồi chiều, lúc cảnh sát dẫn anh ra xe, em đâu có ngờ tối nay hai đứa ḿnh lại gặp nhau và ngồi được ở chỗ này phải không?
Linh lắc đầu:
- Có sống đến một ngàn năm nữa, Linh cũng không thể ngờ được.
- Anh cũng vậy. Anh tưởng chắc sẽ chẳng bao giờ được gặp em, v́ nếu không bị tử h́nh th́ chắc cũng ở tù cho đến già...
Linh buông cái nĩa xuống:
- Em không hiểu...
- B́nh tĩnh, để anh kể cho nghe. Cầm nĩa lên đi... Chuyện c̣n dài...
Tôi thuật lại cho nàng nghe tất cả những ǵ xảy ra giữa tôi và ông Bob. Linh nghe tới đâu th́ gật đầu tới đó. Thỉnh thoảng, nàng lại chêm vào: "Hèn ǵ" làm tôi phải hỏi ngược lại:
- Hèn ǵ làm sao?
- Hèn ǵ em thấy ông Bob ổng cưng anh quá chừng. Mà không phải chỉ ông Bob và tất cả mọi người trong hộp đêm nữa. Ai cũng dành cho anh một sự đối đăi như là thượng khách... Măi đến bây giờ em mới hiểu.
- Em biết cái hộp đêm đó là của gia đ́nh Gardino không?
Linh gật đầu:
- Biết. Anh kể tiếp đi...
Tôi tiếp tục cho đến lúc buổi chiều nay rồi kết luận:
- Em thấy đó, anh chẳng c̣n giải pháp nào khác hơn nữa. Trong cuộc đời, nhiều khi ḿnh không muốn nhưng ḿnh vẫn bị cuốn theo chiều gió...
Linh ngồi trầm ngâm, nh́n ra xa xa và không nói ǵ. Tôi tiếp:
- Anh kể chuyện đời anh cho em nghe hết rồi, giờ em kể chuyện đời em đi.
Linh xoay xoay cái ly trong tay, nói:
- Em đă kể gần hết chuyện của em cho anh nghe rồi. Đại khái, em gặp chồng em ở Việt Nam trong một bữa tiệc giáng sinh, lúc ấy ảnh làm cai cho hăng thầu RMK... Chúng em yêu nhau. Rồi ảnh về Mỹ, em về theo...
- Kể những ǵ anh chưa biết ḱa, mấy chuyện đó anh biết rồi.
- Đời em tầm thường lắm, em sợ kể tiếp rồi rồi anh sẽ chán nản mà ngủ gục.
Tôi cười:
- Em có cảm tưởng ǵ trong ngày đầu tiên đi làm ở cái hộp đêm cởi truồng đó?
Linh chớp mắt, im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại tôi:
- Vậy anh có cảm tưởng ǵ hồi chiều nay khi anh nhận lời làm việc cho gia đ́nh Gardino?
Tôi nhún vai, uống cạn ly rượu:
- Anh biết là đời ḿnh từ nay sẽ bước sang một khúc quanh mới. Một khúc quanh mới hoàn toàn xa lạ, đầy dẫy bất trắc nhưng cũng đầy dẫy hứa hẹn, nhiều nguy hiểm nhưng cũng nhiều thú vui... Nhưng cái quan trọng nhất anh biết là anh sẽ không c̣n là anh nữa... Tâm trạng của em thế nào?
- Cũng giống như anh vậy, nhưng thêm một điều là em cảm thấy nhục nhă lắm...
- Nhục nhă?
- Phải! Em nghĩ ḿnh ngày xưa cũng là con nhà có giáo dục, được nuôi cho ăn học đàng hoàng, không phải dốt nát ǵ mà bây giờ phải đem đùi đem vú ḿnh ra để đổi lấy những đồng tiền thưởng của khách hàng, em cảm thấy nhục lắm nhưng không biết làm sao hơn... Hồi chưa mất nước, sau khi đi làm ở chỗ này, mỗi lần viết thư về nhà là mỗi lần em khóc. Em phải nói dối với cha mẹ rằng bên này rất hạnh phúc, chồng nuông chiều em đủ thứ, muốn ǵ cũng có. Ở nhà cứ hỏi em chừng nào th́ dắt cháu ngoại về Việt Nam chơi, em không biết trả lời sao...
Tôi rót thêm sâm banh cho Linh và gọi thêm rượu. Tôi muốn say tối hôm nay. Tôi để tay lên tay Linh ở trên bàn, nắm chặt lấy. Nàng cũng nắm chặt lấy tay tôi. Tôi cười, hỏi:
- Hồi ở Việt Nam em có nghe bài hát "Tay chinh nhân đan năm ngón tay mềm" của lính chưa?
Linh lắc đầu, có vẻ hơi ngượng v́ phải nói ra một sự thật:
- Không. Linh ít khi nghe nhạc Việt Nam lắm, nhất là nhạc lính. Em chỉ nghe nhạc ngoại quốc không. Tiếc quá, sang Mỹ rồi muốn nghe lại Việt Nam, bên nhà gởi qua hàng núi băng cho em nhưng mà sao nghe chẳng thấy hay ǵ hết... H́nh như cái đất này chỉ hợp với những ǵ hung bạo, thực tế và... to lớn. Những t́nh cảm lăng mạn của người Việt ḿnh h́nh như không hợp ở đây.
- Anh mới qua, chưa biết nhiều. Có thể em đúng.
Rồi hai đứa cùng im lặng. Bồi mang rượu ra. Tôi hỏi Linh:
- Em có tin rằng cuộc đời ḿnh có số mạng không?
- Ai lại không tin như vậy?
- Em nghĩ số mạng đời em rồi sẽ như thế nào?
- Anh nghĩ số mạng anh như thế nào?
Linh quả thật có cái tật hay hỏi ngược lại người đối thoại. Tôi bỏ tay nàng ra, mồi điếu thuốc, nói:
- Anh rán để dành một số tiền rồi anh sẽ từ giă tụi Gardino. Ḿnh đâu có sống bằng cái nghề đó măi được... Với một số vốn, anh sẽ mua một cái apartment để cho người ta mướn. Anh thấy ở Mỹ chỉ có nghề cho mướn nhà là thoải mái và nhẹ nhàng nhất. Người ta có thể không đi xe mới, người ta có thể không đi ăn, không đi mua sắm nhưng ai cũng cần có một chỗ để ở. Hơn nữa, nhà cửa càng ngày càng lên giá...
Tôi nói một thôi, đem hết số vốn nghèo nàn nghe lỏm được của anh Báu về nghề địa ốc cắt nghĩa cho Linh nghe rồi kết luận:
- Ḿnh chỉ cần có hai khu chung cư cho mướn là tháng tháng thâu tiền mệt nghĩ...
Linh cười:
- Nói như anh nghe dễ thật. Thế chừng nào anh giàu, Linh tới mướn nhà anh, anh có bớt không?
Tôi cười:
- Em là vợ anh th́ làm sao anh lấy tiền nhà của em được?
Nhưng Linh không cười. Nét mặt nàng đang tươi bỗng xụ ngay xuống làm tôi giật ḿnh. Tôi hỏi:
- Em có ǵ không vừa ư?
Linh lắc đầu không nói ǵ. H́nh như nàng đang phải suy nghĩ để đối phó với một vấn đề ǵ bối rối lắm. Tôi lại nói tiếp:
- Em muốn ở thành phố nào? Muốn qua bên Cali hay muốn lên miền Bắc, hay cứ ở miền Nam? Em muốn đi đâu anh cũng chiều em hết.
Tôi vừa nói vừa cười nhưng Linh cũng vẫn không cười. Nàng đột ngột nắm lấy tay tôi và nói:
- Anh Trường... Linh rất cám ơn những ǵ anh làm cho Linh nhưng anh biết, Linh là gái có chồng... Linh chưa có thể ly dị được...
Tôi giật ḿnh đánh thót, ngụm rượu vừa uống xém tí nữa th́ phun cả ra ngoài. Đàn bà chẳng những khó hiểu mà c̣n... hơi điên nữa. Hóa ra là từ hồi chiều tới giờ, tôi cứ sống trong mộng. Tôi cứ tưởng sau một ngày như ngày hôm nay th́ ngày mai Linh sẽ ra toà để xin ly dị chồng gấp gấp. Và một khi đă ly dị th́ nàng sẽ trở về sống với tôi. Tôi sẽ nhờ ông Bob mướn một cái nhà rất sang trọng cho hai đứa chúng tôi lập tổ uyên ương. Tôi sẽ bắt nàng nghỉ việc và gởi nàng đến trường cho nàng đi học lại. Nàng có căn bản học vấn, giờ muốn lấy một cái bằng cử nhân hay tiến sĩ ǵ đó chắc cũng không khó. Tôi chưa biết bọn mafia sẽ trả lương cho tôi như thế nào nhưng cứ theo những quà cáp và những lần đi chơi th́ tôi biết số tiền được trả sẽ dư sức cho tôi sống cuộc đời vương giả. Dĩ nhiên, tôi sẽ không phung phí tiền bạc như chúng nó. Gốc tôi vốn là người bần tiện mà. Sau khi để dành một số tiền, tôi sẽ nghỉ việc, hai đứa sẽ đi đến một nơi nào đó thật xa để sống hạnh phúc với nhau suốt đời. Sẽ sinh con đẻ cái, sẽ có những thằng... Trường con cô Linh con chạy khắp sân nhà, đùa giỡn chí choé, v.v. Mộng mơ không mất tiền mà, ai mộng lại chả được?
Nhưng tôi không ngờ rằng nàng vẫn c̣n gắn bó với thằng chồng khốn nạn, thằng chồng vũ phu đă đẩy nàng đi làm chiêu đăi viên ở một hộp đêm cởi truồng để nuôi nó, đă đánh nàng nhiều trận thừa sống thiếu chết. Quả thật, đă đến nước này mà nàng vẫn c̣n gắn bó với thằng chồng mắc dịch th́ lạ thật. Rồi đột nhiên, tôi nhớ lại những ǵ xảy ra lúc sáng tại nhà nàng khi tôi đang dùng súng quật thằng Jeff. Tôi như nh́n thấy rơ lại cái cảnh Linh phóng người xuống ôm lấy chồng. Nàng ôm lấy nó như người mẹ che chở đứa con, như con gà mẹ che chở đàn gà con trong đôi cánh. Không hiểu sao, măi đến bây giờ h́nh ảnh đó mới đập thật mạnh vào tâm hồn tôi.
Mẹ, thật là chán đời! Tự nhiên, tôi bung một tiếng chửi thề. Linh siết chặt tay tôi:
- Anh, anh đừng nóng... Anh nghe Linh nói đă...
Nghe được ǵ nữa mà nghe. Tôi thấy bầu trời như đang sụp đổ trước mắt ḿnh. Tôi nâng ly rượu lên uống cạn. Lúc năy đă muốn uống say với Linh một đêm cho vui, bây giờ cần uống say hơn để quên sầu. Linh nói, giọng thổn thức và thành thật:
- Tính anh nóng quá. Anh đừng buồn phiền quá như vậy... Anh nghe Linh cắt nghĩa đă...
Tôi dụi điếu thuốc, đưa tay nghiến cho nó nát bấy ra rồi đau khổ nói:
- Anh như một người vừa trên tàu bay bị rớt xuống đất, phải cho anh buồn phiền chút chút chứ...
Linh ph́ cười:
- Trên tàu bay mà rớt xuống đất th́ chết tươi, c̣n sống thế nào được để mà buồn phiền. Anh tội nghiệp thật, lúc nào cũng bị mấy chiếc tàu bay ám ảnh... Nhưng làm ǵ đến nổi phải rớt tàu bay? Anh b́nh tĩnh nghe em nói hết có được không?
Dù tan nát ruột gan nhưng tôi cũng thấy vui lây v́ cái tính trẻ trung của nàng:
- Em nói đi.
Linh nh́n thẳng vào mắt tôi, nụ cười tắt ngấm, đôi mắt chớp mau rồi cúi xuống, buồn lạ lùng.
- Anh biết ngày xưa, ảnh là người đă cứu vớt gia đ́nh em.
Tôi lại muốn nhảy dựng lên lần nữa:
- Em học trường Tây, dáng điệu quư phái, anh tưởng em là con nhà giàu lắm.
Linh lắc đầu:
- Ai cũng tưởng vậy. Đúng hơn, nhà em đă có một thời sung sướng giàu có, nhưng khi đảo chánh Ngô Đ́nh Diệm th́ mọi chuyện thay đổi...
Tôi sửa lại thế ngồi:
- Vậy ra em lấy thằng Jeff v́ tiền chứ không phải v́ t́nh à?
Linh hơi nhăn mặt lại một chút như vừa bị xúc phạm. Nàng nói:
- Mấy ông nhà binh các anh ăn nói... thiếu văn chương và thẳng thừng quá...
Tôi nắm lấy tay nàng:
- Anh xin lỗi. Anh không biết đă làm em buồn bao nhiêu lần về cái vụ ăn nói nham nhở này rồi. Anh ăn nói cộc cằn thô lỗ nhưng ḷng anh không như vậy. Em tha lỗi cho anh.
Linh cười nhẹ:
- Nếu không tha th́ Linh đă chẳng đời nào đi với anh... Anh phải biết rằng trên đời này có nhiều câu hỏi mà ḿnh không bao giờ nên hỏi, có nhiều cảnh mà ḿnh không bao giờ nên xem và có nhiều chuyện mà ḿnh không bao giờ nên nhớ... Linh mong rằng anh đừng bao giờ bắt Linh trả lời câu hỏi đó.
Tôi gật đầu, nói:
- Anh có một câu hỏi mà không biết có nên hỏi em không?
- Hỏi đi, nếu nó không xúc phạm.
- Em yêu anh lắm phải không?
Linh tṛn mắt nh́n tôi rồi ngă người ra sau, cười lớn:
- Ai dạy cho anh cách tán gái vậy?
Tôi lắc đầu:
- Chẳng ai dạy cả. Anh nghĩ rằng em yêu anh th́ anh hỏi vậy, thế thôi.
- Anh dựa vào bằng chứng nào mà chủ quan như vậy?
- Này nhé, ngày đầu tiên gặp nhau, em gọi anh là cậu bé. Thường thường, chiêu đăi viên không được nói chuyện với khách hàng như thế. Rồi em để cho anh hôn nữa... Không, nhưng quan trọng nhất phải nói là cặp mắt nh́n của em. Có lúc, anh có cảm tưởng rằng em muốn nghiền nát anh ra... Và quan trọng nhất, trong giây phút đau khổ của em, em đă nhớ đến anh và gọi điện thoại để anh đến chở em đi...
Linh cúi đầu xuống, đưa hai tay bưng lấy mặt. Tôi không biết nàng đang vui mừng hay mắc cỡ. Tôi tiếp:
- V́ những lư do đó, anh nghĩ rằng em phải yêu anh lắm... Nhưng mà anh nói vậy cho vui thôi, nếu em không yêu anh th́ anh xin lỗi...
Linh ngửng mặt lên, nắm lấy tay tôi. Tôi thấy có nước mắt trong đôi mắt nàng:
- Anh Trường, anh nói đúng. Em yêu anh. Yêu ngay từ buổi tối đầu tiên gặp anh...
Tôi cười. Có thằng đàn ông nào được người đẹp nói như thế mà không cảm thấy sung sướng tận cơi ḷng. Tôi gật gù cái đầu:
- Nói đùa chứ em yêu anh thật à?
Linh gật đầu. Tôi uống cạn ly rượu:
- Tại sao vậy? Chắc em tưởng là anh ngon lành lắm hả?
Linh ph́ cười:
- Không, em biết chứ, biết từ giây phút đầu tiên. Anh chả có ǵ ngon lành hết.
- Em có biết anh làm nghề... rửa chén không?
- Biết ngay từ đầu. Nh́n bộ đồ anh mặc, nh́n dáng điệu và thái độ của anh đối với ông Bob th́ em biết ngay.
Tôi thấy hơi nghẹn ở cổ họng:
- Quần áo th́ em nói đúng, anh mới qua nên ăn mặc xoàng lắm, nhưng dáng điệu và thái độ với ông Bob th́ sao?
- Thái độ của một người cấp nhỏ đi chơi với xếp lớn...
Tôi thở ph́ ra một cái, thấy tự ái hơi bị tổn thương. Mẹ kiếp, thế mà tôi cứ tưởng là tôi ngon lành lắm. Hóa ra cặp mắt của thiên hạ trên cơi đời này thật là tinh, khó mà lừa ai được.
- Vậy mà em cũng vẫn yêu anh à?
Linh gật đầu:
- Vâng.
Ôi, sao mà tôi yêu cái tiếng "vâng" của nàng đến thế.
- Thế th́ em c̣n chờ ǵ mà chưa bỏ quách thằng chồng khốn nạn của em đi?
Nét mặt Linh bỗng thay đổi, nàng nh́n tôi đau đớn:
- Đừng anh. Đừng bắt Linh phải làm vậy?
- Tại sao? Anh không hiểu được em. Em yêu anh và anh cũng yêu em, và... may mắn hơn nữa, em lại bị thằng chồng khốn nạn ăn hiếp và bạc đăi, thậm chí hồi chiều nó cả gan cầm súng bắn vào hai đứa ḿnh mà chẳng thèm nghĩ lại một lần thứ hai. Em thấy đó, nó có coi em ra cái con khỉ ǵ đâu, tại sao em lại cứ coi nó như là chồng? Theo anh, cách hay nhất th́ em cứ bỏ quách thằng chồng mắc dịch rồi đến ở với anh, anh sẽ làm cho em được hạnh phúc suốt đời...
Linh lắc đầu:
- Có một điều em quên nói với anh.
- Điều ǵ?
- Lúc hai người cưới nhau ở Việt Nam, em dắt anh ấy về nhà tế lễ gia tiên. Ảnh mặc áo thụng, đội khăn đóng, thề trước vong linh tổ tiên nhà em rằng ảnh sẽ bảo bọc em suốt đời...
Tôi cướp lời:
- Bảo bọc cái con khỉ. Cái thằng làm biếng tối ngày chỉ nằm nhà uống rượu và coi vô tuyến truyền h́nh không th́ bảo bọc cái nỗi ǵ?
- Đừng anh, để cho em nói hết... Ảnh thề xong th́ em cũng đốt nhang và khấn trở lại y như vậy. Em thề với tổ tiên ḿnh rằng em cũng sẽ phục tùng và vâng lệnh ảnh suốt đời...
Tôi văng tục. Thế này th́ tôi hết có hy vọng lấy Linh rồi. Tôi nói:
- Người Việt Nam ḿnh quả thật bày vẻ. Muốn lấy nhau th́ lấy, muốn hôn nhau th́ hôn, muốn sờ mó hay muốn làm ǵ th́ làm, tại sao lại phải ra bàn thờ tổ tiên để đốt nhang cúng vái rồi thề thốt. Mẹ kiếp, suốt đời cứ nhang với đèn, cứ cúng với vái, đến khi ngửng mặt lên th́ thua thằng Tây, thằng Nhật, thằng Tàu... Mẹ kiếp, cả thằng Đại Hàn ḿnh cũng thua.
- Anh đừng nói thế mà có tội anh. Đó là chuyện phong tục và lễ giáo của nước ḿnh mà.
- Phong tục cái con khỉ... Phong đ̣n gánh th́ có. Phong tục cái ǵ mà hại cả một đời con gái của người ta như thế kia...
- Anh đừng vô lư. Em cũng đâu có muốn vậy.
- Nếu thế th́ em bỏ quách mấy cái lời thề thốt lẩm cẩm ngày xưa đi, đi với anh.
Linh lắc đầu không nói ǵ. Tôi lại muốn lộn gan, hỏi:
- Như vậy là em nhất định không chịu bỏ thằng chồng khốn nạn v́ mấy lời thề thốt kia à?
Linh lắc đầu không nói ǵ. Cáu quá tôi đâm khùng, nghiến răng nói:
- Mẹ nó, ngày mai anh sẽ để một phát đạn 9 ly vào giữa con mắt trái thằng khốn nạn.
Linh rướn người lên như bị tôi đâm một nhát dao. Nàng nắm lấy tay tôi, sửng sốt:
- Anh. Anh nói ǵ kỳ vậy?
- Kỳ cái ǵ, anh nói thật đấy. Anh sẽ bắn nó nát óc ra coi nó có làm ǵ được anh không? Đừng quên rằng bây giờ anh là người của gia đ́nh Gardino rồi. Anh muốn bắn ai th́ bắn, coi thử có ai làm ǵ được anh không...
Linh buông tay tôi ra, bật khóc. Nàng quay mặt đi giấu hai hàng nước mắt. Tôi không nói ǵ, ngồi lầm ĺ uống rượu và hút thuốc.
Một lúc, nàng ngưng khóc, nói:
- Anh Trường, chuyện t́nh yêu giữa hai đứa ḿnh vừa mới nẩy nở... Nó tươi đẹp như một cánh hoa buổi sáng, anh đừng để nó héo đi.
Mẹ kiếp, ở lứa tuổi này, đúng hơn là già mẹ nó hết rồi, lại sống ở một nơi yêu cuồng sống vội như đất Mỹ mà c̣n dám ví von t́nh yêu như một đóa hoa th́ tôi... chịu thua. Đàn bà quả thật khó hiểu... Tôi hỏi, giễu cợt:
- Vậy ḿnh chắc phải tưới nước cho hoa chắc?
Linh lắc đầu, xoay mặt đi. Nh́n nàng thút thít một lúc, tôi bỗng thấy thương nàng. Tôi bảo:
- Linh này.
Linh không trả lời. Tôi mồi điếu thuốc, nói:
- Anh đồng ư với em về phương diện lễ giáo. Nhưng nếu thằng chồng em là một con người đàng hoàng th́ có cho kẹo anh cũng không dám nhảy vào tán em, nhưng khổ nổi, thằng chồng em lại là cái quân làm biếng và gian ác. Làm ăn không lo, tối ngày cứ ngồi nhà uống rượu, lại c̣n để vợ đi làm ở cái hộp đêm cởi truồng. Một thằng chồng tệ bạc như thế, thiết nghĩ em bỏ nó đi cũng không lấy ǵ là quá đáng...
Linh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nhưng lúc người ta cần ḿnh như thế này mà ḿnh bỏ đi th́ không phải anh ạ...
Tôi thở dài. Linh lại tiếp:
- Ngày xưa, lúc ḿnh cần người ta, người ta giúp đỡ ḿnh, bây giờ người ta cần ḿnh, ḿnh lại bỏ đi th́ coi không được anh ạ...
Câu nói sau của nàng làm tôi thấy cảm động. Nàng quả là một người đàn bà Việt Nam gương mẫu, công dung ngôn hạnh đầy đủ. Giữa thời đại nguyên tử này, ở nơi một đất nước tân tiến như thế này mà nói được như vậy th́ Linh không phải là người tầm thường. Tôi cảm thấy thương và kính trọng nàng hơn nữa. Tôi nắm lấy tay nàng ở trên bàn, thay đổi hẳn thái độ:
- Linh, chắc em phải thất vọng về anh lắm phải không?
Linh nh́n tôi:
- Tại sao?
- V́ anh thấy anh tầm thường quá. Anh chỉ nghĩ đến bản thân anh và chỉ muốn chiếm đoạt em, anh quên rằng em c̣n bổn phận với chồng...
Linh cúi đầu:
- Dù anh ấy thế nào đi nữa th́ ảnh vẫn là chồng em. Đă đùm bọc em, đă cứu vớt gia đ́nh em, đă đưa em sang đây...
Tôi buông tay nàng ra rồi ngồi im, dáng điệu tuyệt vọng. Dĩ nhiên, nàng là người đàn bà đáng phục nhưng tại sao cuộc đời tôi lại cứ bị lâm vào những trường hợp như thế này nhỉ? Cả Linh nữa. Có thể nàng c̣n đáng thương hơn tôi v́ tôi c̣n có lối thoát c̣n nàng th́ không. Thật khó có thể tượng tượng được hai người Việt Nam, một thanh niên lâu ngày chưa gặp đàn bà và một người đàn bà trẻ đẹp không có t́nh yêu gặp nhau ở một nơi cách quê hương nửa trái địa cầu mà lại nói chuyện lễ nghĩa đạo đức. Thật là... đau khổ cho cả hai.
Mặt tôi chắc phải thiểu nảo lắm nên Linh mới nắm lấy bàn tay tôi bóp nhẹ. Nàng nh́n tôi tha thiết. Tôi cười, đưa bàn tay nàng lên dịu dàng đặt vào đó một cái hôn. Linh mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia lửa hân hoan. Tôi nói:
- Dù sao đi nữa th́ anh cũng yêu em.
Linh lại bóp mạnh tay tôi, kề đầu gần tôi, nói nhỏ:
- Em cũng yêu anh nữa. Anh rán chờ Linh đi.
Lần đầu tiên tôi nh́n thấy một tia hy vọng ở cuối con đường hầm:
- Chờ em?
- Vâng. Anh rán chờ em.
- Chờ cho đến lúc nào?
- Em nói thế anh hiểu rồi. Em muốn anh cứ chờ em đi, một ngày nào đó cuộc đời sẽ thay đổi...
Tôi buông tay Linh ra, thở dài:
- Anh già rồi, không biết chờ được bao lâu nữa. Thôi ḿnh đi về...
Suốt quăng đường về nhà, không ai nói với ai lời nào. Tôi đốt thuốc lá liên miên, nghĩ đến số phận hẩm hiu của ḿnh. Mẹ kiếp, lúc năy lái chiếc xe vun vút trên con đường này ḷng tôi tươi thắm như mùa xuân. Vừa mới nhận được job thơm, lại có thêm đào đẹp chở đi chơi, tương lai sáng rỡ với h́nh ảnh một mái nhà xinh với hai trái tim vàng. Mộng ước đơn giản tưởng đă nằm trong tầm tay nào ngờ đùng một phát, thấy ḿnh như người bị... rớt khỏi tàu bay.
Linh ngồi bên cạnh chắc cũng cùng một tâm trạng đau buồn như tôi. Không biết nàng suy nghĩ điều ǵ mà thỉnh thoảng lại cứ lắc đầu.
Tôi dừng xe trước nhà nhưng không tắt máy, đạp thắng ngồi chờ. Linh mở cửa xe nhưng không xuống. Nàng ngập ngừng một lúc rồi hỏi:
- Anh muốn vào nhà chơi không?
Tôi lắc đầu, giọng cương quyết nhưng ḷng th́ héo đi với câu trả lời:
- Mai anh phải đi gặp xếp mới, thôi để anh về.
Linh bước xuống xe. Nhưng nàng không đóng cửa, lại khom người xuống và hỏi tôi lần nữa:
- Nhà em c̣n mấy chai rượu ngon, anh muốn vào chơi chút không? Em sẽ uống với anh một ly.
Tôi nh́n thấy cặp vú no tṛn của Linh lúc nàng cúi người xuống. Và dĩ nhiên, h́nh ảnh đó làm tôi thay đổi ư định. Tôi tắt máy xe mở cửa phóng xuống.
Tôi dừng lại ở pḥng khách nhưng Linh kéo tôi vào trong pḥng giải trí ở dưới hầm. Căn pḥng ấm cúng và xinh đẹp với đồ đạc mắt tiền và trang hoàng khéo léo với ti vi, đờn piano và dàn máy nhạc vĩ đại. Trên tấm thảm là mấy cái gối ni lông rất lớn, có thể nằm lên đó được.
Linh mở vô tuyến truyền h́nh, bảo tôi ngồi chờ. Nàng vào trong một lát và trở ra với một chai rượu Tây hiệu Martel và hai cái ly:
- Em giấu kỹ lắm mới được chai rượu quư này. Cả mấy năm rồi đó. Bố em ngày xưa ngày xưa cũng thích uống loại này lắm.
Nàng để ly xuống thảm:
- Em đi mở nhạc, anh muốn nghe nhạc ǵ?
- Nhạc ǵ cũng được. Hay nhạc cổ điển, em có không?
Linh cười:
- Em cũng thích nhạc cổ điển nữa, anh thích bài nào...
Rồi nàng kể ra một lô những tên bản nhạc cổ điển Tây phương làm tôi chới với. Tôi lắc đầu:
- Anh có biết ǵ về nhạc cổ điển ǵ đâu mà em hỏi... Nhà hàng chỗ anh rửa chén chuyên mở toàn nhạc cổ điển, anh nghe hoài nên thích. Có vậy thôi.
Tôi khui chai rượu. Linh đi tắt ti vi rồi mở nhạc lên nhè nhẹ, tắt bớt mấy ngọn đèn. Nàng trở lại, kéo một cái gối tới gần bên tôi. Tôi rót rượu vào hai cái ly, nói:
- Uống cho cuộc t́nh của hai ta.
Chúng tôi nâng ly. Linh nói:
- Uống để chào mừng anh vào đất Mỹ, để kỷ niệm ngày cái ngày đáng ghi nhớ này.
- Ghi nhớ cái ǵ?
- Ghi nhớ ngày hai đứa ḿnh yêu nhau...
Tôi lịm người đi v́ sung sướng. Hóa ra đời tôi cũng không đến nỗi đau khổ lắm.
Đêm đó, tôi làm t́nh lần đầu tiên kể từ ngày mất nước.
Làm t́nh ngay trong pḥng giải trí, giữa tiếng nhạc du dương, lúc trầm bỗng, lúc dịu dàng lúc lại phừng phừng như cuồng phong băo tố...
Linh rên rĩ, oằn oại trong bàn tay người thanh niên trẻ. Nàng cho biết, lần cuối cùng nàng gần chồng cách đây đă hơn một năm.
Khi tôi làm t́nh xong lần thứ năm th́ đồng hồ chỉ 4 giờ sáng. Và chai Martel đă vơi đi hết hơn nữa. Linh bảo tôi phải ngủ đi để mai c̣n lấy sức đi tŕnh diện chủ mới. Tôi nghe lời nằm thiu thiu một lúc nhưng lại tỉnh dậy chừng 15 phút sau đó.
Lần làm t́nh lần thứ sáu này kéo dài cho đến sáng. Đă từ lâu, tôi chưa được yêu người đàn bà nào như Linh...
(c̣n tiếp)
Bookmarks